Chương 515
Thiên Quân
23/09/2022
Chương 515
Ngoại trừ hắn, nàng thực sự nghĩ không ra còn ai khác.
Cố Thanh Hy quay sang nhìn Dạ Mặc Uyên, nhưng lại thấy hắn đang đưa mắt nhìn về phía gian phòng số 7 ở tầng hai, trong đó chứa đựng cảm xúc mà nàng không hiểu nổi.
Là người ở phòng riêng số 7 thay nàng thanh toán sao?
Thanh Phong đi ra ngoài một vòng sau đó xuất hiện bên cạnh Dạ Mặc Uyên như một bóng ma, thấp giọng báo: “Chủ tử, là tam tiên sinh nhà Nho- Dịch Thần Phi”.
Âm lượng của Thanh Phong cực nhỏ nhưng Cố Thanh Hy lại nghe rõ ràng từng chữ, một chút ranh mãnh lóe lên trong mắt nàng, tiếp tục nói: “Vương gia, ta là thê tử của người, người khác giúp ta thanh toán ta không dám nhận, hay là người thay ta trả lại 5000 vạn lượng bạc đó cho hắn ta đi”.
Dạ Mặc Uyên ngước mắt lên, mỉm cười nhàn nhạt, khiến da đầu người ta tê rần.
“Phu nhân kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, nếu đã có người trả giúp thì sao không thoải mái mà nhận. Còn nữa, chúng ta đã là phu thê, Ôn Nguyên Châu đó cũng là tài sản chung của phu thê chúng ta”.
“…”
Lần đầu tiên Cố Thanh Hy nghẹn lời.
Da mặt Dạ Mặc Uyên càng lúc càng dày.
Người bình thường còn không nhịn được nữa, thế mà hắn lại nhịn được.
Cố thừa tướng suýt chút nữa tức đến ngã bệnh.
Vất vả lắm mới có chút hi vọng, lại bị đánh ngã từ thiên đường xuống địa ngục.
Đương Đương công chúa mặt ủ mày chau.
Hoàng thúc bị làm sao vậy?
Không phải trước kia ngài ấy rất sát phạt quyết đoán sao?
Người giúp Cố Thanh Hy thanh toán chắc chắn là nam, hoàng thúc lại có thể thờ ơ như vậy.
Trạch Vương thì lại ôm một bụng tức giận.
“Tiếp theo bắt đầu đấu giá món thứ ba, món thứ ba là Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan từ thời Thượng cổ để lại. Mọi người đều biết mấy nghìn năm trước, Dạ Quốc chúng ta xuất hiện vô số đại sư luyện đan, đan dược mà bọn họ luyện chế cơ bản đều có thể thành hình, hơn nữa công hiệu rất lớn. Nhưng theo thời gian dần dần trôi đi, những thuật luyện đan ấy cũng dần biến mất, đến thời đại của chúng ta, luyện đan sư chỉ còn lác đác vài người. Cho dù có, muốn luyện chế ra một viên đan dược tốt cũng cực kỳ khó khăn”.
“Bản Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan này tuy chỉ là tàn quyển, nhưng nếu có thể ngộ ra điều gì từ trong đó thì tuyệt đối sẽ trở thành đại sư luyện đan có ảnh hưởng đương thời”.
Tàn quyển vừa được công bố, tất cả mọi người lại xôn xao.
Hôm nay đấu giá Phong Tương làm sao vậy?
Sao vật đấu giá đưa ra càng lúc càng tốt.
Ở mảnh đất này, luyện đan sư cực kỳ khó tìm, cho dù tìm được, đan dược có thể luyện chế đa phần cũng là phế phẩm.
Nhiều người muốn tìm phương pháp luyện đan thời Thượng cổ cũng không tìm thấy, bây giờ có phương pháp luyện đan ở đây, sao bọn họ có thể không rung động.
Ngoại trừ hắn, nàng thực sự nghĩ không ra còn ai khác.
Cố Thanh Hy quay sang nhìn Dạ Mặc Uyên, nhưng lại thấy hắn đang đưa mắt nhìn về phía gian phòng số 7 ở tầng hai, trong đó chứa đựng cảm xúc mà nàng không hiểu nổi.
Là người ở phòng riêng số 7 thay nàng thanh toán sao?
Thanh Phong đi ra ngoài một vòng sau đó xuất hiện bên cạnh Dạ Mặc Uyên như một bóng ma, thấp giọng báo: “Chủ tử, là tam tiên sinh nhà Nho- Dịch Thần Phi”.
Âm lượng của Thanh Phong cực nhỏ nhưng Cố Thanh Hy lại nghe rõ ràng từng chữ, một chút ranh mãnh lóe lên trong mắt nàng, tiếp tục nói: “Vương gia, ta là thê tử của người, người khác giúp ta thanh toán ta không dám nhận, hay là người thay ta trả lại 5000 vạn lượng bạc đó cho hắn ta đi”.
Dạ Mặc Uyên ngước mắt lên, mỉm cười nhàn nhạt, khiến da đầu người ta tê rần.
“Phu nhân kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, nếu đã có người trả giúp thì sao không thoải mái mà nhận. Còn nữa, chúng ta đã là phu thê, Ôn Nguyên Châu đó cũng là tài sản chung của phu thê chúng ta”.
“…”
Lần đầu tiên Cố Thanh Hy nghẹn lời.
Da mặt Dạ Mặc Uyên càng lúc càng dày.
Người bình thường còn không nhịn được nữa, thế mà hắn lại nhịn được.
Cố thừa tướng suýt chút nữa tức đến ngã bệnh.
Vất vả lắm mới có chút hi vọng, lại bị đánh ngã từ thiên đường xuống địa ngục.
Đương Đương công chúa mặt ủ mày chau.
Hoàng thúc bị làm sao vậy?
Không phải trước kia ngài ấy rất sát phạt quyết đoán sao?
Người giúp Cố Thanh Hy thanh toán chắc chắn là nam, hoàng thúc lại có thể thờ ơ như vậy.
Trạch Vương thì lại ôm một bụng tức giận.
“Tiếp theo bắt đầu đấu giá món thứ ba, món thứ ba là Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan từ thời Thượng cổ để lại. Mọi người đều biết mấy nghìn năm trước, Dạ Quốc chúng ta xuất hiện vô số đại sư luyện đan, đan dược mà bọn họ luyện chế cơ bản đều có thể thành hình, hơn nữa công hiệu rất lớn. Nhưng theo thời gian dần dần trôi đi, những thuật luyện đan ấy cũng dần biến mất, đến thời đại của chúng ta, luyện đan sư chỉ còn lác đác vài người. Cho dù có, muốn luyện chế ra một viên đan dược tốt cũng cực kỳ khó khăn”.
“Bản Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan này tuy chỉ là tàn quyển, nhưng nếu có thể ngộ ra điều gì từ trong đó thì tuyệt đối sẽ trở thành đại sư luyện đan có ảnh hưởng đương thời”.
Tàn quyển vừa được công bố, tất cả mọi người lại xôn xao.
Hôm nay đấu giá Phong Tương làm sao vậy?
Sao vật đấu giá đưa ra càng lúc càng tốt.
Ở mảnh đất này, luyện đan sư cực kỳ khó tìm, cho dù tìm được, đan dược có thể luyện chế đa phần cũng là phế phẩm.
Nhiều người muốn tìm phương pháp luyện đan thời Thượng cổ cũng không tìm thấy, bây giờ có phương pháp luyện đan ở đây, sao bọn họ có thể không rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.