Chương 513
Thiên Quân
23/09/2022
Chương 513
“Người nhìn ta xem, năm nay còn chưa tới hai mươi, không ốm không đau, còn có người bảo vệ ta, ai cũng không thể thương tổn tới ta, ta muốn Ôn Nguyên Châu để làm gì? Nếu ta có tiền, ta cũng muốn tự mình đấu giá tới tặng cho ngài, nhưng 5000 vạn lượng bạc thực sự quá nhiều, người ta không lấy ra nổi mà”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa uất ức chớp đôi mắt to ngập nước, đôi tay nhỏ bé còn đang lôi kéo ống tay áo hắn, nói bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Dạ Mặc Uyên rút lại tay áo, không chút động lòng.
Người chủ trì hô vang: “Mời quý khách số 28 tới hậu trường giao tiền lấy ngọc”.
Tất cả đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Cố Thanh Hy, tiếng bàn tán cũng rì rầm truyền tới.
“Tại sao số 28 vẫn ngồi yên ở đó? Chẳng lẽ nàng ta không lấy ra được 5000 vạn lượng?”
“Còn phải nói sao, chắc chắn là không lấy ra được rồi, là 5000 vạn lượng đó, cho dù là vương tôn quý tộc trong khoảng thời gian ngắn cũng không lấy được ra nhiều bạc như vậy”.
“Hừ, không có tiền còn giả vờ gì cơ chứ, ngay cả 5000 vạn lượng cũng dám thét giá, đáng đời không lấy ra được”.
Cố Thanh Hy tiếp tục chớp đôi mắt to đáng thương mà bĩu môi: “Nhìn đi, có người nói nàng dâu của ngài không có tiền còn giả bộ giàu sang kìa, ngài xem thể diện này phải lật lại thế nào đây”.
“Tự mình lấy lại”, Dạ Mặc Uyên thổi thổi lá trà trong chén chẳng thèm ngước đầu, hoàn toàn phớt lờ trước ánh mắt đáng thương của nàng.
Thanh Phong thầm cầu nguyện trong lòng.
Chủ tử nhất định phải kiên trì đó.
Nếu không với tính cách tiêu xài hoang phí của vương phi thì sản nghiệp mà vương phủ tích góp bao năm nay trong chớp mắt liền bị đốt sạch rồi.
Cố Thanh Hy chống cằm, mặt dày đáp: “Ta không có tiền”.
“Tự mình giải quyết”.
“Ta là một cô gái yếu ớt, tình cảnh này quá lớn rồi ta giải quyết không nổi”.
Lần này Dạ Mặc Uyên ngay cả một câu cũng lười phải đáp lại nàng, càng không nhắc tới việc liếc nàng lấy một cái.
Cố Thanh Hy chớp chớp mắt.
Dạ Mặc Uyên còn khó lừa gạt hơn cả Đương Đương công chúa cùng thái hậu, lợn chết không sợ nước sôi, hắn cũng không sợ thể diện của bản thân bị nàng quét sạch sao.
“Mời quý khách số 28 tới hậu trường thanh toán và lấy ngọc”, người chủ trị lặp lại.
Trong đám đông có người không nhịn được mà hét lên: “Số 28, ngươi có gan nâng giá sao lại không có gan thanh toán? Phòng đấu giá Phong Tương không phải là nơi ngươi muốn thét giá bao nhiêu liền có thể thét bấy nhiêu, nếu không giao nổi tiền ít nhất cũng phải để lại một thứ tương tự trên người mình mới được rời đi”.
“Người này nhìn rất lạ mắt, e rằng là lần đầu tiên tới Phong Tương rồi”.
“Không có tiền thì đừng đấu giá, lãng phí thời gian của ông đây”.
Mấy người Cố thừa tướng cùng Trạch Vương, Đương Đương công chúa thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ mong sao Cố Thanh Hy không có tiền thanh toán, như vậy cuộc đấu giá cũng có thể bắt đầu lại từ đầu rồi.
“Người nhìn ta xem, năm nay còn chưa tới hai mươi, không ốm không đau, còn có người bảo vệ ta, ai cũng không thể thương tổn tới ta, ta muốn Ôn Nguyên Châu để làm gì? Nếu ta có tiền, ta cũng muốn tự mình đấu giá tới tặng cho ngài, nhưng 5000 vạn lượng bạc thực sự quá nhiều, người ta không lấy ra nổi mà”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa uất ức chớp đôi mắt to ngập nước, đôi tay nhỏ bé còn đang lôi kéo ống tay áo hắn, nói bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Dạ Mặc Uyên rút lại tay áo, không chút động lòng.
Người chủ trì hô vang: “Mời quý khách số 28 tới hậu trường giao tiền lấy ngọc”.
Tất cả đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Cố Thanh Hy, tiếng bàn tán cũng rì rầm truyền tới.
“Tại sao số 28 vẫn ngồi yên ở đó? Chẳng lẽ nàng ta không lấy ra được 5000 vạn lượng?”
“Còn phải nói sao, chắc chắn là không lấy ra được rồi, là 5000 vạn lượng đó, cho dù là vương tôn quý tộc trong khoảng thời gian ngắn cũng không lấy được ra nhiều bạc như vậy”.
“Hừ, không có tiền còn giả vờ gì cơ chứ, ngay cả 5000 vạn lượng cũng dám thét giá, đáng đời không lấy ra được”.
Cố Thanh Hy tiếp tục chớp đôi mắt to đáng thương mà bĩu môi: “Nhìn đi, có người nói nàng dâu của ngài không có tiền còn giả bộ giàu sang kìa, ngài xem thể diện này phải lật lại thế nào đây”.
“Tự mình lấy lại”, Dạ Mặc Uyên thổi thổi lá trà trong chén chẳng thèm ngước đầu, hoàn toàn phớt lờ trước ánh mắt đáng thương của nàng.
Thanh Phong thầm cầu nguyện trong lòng.
Chủ tử nhất định phải kiên trì đó.
Nếu không với tính cách tiêu xài hoang phí của vương phi thì sản nghiệp mà vương phủ tích góp bao năm nay trong chớp mắt liền bị đốt sạch rồi.
Cố Thanh Hy chống cằm, mặt dày đáp: “Ta không có tiền”.
“Tự mình giải quyết”.
“Ta là một cô gái yếu ớt, tình cảnh này quá lớn rồi ta giải quyết không nổi”.
Lần này Dạ Mặc Uyên ngay cả một câu cũng lười phải đáp lại nàng, càng không nhắc tới việc liếc nàng lấy một cái.
Cố Thanh Hy chớp chớp mắt.
Dạ Mặc Uyên còn khó lừa gạt hơn cả Đương Đương công chúa cùng thái hậu, lợn chết không sợ nước sôi, hắn cũng không sợ thể diện của bản thân bị nàng quét sạch sao.
“Mời quý khách số 28 tới hậu trường thanh toán và lấy ngọc”, người chủ trị lặp lại.
Trong đám đông có người không nhịn được mà hét lên: “Số 28, ngươi có gan nâng giá sao lại không có gan thanh toán? Phòng đấu giá Phong Tương không phải là nơi ngươi muốn thét giá bao nhiêu liền có thể thét bấy nhiêu, nếu không giao nổi tiền ít nhất cũng phải để lại một thứ tương tự trên người mình mới được rời đi”.
“Người này nhìn rất lạ mắt, e rằng là lần đầu tiên tới Phong Tương rồi”.
“Không có tiền thì đừng đấu giá, lãng phí thời gian của ông đây”.
Mấy người Cố thừa tướng cùng Trạch Vương, Đương Đương công chúa thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ mong sao Cố Thanh Hy không có tiền thanh toán, như vậy cuộc đấu giá cũng có thể bắt đầu lại từ đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.