Chương 588
Thiên Quân
05/10/2022
Chương 588
Tiểu Cửu Nhi đang bò ăn trên bàn, thấy hắn nhìn tới nó, nó chỉ lắc đầu một cách ngây thơ, tỏ ý không phải là mình làm.
Nhìn đến đầu giường quả nhiên có mấy hạt nhân Tuyết Tinh Hạch vạn năm tuổi nhiều màu sắc, trong đó có một khối đã bị cắn nát hơn phân nửa.
Luồng linh khí dày đặc phát ra từ chính Tuyết Tinh đó.
Chết tiệt, người phụ nữ ngu xuẩn này sẽ không phải vì muốn nâng cao thực lực mà trực tiếp ăn Tuyết Tinh rồi chứ.
Dạ Mặc Uyên ôm nàng lên rồi không ngừng nghỉ truyền nội lực của mình vào trong cơ thể nàng, giúp nàng xoa dịu luồng khí đang bạo động càn quét tứ phía kia.
Vài luồng chân khí trong cơ thể Cố Thanh Hy liên tục đấu đá bừa bãi, một luồng so với một luồng càng ác liệt hơn, Dạ Mặc Uyên chỉ có thể không ngơi tay điều hoà chân khí, dùng thủ đoạn mạnh mẽ để áp chế chúng.
Không dễ dàng gì mới đàn áp được nhưng….
Trong cơ thể Cố Thanh Hy lại có một luồng chân khí giống như một hố đen đói khát hấp thụ chân khí của hắn, chỉ tiếc hận không thể hút cạn toàn bộ chân khí của Dạ Mặc Uyên.
Hắn muốn thoái lui chân khí nhưng lại bị kẹt chặt.
Cưỡng chế dừng lại sẽ tổn thương tới nàng ấy.
Dạ Mặc Uyên chỉ có thể trơ mắt nhìn nội lực của bản thân bị nàng rút đi từng chút một.
Thanh Phong Giáng Tuyết đứng ngoài hoảng sợ kêu lên: “Chủ tử”.
“Lụi ra ngoài, đóng cửa lại, không có mệnh lệnh của bản vương, ai cũng không được phép tiến vào”.
“Nhưng…”
“Ra ngoài “.
Giọng điệu của Dạ Mặc Uyên mang theo mệnh lệnh không thể phản bác, Thanh Phong cùng Giáng Tuyết chỉ có thể lui ra ngoài, nhưng trái tim lại kéo chặt.
Trong trận ác chiến với Thiên Phần Tộc lần trước, vì độc tố phát tác nên chủ tử đã bị chúng đánh bị thương nặng, đến hiện tại vẫn chưa khôi phục lại.
Hôm nay lại bị vương phi hút đi nhiều nội lực như vậy.
Không có nội lực, chủ tử làm sao trấn áp được độc tố ăn mòn?
Sao đối phó được với Thiên Phần Tộc?
Thanh Phong Giáng Tuyết lo âu muôn phần.
Tiểu Cửu Nhi lại chớp chớp đôi mắt, nó lắc lư chiếc đầu nhỏ, tựa hồ có chút mê man không hiểu tại sao thực lực của Cố Thanh Hy bỗng nhiên lại yếu như vậy, còn phải dựa vào việc hấp thụ nội lực của hắn mới có thể áp chế năng lượng của Tuyết Tinh Hạch vạn năm.
Dạ Mặc Uyên kinh hãi nhìn nội lực của bản thân dần dần tan biến, nếu cứ tiếp diễn như vậy, sợ rằng một thân võ công của hắn sẽ bị phế bỏ.
Khi hắn đang nghĩ cách phải ngăn chặn hiện tượng này như thế nào, Cố Thanh Hy cuối cùng cũng dừng việc hấp thụ nội lực của hắn, gương mặt nhỏ nhắn cau chặt của nàng cũng chậm rãi thư giãn trở lại.
Khí huyết của Dạ Mặc Uyên trào ngược, khóe miệng hắn tràn ra một ngụm máu độc.
Tuy rằng được Cố Thanh Hy chữa trị nên vết thương do độc của hắn đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn cần phải dùng nội lực áp chế.
Hiện tại trong chớp mắt bị hao tổn nhiều nội lực như vậy, vết thương của hắn sục sôi giống như nước sôi, bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra ngoài.
Tiểu Cửu Nhi đang bò ăn trên bàn, thấy hắn nhìn tới nó, nó chỉ lắc đầu một cách ngây thơ, tỏ ý không phải là mình làm.
Nhìn đến đầu giường quả nhiên có mấy hạt nhân Tuyết Tinh Hạch vạn năm tuổi nhiều màu sắc, trong đó có một khối đã bị cắn nát hơn phân nửa.
Luồng linh khí dày đặc phát ra từ chính Tuyết Tinh đó.
Chết tiệt, người phụ nữ ngu xuẩn này sẽ không phải vì muốn nâng cao thực lực mà trực tiếp ăn Tuyết Tinh rồi chứ.
Dạ Mặc Uyên ôm nàng lên rồi không ngừng nghỉ truyền nội lực của mình vào trong cơ thể nàng, giúp nàng xoa dịu luồng khí đang bạo động càn quét tứ phía kia.
Vài luồng chân khí trong cơ thể Cố Thanh Hy liên tục đấu đá bừa bãi, một luồng so với một luồng càng ác liệt hơn, Dạ Mặc Uyên chỉ có thể không ngơi tay điều hoà chân khí, dùng thủ đoạn mạnh mẽ để áp chế chúng.
Không dễ dàng gì mới đàn áp được nhưng….
Trong cơ thể Cố Thanh Hy lại có một luồng chân khí giống như một hố đen đói khát hấp thụ chân khí của hắn, chỉ tiếc hận không thể hút cạn toàn bộ chân khí của Dạ Mặc Uyên.
Hắn muốn thoái lui chân khí nhưng lại bị kẹt chặt.
Cưỡng chế dừng lại sẽ tổn thương tới nàng ấy.
Dạ Mặc Uyên chỉ có thể trơ mắt nhìn nội lực của bản thân bị nàng rút đi từng chút một.
Thanh Phong Giáng Tuyết đứng ngoài hoảng sợ kêu lên: “Chủ tử”.
“Lụi ra ngoài, đóng cửa lại, không có mệnh lệnh của bản vương, ai cũng không được phép tiến vào”.
“Nhưng…”
“Ra ngoài “.
Giọng điệu của Dạ Mặc Uyên mang theo mệnh lệnh không thể phản bác, Thanh Phong cùng Giáng Tuyết chỉ có thể lui ra ngoài, nhưng trái tim lại kéo chặt.
Trong trận ác chiến với Thiên Phần Tộc lần trước, vì độc tố phát tác nên chủ tử đã bị chúng đánh bị thương nặng, đến hiện tại vẫn chưa khôi phục lại.
Hôm nay lại bị vương phi hút đi nhiều nội lực như vậy.
Không có nội lực, chủ tử làm sao trấn áp được độc tố ăn mòn?
Sao đối phó được với Thiên Phần Tộc?
Thanh Phong Giáng Tuyết lo âu muôn phần.
Tiểu Cửu Nhi lại chớp chớp đôi mắt, nó lắc lư chiếc đầu nhỏ, tựa hồ có chút mê man không hiểu tại sao thực lực của Cố Thanh Hy bỗng nhiên lại yếu như vậy, còn phải dựa vào việc hấp thụ nội lực của hắn mới có thể áp chế năng lượng của Tuyết Tinh Hạch vạn năm.
Dạ Mặc Uyên kinh hãi nhìn nội lực của bản thân dần dần tan biến, nếu cứ tiếp diễn như vậy, sợ rằng một thân võ công của hắn sẽ bị phế bỏ.
Khi hắn đang nghĩ cách phải ngăn chặn hiện tượng này như thế nào, Cố Thanh Hy cuối cùng cũng dừng việc hấp thụ nội lực của hắn, gương mặt nhỏ nhắn cau chặt của nàng cũng chậm rãi thư giãn trở lại.
Khí huyết của Dạ Mặc Uyên trào ngược, khóe miệng hắn tràn ra một ngụm máu độc.
Tuy rằng được Cố Thanh Hy chữa trị nên vết thương do độc của hắn đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn cần phải dùng nội lực áp chế.
Hiện tại trong chớp mắt bị hao tổn nhiều nội lực như vậy, vết thương của hắn sục sôi giống như nước sôi, bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.