Chương 737
Thiên Quân
29/10/2022
Chương 737
Cố Thanh Hy mặc một bộ quần áo màu đỏ, yêu mà không diễm, diễm mà không mị, tuy chất liệu không được tốt cho lắm, nhưng mặc trên người nàng lại không khiến người ta có cảm giác rẻ tiền, trái lại càng làm nổi bật sự cao quý.
Nàng mang mạng che mặt, không nhìn rõ dung mạo, nhưng chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta không cách nào ngó lơ được.
Gió nhẹ thổi qua, làm tung bay tà áo đỏ của nàng, cứ như bất cứ lúc nào, cô gái trước mắt cũng sẽ vũ hóa phi thăng.
Suốt mấy ngày nay, hắn vừa tức giận, lại căng thẳng, lo lắng, nhưng giờ phút này, tất cả những cảm xúc đó đều biến mất, chỉ còn lại sự mừng rỡ khó tả.
Sau khi cảm xúc mừng rỡ trôi qua, Dạ Mặc Uyên nổi giận.
Lần nào nữ nhân này chữa trị cho hắn cũng được một nửa rồi chuồn mất.
Trên núi Hồ Lô Huyết, nàng biết rõ lúc giải độc, toàn bộ nội lực của hắn sẽ biến mắt, hơn nữa tình cảnh vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sảy một chút là có thể mất mạng bất kỳ lúc nào, nhưng nàng vẫn không quan tâm, vẫn chỉ trị được một nửa lại chuồn mất.
Chuồn đi thi thôi đi, nàng còn không biết quý trọng tính mạng của mình, cứ xông vào những nơi nguy hiểm, có trời mới biết hắn đã lo lắng nhường nào, có trời mới biết hắn đã tìm nàng vất vả biết bao nhiêu.
Nếu như có thể, Dạ Mặc Uyên hận không thể vĩnh viễn nhốt nàng trong phủ Dạ vương, không cho nàng đi đâu cả.
Cố Thanh Hy liếc nhìn Dạ Mặc Uyên, đôi chân tàn phế của hắn đã được chữa khỏi, và lúc này, hắn đang đứng trước mặt nàng.
Dạ Mặc Uyên có vẻ ngoài bất phàm, không giận tự uy, hiện tại hai chân đã khôi phục, càng lộ ra khí phách hiên ngang, phong thái ung dung.
Hắn đứng trông đẹp hơn ngồi.
Có điều, đủ loại cảm xúc vụt qua trong mắt hắn khiến người ta có hơi… không biết phải làm sao.
Cố Thanh Hy mỉm cười với hắn, coi như bắt chuyện.
Đối mặt với nụ cười của nàng, Dạ Mặc Uyên có hơi sững sờ, cơn giận cũng vơi đi phân nửa, kéo theo đó là sự nghi hoặc.
Nàng vẫn là nàng, nụ cười này vẫn như trước, nhưng không biết vì sao hắn luôn có cảm giác nụ cười của Cố Thanh Hy mang theo gánh nặng, có hơi u sầu, cứ như trong lòng nàng đang có rất nhiều điều phiền muộn.
Dạ Mặc Uyên còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Thanh Hy đã tố cáo trước.
“Vương gia, hắn trêu cợt ta!”
“Vương gia tha mạng, sau này hạ quan không dám nữa, hạ quan… hạ quan sẽ tìm cho ngài một trăm nữ tử trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp để đền tội”.
Lúc này, Dạ Mặc Uyên mới chú ý đến An tam công tử, hắn cười lạnh và nói: “Trêu cợt vương phi của bổn phương, còn muốn nhét cho bổn vương 100 nữ tử trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp à? Ngươi không coi bổn vương ra gì à? Hay là muốn cho bổn vương quỳ bàn chà?”
Cố Thanh Hy mặc một bộ quần áo màu đỏ, yêu mà không diễm, diễm mà không mị, tuy chất liệu không được tốt cho lắm, nhưng mặc trên người nàng lại không khiến người ta có cảm giác rẻ tiền, trái lại càng làm nổi bật sự cao quý.
Nàng mang mạng che mặt, không nhìn rõ dung mạo, nhưng chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta không cách nào ngó lơ được.
Gió nhẹ thổi qua, làm tung bay tà áo đỏ của nàng, cứ như bất cứ lúc nào, cô gái trước mắt cũng sẽ vũ hóa phi thăng.
Suốt mấy ngày nay, hắn vừa tức giận, lại căng thẳng, lo lắng, nhưng giờ phút này, tất cả những cảm xúc đó đều biến mất, chỉ còn lại sự mừng rỡ khó tả.
Sau khi cảm xúc mừng rỡ trôi qua, Dạ Mặc Uyên nổi giận.
Lần nào nữ nhân này chữa trị cho hắn cũng được một nửa rồi chuồn mất.
Trên núi Hồ Lô Huyết, nàng biết rõ lúc giải độc, toàn bộ nội lực của hắn sẽ biến mắt, hơn nữa tình cảnh vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sảy một chút là có thể mất mạng bất kỳ lúc nào, nhưng nàng vẫn không quan tâm, vẫn chỉ trị được một nửa lại chuồn mất.
Chuồn đi thi thôi đi, nàng còn không biết quý trọng tính mạng của mình, cứ xông vào những nơi nguy hiểm, có trời mới biết hắn đã lo lắng nhường nào, có trời mới biết hắn đã tìm nàng vất vả biết bao nhiêu.
Nếu như có thể, Dạ Mặc Uyên hận không thể vĩnh viễn nhốt nàng trong phủ Dạ vương, không cho nàng đi đâu cả.
Cố Thanh Hy liếc nhìn Dạ Mặc Uyên, đôi chân tàn phế của hắn đã được chữa khỏi, và lúc này, hắn đang đứng trước mặt nàng.
Dạ Mặc Uyên có vẻ ngoài bất phàm, không giận tự uy, hiện tại hai chân đã khôi phục, càng lộ ra khí phách hiên ngang, phong thái ung dung.
Hắn đứng trông đẹp hơn ngồi.
Có điều, đủ loại cảm xúc vụt qua trong mắt hắn khiến người ta có hơi… không biết phải làm sao.
Cố Thanh Hy mỉm cười với hắn, coi như bắt chuyện.
Đối mặt với nụ cười của nàng, Dạ Mặc Uyên có hơi sững sờ, cơn giận cũng vơi đi phân nửa, kéo theo đó là sự nghi hoặc.
Nàng vẫn là nàng, nụ cười này vẫn như trước, nhưng không biết vì sao hắn luôn có cảm giác nụ cười của Cố Thanh Hy mang theo gánh nặng, có hơi u sầu, cứ như trong lòng nàng đang có rất nhiều điều phiền muộn.
Dạ Mặc Uyên còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Thanh Hy đã tố cáo trước.
“Vương gia, hắn trêu cợt ta!”
“Vương gia tha mạng, sau này hạ quan không dám nữa, hạ quan… hạ quan sẽ tìm cho ngài một trăm nữ tử trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp để đền tội”.
Lúc này, Dạ Mặc Uyên mới chú ý đến An tam công tử, hắn cười lạnh và nói: “Trêu cợt vương phi của bổn phương, còn muốn nhét cho bổn vương 100 nữ tử trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp à? Ngươi không coi bổn vương ra gì à? Hay là muốn cho bổn vương quỳ bàn chà?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.