Chương 507
Thiên Quân
22/09/2022
Bỏ đi.
Cho dù mua Tử Yên Thảo cũng chưa chắc có thể luyện được Tẩy Tủy Đan, vẫn nên đợi tiếp xem.
Hai người họ có thể nhẫn nhịn, Đương Đương công chúa lại không nhịn được, nàng ta tiếp tục ra giá: “Mười vạn một nghìn lượng bạc”.
“Mười lăm vạn lượng”, Cố Thanh Hy nói.
“Mười lăm vạn một nghìn lượng bạc”, Đương Đương công chúa tức giận.
Tiểu Lục vội vàng khuyên: “Công chúa, mười lăm vạn một nghìn lượng bạc quá đắt, không có lợi”. Đọc nhanh tại VietWriter.vn
“Không được, bản công chúa không thể để nàng ta đạt mục đích, nàng ta muốn gì, bản công chúa phải cướp cái đó”.
“Hai mươi vạn lượng”.
“Phụt…”
Đương Đương công chúa suýt chút nữa phun ra máu.
Một cây Tử Yên Thảo ra giá hai mươi vạn lượng, nàng chắc chắn là cố ý đấu với nàng ta.
Đây không phải là vấn đề tiền nữa, mà là vấn đề thể diện.
Dù Tiểu Lục có ngăn cản thế nào, Đương Đương công chúa vẫn cắn răng: “Hai mươi vạn một lượng bạc”.
“Ba mươi vạn lượng bạc”, Cố Thanh Hy nói một cách lạnh lùng, dường như với nàng mà nói, ba mươi vạn lượng bạc không là gì cả.
“Cố Thanh Hy, con ả đê tiện này”, Đương Đương công chúa vén tay áo lên, chỉ muốn lập tức xông lên bóp chết nàng.
Tiểu Lục ôm chân nàng ta, vội nói: “Công chúa bình tĩnh, chiến thần còn ở bên cạnh nàng ta, nếu bây giờ người xông qua đó, chắc chắn sẽ bị chiến thần trách mắng lần nữa”.
“Nhưng mà…”
“Công chúa, buổi đấu giá vừa mới bắt đầu, thứ tốt vẫn còn rất nhiều, chúng ta không cần phải so đo với nàng ta một cây Tử Yên Thảo, lát nữa nàng ta nhắm trúng cái gì, chúng ta cướp về lại là được rồi”.
Đương Đương công chúa phất tay áo ngồi xuống, tức đến mức không ngừng quạt tay áo.
Tiểu Lục thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ngẩng đầu lên, nàng ta lại nhìn thấy Cố Thanh Hy đắc ý nháy mắt với bọn họ.
Trong lòng nàng ta đánh bộp.
Tiêu rồi, quên thả rèm của nhã gian xuống rồi, ghế thường có thể nhìn thấy mọi thứ trong nhã gian.
Quả nhiên Đương Đương công chúa lại nóng giận, nếu không phải nàng ta ôm chặt lấy chân công chúa, e rằng Đương Đương công chúa lại xông ra đó.
Buổi đấu giá vô cùng im lặng, mọi người đều dùng ánh mắt như kẻ ngốc nhìn Cố Thanh Hy.
Người chủ trì buổi đấu giá Tiểu Lộ thì vui vẻ vô cùng, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hy ban đầu có chút dò xét, sau đó là nhiều thêm mấy phần ấm áp.
“Còn có ai đấu giá nữa không? Nếu không có, cây Tử Yên Thảo này sẽ do vị khách quý số hai mươi tám đấu giá được”.
“Ba mươi vạn lượng bạc, ai đấu giá người đó là kẻ ngốc, mau lên đi”, không biết ai ở ghế thường hô to, tất cả mọi người đều hưởng ứng theo.
Cho dù mua Tử Yên Thảo cũng chưa chắc có thể luyện được Tẩy Tủy Đan, vẫn nên đợi tiếp xem.
Hai người họ có thể nhẫn nhịn, Đương Đương công chúa lại không nhịn được, nàng ta tiếp tục ra giá: “Mười vạn một nghìn lượng bạc”.
“Mười lăm vạn lượng”, Cố Thanh Hy nói.
“Mười lăm vạn một nghìn lượng bạc”, Đương Đương công chúa tức giận.
Tiểu Lục vội vàng khuyên: “Công chúa, mười lăm vạn một nghìn lượng bạc quá đắt, không có lợi”. Đọc nhanh tại VietWriter.vn
“Không được, bản công chúa không thể để nàng ta đạt mục đích, nàng ta muốn gì, bản công chúa phải cướp cái đó”.
“Hai mươi vạn lượng”.
“Phụt…”
Đương Đương công chúa suýt chút nữa phun ra máu.
Một cây Tử Yên Thảo ra giá hai mươi vạn lượng, nàng chắc chắn là cố ý đấu với nàng ta.
Đây không phải là vấn đề tiền nữa, mà là vấn đề thể diện.
Dù Tiểu Lục có ngăn cản thế nào, Đương Đương công chúa vẫn cắn răng: “Hai mươi vạn một lượng bạc”.
“Ba mươi vạn lượng bạc”, Cố Thanh Hy nói một cách lạnh lùng, dường như với nàng mà nói, ba mươi vạn lượng bạc không là gì cả.
“Cố Thanh Hy, con ả đê tiện này”, Đương Đương công chúa vén tay áo lên, chỉ muốn lập tức xông lên bóp chết nàng.
Tiểu Lục ôm chân nàng ta, vội nói: “Công chúa bình tĩnh, chiến thần còn ở bên cạnh nàng ta, nếu bây giờ người xông qua đó, chắc chắn sẽ bị chiến thần trách mắng lần nữa”.
“Nhưng mà…”
“Công chúa, buổi đấu giá vừa mới bắt đầu, thứ tốt vẫn còn rất nhiều, chúng ta không cần phải so đo với nàng ta một cây Tử Yên Thảo, lát nữa nàng ta nhắm trúng cái gì, chúng ta cướp về lại là được rồi”.
Đương Đương công chúa phất tay áo ngồi xuống, tức đến mức không ngừng quạt tay áo.
Tiểu Lục thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ngẩng đầu lên, nàng ta lại nhìn thấy Cố Thanh Hy đắc ý nháy mắt với bọn họ.
Trong lòng nàng ta đánh bộp.
Tiêu rồi, quên thả rèm của nhã gian xuống rồi, ghế thường có thể nhìn thấy mọi thứ trong nhã gian.
Quả nhiên Đương Đương công chúa lại nóng giận, nếu không phải nàng ta ôm chặt lấy chân công chúa, e rằng Đương Đương công chúa lại xông ra đó.
Buổi đấu giá vô cùng im lặng, mọi người đều dùng ánh mắt như kẻ ngốc nhìn Cố Thanh Hy.
Người chủ trì buổi đấu giá Tiểu Lộ thì vui vẻ vô cùng, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hy ban đầu có chút dò xét, sau đó là nhiều thêm mấy phần ấm áp.
“Còn có ai đấu giá nữa không? Nếu không có, cây Tử Yên Thảo này sẽ do vị khách quý số hai mươi tám đấu giá được”.
“Ba mươi vạn lượng bạc, ai đấu giá người đó là kẻ ngốc, mau lên đi”, không biết ai ở ghế thường hô to, tất cả mọi người đều hưởng ứng theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.