Chương 492
Thiên Quân
20/09/2022
Chương 492
Tiêu Vũ Hiên nói: “Nha đầu thối, bây giờ chúng ta lại đến Túy Xuân Phong hay là học viện Hoàng Gia?”
Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm về phía trước, thở dài: “Ta cảm thấy dù có đi đâu, thì kết cục của ta cũng sẽ rất thảm”.
Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã bị người ta đá rầm một tiếng, thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên tràn vào, chia nhau xếp thành hai hàng, bao vây bọn họ lại.
Ngay sau đó, Thanh Phong và Giáng Tuyết đỡ Dạ Mặc Uyên với sắc mặt âm u bước vào.
Sát khí lượn lờ xung quanh Dạ Mặc Uyên, sắc mặt xanh mét, cả người lạnh đến mức có thể đông chết người.
Dưới lớp mặt nạ quỷ, mắt của hắn cũng tím bầm, mũi còn bị lệch một bên, con mắt bị đánh bầm tím kia, vừa vặn trái ngược với ma chủ.
Cố Thanh Hy đỡ trán.
Thật sự không dám nhìn vào ánh mắt như muốn giết người của Dạ Mặc Uyên, không dám tưởng tượng sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Tiêu Vũ Hiên che chắn trước mặt Cố Thanh Hy, tức giận nói: “Ngươi muốn làm gì”.
“Rầm”.
Dạ Mặc Uyên vung tay áo lên, Tiêu Vũ Hiên bay thẳng ra ngoài, bọn thị vệ lập tức mang hắn ta đi.
“Buông ra, Dạ Mặc Uyên, ngươi muốn làm gì, là ta ép nàng phải đi, không liên quan gì đến nàng, ngươi có bản lãnh thì đừng làm khó dễ một nữ nhân, buông ra”.
Thị vệ trực tiếp bịt miệng hắn ta lại.
Trong sân viện cũ nát, ngoài gió lạnh gào thét thì cũng chỉ còn tiếng lá rơi xào xạc.
Lạnh.
Còn lạnh hơn cả tiết trời tháng chạp.
Thuộc hạ Dạ Mặc Uyên đứng thẳng lưng, sừng sững bất động như một bức tượng.
Dạ Mặc Uyên dùng con ngươi sắc bén như dao găm nhìn chằm chằm vào nàng, hắn chẳng nói một lời nào, cũng vì thế nên con người ta lại càng sợ hãi, đó là sự bình yên trước cơn bão táp.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng: “À này… Ta chỉ thấy hơi ngộp nên mới ra ngoài hít thở chút không khí rồi lại về”.
“…”
Yên tĩnh, vẫn là sự yên tĩnh đầy quỷ dị đó.
Cố Thanh Hy lại bịa ra một lý do: “Người đời đồn đãi ngươi tàn nhẫn khát máu, giết người như ngóe, ta sợ ngươi sẽ đột ngột giết ta, giết ta thì cũng không vấn đề gì, nhưng quan trọng là đứa bé trọng bụng ta thì phải làm sao?”
Yên tĩnh, im ắng đến mức có thể nghe thấy từng tiếng thở.
Thanh Phong, Giáng Tuyết đều im lặng.
Vương phi mà cũng biết sợ hả?
Đùa cái gì vui thế?
Nếu nàng biết sợ thì có dám đào hôn với Tiêu Vũ Hiên ngay trong ngày đại hôn không.
Bọn họ chưa bao giờ thấy chủ tử tức giận như thế.
Dù lần đó bị vương phi cưỡng bức cũng không thấy chủ tử tức giận thế này.
Lần này, e là vương phi nương nương đá phải tảng đá cứng rồi.
Tiêu Vũ Hiên nói: “Nha đầu thối, bây giờ chúng ta lại đến Túy Xuân Phong hay là học viện Hoàng Gia?”
Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm về phía trước, thở dài: “Ta cảm thấy dù có đi đâu, thì kết cục của ta cũng sẽ rất thảm”.
Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã bị người ta đá rầm một tiếng, thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên tràn vào, chia nhau xếp thành hai hàng, bao vây bọn họ lại.
Ngay sau đó, Thanh Phong và Giáng Tuyết đỡ Dạ Mặc Uyên với sắc mặt âm u bước vào.
Sát khí lượn lờ xung quanh Dạ Mặc Uyên, sắc mặt xanh mét, cả người lạnh đến mức có thể đông chết người.
Dưới lớp mặt nạ quỷ, mắt của hắn cũng tím bầm, mũi còn bị lệch một bên, con mắt bị đánh bầm tím kia, vừa vặn trái ngược với ma chủ.
Cố Thanh Hy đỡ trán.
Thật sự không dám nhìn vào ánh mắt như muốn giết người của Dạ Mặc Uyên, không dám tưởng tượng sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Tiêu Vũ Hiên che chắn trước mặt Cố Thanh Hy, tức giận nói: “Ngươi muốn làm gì”.
“Rầm”.
Dạ Mặc Uyên vung tay áo lên, Tiêu Vũ Hiên bay thẳng ra ngoài, bọn thị vệ lập tức mang hắn ta đi.
“Buông ra, Dạ Mặc Uyên, ngươi muốn làm gì, là ta ép nàng phải đi, không liên quan gì đến nàng, ngươi có bản lãnh thì đừng làm khó dễ một nữ nhân, buông ra”.
Thị vệ trực tiếp bịt miệng hắn ta lại.
Trong sân viện cũ nát, ngoài gió lạnh gào thét thì cũng chỉ còn tiếng lá rơi xào xạc.
Lạnh.
Còn lạnh hơn cả tiết trời tháng chạp.
Thuộc hạ Dạ Mặc Uyên đứng thẳng lưng, sừng sững bất động như một bức tượng.
Dạ Mặc Uyên dùng con ngươi sắc bén như dao găm nhìn chằm chằm vào nàng, hắn chẳng nói một lời nào, cũng vì thế nên con người ta lại càng sợ hãi, đó là sự bình yên trước cơn bão táp.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng: “À này… Ta chỉ thấy hơi ngộp nên mới ra ngoài hít thở chút không khí rồi lại về”.
“…”
Yên tĩnh, vẫn là sự yên tĩnh đầy quỷ dị đó.
Cố Thanh Hy lại bịa ra một lý do: “Người đời đồn đãi ngươi tàn nhẫn khát máu, giết người như ngóe, ta sợ ngươi sẽ đột ngột giết ta, giết ta thì cũng không vấn đề gì, nhưng quan trọng là đứa bé trọng bụng ta thì phải làm sao?”
Yên tĩnh, im ắng đến mức có thể nghe thấy từng tiếng thở.
Thanh Phong, Giáng Tuyết đều im lặng.
Vương phi mà cũng biết sợ hả?
Đùa cái gì vui thế?
Nếu nàng biết sợ thì có dám đào hôn với Tiêu Vũ Hiên ngay trong ngày đại hôn không.
Bọn họ chưa bao giờ thấy chủ tử tức giận như thế.
Dù lần đó bị vương phi cưỡng bức cũng không thấy chủ tử tức giận thế này.
Lần này, e là vương phi nương nương đá phải tảng đá cứng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.