Chương 696
Thiên Quân
21/10/2022
Chương 696
Lúc này, trái tim đang căng cứng của Lan kỳ chủ mới thoáng buông lỏng.
Có trời mới biết khi nhìn thấy Diệp Phong rơi xuống biển máu, lòng ông ta căng thẳng và hoảng sợ đến nhường nào.
Cố Thanh Hy muốn kéo Diệp Phong lên, nhưng đai lưng lại phát ra âm thanh bị xé rách.
Tim mọi người vừa mới buông lỏng lại lần nữa vọt lên cổ họng.
Cố Thanh Hy cắn răng, cố sức kéo Diệp Phong: “Ta sẽ không để ngươi chết, ta sẽ không để ngươi chết”.
Diệp Phong mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra.
“Vô ích thôi, đai lưng sắp đứt rồi, dùng cái mạng hèn của ta để đổi lấy Long Châu cứu mạng Dịch Thần Phi, rất đáng giá!”
“Đáng giá cái rắm, nếu như ngươi chết, ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Lan kỳ chủ, ông còn đứng đó làm gì, mau đến giúp kéo hắn lên”.
“Hắn chém tay của ta, chém tay của ta!”
Lan kỳ chủ gào lên, tay trái ông ta phát run, muốn chạy đến kéo Diệp Phong.
Nhưng vết thương ở tay phải lại đau đến thấu tận tim gan.
Hơn nữa…
Diệp Phong cũng không cầu ông ta.
Nếu Diệp Phong mở miệng cầu xin, có lẽ ông ta sẽ xem xét cứu hắn ta.
Diệp Phong cười lạnh, dịu dàng trong mắt biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng vô tận.
“Để ông cứu ta, ta thà chết còn hơn”.
Một câu này khiến một chút thương cảm khó có được trong lòng Lan kỳ chủ biến mất tăm.
Ông ta cả giận nói: “Kẻ hèn mọn không biết nghe lời, vậy thì ngươi đi chết đi”.
Ông ta tung ra một chưởng.
Diệp Phong cười lạnh, trước khi chưởng kia đánh đến, hắn ta đã cắt đứt đai lưng, để mặc thân thể rơi xuống biển máu vạn trượng.
Trong sơn cốc vẫn còn quanh quẩn giọng nói lạnh lùng và trong trẻo của hắn ta.
“Dù Diệp Phong có chết thì cũng không chết trong tay ông, nếu có kiếp sau, dù khiến cả thiên hạ hóa thành luyện ngục, ta cũng sẽ báo mối thù này. Nếu không có kiếp sau, ta sẽ hóa thành lệ quỷ, đời đời kiếp kiếp quấn lấy ông, nguyền rủa ông”.
Mỗi một câu của Diệp Phong khiến sắc mặt Lan kỳ chủ càng thêm khó coi.
Lòng ông ta trống rỗng, không có một chút tư vị gì, đôi mắt to như chuông đồng phản chiếu hình bóng đầy oán hận của Diệp Phong.
“Diệp Phong…”
Cố Thanh Hy gào lên, mắt đỏ bừng, nàng không cách nào chấp nhận được việc một người tốt đẹp như vậy chết thảm trước mặt mình.
Dường như nàng thoáng nghe được tiếng thì thầm của Diệp Phong: “Có thể quen biết cô và Tiêu Vũ Hiên chính là hạnh phúc lớn lao nhất cuộc đời này, cám ơn cô cho ta biết thế nào là tôn nghiêm, thế nào là tin tưởng và thế nào là… vui vẻ. Xin lỗi… ta không thể cùng cô đi tìm những viên Long Châu còn lại nữa rồi…”
“Á…”
Cố Thanh Hy rống to, hận không thể nhảy xuống tìm Diệp Phong.
Lúc này, trái tim đang căng cứng của Lan kỳ chủ mới thoáng buông lỏng.
Có trời mới biết khi nhìn thấy Diệp Phong rơi xuống biển máu, lòng ông ta căng thẳng và hoảng sợ đến nhường nào.
Cố Thanh Hy muốn kéo Diệp Phong lên, nhưng đai lưng lại phát ra âm thanh bị xé rách.
Tim mọi người vừa mới buông lỏng lại lần nữa vọt lên cổ họng.
Cố Thanh Hy cắn răng, cố sức kéo Diệp Phong: “Ta sẽ không để ngươi chết, ta sẽ không để ngươi chết”.
Diệp Phong mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra.
“Vô ích thôi, đai lưng sắp đứt rồi, dùng cái mạng hèn của ta để đổi lấy Long Châu cứu mạng Dịch Thần Phi, rất đáng giá!”
“Đáng giá cái rắm, nếu như ngươi chết, ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Lan kỳ chủ, ông còn đứng đó làm gì, mau đến giúp kéo hắn lên”.
“Hắn chém tay của ta, chém tay của ta!”
Lan kỳ chủ gào lên, tay trái ông ta phát run, muốn chạy đến kéo Diệp Phong.
Nhưng vết thương ở tay phải lại đau đến thấu tận tim gan.
Hơn nữa…
Diệp Phong cũng không cầu ông ta.
Nếu Diệp Phong mở miệng cầu xin, có lẽ ông ta sẽ xem xét cứu hắn ta.
Diệp Phong cười lạnh, dịu dàng trong mắt biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng vô tận.
“Để ông cứu ta, ta thà chết còn hơn”.
Một câu này khiến một chút thương cảm khó có được trong lòng Lan kỳ chủ biến mất tăm.
Ông ta cả giận nói: “Kẻ hèn mọn không biết nghe lời, vậy thì ngươi đi chết đi”.
Ông ta tung ra một chưởng.
Diệp Phong cười lạnh, trước khi chưởng kia đánh đến, hắn ta đã cắt đứt đai lưng, để mặc thân thể rơi xuống biển máu vạn trượng.
Trong sơn cốc vẫn còn quanh quẩn giọng nói lạnh lùng và trong trẻo của hắn ta.
“Dù Diệp Phong có chết thì cũng không chết trong tay ông, nếu có kiếp sau, dù khiến cả thiên hạ hóa thành luyện ngục, ta cũng sẽ báo mối thù này. Nếu không có kiếp sau, ta sẽ hóa thành lệ quỷ, đời đời kiếp kiếp quấn lấy ông, nguyền rủa ông”.
Mỗi một câu của Diệp Phong khiến sắc mặt Lan kỳ chủ càng thêm khó coi.
Lòng ông ta trống rỗng, không có một chút tư vị gì, đôi mắt to như chuông đồng phản chiếu hình bóng đầy oán hận của Diệp Phong.
“Diệp Phong…”
Cố Thanh Hy gào lên, mắt đỏ bừng, nàng không cách nào chấp nhận được việc một người tốt đẹp như vậy chết thảm trước mặt mình.
Dường như nàng thoáng nghe được tiếng thì thầm của Diệp Phong: “Có thể quen biết cô và Tiêu Vũ Hiên chính là hạnh phúc lớn lao nhất cuộc đời này, cám ơn cô cho ta biết thế nào là tôn nghiêm, thế nào là tin tưởng và thế nào là… vui vẻ. Xin lỗi… ta không thể cùng cô đi tìm những viên Long Châu còn lại nữa rồi…”
“Á…”
Cố Thanh Hy rống to, hận không thể nhảy xuống tìm Diệp Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.