Chương 702
Thiên Quân
22/10/2022
Chương 702
Trong ký ức của nàng, hoàn toàn không có ký ức liên quan đến nàng ta.
“Ta là Âm Nhi, tỷ không nhớ ta nữa sao? Từ nhỏ ta thích đi theo tỷ nhất”.
Thiếu nữ trước mắt khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dáng vẻ mắt ngọc mày ngài, môi đỏ má hồng. Nàng ta mặc bộ váy màu xanh lam nhạt, thắt hai bím tóc đuôi sam, trên mặt vẫn còn vẻ non nớt. Nàng ta mỉm cười, đôi má lộ ra hai lúm đồng tiền mờ mờ, hoạt bát giống như một đứa trẻ đáng yêu nghịch ngợm.
Cố Thanh Hy lục tìm trong trí nhớ, vẫn không có bất cứ ấn tượng nào về nàng ta. Nhưng nụ cười nàng ta ngọt ngào, ánh mắt trong veo, lại không dính chút tạp chất nào, khiến người ta nhìn vào không khỏi thích nàng ta từ tận đáy lòng.
“Hy tỷ tỷ, tỷ còn nhớ cái này không? Tỷ đích thân khắc nó cho ta đấy, một con thỏ, vì ta cầm tinh con thỏ, ta cũng thích thỏ nữa. Vào sinh thần mười tuổi của ta, tỷ đã tặng cho ta. Bao nhiêu năm nay, ta luôn đeo nó trên người”, Âm Nhi đong đưa sợi dây trên cổ như bảo bối, cười một cách ngây thơ trong trẻo.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn, con thỏ này hình như nàng biết, nhưng lại không nhớ ra. Trên con thỏ có khắc hai chữ Âm Nhi.
Nét chữ này không phải là của nàng sao?
Nàng quen viết lối chữ Thảo, mỗi chữ đều như rồng bay phượng múa, người khác rất khó nhận ra.
“Hy tỷ tỷ, ở đây còn hai chữ nữa, tỷ nói đây là tên của ta, nhưng các trưởng lão đều không nhận ra. Sau này ta nói với bọn họ, các trưởng lão nói tỷ bị ta làm phiền không còn cách nào nên mới tùy ý khắc hai chữ. À, các trưởng lão còn nói, chữ Nhi trong Âm Nhi còn thiếu một nét bút”.
Cố Thanh Hy cau mày.
Đây đâu phải thiếu nét bút.
Đây rõ ràng là chữ giản thể.
Sau khi nàng xuyên đến đây, đừng nói là khắc thỏ cho nàng ta, ngay cả nàng ta là ai nàng cũng không biết.
Hơn nữa…
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Âm Nhi mười ba tuổi rồi, sắp thành niên rồi”.
Mười ba tuổi…
Nói cách khác, con thỏ này là khắc cho nàng ta vào ba năm trước?
Cố Thanh Hy sờ dây chuyền con thỏ, dây chuyền này toàn thân trơn bóng, có lẽ là người đeo nó thường xuyên lau chùi nó nên mới bóng loáng như vậy.
Chẳng lẽ… nguyên chủ cũng là người xuyên không qua?
Nếu nguyên chủ cũng là người xuyên không qua, thế thì vì sao nét chữ lại giống hệt nàng?
Cố Thanh Hy rơi vào mê man, không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao.
“Hy tỷ tỷ, tỷ sao vậy, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
“Dịch Thần Phi đâu?”
“Thần Phi đại ca bị thương rất nặng, các trưởng lão đang cứu huynh ấy”, nụ cười của Âm Nhi bỗng tiu nghỉu, không còn sự hứng khởi và vui vẻ như lúc nãy nữa.
“Bị thương rất nặng… dẫn ta đi gặp huynh ấy”.
“Không được, tỷ cũng bị thương rất nặng, hơn nữa trưởng lão không bao giờ để người khác vào phòng băng, dù là tỷ cũng không được”.
“Phòng băng lại là nơi nào?”
Trong ký ức của nàng, hoàn toàn không có ký ức liên quan đến nàng ta.
“Ta là Âm Nhi, tỷ không nhớ ta nữa sao? Từ nhỏ ta thích đi theo tỷ nhất”.
Thiếu nữ trước mắt khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dáng vẻ mắt ngọc mày ngài, môi đỏ má hồng. Nàng ta mặc bộ váy màu xanh lam nhạt, thắt hai bím tóc đuôi sam, trên mặt vẫn còn vẻ non nớt. Nàng ta mỉm cười, đôi má lộ ra hai lúm đồng tiền mờ mờ, hoạt bát giống như một đứa trẻ đáng yêu nghịch ngợm.
Cố Thanh Hy lục tìm trong trí nhớ, vẫn không có bất cứ ấn tượng nào về nàng ta. Nhưng nụ cười nàng ta ngọt ngào, ánh mắt trong veo, lại không dính chút tạp chất nào, khiến người ta nhìn vào không khỏi thích nàng ta từ tận đáy lòng.
“Hy tỷ tỷ, tỷ còn nhớ cái này không? Tỷ đích thân khắc nó cho ta đấy, một con thỏ, vì ta cầm tinh con thỏ, ta cũng thích thỏ nữa. Vào sinh thần mười tuổi của ta, tỷ đã tặng cho ta. Bao nhiêu năm nay, ta luôn đeo nó trên người”, Âm Nhi đong đưa sợi dây trên cổ như bảo bối, cười một cách ngây thơ trong trẻo.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn, con thỏ này hình như nàng biết, nhưng lại không nhớ ra. Trên con thỏ có khắc hai chữ Âm Nhi.
Nét chữ này không phải là của nàng sao?
Nàng quen viết lối chữ Thảo, mỗi chữ đều như rồng bay phượng múa, người khác rất khó nhận ra.
“Hy tỷ tỷ, ở đây còn hai chữ nữa, tỷ nói đây là tên của ta, nhưng các trưởng lão đều không nhận ra. Sau này ta nói với bọn họ, các trưởng lão nói tỷ bị ta làm phiền không còn cách nào nên mới tùy ý khắc hai chữ. À, các trưởng lão còn nói, chữ Nhi trong Âm Nhi còn thiếu một nét bút”.
Cố Thanh Hy cau mày.
Đây đâu phải thiếu nét bút.
Đây rõ ràng là chữ giản thể.
Sau khi nàng xuyên đến đây, đừng nói là khắc thỏ cho nàng ta, ngay cả nàng ta là ai nàng cũng không biết.
Hơn nữa…
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Âm Nhi mười ba tuổi rồi, sắp thành niên rồi”.
Mười ba tuổi…
Nói cách khác, con thỏ này là khắc cho nàng ta vào ba năm trước?
Cố Thanh Hy sờ dây chuyền con thỏ, dây chuyền này toàn thân trơn bóng, có lẽ là người đeo nó thường xuyên lau chùi nó nên mới bóng loáng như vậy.
Chẳng lẽ… nguyên chủ cũng là người xuyên không qua?
Nếu nguyên chủ cũng là người xuyên không qua, thế thì vì sao nét chữ lại giống hệt nàng?
Cố Thanh Hy rơi vào mê man, không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao.
“Hy tỷ tỷ, tỷ sao vậy, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
“Dịch Thần Phi đâu?”
“Thần Phi đại ca bị thương rất nặng, các trưởng lão đang cứu huynh ấy”, nụ cười của Âm Nhi bỗng tiu nghỉu, không còn sự hứng khởi và vui vẻ như lúc nãy nữa.
“Bị thương rất nặng… dẫn ta đi gặp huynh ấy”.
“Không được, tỷ cũng bị thương rất nặng, hơn nữa trưởng lão không bao giờ để người khác vào phòng băng, dù là tỷ cũng không được”.
“Phòng băng lại là nơi nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.