Chương 629
Thiên Quân
10/10/2022
Chương 629
“Bày trò trước mặt ngươi há chẳng phải tự chuốc khổ hay sao? Tuy nhiên, chỗ ta có một món bảo bối muốn tặng cho ngươi đấy!”
Dứt lời, Cố Thanh Hy giơ tay lên, mấy chục khối cầu nhỏ đột nhiên nổ tung, khối cầu nổ làm bột ớt văng tứ tán, khiến những người xung quanh bị sặc, nước mắt chảy ròng ròng, trên đỉnh núi còn có sương mù giăng kín.
Cố Thanh Hy bỏ chạy, nhưng còn chưa được vài bước thì cổ chân đã bị bắt lại.
Nàng trở tay đánh xuống, nhưng hai tay cũng bị đối phương khống chế.
“Rầm rầm rầm…”
Nhiều lần đối chọi, cuối cùng, Cố Thanh Hy luôn là người bị kiềm chế.
Kéo nhẹ một cái!
Cổ chân Cố Thanh Hy bị lôi về sau, thân thể nàng loạng choạng ngã sấp xuống.
Đau… đau chết nàng rồi!
“Thiếu tộc chủ, ngươi không biết thương hương tiếc ngọc là gì à?”, nàng vỗ vỗ bụi đất trên người, bỗng cảm thấy bộ quần áo này thật chướng mắt, bèn cởi nó ra, để lộ bộ đồ màu vàng nhạt bên trong.
Ôn Thiếu Nghi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hắn ta lạnh lùng và có hơi mất kiên nhẫn.
“Đi thôi, nếu ngươi không đi, coi chừng Long Châu bị đoạt mất đấy!”
Cố Thanh Hy tiếp tục đi lên trước dẫn đường.
Ôn Thiếu Nghi nối gót theo sau, có điều, hắn ta vẫn luôn cẩn thận quan sát xung quanh, hiển nhiên là rất đề phòng Cố Thanh Hy.
Đi vòng qua con đường đá bằng phẳng, Cố Thanh Hy dẫn hắn ta chui qua hết cái hang này đến cái hang khác, cuối cùng, bọn họ bước vào một vùng đất cỏ cây tươi tốt.
“Kỳ quái, sao nhiệt độ ở đây lại cao như vậy? Cây cối sao lại sinh trưởng tốt như thế?”
“Nơi này có kết giới, cây cối trong kết giới sẽ không chịu sự ảnh hưởng của biển máu”.
Kết giới?
Nàng tiến vào kết giới bằng cách nào?
Hình như trên bản đồ không hề đánh dấu nơi này là kết giới?
“Phía trước hết đường rồi”, Ôn Thiếu Nghi nói.
Cố Thanh Hy ngước mắt nhìn, nơi bọn họ đang đứng là vị trí cổ chai của một vùng đất hình hồ lô, còn chưa chính thức đi đến miệng hồ lô.
Theo như bản đồ, vượt qua một con sông nữa sẽ đến nơi.
“Đi như thế nào?”
“Trên bản đồ biểu thị hình như… đi theo hướng này?”
Cố Thanh Hy chỉ biển máu bên cạnh.
Ở nơi bọn họ đang đứng, xung quanh chỉ có ba con đường.
Một là biển máu cuồn cuộn.
Một là vách núi cao vạn trượng.
Cái còn lại chính là con đường mà bọn họ vừa mới đi đến.
“Bày trò trước mặt ngươi há chẳng phải tự chuốc khổ hay sao? Tuy nhiên, chỗ ta có một món bảo bối muốn tặng cho ngươi đấy!”
Dứt lời, Cố Thanh Hy giơ tay lên, mấy chục khối cầu nhỏ đột nhiên nổ tung, khối cầu nổ làm bột ớt văng tứ tán, khiến những người xung quanh bị sặc, nước mắt chảy ròng ròng, trên đỉnh núi còn có sương mù giăng kín.
Cố Thanh Hy bỏ chạy, nhưng còn chưa được vài bước thì cổ chân đã bị bắt lại.
Nàng trở tay đánh xuống, nhưng hai tay cũng bị đối phương khống chế.
“Rầm rầm rầm…”
Nhiều lần đối chọi, cuối cùng, Cố Thanh Hy luôn là người bị kiềm chế.
Kéo nhẹ một cái!
Cổ chân Cố Thanh Hy bị lôi về sau, thân thể nàng loạng choạng ngã sấp xuống.
Đau… đau chết nàng rồi!
“Thiếu tộc chủ, ngươi không biết thương hương tiếc ngọc là gì à?”, nàng vỗ vỗ bụi đất trên người, bỗng cảm thấy bộ quần áo này thật chướng mắt, bèn cởi nó ra, để lộ bộ đồ màu vàng nhạt bên trong.
Ôn Thiếu Nghi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hắn ta lạnh lùng và có hơi mất kiên nhẫn.
“Đi thôi, nếu ngươi không đi, coi chừng Long Châu bị đoạt mất đấy!”
Cố Thanh Hy tiếp tục đi lên trước dẫn đường.
Ôn Thiếu Nghi nối gót theo sau, có điều, hắn ta vẫn luôn cẩn thận quan sát xung quanh, hiển nhiên là rất đề phòng Cố Thanh Hy.
Đi vòng qua con đường đá bằng phẳng, Cố Thanh Hy dẫn hắn ta chui qua hết cái hang này đến cái hang khác, cuối cùng, bọn họ bước vào một vùng đất cỏ cây tươi tốt.
“Kỳ quái, sao nhiệt độ ở đây lại cao như vậy? Cây cối sao lại sinh trưởng tốt như thế?”
“Nơi này có kết giới, cây cối trong kết giới sẽ không chịu sự ảnh hưởng của biển máu”.
Kết giới?
Nàng tiến vào kết giới bằng cách nào?
Hình như trên bản đồ không hề đánh dấu nơi này là kết giới?
“Phía trước hết đường rồi”, Ôn Thiếu Nghi nói.
Cố Thanh Hy ngước mắt nhìn, nơi bọn họ đang đứng là vị trí cổ chai của một vùng đất hình hồ lô, còn chưa chính thức đi đến miệng hồ lô.
Theo như bản đồ, vượt qua một con sông nữa sẽ đến nơi.
“Đi như thế nào?”
“Trên bản đồ biểu thị hình như… đi theo hướng này?”
Cố Thanh Hy chỉ biển máu bên cạnh.
Ở nơi bọn họ đang đứng, xung quanh chỉ có ba con đường.
Một là biển máu cuồn cuộn.
Một là vách núi cao vạn trượng.
Cái còn lại chính là con đường mà bọn họ vừa mới đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.