Chương 714
Thiên Quân
29/10/2022
Chương 714
“Ta tin tộc trưởng, nếu ngay cả năng lực tự bảo vệ mình mà nàng ấy cũng không có thì sao có thể làm tộc trưởng của chúng ta?”
Ở rìa kết giới, Cố Thanh Hy ngồi trên một tảng đá, chống cằm nhìn Tiểu Cửu Nhi đang bò tới bò lui để tìm đường ra ngoài, lại thở dài một hơi.
Con rắn ngu ngốc này, nó đã tự tin cam đoan rằng nó nhớ kĩ lời các trưởng lão nói, còn vỗ ngực bảo đảm nó có thể đưa nàng ra ngoài.
Kết quả…
Kết quả nàng không nên tin tưởng một con rắn.
Con rắn ngốc này đưa nàng đi lòng vòng trong núi, khiến nàng choáng đầu hoa mắt vẫn chưa ra khỏi kết giới.
Cuối cùng còn làm nàng không thể phân rõ đông tây nam bắc, chỉ có thể ngồi ở đây chờ nó tìm đường ra ngoài.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi quơ đầu sang trái.
Cố Thanh Hy liếc nó: “Tiếp tục tìm, ta không muốn đi lòng vòng với ngươi nữa”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi tủi thân kêu.
Bạch Ngọc cốc thực sự quá rộng, địa hình mỗi ngọn núi đều tương tự nhau, rõ ràng là đang bắt nạt rắn đây mà.
Chủ nhân nên bảo họ san bằng cả dãy núi này.
Cố Thanh Hy nổi giận: “Nơi này là dãy núi Thập Vạn, núi san sát nhau, ngươi có giỏi thì tự san bằng đi. Nếu ngươi có thể san bằng chúng thì không cần gọi ta là chủ nhân nữa, cứ làm thú cưng của mình luôn cho rồi”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi chớp mắt vô tội.
Không làm nổi, nó không còn sức san bằng nữa, nó sợ mình sẽ mệt chết.
Cố Thanh Hy lại thở dài.
Có ai có thể dẫn nàng ra ngoài không?
Nếu không thể thì dẫn nàng quay lại thôn cũng được.
Cố Thanh Hy đứng dậy, chỉnh lại làn váy gấp nếp, khi nàng đang định tìm một hướng để thử vận may của mình thì bên tai chợt nghe thấy tiếng động rất nhỏ.
“Ta đã nói với ngươi là sau này đi săn không được đi quá xa, thế mà ngươi lại không nghe, giờ thì hay rồi, chúng ta chắc chắn không thể về kịp trước đêm mười lăm”.
“Nếu thật sự không thể về kịp thì chúng ta tìm nơi nào xa và vắng một chút để vượt qua đêm mười lăm, tránh làm người khác bị thương”.
“Ngoài cách này ra thì cũng không còn cách nào khác, hi vọng tối nay chúng ta đều thuận lợi vượt qua. Không biết a tỷ của ta sao rồi, tỷ ấy mang thai đã hơn chín tháng, đứa trẻ trong bụng có thể ra đời bất cứ lúc nào, ta rất sợ tỷ ấy sẽ sinh con vào đêm mười lăm”.
“Suỵt suỵt suỵt, cái miệng quạ đen của ngươi đang nói vớ vẩn gì đó? A tỷ của ngươi tốt bụng, thích làm việc thiện, ông trời sẽ không để tỷ ấy sinh con vào đêm mười lăm đâu”.
“Hi vọng là như thế!”
“Ta tin tộc trưởng, nếu ngay cả năng lực tự bảo vệ mình mà nàng ấy cũng không có thì sao có thể làm tộc trưởng của chúng ta?”
Ở rìa kết giới, Cố Thanh Hy ngồi trên một tảng đá, chống cằm nhìn Tiểu Cửu Nhi đang bò tới bò lui để tìm đường ra ngoài, lại thở dài một hơi.
Con rắn ngu ngốc này, nó đã tự tin cam đoan rằng nó nhớ kĩ lời các trưởng lão nói, còn vỗ ngực bảo đảm nó có thể đưa nàng ra ngoài.
Kết quả…
Kết quả nàng không nên tin tưởng một con rắn.
Con rắn ngốc này đưa nàng đi lòng vòng trong núi, khiến nàng choáng đầu hoa mắt vẫn chưa ra khỏi kết giới.
Cuối cùng còn làm nàng không thể phân rõ đông tây nam bắc, chỉ có thể ngồi ở đây chờ nó tìm đường ra ngoài.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi quơ đầu sang trái.
Cố Thanh Hy liếc nó: “Tiếp tục tìm, ta không muốn đi lòng vòng với ngươi nữa”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi tủi thân kêu.
Bạch Ngọc cốc thực sự quá rộng, địa hình mỗi ngọn núi đều tương tự nhau, rõ ràng là đang bắt nạt rắn đây mà.
Chủ nhân nên bảo họ san bằng cả dãy núi này.
Cố Thanh Hy nổi giận: “Nơi này là dãy núi Thập Vạn, núi san sát nhau, ngươi có giỏi thì tự san bằng đi. Nếu ngươi có thể san bằng chúng thì không cần gọi ta là chủ nhân nữa, cứ làm thú cưng của mình luôn cho rồi”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi chớp mắt vô tội.
Không làm nổi, nó không còn sức san bằng nữa, nó sợ mình sẽ mệt chết.
Cố Thanh Hy lại thở dài.
Có ai có thể dẫn nàng ra ngoài không?
Nếu không thể thì dẫn nàng quay lại thôn cũng được.
Cố Thanh Hy đứng dậy, chỉnh lại làn váy gấp nếp, khi nàng đang định tìm một hướng để thử vận may của mình thì bên tai chợt nghe thấy tiếng động rất nhỏ.
“Ta đã nói với ngươi là sau này đi săn không được đi quá xa, thế mà ngươi lại không nghe, giờ thì hay rồi, chúng ta chắc chắn không thể về kịp trước đêm mười lăm”.
“Nếu thật sự không thể về kịp thì chúng ta tìm nơi nào xa và vắng một chút để vượt qua đêm mười lăm, tránh làm người khác bị thương”.
“Ngoài cách này ra thì cũng không còn cách nào khác, hi vọng tối nay chúng ta đều thuận lợi vượt qua. Không biết a tỷ của ta sao rồi, tỷ ấy mang thai đã hơn chín tháng, đứa trẻ trong bụng có thể ra đời bất cứ lúc nào, ta rất sợ tỷ ấy sẽ sinh con vào đêm mười lăm”.
“Suỵt suỵt suỵt, cái miệng quạ đen của ngươi đang nói vớ vẩn gì đó? A tỷ của ngươi tốt bụng, thích làm việc thiện, ông trời sẽ không để tỷ ấy sinh con vào đêm mười lăm đâu”.
“Hi vọng là như thế!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.