Chương 606
Thiên Quân
07/10/2022
Chương 606
“Vâng”.
“Đúng rồi, cứ cách hai canh giờ lại làm theo phương pháp này một lần, nước thuốc mới có thể giúp bài trừ máu độc của ngài ấy nhanh hơn, thúc đẩy tuần hoàn máu”.
“Vâng”.
Làm xong mọi thứ, Li Lạc hỏi dò: “Vương phi nương nương, có phải tắm theo phương pháp này, năm ngày sau là hai chân của chủ tử thật sự có thể chữa lành hay không?”
“Làm gì nhanh vậy được, cởi áo của chủ tử nhà ngươi ra, để ngài ấy nằm lên nham thạch đó”.
Dạ Mặc Uyên đang chịu đựng cơn đau giày vò mở mắt ra: “Cởi áo? Nằm ở đó? Chỗ này lộ thiên đấy”.
“Chàng ngâm trong nước sao ta có thể châm cứu hai chân cho chàng được. Chàng không nằm trên nham thạch sao có thể ngăn chặn Hàn độc”, Cố Thanh Hy trợn mắt.
Xem nàng là gì?
Phụ nữ háo sắc à?
Thấy đàn ông là nhào tới?
Cũng không nhìn xem bây giờ trên người hắn còn bao nhiêu độc sót lại.
Nàng còn sợ bị trúng độc ấy chứ.
“Đổi cách khác”.
“Đây là cách duy nhất. Nếu không dùng cách này, không những hai chân chàng không thể đứng lên, mà ngày cả cái mạng nhỏ của chàng cũng sẽ để lại nơi đây”.
“…”.
“Hai người các ngươi còn không mau dìu ngài ấy dậy”.
“Nhưng mà… “, nhưng chủ tử vẫn chưa ra lệnh.
“Các ngươi muốn trơ mắt nhìn chủ tử của các ngươi chết có phải không?”
“Đương nhiên không phải”.
“Vậy còn không mau dìu ngài ấy dậy nằm xuống đó”.
“Đợi một chút, nằm trên nham thạch cũng được, nhưng những chỗ quan trọng trên cơ thể phải che lại”, Dạ Mặc Uyên nói.
“Làm như ta chưa nhìn thấy cơ thể chàng vậy”.
“Cố Thanh Hy”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng.
Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi.
“Được, được, được, trừ những nơi cần châm cứu ra, những vị trí khác chàng có thể che lại, được chưa”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên hơi tốt lên một chút.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã biết mình lại bị người phụ nữ này đùa bỡn.
Hắn nằm trên nham thạch nóng hổi, quần áo trên người gần như bị Cố Thanh Hy cởi ra hết, từ ngực trở xuống châm không ít kim bạc, đau đến mức hắn suýt chút nữa chảy nước mắt.
Càng khiến người ta buồn bực hơn là, hắn lại bạo lộ trước mặt Cố Thanh Hy lần nữa.
Dạ Mặc Uyên tức giận nói: “Cố Thanh Hy, nàng đã hứa những chỗ không cần châm cứu thì che lại”.
“Ta đã nói thế, nên không phải ta đã che cả cổ của chàng lại rồi sao?”
Cổ thì có tác dụng gì?
Quan trọng là từ cổ trở xuống đều không che.
“Vâng”.
“Đúng rồi, cứ cách hai canh giờ lại làm theo phương pháp này một lần, nước thuốc mới có thể giúp bài trừ máu độc của ngài ấy nhanh hơn, thúc đẩy tuần hoàn máu”.
“Vâng”.
Làm xong mọi thứ, Li Lạc hỏi dò: “Vương phi nương nương, có phải tắm theo phương pháp này, năm ngày sau là hai chân của chủ tử thật sự có thể chữa lành hay không?”
“Làm gì nhanh vậy được, cởi áo của chủ tử nhà ngươi ra, để ngài ấy nằm lên nham thạch đó”.
Dạ Mặc Uyên đang chịu đựng cơn đau giày vò mở mắt ra: “Cởi áo? Nằm ở đó? Chỗ này lộ thiên đấy”.
“Chàng ngâm trong nước sao ta có thể châm cứu hai chân cho chàng được. Chàng không nằm trên nham thạch sao có thể ngăn chặn Hàn độc”, Cố Thanh Hy trợn mắt.
Xem nàng là gì?
Phụ nữ háo sắc à?
Thấy đàn ông là nhào tới?
Cũng không nhìn xem bây giờ trên người hắn còn bao nhiêu độc sót lại.
Nàng còn sợ bị trúng độc ấy chứ.
“Đổi cách khác”.
“Đây là cách duy nhất. Nếu không dùng cách này, không những hai chân chàng không thể đứng lên, mà ngày cả cái mạng nhỏ của chàng cũng sẽ để lại nơi đây”.
“…”.
“Hai người các ngươi còn không mau dìu ngài ấy dậy”.
“Nhưng mà… “, nhưng chủ tử vẫn chưa ra lệnh.
“Các ngươi muốn trơ mắt nhìn chủ tử của các ngươi chết có phải không?”
“Đương nhiên không phải”.
“Vậy còn không mau dìu ngài ấy dậy nằm xuống đó”.
“Đợi một chút, nằm trên nham thạch cũng được, nhưng những chỗ quan trọng trên cơ thể phải che lại”, Dạ Mặc Uyên nói.
“Làm như ta chưa nhìn thấy cơ thể chàng vậy”.
“Cố Thanh Hy”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng.
Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi.
“Được, được, được, trừ những nơi cần châm cứu ra, những vị trí khác chàng có thể che lại, được chưa”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên hơi tốt lên một chút.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã biết mình lại bị người phụ nữ này đùa bỡn.
Hắn nằm trên nham thạch nóng hổi, quần áo trên người gần như bị Cố Thanh Hy cởi ra hết, từ ngực trở xuống châm không ít kim bạc, đau đến mức hắn suýt chút nữa chảy nước mắt.
Càng khiến người ta buồn bực hơn là, hắn lại bạo lộ trước mặt Cố Thanh Hy lần nữa.
Dạ Mặc Uyên tức giận nói: “Cố Thanh Hy, nàng đã hứa những chỗ không cần châm cứu thì che lại”.
“Ta đã nói thế, nên không phải ta đã che cả cổ của chàng lại rồi sao?”
Cổ thì có tác dụng gì?
Quan trọng là từ cổ trở xuống đều không che.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.