Chương 691
Thiên Quân
20/10/2022
Chương 691
Sự thù hận trên khuôn mặt anh tuấn của Diệp Phong như dời núi lấp biển, hắn ta đột nhiên rút kiếm ra, máu của Lan kỳ chủ phun ra như suối, máu tươi nóng bỏng bắn vào khuôn mặt tái nhợt của Diệp Phong, làm mờ đôi mắt hắn ta.
Nhưng giờ phút này, Diệp Phong tỉnh táo hơn bất cứ ai khác, đôi mắt đầy căm hận của hắn ta phản chiếu khuôn mặt khó tin của Lan kỳ chủ.
“Không ngờ ngươi lại dám giết ta… Ta đã nuôi nấng ngươi từ nhỏ, sao ngươi lại dám giết ta, phụt…”
Đáp lại Lan kỳ chủ là Diệp Phong vô tình đâm thêm một nhát.
Lan kỳ chủ bị đâm liên tiếp hai nhát, cơ thể đau đớn tột cùng nhưng ông ta không hề hay biết, chỉ tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phong.
Từ khó tin cho đến thất vọng, sau đó là phẫn nộ.
Diệp Phong cười mỉa mai: “Ông nuôi nấng ta từ nhỏ? Nuôi nấng? Hơ… Cái gọi là nuôi nấng của ông chính là tra tấn ta mọi lúc mọi nơi, bắt ta trần truồng quỳ trên tuyết vào mùa đông chịu đói rét, mùa hè thì phơi nắng ta không cho ta ăn uống mấy ngày mấy đêm, còn bị phạt liên tục. Ông tự hỏi lòng mình xem ông có thật sự nuôi nấng ta không? Ở trong lòng ông ta còn không bằng một con chó, chó còn có thể chọn cái chết, chó còn có một miếng cơm thừa rượu cặn, còn ta thì sao? Ta có cái gì chứ…”
“Ông có biết ta đã sống sót bằng cách nào không? Khi bị nhốt ở đài Tù Phượng, ta đã dựa vào lượng nước mưa ít ỏi để duy trì một hơi cuối cùng. Khi đói đến mức không chịu nổi, ta đã cắn thịt trên người mình để ăn thay cơm, ta đã dập đầu chảy máu không biết bao nhiêu lần mới đổi được một miếng cơm thừa”.
“Lúc ông vui cũng đánh, lúc ông không vui cũng đánh, ông có bao giờ quan tâm đến cảm xúc của ta không?”
Lan kỳ chủ tức giận: “Ta đã ban cho ngươi vinh dự tối cao, cho ngươi trở thành người hầu cao quý nhất núi Vọng Hồn”.
Diệp Phong không chút khách sáo cãi lại: “Đó là do ta đổi lấy bằng máu thịt, bằng cơ thể của mình. Lúc nhỏ ta hận ông, lớn lên cũng hận ông, bây giờ càng hận ông hơn. Cơ thể ta, lòng ta, thậm chí đến máu thịt, xương tuỷ và linh hồn của ta đều chỉ muốn bẻ gãy xương của ông, uống máu của ông, lột da ông, rút gân ông!”
Cứ nghe mỗi câu, lòng Lan kỳ chủ lại lạnh đi một phần.
Trước đây Diệp Phong cũng đã từng nói những lời này với ông ta một lần, ông ta chỉ cảm thấy phẫn nộ, nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy đau xót.
Đúng là ông ta đã từng lấy việc tra tấn Diệp Phong làm niềm vui, nhưng tình cảm ông ta dành cho Diệp Phong thì không phải những người hầu khác có thể so sánh được.
Ông ta nói tặng Diệp Phong cho Mẫu Đơn kỳ chủ, tặng cho người khác cũng chỉ là nói thôi, ông ta không thể thật sự tặng Diệp Phong cho người khác.
Về phần giết Diệp Phong, ông ta có thể giết, nhưng người khác không thể làm tổn thương hắn ta dù chỉ một chút.
Ông ta không biết tình cảm mình dành cho Diệp Phong như thế nào, nhưng hắn ta lại đâm ông ta liên tiếp hai nhát, hơn nữa còn là hai nhát kiếm trúng vào vết thương trí mạng.
Diệp Phong hắn ta… hoàn toàn không muốn ông ta sống.
Sao ông ta có thể không đau lòng?
“Nếu ta không độc ác với ngươi thì sao ngươi có thể nhớ kĩ ta? Nếu ngươi không thích ta sủng ngươi bằng cách này, ta có thể đổi cách khác… Shh…”
Sự thù hận trên khuôn mặt anh tuấn của Diệp Phong như dời núi lấp biển, hắn ta đột nhiên rút kiếm ra, máu của Lan kỳ chủ phun ra như suối, máu tươi nóng bỏng bắn vào khuôn mặt tái nhợt của Diệp Phong, làm mờ đôi mắt hắn ta.
Nhưng giờ phút này, Diệp Phong tỉnh táo hơn bất cứ ai khác, đôi mắt đầy căm hận của hắn ta phản chiếu khuôn mặt khó tin của Lan kỳ chủ.
“Không ngờ ngươi lại dám giết ta… Ta đã nuôi nấng ngươi từ nhỏ, sao ngươi lại dám giết ta, phụt…”
Đáp lại Lan kỳ chủ là Diệp Phong vô tình đâm thêm một nhát.
Lan kỳ chủ bị đâm liên tiếp hai nhát, cơ thể đau đớn tột cùng nhưng ông ta không hề hay biết, chỉ tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phong.
Từ khó tin cho đến thất vọng, sau đó là phẫn nộ.
Diệp Phong cười mỉa mai: “Ông nuôi nấng ta từ nhỏ? Nuôi nấng? Hơ… Cái gọi là nuôi nấng của ông chính là tra tấn ta mọi lúc mọi nơi, bắt ta trần truồng quỳ trên tuyết vào mùa đông chịu đói rét, mùa hè thì phơi nắng ta không cho ta ăn uống mấy ngày mấy đêm, còn bị phạt liên tục. Ông tự hỏi lòng mình xem ông có thật sự nuôi nấng ta không? Ở trong lòng ông ta còn không bằng một con chó, chó còn có thể chọn cái chết, chó còn có một miếng cơm thừa rượu cặn, còn ta thì sao? Ta có cái gì chứ…”
“Ông có biết ta đã sống sót bằng cách nào không? Khi bị nhốt ở đài Tù Phượng, ta đã dựa vào lượng nước mưa ít ỏi để duy trì một hơi cuối cùng. Khi đói đến mức không chịu nổi, ta đã cắn thịt trên người mình để ăn thay cơm, ta đã dập đầu chảy máu không biết bao nhiêu lần mới đổi được một miếng cơm thừa”.
“Lúc ông vui cũng đánh, lúc ông không vui cũng đánh, ông có bao giờ quan tâm đến cảm xúc của ta không?”
Lan kỳ chủ tức giận: “Ta đã ban cho ngươi vinh dự tối cao, cho ngươi trở thành người hầu cao quý nhất núi Vọng Hồn”.
Diệp Phong không chút khách sáo cãi lại: “Đó là do ta đổi lấy bằng máu thịt, bằng cơ thể của mình. Lúc nhỏ ta hận ông, lớn lên cũng hận ông, bây giờ càng hận ông hơn. Cơ thể ta, lòng ta, thậm chí đến máu thịt, xương tuỷ và linh hồn của ta đều chỉ muốn bẻ gãy xương của ông, uống máu của ông, lột da ông, rút gân ông!”
Cứ nghe mỗi câu, lòng Lan kỳ chủ lại lạnh đi một phần.
Trước đây Diệp Phong cũng đã từng nói những lời này với ông ta một lần, ông ta chỉ cảm thấy phẫn nộ, nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy đau xót.
Đúng là ông ta đã từng lấy việc tra tấn Diệp Phong làm niềm vui, nhưng tình cảm ông ta dành cho Diệp Phong thì không phải những người hầu khác có thể so sánh được.
Ông ta nói tặng Diệp Phong cho Mẫu Đơn kỳ chủ, tặng cho người khác cũng chỉ là nói thôi, ông ta không thể thật sự tặng Diệp Phong cho người khác.
Về phần giết Diệp Phong, ông ta có thể giết, nhưng người khác không thể làm tổn thương hắn ta dù chỉ một chút.
Ông ta không biết tình cảm mình dành cho Diệp Phong như thế nào, nhưng hắn ta lại đâm ông ta liên tiếp hai nhát, hơn nữa còn là hai nhát kiếm trúng vào vết thương trí mạng.
Diệp Phong hắn ta… hoàn toàn không muốn ông ta sống.
Sao ông ta có thể không đau lòng?
“Nếu ta không độc ác với ngươi thì sao ngươi có thể nhớ kĩ ta? Nếu ngươi không thích ta sủng ngươi bằng cách này, ta có thể đổi cách khác… Shh…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.