Chương 586
Thiên Quân
05/10/2022
Chương 586
“Tự… ăn?”
Thanh Phong gãi gãi cái ót, một người sao có thể ăn nhiều như vậy?
“Nương nương, thuộc hạ sẽ lập tức cho người làm nhiều món cao lương mỹ vị, chắc chắn sẽ tiếp đãi bạn của người thật tốt”.
“Xì xì xì…”
Con rắn màu ngọc bích quấn quanh cổ tay Cố Thanh Hy vui mừng rít lên vài tiếng, nghe thấy có đồ ăn tinh thần nó lập tức trở nên hăng hái.
Thanh Phong lúc này mới phát hiện ra rắn nhỏ trên cổ tay nàng.
Con rắn đó quá nhỏ, toàn thân phủ màu ngọc bích, quấn trên tay Cố Thanh Hy giống như một chiếc vòng, nếu không quan sát kỹ lưỡng căn bản sẽ không nhìn ra đó là một con rắn.
Thanh Phong hiểu ý, nhanh nhẹn đáp: “Vương phi, người định hầm con rắn nhỏ này sao? Vương phủ có một đầu bếp mới tới, tay nghề không tồi, bất luận là hầm, hấp, nướng, xào đều…”
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi xù lông tỏ vẻ bất mãn cảnh cáo cậu ta, thiện cảm vừa mới dựng lên thoáng chốc liền tiêu tan, nó trực tiếp liệt Thanh Phong vào danh sách đen danh hiệu kẻ xấu.
Cố Thanh Hy phì cười: “Nếu ngươi có thể bắt được nó vậy thì hầm đi”.
“Kìa…”
Vậy là hầm hay là không hầm?
“Dạ Mặc Uyên đâu?”, Cố Thanh Hy hỏi.
“Vương gia vừa trở về từ sơn trang Thu Phong hiện đang đợi người ở Dạ lầu, thuộc hạ đưa người qua đó, chủ tử cũng đã căn dặn…”
“Không cần đâu, ta rất mệt, phải trở về Noãn Các ngủ, ngoại trừ mang thịt tới, không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta”.
Vừa dứt lời, trước mắt nào còn bóng dáng của Cố Thanh Hy.
Vế sau của Thanh Phong còn nghẹn lại nơi cuống họng, hắn chỉ đành ngơ ngác nhìn nàng đi khuất dạng.
Chủ tử từng dặn, sau khi trở về phủ thì tới chỗ ngài ấy một chuyến…
Thanh Phong muốn đuổi theo nhưng không biết làm sao khi cửa lớn của Noãn Các đã đóng chặt, một tên thuộc hạ như cậu ta sao có thể tùy tiện bước chân vào.
Vừa quay người định đi báo cáo thì Dạ Mặc Uyên đã xuất hiện ngay trước mặt.
“Thuộc hạ tham kiến chủ tử”.
“Lui xuống đi”.
“Vâng”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên có chút tái nhợt, không biết có phải do bị thương hay không.
Đôi mắt hẹp dài của hắn lướt qua cánh cửa của Noãn Các, dường như đang dò xét điều gì đó.
Võ mạch tầng hai…
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi không chỉ mở ra võ mạch mà còn nhảy vọt tới tầng hai, thiên phú quả thực không tồi.
Nếu hắn không nhìn lầm thì con rắn nhỏ trong tay nàng hẳn là mãng xà vương chín đầu bích ngọc.
Mãng xà vương chín đầu bích ngọc là vua của mọi loài rắn, không chỉ có thể hiệu lệnh rắn trong toàn thiên hạ, mà ngay cả không ít ma thú cấp cao cũng phải dè chừng.
“Tự… ăn?”
Thanh Phong gãi gãi cái ót, một người sao có thể ăn nhiều như vậy?
“Nương nương, thuộc hạ sẽ lập tức cho người làm nhiều món cao lương mỹ vị, chắc chắn sẽ tiếp đãi bạn của người thật tốt”.
“Xì xì xì…”
Con rắn màu ngọc bích quấn quanh cổ tay Cố Thanh Hy vui mừng rít lên vài tiếng, nghe thấy có đồ ăn tinh thần nó lập tức trở nên hăng hái.
Thanh Phong lúc này mới phát hiện ra rắn nhỏ trên cổ tay nàng.
Con rắn đó quá nhỏ, toàn thân phủ màu ngọc bích, quấn trên tay Cố Thanh Hy giống như một chiếc vòng, nếu không quan sát kỹ lưỡng căn bản sẽ không nhìn ra đó là một con rắn.
Thanh Phong hiểu ý, nhanh nhẹn đáp: “Vương phi, người định hầm con rắn nhỏ này sao? Vương phủ có một đầu bếp mới tới, tay nghề không tồi, bất luận là hầm, hấp, nướng, xào đều…”
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi xù lông tỏ vẻ bất mãn cảnh cáo cậu ta, thiện cảm vừa mới dựng lên thoáng chốc liền tiêu tan, nó trực tiếp liệt Thanh Phong vào danh sách đen danh hiệu kẻ xấu.
Cố Thanh Hy phì cười: “Nếu ngươi có thể bắt được nó vậy thì hầm đi”.
“Kìa…”
Vậy là hầm hay là không hầm?
“Dạ Mặc Uyên đâu?”, Cố Thanh Hy hỏi.
“Vương gia vừa trở về từ sơn trang Thu Phong hiện đang đợi người ở Dạ lầu, thuộc hạ đưa người qua đó, chủ tử cũng đã căn dặn…”
“Không cần đâu, ta rất mệt, phải trở về Noãn Các ngủ, ngoại trừ mang thịt tới, không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta”.
Vừa dứt lời, trước mắt nào còn bóng dáng của Cố Thanh Hy.
Vế sau của Thanh Phong còn nghẹn lại nơi cuống họng, hắn chỉ đành ngơ ngác nhìn nàng đi khuất dạng.
Chủ tử từng dặn, sau khi trở về phủ thì tới chỗ ngài ấy một chuyến…
Thanh Phong muốn đuổi theo nhưng không biết làm sao khi cửa lớn của Noãn Các đã đóng chặt, một tên thuộc hạ như cậu ta sao có thể tùy tiện bước chân vào.
Vừa quay người định đi báo cáo thì Dạ Mặc Uyên đã xuất hiện ngay trước mặt.
“Thuộc hạ tham kiến chủ tử”.
“Lui xuống đi”.
“Vâng”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên có chút tái nhợt, không biết có phải do bị thương hay không.
Đôi mắt hẹp dài của hắn lướt qua cánh cửa của Noãn Các, dường như đang dò xét điều gì đó.
Võ mạch tầng hai…
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi không chỉ mở ra võ mạch mà còn nhảy vọt tới tầng hai, thiên phú quả thực không tồi.
Nếu hắn không nhìn lầm thì con rắn nhỏ trong tay nàng hẳn là mãng xà vương chín đầu bích ngọc.
Mãng xà vương chín đầu bích ngọc là vua của mọi loài rắn, không chỉ có thể hiệu lệnh rắn trong toàn thiên hạ, mà ngay cả không ít ma thú cấp cao cũng phải dè chừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.