Chương 518
Thiên Quân
25/09/2022
Chương 518
Đương Đương công chúa tức muốn nổ phổi.
Thắng như thế nào?
Không phải lừa lọc từ tay họ sao?
Cố tình kích thích nàng ta à?
“Phải đó, mau đuổi nàng ta ra ngoài đi, nói không chừng là nàng ta tới để gây rối”.
Những vị khách khác trong phòng đấu giá hùa theo đuổi người, như thế sẽ giảm bớt một đối thủ cạnh tranh.
Tiểu Lộ mỉm cười tao nhã, thong dong mang theo sự quyến rũ của nữ nhân, giọng nàng ta ngọt ngào, trong trẻo như chim hoàng oanh: “Vị khách số hai mươi tám không nợ phòng đấu giá một đồng nào, theo quy định thì phòng đấu giá không có quyền đuổi người”.
“Rõ ràng vừa rồi nàng ta không đóng năm nghìn lượng bạc”.
“Nhưng bằng hữu của nàng ấy đã trả giúp nàng ấy. Phòng đấu giá chúng ta chỉ nhận tiền, không quan tâm ai trả tiền giúp nàng ấy”.
Tiểu Lộ nói như vậy, rõ ràng tỏ vẻ họ sẽ không đuổi Cố Thanh Hy. Đứng ở lập trường của phòng đấu giá, quả thật không cần phải đuổi nàng ra ngoài, dù sao nàng cũng không nợ một đồng nào.
Cố Thanh Hy nhìn về phía Đương Đương công chúa, cười mỉa mai: “Các cô vội vàng đuổi ta ra ngoài như thế, chẳng lẽ là do không ra giá nổi?”
Đương Đương công chúa giơ bảng cầm tay lên, hét lớn: “Hai nghìn một trăm vạn lượng bạc”.
Nữ nhân đê tiện này nhìn nàng ta bằng ánh mắt gì vậy?
Rõ ràng là đang thị uy, khoe khoang với nàng ta.
“Ba nghìn vạn lượng bạc”.
Phụt…
Mọi người lại hộc ra một búng máu.
Hai nghìn một trăm vạn lượng bạc lên ba nghìn lượng bạc, nàng có nghiêm túc không đấy?
“Ba nghìn một trăm vạn lượng bạc”, không biết là ai trong đám đông la lên.
“Ba nghìn hai trăm vạn lượng”.
“Ba nghìn ba trăm vạn lượng”.
Cố Thanh Hy nhìn lướt qua, nàng không quen biết những người nâng giá trước mặt này, có lẽ là các đại sư luyện đan sơ cấp.
Cố Sơ Vân vội vàng hỏi: “Cha, chúng ta không tiếp tục nâng giá thật ạ?”
Cố Thừa Tướng đang nén giận, không nhịn được trút hết lên đầu Cố Sơ Vân.
“Nếu con có thể lấy ra ba nghìn ba trăm vạn lượng bạc, cha sẽ nâng giá đến cùng”.
“…”
Cố Sơ Vân tủi thân.
Nàng ta làm gì có nhiều bạc như vậy?
Đây là một cái giá trên trời.
Trạch Vương suy nghĩ thật lâu mới run tay giơ bảng lên: “Ba nghìn năm trăm vạn lượng”.
“Năm nghìn vạn lượng”, Cố Thanh Hy lười nhác lên tiếng.
Trên trán mọi người đều xuất hiện một vạch đen.
Lại là nữ nhân đeo khăn che mặt này.
Đương Đương công chúa tức muốn nổ phổi.
Thắng như thế nào?
Không phải lừa lọc từ tay họ sao?
Cố tình kích thích nàng ta à?
“Phải đó, mau đuổi nàng ta ra ngoài đi, nói không chừng là nàng ta tới để gây rối”.
Những vị khách khác trong phòng đấu giá hùa theo đuổi người, như thế sẽ giảm bớt một đối thủ cạnh tranh.
Tiểu Lộ mỉm cười tao nhã, thong dong mang theo sự quyến rũ của nữ nhân, giọng nàng ta ngọt ngào, trong trẻo như chim hoàng oanh: “Vị khách số hai mươi tám không nợ phòng đấu giá một đồng nào, theo quy định thì phòng đấu giá không có quyền đuổi người”.
“Rõ ràng vừa rồi nàng ta không đóng năm nghìn lượng bạc”.
“Nhưng bằng hữu của nàng ấy đã trả giúp nàng ấy. Phòng đấu giá chúng ta chỉ nhận tiền, không quan tâm ai trả tiền giúp nàng ấy”.
Tiểu Lộ nói như vậy, rõ ràng tỏ vẻ họ sẽ không đuổi Cố Thanh Hy. Đứng ở lập trường của phòng đấu giá, quả thật không cần phải đuổi nàng ra ngoài, dù sao nàng cũng không nợ một đồng nào.
Cố Thanh Hy nhìn về phía Đương Đương công chúa, cười mỉa mai: “Các cô vội vàng đuổi ta ra ngoài như thế, chẳng lẽ là do không ra giá nổi?”
Đương Đương công chúa giơ bảng cầm tay lên, hét lớn: “Hai nghìn một trăm vạn lượng bạc”.
Nữ nhân đê tiện này nhìn nàng ta bằng ánh mắt gì vậy?
Rõ ràng là đang thị uy, khoe khoang với nàng ta.
“Ba nghìn vạn lượng bạc”.
Phụt…
Mọi người lại hộc ra một búng máu.
Hai nghìn một trăm vạn lượng bạc lên ba nghìn lượng bạc, nàng có nghiêm túc không đấy?
“Ba nghìn một trăm vạn lượng bạc”, không biết là ai trong đám đông la lên.
“Ba nghìn hai trăm vạn lượng”.
“Ba nghìn ba trăm vạn lượng”.
Cố Thanh Hy nhìn lướt qua, nàng không quen biết những người nâng giá trước mặt này, có lẽ là các đại sư luyện đan sơ cấp.
Cố Sơ Vân vội vàng hỏi: “Cha, chúng ta không tiếp tục nâng giá thật ạ?”
Cố Thừa Tướng đang nén giận, không nhịn được trút hết lên đầu Cố Sơ Vân.
“Nếu con có thể lấy ra ba nghìn ba trăm vạn lượng bạc, cha sẽ nâng giá đến cùng”.
“…”
Cố Sơ Vân tủi thân.
Nàng ta làm gì có nhiều bạc như vậy?
Đây là một cái giá trên trời.
Trạch Vương suy nghĩ thật lâu mới run tay giơ bảng lên: “Ba nghìn năm trăm vạn lượng”.
“Năm nghìn vạn lượng”, Cố Thanh Hy lười nhác lên tiếng.
Trên trán mọi người đều xuất hiện một vạch đen.
Lại là nữ nhân đeo khăn che mặt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.