Chương 51
Thiên Quân
11/08/2022
Ngày đầu tiên đi học, cảm giác thật sự không tốt một chút nào, bị phạt từ sáng đến chiều tối, chắc chẳng có ai ngoài nàng.
Nàng chống cằm, lại bắt đầu nhớ tới chuyện được liệu và bạc.
Nay nàng đã biết phải làm sao để có tám vạn hai, nhưng hai vị thuốc kia, nàng lại không biết phải đi đâu tìm.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nhấc bút lên, viết mấy chữ cỏ Địa Ngục và hoa Yên La xuống, đau khổ nhíu mày.
“Này, chữ của cô xấu lắm cơ mà? Ai viết tên hai vị thuốc này ở đây thế? Lúc nãy cô cố tình đúng không?”
Cố Thanh Hy vội vàng cất mảnh giấy ghi chú của mình đi.
“Cố tình cái gì, ta vốn không biết chữ Cố với chữ Hy, nếu không ta cần gì phải để các đệ tử khác cười chê?”
“Nói bậy, rõ ràng chữ Hy lúc nãy cô viết chẳng khác gì chó gặm, còn mấy chữ này vừa cứng cáp lại có lực, như rồng bay phượng múa, cô chẳng những biết viết mà thư pháp còn rất tốt”.
Cố Thanh Hy che miệng hắn lại.
“Ngươi nói nhỏ thôi, ta nói cho ngươi biết, đó không phải là chữ ta viết, người khác viết ra rồi ta lấy trộm về, ngươi đừng ầm ĩ linh tinh nữa, nếu không sẽ hại chết ta đấy”.
“Thật không vậy?”
Tiêu Vũ Hiên không tin.
Ở đây ngoài hai người bọn họ thì làm gì có ai, nàng lấy trộm ở đâu mới được?
“Tất nhiên là thật rồi, lừa ngươi ta được thêm cái gì đâu?”
“A, Cố Thanh Hy, cô xem ta là tên ngốc đúng không, nét mực đó còn chưa khô kia kìa”.
Cái định mệnh, cặp mắt đó sáng còn hơn hỏa nhãn kim tinh, thế mà cũng nhìn thấy được.
Cô yếu ớt than thở một câu: “Lúc nãy đông người quá, phong độ của ta không được tốt lắm, bây giờ không có người, nên ta có thể phát huy được thôi mà”.
Mấy câu đó mang đi lừa con nít thì được, muốn lừa hắn? Hơi non đấy.
Tiêu Vũ Hiên không băn khoăn chuyện đó nữa, mà chuyển sang một đề tài khác.
“Hai loại thảo dược đó rất khó tìm, e là trên đời này chỉ có mấy cây mà thôi. Nhưng hoa Yên La thì ta có biết một chỗ có”.
Hai mắt Cố Thanh Hy sáng lên, cảm thấy hứng thú: “Ngươi nói cái gì, ngươi biết chỗ có hoa Yên La ư?”
“Biết thì cũng thế mà thôi, cô không cách nào hái được đâu”.
“Ngươi cứ nói thử ta nghe xem nào”.
“Nha đầu đáng ghét này, cô cần hoa Yên La làm gì, đó là loại thảo dược chí độc”.
Nếu nó không độc thì nàng đã chẳng thèm rồi đấy.
Độc trên mặt nàng cần lấy độc trị độc.
“Cùng là bạn bè với nhau, ngươi nói ta nghe xem, rốt cuộc nơi nào có hoa Yên La thế?”
Tiêu Vũ Hiên vẫn không chịu nói, Cố Thanh Hy phải dỗ rất lâu mới moi được lời từ miệng hắn.
Nàng chống cằm, lại bắt đầu nhớ tới chuyện được liệu và bạc.
Nay nàng đã biết phải làm sao để có tám vạn hai, nhưng hai vị thuốc kia, nàng lại không biết phải đi đâu tìm.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nhấc bút lên, viết mấy chữ cỏ Địa Ngục và hoa Yên La xuống, đau khổ nhíu mày.
“Này, chữ của cô xấu lắm cơ mà? Ai viết tên hai vị thuốc này ở đây thế? Lúc nãy cô cố tình đúng không?”
Cố Thanh Hy vội vàng cất mảnh giấy ghi chú của mình đi.
“Cố tình cái gì, ta vốn không biết chữ Cố với chữ Hy, nếu không ta cần gì phải để các đệ tử khác cười chê?”
“Nói bậy, rõ ràng chữ Hy lúc nãy cô viết chẳng khác gì chó gặm, còn mấy chữ này vừa cứng cáp lại có lực, như rồng bay phượng múa, cô chẳng những biết viết mà thư pháp còn rất tốt”.
Cố Thanh Hy che miệng hắn lại.
“Ngươi nói nhỏ thôi, ta nói cho ngươi biết, đó không phải là chữ ta viết, người khác viết ra rồi ta lấy trộm về, ngươi đừng ầm ĩ linh tinh nữa, nếu không sẽ hại chết ta đấy”.
“Thật không vậy?”
Tiêu Vũ Hiên không tin.
Ở đây ngoài hai người bọn họ thì làm gì có ai, nàng lấy trộm ở đâu mới được?
“Tất nhiên là thật rồi, lừa ngươi ta được thêm cái gì đâu?”
“A, Cố Thanh Hy, cô xem ta là tên ngốc đúng không, nét mực đó còn chưa khô kia kìa”.
Cái định mệnh, cặp mắt đó sáng còn hơn hỏa nhãn kim tinh, thế mà cũng nhìn thấy được.
Cô yếu ớt than thở một câu: “Lúc nãy đông người quá, phong độ của ta không được tốt lắm, bây giờ không có người, nên ta có thể phát huy được thôi mà”.
Mấy câu đó mang đi lừa con nít thì được, muốn lừa hắn? Hơi non đấy.
Tiêu Vũ Hiên không băn khoăn chuyện đó nữa, mà chuyển sang một đề tài khác.
“Hai loại thảo dược đó rất khó tìm, e là trên đời này chỉ có mấy cây mà thôi. Nhưng hoa Yên La thì ta có biết một chỗ có”.
Hai mắt Cố Thanh Hy sáng lên, cảm thấy hứng thú: “Ngươi nói cái gì, ngươi biết chỗ có hoa Yên La ư?”
“Biết thì cũng thế mà thôi, cô không cách nào hái được đâu”.
“Ngươi cứ nói thử ta nghe xem nào”.
“Nha đầu đáng ghét này, cô cần hoa Yên La làm gì, đó là loại thảo dược chí độc”.
Nếu nó không độc thì nàng đã chẳng thèm rồi đấy.
Độc trên mặt nàng cần lấy độc trị độc.
“Cùng là bạn bè với nhau, ngươi nói ta nghe xem, rốt cuộc nơi nào có hoa Yên La thế?”
Tiêu Vũ Hiên vẫn không chịu nói, Cố Thanh Hy phải dỗ rất lâu mới moi được lời từ miệng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.