Chương 656
Thiên Quân
16/10/2022
Chương 656
Cố Thanh Hy ôm chầm lấy hắn ta: “Thần Phi ca ca, dù huynh có mắc bệnh gì, ta cũng sẽ cố hết sức chữa cho huynh”.
Mùi hương từ cơ thể nữ tử quen thuộc xộc vào mũi, ánh mắt Dịch Thần Phi trở nên đau xót, hắn ta vùng vẫy mấy lần, muốn tránh khỏi tay Cố Thanh Hy, nhưng nàng càng ôm càng chặt, không hề muốn buông hắn ta ra.
Cảm nhận được sát khí sôi trào trong cơ thể, Dịch Thần Phi biết huyết chú của mình lại sắp phát tác.
Cơ thể hắn ta từ trong ra ngoài nhanh chóng thối rữa, hắn ta đau tới mức sống không bằng chết, hơn nữa sát khí đang dần nặng hơn, hắn ta có thể mất lý trí làm Cố Thanh Hy bị thương bất cứ lúc nào.
Dịch Thần Phi rùng mình.
Hắn ta chưa bao giờ quên các thành viên trong gia tộc hắn ta đã từng phát điên, giết chết thê nhi và người thân của mình vì không chịu được đau đớn.
Còn có một số người phát tác huyết chú, hoàn toàn đánh mất lý trí, biến thành một công cụ giết người. Họ đã giết không biết bao nhiêu người thân nhất của mình, cuối cùng hối hận suốt đời, sống không bằng chết.
“Bỏ tay ra”.
Dịch Thần Phi không dám tưởng tượng, ngộ nhỡ hắn ta lỡ tay làm Cố Thanh Hy bị thương thì sao? Hắn ta đột nhiên đẩy nàng ra, lảo đảo chạy về phía trước.
Máu nhỏ tí tách xuống mặt đất, Dịch Thần Phi đi không vững, ngã quỵ vài lần, sau đó lại giãy giụa bò dậy.
“Thần Phi đại ca”.
Cố Thanh Hy đuổi theo, cố chấp ôm lấy hắn ta, dù cho hắn ta vùng vẫy thế nào cũng không dám buông tay, cuối cùng nàng ăn vạ dựa sát vào người hắn ta: “Trừ phi huynh giết ta, nếu không huynh không tránh được đâu. Huynh đã cứu ta bằng cả tính mạng của mình nhiều lần, sao ta có thể vứt bỏ huynh vào lúc huynh khó khăn nhất chứ?”
“Buông tay”.
“Ta không buông, huynh ăn Ôn Nguyên Châu vào đi. Ta đã nghiên cứu rồi, ăn Ôn Nguyên Châu chỉ có lợi chứ không hại cho cơ thể”.
“A Hy, muội… muội có biết mình đang làm gì không?”
Dịch Thần Phi quay đầu sang chỗ khác, không muốn ăn Ôn Nguyên Châu. Đây chính là thánh phẩm, trong thiên hạ chỉ có hai viên Ôn Nguyên Châu.
Nào ngờ Cố Thanh Hy lại ngậm Ôn Nguyên Châu vào miệng, định dùng miệng đút cho hắn ta.
Dịch Thần Phi không dám chạm vào Cố Thanh Hy, theo bản năng quay đầu đi, không ngờ nàng chỉ dùng chiêu dương đông kích tây, Ôn Nguyên Châu không hề ở trong miệng nàng mà vẫn luôn nằm trong tay nàng.
Hắn ta vừa không chú ý đã bị Cố Thanh Hy ép ăn vào.
Dịch Thần Phi muốn nôn ra nhưng không nôn ra được.
Ôn Nguyên Châu có công dụng chữa thương rất mạnh.
Dù người thường có bị thương nặng đến đâu, chỉ cần có Ôn Nguyên Châu trong tay thì đều có thể chữa trị.
Nhưng trong cơ thể hắn ta là huyết chú, Ôn Nguyên Châu hoàn toàn không có tác dụng, chỉ tốn công vô ích thôi.
“Huynh đừng đi, để ta châm cứu giảm đau cho huynh”.
Cố Thanh Hy ôm chầm lấy hắn ta: “Thần Phi ca ca, dù huynh có mắc bệnh gì, ta cũng sẽ cố hết sức chữa cho huynh”.
Mùi hương từ cơ thể nữ tử quen thuộc xộc vào mũi, ánh mắt Dịch Thần Phi trở nên đau xót, hắn ta vùng vẫy mấy lần, muốn tránh khỏi tay Cố Thanh Hy, nhưng nàng càng ôm càng chặt, không hề muốn buông hắn ta ra.
Cảm nhận được sát khí sôi trào trong cơ thể, Dịch Thần Phi biết huyết chú của mình lại sắp phát tác.
Cơ thể hắn ta từ trong ra ngoài nhanh chóng thối rữa, hắn ta đau tới mức sống không bằng chết, hơn nữa sát khí đang dần nặng hơn, hắn ta có thể mất lý trí làm Cố Thanh Hy bị thương bất cứ lúc nào.
Dịch Thần Phi rùng mình.
Hắn ta chưa bao giờ quên các thành viên trong gia tộc hắn ta đã từng phát điên, giết chết thê nhi và người thân của mình vì không chịu được đau đớn.
Còn có một số người phát tác huyết chú, hoàn toàn đánh mất lý trí, biến thành một công cụ giết người. Họ đã giết không biết bao nhiêu người thân nhất của mình, cuối cùng hối hận suốt đời, sống không bằng chết.
“Bỏ tay ra”.
Dịch Thần Phi không dám tưởng tượng, ngộ nhỡ hắn ta lỡ tay làm Cố Thanh Hy bị thương thì sao? Hắn ta đột nhiên đẩy nàng ra, lảo đảo chạy về phía trước.
Máu nhỏ tí tách xuống mặt đất, Dịch Thần Phi đi không vững, ngã quỵ vài lần, sau đó lại giãy giụa bò dậy.
“Thần Phi đại ca”.
Cố Thanh Hy đuổi theo, cố chấp ôm lấy hắn ta, dù cho hắn ta vùng vẫy thế nào cũng không dám buông tay, cuối cùng nàng ăn vạ dựa sát vào người hắn ta: “Trừ phi huynh giết ta, nếu không huynh không tránh được đâu. Huynh đã cứu ta bằng cả tính mạng của mình nhiều lần, sao ta có thể vứt bỏ huynh vào lúc huynh khó khăn nhất chứ?”
“Buông tay”.
“Ta không buông, huynh ăn Ôn Nguyên Châu vào đi. Ta đã nghiên cứu rồi, ăn Ôn Nguyên Châu chỉ có lợi chứ không hại cho cơ thể”.
“A Hy, muội… muội có biết mình đang làm gì không?”
Dịch Thần Phi quay đầu sang chỗ khác, không muốn ăn Ôn Nguyên Châu. Đây chính là thánh phẩm, trong thiên hạ chỉ có hai viên Ôn Nguyên Châu.
Nào ngờ Cố Thanh Hy lại ngậm Ôn Nguyên Châu vào miệng, định dùng miệng đút cho hắn ta.
Dịch Thần Phi không dám chạm vào Cố Thanh Hy, theo bản năng quay đầu đi, không ngờ nàng chỉ dùng chiêu dương đông kích tây, Ôn Nguyên Châu không hề ở trong miệng nàng mà vẫn luôn nằm trong tay nàng.
Hắn ta vừa không chú ý đã bị Cố Thanh Hy ép ăn vào.
Dịch Thần Phi muốn nôn ra nhưng không nôn ra được.
Ôn Nguyên Châu có công dụng chữa thương rất mạnh.
Dù người thường có bị thương nặng đến đâu, chỉ cần có Ôn Nguyên Châu trong tay thì đều có thể chữa trị.
Nhưng trong cơ thể hắn ta là huyết chú, Ôn Nguyên Châu hoàn toàn không có tác dụng, chỉ tốn công vô ích thôi.
“Huynh đừng đi, để ta châm cứu giảm đau cho huynh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.