Chương 502
Thiên Quân
22/09/2022
“Bốp…”
Thẩm Vân Lực còn chưa dứt lời thì mặt lại trúng một cái tát, cái tát đó rất mạnh, đánh khiến cơ thể hắn ta văng ra xa, lăn vài vòng trên không trung mới rơi oạch xuống đất, mất nửa cái mạng.
“Làm càn, các ngươi dám đánh Thẩm công tử ư? Người đâu, đánh bọn nó cho ta”.
“Bốp bốp bốp bốp…”
Bọn công tử và hộ vệ đều bị ném ra ngoài cửa sổ, người người ôm tay ôm đùi gào khóc thảm thiết.
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Nam nhân ngu xuẩn, nàng đã cho hắn ta cơ hội rồi.
Thế mà hắn ta vẫn muốn chết, cứ thích trêu chọc Dạ Mặc Uyên.
Cố Thanh Hy nghĩ với tính tình Dạ Mặc Uyên chắc đã giết chết hắn ta lâu rồi.
Không ngờ Dạ Mặc Uyên chỉ bảo bọn họ cút, không lôi hắn ta ra khai đao.
Nàng hơi ngạc nhiên, Dạ Mặc Uyên trở nên tốt tính như thế từ bao giờ?
Ngay sau đó, Dạ Mặc Uyên lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Hình như Lễ Bộ Thượng thư giữ chức vị này quá lâu rồi, nếu nhiều năm như thế mà vẫn không có thành tựu gì, thì cũng nên về quê dưỡng già rồi”.
“Rõ, Thanh Phong lập tức đi ngay”.
Cố Thanh Hy lại lắc đầu.
Quả nhiên, nàng vẫn còn quá ngây thơ, Dạ Mặc Uyên vẫn nhỏ nhen như thế.
Không khai đao với hắn ta chỉ vì hắn ta không đủ tư cách mà thôi.
Ngoài cửa sổ, tốp năm tốp ba người chạy về phía hàng đấu giá Phong Tương. Những người vào đó không giàu thì quý, Cố Thanh Hy buồn bực nói.
“Sao lại có nhiều người đến hàng đấu giá Phong Tương thế? Chẳng lẽ trong đó đang bán đấu giá món bảo bối nào ư?”
Thanh Phong thành thật trả lời: “Đấu giá Phong Tương là hàng đấu giá lớn nhất đế đô, những thứ đấu giá được trong đó đều là những chế phầm hàng đầu, bọn họ kinh doanh tốt lắm, nhưng nghe nói hôm nay có thứ gì đó quan trọng cần đấu giá nên mọi người mới tới đông hơn”.
“Hàng đấu giá?”
Cố Thanh Hy cảm thấy khá hứng thú.
Sau khi xuyên đến thế giới này, nàng vẫn chưa được đi đấu giá bao giờ.
Nàng khẽ ngồi xổm xuống, đôi mắt xinh đẹp to tròn, trong suốt cười thành hình trăng khuyết: “Vương gia, hay là ngươi dẫn ta vào đó mở mang chút kiến thức đi”.
“Bổn vương cũng chưa đến hàng đấu giá Phong Tương này bao giờ”.
Ặc…
Hàng đấu giá lớn như thế mà hắn chưa được đi bao giờ á?
“Thế thì chúng ta cùng đi mở mang kiến thức”.
Nói xong, Cố Thanh Hy tự đẩy xe lăn, đi về phía hàng đấu giá Phong Tương.
Trong hàng đấu giá người đông như trẩy hội, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể vào đó, người muốn vào phải bỏ ra một ngàn lượng bạc.
Bọn Cố Thanh Hy giao bạc, sau đó cũng vào trong, nhưng không đủ tư cách vào nhã gian.
Thanh Phong muốn nói ra thân phận của mình như bị Cố Thanh Hy cản lại.
Thẩm Vân Lực còn chưa dứt lời thì mặt lại trúng một cái tát, cái tát đó rất mạnh, đánh khiến cơ thể hắn ta văng ra xa, lăn vài vòng trên không trung mới rơi oạch xuống đất, mất nửa cái mạng.
“Làm càn, các ngươi dám đánh Thẩm công tử ư? Người đâu, đánh bọn nó cho ta”.
“Bốp bốp bốp bốp…”
Bọn công tử và hộ vệ đều bị ném ra ngoài cửa sổ, người người ôm tay ôm đùi gào khóc thảm thiết.
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Nam nhân ngu xuẩn, nàng đã cho hắn ta cơ hội rồi.
Thế mà hắn ta vẫn muốn chết, cứ thích trêu chọc Dạ Mặc Uyên.
Cố Thanh Hy nghĩ với tính tình Dạ Mặc Uyên chắc đã giết chết hắn ta lâu rồi.
Không ngờ Dạ Mặc Uyên chỉ bảo bọn họ cút, không lôi hắn ta ra khai đao.
Nàng hơi ngạc nhiên, Dạ Mặc Uyên trở nên tốt tính như thế từ bao giờ?
Ngay sau đó, Dạ Mặc Uyên lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Hình như Lễ Bộ Thượng thư giữ chức vị này quá lâu rồi, nếu nhiều năm như thế mà vẫn không có thành tựu gì, thì cũng nên về quê dưỡng già rồi”.
“Rõ, Thanh Phong lập tức đi ngay”.
Cố Thanh Hy lại lắc đầu.
Quả nhiên, nàng vẫn còn quá ngây thơ, Dạ Mặc Uyên vẫn nhỏ nhen như thế.
Không khai đao với hắn ta chỉ vì hắn ta không đủ tư cách mà thôi.
Ngoài cửa sổ, tốp năm tốp ba người chạy về phía hàng đấu giá Phong Tương. Những người vào đó không giàu thì quý, Cố Thanh Hy buồn bực nói.
“Sao lại có nhiều người đến hàng đấu giá Phong Tương thế? Chẳng lẽ trong đó đang bán đấu giá món bảo bối nào ư?”
Thanh Phong thành thật trả lời: “Đấu giá Phong Tương là hàng đấu giá lớn nhất đế đô, những thứ đấu giá được trong đó đều là những chế phầm hàng đầu, bọn họ kinh doanh tốt lắm, nhưng nghe nói hôm nay có thứ gì đó quan trọng cần đấu giá nên mọi người mới tới đông hơn”.
“Hàng đấu giá?”
Cố Thanh Hy cảm thấy khá hứng thú.
Sau khi xuyên đến thế giới này, nàng vẫn chưa được đi đấu giá bao giờ.
Nàng khẽ ngồi xổm xuống, đôi mắt xinh đẹp to tròn, trong suốt cười thành hình trăng khuyết: “Vương gia, hay là ngươi dẫn ta vào đó mở mang chút kiến thức đi”.
“Bổn vương cũng chưa đến hàng đấu giá Phong Tương này bao giờ”.
Ặc…
Hàng đấu giá lớn như thế mà hắn chưa được đi bao giờ á?
“Thế thì chúng ta cùng đi mở mang kiến thức”.
Nói xong, Cố Thanh Hy tự đẩy xe lăn, đi về phía hàng đấu giá Phong Tương.
Trong hàng đấu giá người đông như trẩy hội, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể vào đó, người muốn vào phải bỏ ra một ngàn lượng bạc.
Bọn Cố Thanh Hy giao bạc, sau đó cũng vào trong, nhưng không đủ tư cách vào nhã gian.
Thanh Phong muốn nói ra thân phận của mình như bị Cố Thanh Hy cản lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.