Chương 680
Thiên Quân
18/10/2022
Chương 680
“Rầm…”
Sau một chưởng, hai người tách ra, Nạp Lan Lăng Nhược bị thương nặng, máu chảy ra từ khoé miệng.
Hắn ta liếm máu trên khoé miệng, vừa định xông lên thì bị Cố Thanh Hy ngăn cản: “Võ công của lão già này rất cao, cố gắng xông lên chỉ để chịu chết thôi. Chẳng phải chỉ là một viên Long Châu thôi sao, nếu ông ta cần thì cứ cho ông ta đi”.
Cố Thanh Hy xảo trá chớp mắt từ góc độ mà thái thượng trưởng lão không nhìn thấy.
Trái tim Nạp Lan Lăng Nhược chợt lộp bộp.
Nữ nhân xấu xí này lại đang có ý đồ gì?
Thái thượng trưởng lão nhếch môi cười, tâm trạng rất tốt: “Đứa bé này biết điều đấy, chỉ cần các ngươi không ngăn cản ta lấy Long Châu, ta sẽ tha cho các ngươi”.
“Thiếu cốc chủ, để ta đi giành lại”, Hoa trưởng lão lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, cố gắng đứng dậy.
Nạp Lan Lăng Nhược đỡ ông ta ngồi xuống: “Cô nương này nói không sai, vì một viên Long Châu mà đánh đổi mạng sống thì không lời lắm. Bỏ đi, viên Long Châu này cứ cho họ trước, dù sao thì vẫn còn nhiều viên Long Châu khác, chúng ta cứ tìm từ từ là được”.
“Thiếu cốc chủ…”
Hoa trưởng lão suýt ngất xỉu vì tức giận.
Đây là Long Châu đấy, sao có thể không dám đoạt chỉ vì họ có võ công cao hơn?
“Cô nói gì với thiếu cốc chủ nhà ta vậy? Thiếu cốc chủ, nữ nhân này không phải người tốt, nàng ta…”
“Bịch…”
Nạp Lan Lăng Nhược dứt khoát điểm huyệt ngủ của ông ta để tránh ông ta nói lung tung, sau đó mới nói tiếp: “Ông tiếp tục đi, chúng ta sẽ không giành với ông”.
Thái thượng trưởng lão lại tăng mạnh nội lực để phá vỡ lực lượng bảo vệ đài hoa sen.
Ông ta vươn tay cầm lấy Long Châu, Long Châu đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, ông ta lập tức bị đánh bay ra xa, va mạnh vào bên cạnh tảng đá, liên tục hộc ra ba búng máu, coi như mất một nửa cái mạng.
“Uy lực mạnh… mạnh quá”.
Cố Thanh Hy cũng không ngờ thái thượng trưởng lão có võ công cao cường lại bị một viên châu nho nhỏ làm bị thương thoi thóp. May mà vừa rồi họ không đi tới lấy châu, nếu không với võ công của họ thì chỉ sợ đã bị đánh chết.
Cố Thanh Hy lấy chuông Phá hồn ra, bước từng bước đến cạnh Long Châu, đặt chuông Phá hồn dưới viên Long Châu trên đài hoa sen.
Ngay sau đó đài hoa sen không biết làm bằng chất liệu gì bắt đầu thay đổi long trời lở đất, từ hoa sen đá biến thành một đoá hoa sen trắng nở rộ thơm ngát.
Hoa thật…
Không ngờ lại biến thành hoa thật.
Điều khiến họ ngạc nhiên hơn đó là viên Long Châu trên hoa sen toả ra ánh sáng rực rỡ.
Bên trong viên Long Châu dường như có một con Thanh Long đang chậm rãi thức tỉnh.
Mọi người khó hiểu, tại sao Cố Thanh Hy lại đặt chuông Phá hồn lên đài hoa sen?
Chính Cố Thanh Hy cũng cảm thấy khó hiểu, vừa rồi nàng như phát điên, chỉ biết làm theo bản năng của mình.
“Rầm…”
Sau một chưởng, hai người tách ra, Nạp Lan Lăng Nhược bị thương nặng, máu chảy ra từ khoé miệng.
Hắn ta liếm máu trên khoé miệng, vừa định xông lên thì bị Cố Thanh Hy ngăn cản: “Võ công của lão già này rất cao, cố gắng xông lên chỉ để chịu chết thôi. Chẳng phải chỉ là một viên Long Châu thôi sao, nếu ông ta cần thì cứ cho ông ta đi”.
Cố Thanh Hy xảo trá chớp mắt từ góc độ mà thái thượng trưởng lão không nhìn thấy.
Trái tim Nạp Lan Lăng Nhược chợt lộp bộp.
Nữ nhân xấu xí này lại đang có ý đồ gì?
Thái thượng trưởng lão nhếch môi cười, tâm trạng rất tốt: “Đứa bé này biết điều đấy, chỉ cần các ngươi không ngăn cản ta lấy Long Châu, ta sẽ tha cho các ngươi”.
“Thiếu cốc chủ, để ta đi giành lại”, Hoa trưởng lão lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, cố gắng đứng dậy.
Nạp Lan Lăng Nhược đỡ ông ta ngồi xuống: “Cô nương này nói không sai, vì một viên Long Châu mà đánh đổi mạng sống thì không lời lắm. Bỏ đi, viên Long Châu này cứ cho họ trước, dù sao thì vẫn còn nhiều viên Long Châu khác, chúng ta cứ tìm từ từ là được”.
“Thiếu cốc chủ…”
Hoa trưởng lão suýt ngất xỉu vì tức giận.
Đây là Long Châu đấy, sao có thể không dám đoạt chỉ vì họ có võ công cao hơn?
“Cô nói gì với thiếu cốc chủ nhà ta vậy? Thiếu cốc chủ, nữ nhân này không phải người tốt, nàng ta…”
“Bịch…”
Nạp Lan Lăng Nhược dứt khoát điểm huyệt ngủ của ông ta để tránh ông ta nói lung tung, sau đó mới nói tiếp: “Ông tiếp tục đi, chúng ta sẽ không giành với ông”.
Thái thượng trưởng lão lại tăng mạnh nội lực để phá vỡ lực lượng bảo vệ đài hoa sen.
Ông ta vươn tay cầm lấy Long Châu, Long Châu đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, ông ta lập tức bị đánh bay ra xa, va mạnh vào bên cạnh tảng đá, liên tục hộc ra ba búng máu, coi như mất một nửa cái mạng.
“Uy lực mạnh… mạnh quá”.
Cố Thanh Hy cũng không ngờ thái thượng trưởng lão có võ công cao cường lại bị một viên châu nho nhỏ làm bị thương thoi thóp. May mà vừa rồi họ không đi tới lấy châu, nếu không với võ công của họ thì chỉ sợ đã bị đánh chết.
Cố Thanh Hy lấy chuông Phá hồn ra, bước từng bước đến cạnh Long Châu, đặt chuông Phá hồn dưới viên Long Châu trên đài hoa sen.
Ngay sau đó đài hoa sen không biết làm bằng chất liệu gì bắt đầu thay đổi long trời lở đất, từ hoa sen đá biến thành một đoá hoa sen trắng nở rộ thơm ngát.
Hoa thật…
Không ngờ lại biến thành hoa thật.
Điều khiến họ ngạc nhiên hơn đó là viên Long Châu trên hoa sen toả ra ánh sáng rực rỡ.
Bên trong viên Long Châu dường như có một con Thanh Long đang chậm rãi thức tỉnh.
Mọi người khó hiểu, tại sao Cố Thanh Hy lại đặt chuông Phá hồn lên đài hoa sen?
Chính Cố Thanh Hy cũng cảm thấy khó hiểu, vừa rồi nàng như phát điên, chỉ biết làm theo bản năng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.