Chương 59
Thiên Quân
11/08/2022
Hắn đang tẩy trừ độc tố ở đây, chẳng hiểu mô tê gì lại bị người ta ném hai cục đá, đau đến nỗi đầu hắn nổi cục u lên.
Sau đó, không ngờ lại bị người ta đè ngã, còn bị người đó… Sờ soạng…
Hắn đường đường là chiến thần, từ khi nào lại biến thành món đồ chơi người khác có thể tùy ý làm ô uế như thế?
Nếu đây không phải là thời khắc quan trọng để chống lại độc tố, toàn thân không được nhúc nhích, thì hắn đã lăng trì xử tử nàng ngay tại chỗ.
Bốn mắt nhìn nhau, kẻ tức giận, người khiếp sợ.
Dạ Mặc Uyên lạnh lẽo bật thốt ra một câu: “Là cô”.
Tim Cố Thanh Hy đập mạnh thình thịch, nàng vội vàng che mặt mình, già mồm át lẽ phải: “Không phải ta, ngươi nhận nhầm người”.
“Khốn kiếp, nữ nhân vô sỉ này…”
Một tiếng rống giận khiến chim chóc sợ quá bay mất, cả sơn trang Thu Phong chỉ vang vọng âm thanh rống giận của Dạ Mặc Uyên.
Cô Thanh Hy gãi lỗ tai, vội vàng đứng dậy, muốn chuồn đi, lại bị Dạ Mặc Uyên ôm chặt lấy đùi.
“Còn muốn chạy nữa hả, không có cửa đâu”.
Cố Thanh Hy vùng vẫy vài cái vẫn không thể hất tay hắn ra, không nhịn được bày ra khuôn mặt như khóc tang: “Lão huynh à, nếu ngươi không bày ra trận trong trận thì ta đã chẳng nhấn nhầm cơ quan, lại càng không nằm đè lên ngươi, sờ soạng ngươi, ta giải thích rõ ràng với ngươi rồi đó không được ư”.
“Cô còn nói nữa”.
“Rồi rồi rồi, ta không nói nữa, nếu ngươi cảm thấy uất ức quá thì cùng lắm ta cho ngươi đè lại, sờ lại nữa là được chứ gì”.
“…”
Soạt soạt soạt…
Không khí dưới vực chợt lạnh xuống, lạnh đến mức Cố Thanh Hy run rẩy, lại nhìn dáng vẻ tức giận như muốn nuốt luôn nàng, chẳng hiểu sao nàng lại thấy hoảng hốt.
Có thể xuất hiện ở cấm địa sơn trang Thu Phong, lại trúng kỳ độc, hai chân tàn phế… Chẳng lẽ… Hắn chính là chiến thần Dạ Vương gia.
Lòng Cố Thanh Hy lạnh buốt.
Xem ra lần này nàng đá phải tấm sắt thật rồi.
“Cái đó… Bây giờ là thời gian quan trọng để ngươi vận công chống lại độc tố, nhất định không được tức giận, nếu không khí huyết nghịch chuyển sẽ nguy hiểm đến tính mạng nha”.
Dạ Mặc Uyên trừng mắt nhìn nàng.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng nói: “Ta không chạy nữa là được mà, ngươi có thể buông tay ra được không, ngươi xem chân ta bị ngươi siết đỏ cả rồi”.
Dạ Mặc Uyên vẫn trừng mắt nhìn nàng.
Nếu lưỡi dao trong mắt có thể giết người thì hắn đã giết nàng trăm ngàn lần rồi.
“Này, ngươi mà không chịu buông tay ra thì đừng trách ta lại sờ ngươi nhé”.
Sau đó, không ngờ lại bị người ta đè ngã, còn bị người đó… Sờ soạng…
Hắn đường đường là chiến thần, từ khi nào lại biến thành món đồ chơi người khác có thể tùy ý làm ô uế như thế?
Nếu đây không phải là thời khắc quan trọng để chống lại độc tố, toàn thân không được nhúc nhích, thì hắn đã lăng trì xử tử nàng ngay tại chỗ.
Bốn mắt nhìn nhau, kẻ tức giận, người khiếp sợ.
Dạ Mặc Uyên lạnh lẽo bật thốt ra một câu: “Là cô”.
Tim Cố Thanh Hy đập mạnh thình thịch, nàng vội vàng che mặt mình, già mồm át lẽ phải: “Không phải ta, ngươi nhận nhầm người”.
“Khốn kiếp, nữ nhân vô sỉ này…”
Một tiếng rống giận khiến chim chóc sợ quá bay mất, cả sơn trang Thu Phong chỉ vang vọng âm thanh rống giận của Dạ Mặc Uyên.
Cô Thanh Hy gãi lỗ tai, vội vàng đứng dậy, muốn chuồn đi, lại bị Dạ Mặc Uyên ôm chặt lấy đùi.
“Còn muốn chạy nữa hả, không có cửa đâu”.
Cố Thanh Hy vùng vẫy vài cái vẫn không thể hất tay hắn ra, không nhịn được bày ra khuôn mặt như khóc tang: “Lão huynh à, nếu ngươi không bày ra trận trong trận thì ta đã chẳng nhấn nhầm cơ quan, lại càng không nằm đè lên ngươi, sờ soạng ngươi, ta giải thích rõ ràng với ngươi rồi đó không được ư”.
“Cô còn nói nữa”.
“Rồi rồi rồi, ta không nói nữa, nếu ngươi cảm thấy uất ức quá thì cùng lắm ta cho ngươi đè lại, sờ lại nữa là được chứ gì”.
“…”
Soạt soạt soạt…
Không khí dưới vực chợt lạnh xuống, lạnh đến mức Cố Thanh Hy run rẩy, lại nhìn dáng vẻ tức giận như muốn nuốt luôn nàng, chẳng hiểu sao nàng lại thấy hoảng hốt.
Có thể xuất hiện ở cấm địa sơn trang Thu Phong, lại trúng kỳ độc, hai chân tàn phế… Chẳng lẽ… Hắn chính là chiến thần Dạ Vương gia.
Lòng Cố Thanh Hy lạnh buốt.
Xem ra lần này nàng đá phải tấm sắt thật rồi.
“Cái đó… Bây giờ là thời gian quan trọng để ngươi vận công chống lại độc tố, nhất định không được tức giận, nếu không khí huyết nghịch chuyển sẽ nguy hiểm đến tính mạng nha”.
Dạ Mặc Uyên trừng mắt nhìn nàng.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng nói: “Ta không chạy nữa là được mà, ngươi có thể buông tay ra được không, ngươi xem chân ta bị ngươi siết đỏ cả rồi”.
Dạ Mặc Uyên vẫn trừng mắt nhìn nàng.
Nếu lưỡi dao trong mắt có thể giết người thì hắn đã giết nàng trăm ngàn lần rồi.
“Này, ngươi mà không chịu buông tay ra thì đừng trách ta lại sờ ngươi nhé”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.