Chương 669
Thiên Quân
16/10/2022
Vân trưởng lão vừa nói vậy, Quân trưởng lão cũng nhớ ra: “Lời này không sai, lúc đó ta còn đang buồn bực người của Đan Hồi Cốc sao lại có vận khí tốt như vậy, không gặp phải chuyện gì, bây giờ nghĩ kỹ lại có lẽ là có một bản đồ khác, nằm trong tay Đan Hồi Cốc”.
Hoàng thái thượng trưởng lão phẫn nộ quát: “Đan Hồi Cốc là thế gia luyện đan, xác suất luyện ra đan dược của bọn họ đứng số một số hai trên khắp thiên hạ. Đắc tội với bọn họ lại không thể giết chết hết tất cả người, sau này còn mua được đan dược tốt hay không?”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Đường khác ở đâu?”, Hoàng thái thượng trưởng lão hỏi.
Cố Thanh Hy nhún vai: “Ta cũng không biết, một nửa bản đồ còn lại rất phức tạp, ta còn chưa ghi nhớ đã bị người của Đan Hồi Cốc cướp đi mất. Mặc dù ta có chút võ công, nhưng võ công của ta chỉ là võ công mèo ba chân, làm sao thắng nổi người của Đan Hồi Cốc”.
“Cô nói bậy”, Lan kỳ chủ càng nhìn Cố Thanh Hy càng cảm thấy không thể tin.
“Vậy ông tự mình xem kỹ bản đồ trên chuông Phá hồn đi, ông xem xem ông xem mấy lần có nhớ được hết bản đồ hay không”.
Người của Thiên Phần tộc và Ma tộc nhìn về phía bản đồ trên chuông Phá hồn, nhưng lại thấy bản đồ trên chuông Phá Hồn quanh co khúc khuỷu giống như con nòng nọc, phức tạp khó hiểu, nhiều đường đan xen phức tạp. Đừng nói là nhớ được, ngay cả xem thôi bọn họ cũng xem không hiểu cho lắm, rất nhiều chỗ vẫn phải kết hợp với đỉnh núi thực tế.
“Lan kỳ chủ, ta biết ông không thích ta, nhưng công ra công, tư ra tư, ông không thể nào chuyện gì cũng đổ lên đầu ta”.
Sắc mặt Lan kỳ chủ khó coi vô cùng.
Người của Ma tộc ít nhiều cũng hiểu ngầm.
Lan kỳ chủ sủng ái Diệp Phong, xem Diệp Phong như vật sở hữu của mình, nhưng Cố Thanh Hy lại cứu Diệp Phong ra, còn cướp Diệp Phong đi, Lan kỳ chủ sao có thể bỏ qua.
“Cô khẳng định cô không biết con đường khác ở đâu?”
“Ta biết thì có đến nỗi đi con đường nguy hiểm này không? Ta đã rẽ đường nhỏ mà chạy từ lâu rồi, còn đợi đến bây giờ được sao?”, Cố Thanh Hy bĩu môi, trợn mắt nhìn bọn họ, nói tiếp.
“Có thấy không, Ma Long cấp bảy bị người của Đan Hồi Cốc khống chế rồi. Nếu các ngươi còn không nhanh lên, người của Đan Hồi Cốc đoạt được Long Châu sẽ rời đi theo đường nhỏ đấy”.
Trận chiến ở trên trời không biết đã kết thúc từ lúc nào, bọn họ chỉ lo nói chuyện với Cố Thanh Hy mà quên mất tình hình chiến đấu ở bên đó.
Ma Long bị nhốt trong trận pháp, không động đậy được.
Mọi người đều kinh ngạc.
Người của Đan Hồi Cốc có thể nhốt được cả Ma Long, vậy thì liệu có phải bọn họ đã vào đỉnh núi Hồ Lô rồi không?
Quân trưởng lão sốt ruột nói: “Thái thượng trưởng lão, chi bằng chúng ta mau chóng vào đó xem xem, miễn cho bọn họ chạy khỏi theo đường nhỏ”.
Các thái thượng trưởng lão cũng có chút lo lắng.
Bây giờ bọn họ đều bị thương nặng, miễn cưỡng đuổi theo chưa chắc có thể lấy được lợi ích, dù sao ai cũng bị thương đến chỗ chí mạng.
Hoàng thái thượng trưởng lão phẫn nộ quát: “Đan Hồi Cốc là thế gia luyện đan, xác suất luyện ra đan dược của bọn họ đứng số một số hai trên khắp thiên hạ. Đắc tội với bọn họ lại không thể giết chết hết tất cả người, sau này còn mua được đan dược tốt hay không?”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Đường khác ở đâu?”, Hoàng thái thượng trưởng lão hỏi.
Cố Thanh Hy nhún vai: “Ta cũng không biết, một nửa bản đồ còn lại rất phức tạp, ta còn chưa ghi nhớ đã bị người của Đan Hồi Cốc cướp đi mất. Mặc dù ta có chút võ công, nhưng võ công của ta chỉ là võ công mèo ba chân, làm sao thắng nổi người của Đan Hồi Cốc”.
“Cô nói bậy”, Lan kỳ chủ càng nhìn Cố Thanh Hy càng cảm thấy không thể tin.
“Vậy ông tự mình xem kỹ bản đồ trên chuông Phá hồn đi, ông xem xem ông xem mấy lần có nhớ được hết bản đồ hay không”.
Người của Thiên Phần tộc và Ma tộc nhìn về phía bản đồ trên chuông Phá hồn, nhưng lại thấy bản đồ trên chuông Phá Hồn quanh co khúc khuỷu giống như con nòng nọc, phức tạp khó hiểu, nhiều đường đan xen phức tạp. Đừng nói là nhớ được, ngay cả xem thôi bọn họ cũng xem không hiểu cho lắm, rất nhiều chỗ vẫn phải kết hợp với đỉnh núi thực tế.
“Lan kỳ chủ, ta biết ông không thích ta, nhưng công ra công, tư ra tư, ông không thể nào chuyện gì cũng đổ lên đầu ta”.
Sắc mặt Lan kỳ chủ khó coi vô cùng.
Người của Ma tộc ít nhiều cũng hiểu ngầm.
Lan kỳ chủ sủng ái Diệp Phong, xem Diệp Phong như vật sở hữu của mình, nhưng Cố Thanh Hy lại cứu Diệp Phong ra, còn cướp Diệp Phong đi, Lan kỳ chủ sao có thể bỏ qua.
“Cô khẳng định cô không biết con đường khác ở đâu?”
“Ta biết thì có đến nỗi đi con đường nguy hiểm này không? Ta đã rẽ đường nhỏ mà chạy từ lâu rồi, còn đợi đến bây giờ được sao?”, Cố Thanh Hy bĩu môi, trợn mắt nhìn bọn họ, nói tiếp.
“Có thấy không, Ma Long cấp bảy bị người của Đan Hồi Cốc khống chế rồi. Nếu các ngươi còn không nhanh lên, người của Đan Hồi Cốc đoạt được Long Châu sẽ rời đi theo đường nhỏ đấy”.
Trận chiến ở trên trời không biết đã kết thúc từ lúc nào, bọn họ chỉ lo nói chuyện với Cố Thanh Hy mà quên mất tình hình chiến đấu ở bên đó.
Ma Long bị nhốt trong trận pháp, không động đậy được.
Mọi người đều kinh ngạc.
Người của Đan Hồi Cốc có thể nhốt được cả Ma Long, vậy thì liệu có phải bọn họ đã vào đỉnh núi Hồ Lô rồi không?
Quân trưởng lão sốt ruột nói: “Thái thượng trưởng lão, chi bằng chúng ta mau chóng vào đó xem xem, miễn cho bọn họ chạy khỏi theo đường nhỏ”.
Các thái thượng trưởng lão cũng có chút lo lắng.
Bây giờ bọn họ đều bị thương nặng, miễn cưỡng đuổi theo chưa chắc có thể lấy được lợi ích, dù sao ai cũng bị thương đến chỗ chí mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.