Chương 551
Thiên Quân
29/09/2022
Chương 551
“Được rồi, các ngươi lui ra ngoài hết đi”.
Cố Thanh Hy thầm thấy chán nản.
Thì ra rất nhiều loại thuốc nơi này không hề có, cũng có thể là người nơi này không hề biết là có những loại thuốc kia.
Chẳng trách…
Chẳng trách thuật luyện đan lại phức tạp như thế.
Không bột đố gột nên hồ, nàng muốn luyện chế đan dược, nhưng không có những vị thuốc này thì phải làm sao?
Thu Nhi thấp thỏm nói: “Tiểu thư, hay là nô tì đi lại với người trong Vương phủ để giải sầu nhé”.
Cố Thanh Hy liếc nàng ta.
Nàng ta tưởng nàng ăn no rửng mỡ à, lấy đâu ra thời gian rảnh để đi giải sầu.
“Gọi mấy đại phu giỏi y thuật trở lại đây”.
Ha…
Nếu thế giới này không có những vị thuốc kia, vậy nàng sẽ tìm một vài vị thuốc tương tự chúng để thay thế, xem thử đan dược có thể thành hình không, có hiệu quả không.
Suốt một đêm, Cố Thanh Hy bận rộn kiểm tra thuốc cùng đại phu, mãi đến khi trời sắp sáng, nàng mới thoả mãn nhìn những vị thuốc thay thế kia, chuẩn bị bắt đầu luyện đan.
Thanh Phong mệt mỏi day huyệt Thái Dương.
Cậu ta thà rằng đi theo bên cạnh chủ tử, chém giết với những người muốn cướp bản đồ Thanh Châu, còn hơn phục vụ Vương phi nương nương.
Suốt đêm, cậu ta bị sai tới sai lui không ngớt.
“Ầm…”
Trong phòng lại vang lên tiếng nổ.
Không biết đây đã là lần nổ thứ bao nhiêu.
Dược liệu đưa vào trong đó hết đợt này đến đợt khác, cậu ta cũng không nhớ rõ đợt thứ mấy nữa rồi, tất cả bị Vương phi nương nương lãng phí hết.
Luyện đan…
Người bình thường muốn trở thành luyện đan sư không trải qua tám, mười năm thì sao có thể thành công.
Hơn nữa, đây mới chỉ vừa vượt qua luyện đan sư cấp một mà thôi.
“Ầm…”
Lại một tiếng nổ vang lên, căn phòng bốc cháy.
Thanh Phong sợ hãi, lập tức sai người chữa cháy.
Đây là phòng tân hôn của chủ tử và Vương phi, Thanh Phong quả thật không dám tưởng tượng, đợi chủ tử quay về phải giải thích thế nào với chủ tử.
Hạ nhân của Vương phủ đều đang chữa cháy, đầu tóc của Cố Thanh Hy bị nổ rối bời, giống như tổ gà, Thanh Phong đưa nàng đến một gian nhã thất.
Trong phòng, Cố Thanh Hy nhìn một hộp lớn Tẩy Tủy Đan ở trước mặt, vừa rầu rĩ vừa thở phào nhẹ nhõm.
Rầu rĩ là vì Tẩy Tủy Đan còn xa mới đạt tới kết quả mà nàng mong muốn.
Thở phào là vì cuối cùng cũng luyện thành.
“Được rồi, các ngươi lui ra ngoài hết đi”.
Cố Thanh Hy thầm thấy chán nản.
Thì ra rất nhiều loại thuốc nơi này không hề có, cũng có thể là người nơi này không hề biết là có những loại thuốc kia.
Chẳng trách…
Chẳng trách thuật luyện đan lại phức tạp như thế.
Không bột đố gột nên hồ, nàng muốn luyện chế đan dược, nhưng không có những vị thuốc này thì phải làm sao?
Thu Nhi thấp thỏm nói: “Tiểu thư, hay là nô tì đi lại với người trong Vương phủ để giải sầu nhé”.
Cố Thanh Hy liếc nàng ta.
Nàng ta tưởng nàng ăn no rửng mỡ à, lấy đâu ra thời gian rảnh để đi giải sầu.
“Gọi mấy đại phu giỏi y thuật trở lại đây”.
Ha…
Nếu thế giới này không có những vị thuốc kia, vậy nàng sẽ tìm một vài vị thuốc tương tự chúng để thay thế, xem thử đan dược có thể thành hình không, có hiệu quả không.
Suốt một đêm, Cố Thanh Hy bận rộn kiểm tra thuốc cùng đại phu, mãi đến khi trời sắp sáng, nàng mới thoả mãn nhìn những vị thuốc thay thế kia, chuẩn bị bắt đầu luyện đan.
Thanh Phong mệt mỏi day huyệt Thái Dương.
Cậu ta thà rằng đi theo bên cạnh chủ tử, chém giết với những người muốn cướp bản đồ Thanh Châu, còn hơn phục vụ Vương phi nương nương.
Suốt đêm, cậu ta bị sai tới sai lui không ngớt.
“Ầm…”
Trong phòng lại vang lên tiếng nổ.
Không biết đây đã là lần nổ thứ bao nhiêu.
Dược liệu đưa vào trong đó hết đợt này đến đợt khác, cậu ta cũng không nhớ rõ đợt thứ mấy nữa rồi, tất cả bị Vương phi nương nương lãng phí hết.
Luyện đan…
Người bình thường muốn trở thành luyện đan sư không trải qua tám, mười năm thì sao có thể thành công.
Hơn nữa, đây mới chỉ vừa vượt qua luyện đan sư cấp một mà thôi.
“Ầm…”
Lại một tiếng nổ vang lên, căn phòng bốc cháy.
Thanh Phong sợ hãi, lập tức sai người chữa cháy.
Đây là phòng tân hôn của chủ tử và Vương phi, Thanh Phong quả thật không dám tưởng tượng, đợi chủ tử quay về phải giải thích thế nào với chủ tử.
Hạ nhân của Vương phủ đều đang chữa cháy, đầu tóc của Cố Thanh Hy bị nổ rối bời, giống như tổ gà, Thanh Phong đưa nàng đến một gian nhã thất.
Trong phòng, Cố Thanh Hy nhìn một hộp lớn Tẩy Tủy Đan ở trước mặt, vừa rầu rĩ vừa thở phào nhẹ nhõm.
Rầu rĩ là vì Tẩy Tủy Đan còn xa mới đạt tới kết quả mà nàng mong muốn.
Thở phào là vì cuối cùng cũng luyện thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.