Chương 615
Thiên Quân
08/10/2022
“Bẩm báo chủ tử, Ma chủ đột nhiên xuất hiện, xâm nhập vào cung của hoàng hậu Sở Quốc, bắt bà ấy đi. Cũng không biết Chiến thần muốn làm gì mà lại cử rất nhiều người bảo vệ hoàng hậu Sở Quốc, cũng có thể là giám sát bà ấy”.
“Nhưng người của Dạ Mặc Uyên đánh không lại Ma chủ, hoàng hậu Sở Quốc bị bắt”.
“Ma chủ hỏi thăm tin tức về người từ hoàng hậu, bà ấy không biết, Ma chủ định bỏ bà ấy lại, kết quả Lan kỳ chủ trông thấy thế bèn bắt bà ấy”.
“Diệp Phong đang đến tổng bộ Tu La Môn, thấy hoàng hậu Sở Quốc bị bắt thì liều lĩnh chạy đi cứu giúp, bị Lan kỳ chủ đánh trọng thương, vì cứu Diệp Phong nên ta cũng bị Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ đánh trọng thương”.
“Ngay sau đó, Diệp Phong và hoàng hậu Sở Quốc được mang tới nơi này, thuộc hạ định mượn cơ hội này để cứu họ, không ngờ lại gặp được chủ tử ở đây”.
Phù Quang một hơi nói rất nhiều, kể hết một lượt từ đầu đến cuối.
Cố Thanh Hy càng nghe thì chân mày càng nhíu lại.
Tên khốn Diệp Phong này, cứ lần nào gặp hắn ta là lần đó thấy hắn ta bị Lan kỳ chủ bắt.
Hắn ta cũng thuộc dạng thiếu mất dây thần kinh nào đó rồi, bộ trên đời không còn cách nào để cứu Hoàng hậu Sở Quốc hay gì ấy? Cứ phải lao đầu vào làm gì.
Dưới lưng chừng núi, Lan kỳ chủ nắm lấy cằm Diệp Phong, bắt hắn ta nhìn mình.
Gương mặt vuông vức của Lan kỳ chủ đầy sự âm hiểm và mỉa mai, chế nhạo: “Sao thế, sự khí phách trước đó đâu mất rồi? Ngươi khinh thường ta lắm cơ mà, phẫn hận lắm cơ mà? Bây giờ lại giả vờ đáng thương cái gì?”
Diệp Phong đau đớn nhắm mắt lại.
Nếu được phép chọn, nào có ai chọn cầu xin ông ta.
“Răng rắc…”
Lan kỳ chủ độc ác bóp mạnh, tay trái của hắn ta trực tiếp bị bẻ gãy, phát ra tiếng xương cốt vỡ vụn.
Diệp Phong thét lớn, nuốt hết tất cả đau khổ vào bụng.
“Răng rắc… Răng rắc…”
Bóp nát cổ tay hắn ta thôi chưa đủ, Lan kỳ chủ còn muốn bóp nát từng ngón tay Diệp Phong, cả xương sườn trên người cũng bị đánh gãy vài cây.
“Dừng tay… Dừng tay…”
Hoàng hậu Sở Quốc vùng vẫy, tầm mắt nhòe đi, nước mắt rơi như mua.
Mẫu Đơn kỳ chủ đứng bên cạnh vừa xem vừa cười ha hả, đề nghị: “Lan huynh vẫn thích tiếng xương vỡ vụn như thế nhỉ”.
“Sao, ngươi có cách chơi mới mẻ hơn hả?”
“Ngu huynh bất tài, đúng là gần đây có nghiên cứu ra một cách chơi mới”.
“Ồ…”, Lan kỳ chủ khá hứng thú, tay cũng buông lỏng ra vài phần.
Diệp Phong đau đến nỗi nhíu mày.
Cả người hắn ta từ trên xuống dưới, không biết Lan kỳ chủ đã phế đi bao nhiêu thứ, hắn ta cũng đã quen.
Nhưng mỗi lần xương cốt vỡ vụn, hắn ta vẫn đau đến nỗi mồ hôi lạnh đầm đìa, hận không thể đi tìm chết.
“Nhưng người của Dạ Mặc Uyên đánh không lại Ma chủ, hoàng hậu Sở Quốc bị bắt”.
“Ma chủ hỏi thăm tin tức về người từ hoàng hậu, bà ấy không biết, Ma chủ định bỏ bà ấy lại, kết quả Lan kỳ chủ trông thấy thế bèn bắt bà ấy”.
“Diệp Phong đang đến tổng bộ Tu La Môn, thấy hoàng hậu Sở Quốc bị bắt thì liều lĩnh chạy đi cứu giúp, bị Lan kỳ chủ đánh trọng thương, vì cứu Diệp Phong nên ta cũng bị Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ đánh trọng thương”.
“Ngay sau đó, Diệp Phong và hoàng hậu Sở Quốc được mang tới nơi này, thuộc hạ định mượn cơ hội này để cứu họ, không ngờ lại gặp được chủ tử ở đây”.
Phù Quang một hơi nói rất nhiều, kể hết một lượt từ đầu đến cuối.
Cố Thanh Hy càng nghe thì chân mày càng nhíu lại.
Tên khốn Diệp Phong này, cứ lần nào gặp hắn ta là lần đó thấy hắn ta bị Lan kỳ chủ bắt.
Hắn ta cũng thuộc dạng thiếu mất dây thần kinh nào đó rồi, bộ trên đời không còn cách nào để cứu Hoàng hậu Sở Quốc hay gì ấy? Cứ phải lao đầu vào làm gì.
Dưới lưng chừng núi, Lan kỳ chủ nắm lấy cằm Diệp Phong, bắt hắn ta nhìn mình.
Gương mặt vuông vức của Lan kỳ chủ đầy sự âm hiểm và mỉa mai, chế nhạo: “Sao thế, sự khí phách trước đó đâu mất rồi? Ngươi khinh thường ta lắm cơ mà, phẫn hận lắm cơ mà? Bây giờ lại giả vờ đáng thương cái gì?”
Diệp Phong đau đớn nhắm mắt lại.
Nếu được phép chọn, nào có ai chọn cầu xin ông ta.
“Răng rắc…”
Lan kỳ chủ độc ác bóp mạnh, tay trái của hắn ta trực tiếp bị bẻ gãy, phát ra tiếng xương cốt vỡ vụn.
Diệp Phong thét lớn, nuốt hết tất cả đau khổ vào bụng.
“Răng rắc… Răng rắc…”
Bóp nát cổ tay hắn ta thôi chưa đủ, Lan kỳ chủ còn muốn bóp nát từng ngón tay Diệp Phong, cả xương sườn trên người cũng bị đánh gãy vài cây.
“Dừng tay… Dừng tay…”
Hoàng hậu Sở Quốc vùng vẫy, tầm mắt nhòe đi, nước mắt rơi như mua.
Mẫu Đơn kỳ chủ đứng bên cạnh vừa xem vừa cười ha hả, đề nghị: “Lan huynh vẫn thích tiếng xương vỡ vụn như thế nhỉ”.
“Sao, ngươi có cách chơi mới mẻ hơn hả?”
“Ngu huynh bất tài, đúng là gần đây có nghiên cứu ra một cách chơi mới”.
“Ồ…”, Lan kỳ chủ khá hứng thú, tay cũng buông lỏng ra vài phần.
Diệp Phong đau đến nỗi nhíu mày.
Cả người hắn ta từ trên xuống dưới, không biết Lan kỳ chủ đã phế đi bao nhiêu thứ, hắn ta cũng đã quen.
Nhưng mỗi lần xương cốt vỡ vụn, hắn ta vẫn đau đến nỗi mồ hôi lạnh đầm đìa, hận không thể đi tìm chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.