Chương 754
Thiên Quân
31/10/2022
“Đi gọi ngự trù tới đây, tối nay bản vương muốn tự tay nấu cháo cá”.
“Vâng…”
Hắn ta muốn nhắc nhở rằng cá rất tanh, đặc biệt là khi làm cá sẽ càng tanh hơn.
Nhưng chủ tử có lệnh, hắn ta không dám không nghe theo.
Trong thư phòng.
Cố Thanh Hy mệt tới mức không thể duỗi thẳng eo.
Nàng đã lục lọi từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới thư phòng, hoàn toàn không có gì cả.
Lẽ nào sách cổ da dê ở trong phòng của Dạ Mặc Uyên?
Hắn lấy nó làm gối đầu thật ư?
“Người đâu”.
“Vương phi nương nương”.
“Dọn dẹp nơi này ngăn nắp như ban đầu”.
“Vâng…”
“Ngươi, dẫn ta tới phòng của vương gia”.
Cố Thanh Hy không thèm quan tâm đến thư phòng lộn xộn.
Nàng không tin Dạ Mặc Uyên không biết nàng đã lục tung thư phòng.
Nhân lúc hắn đi nấu cháo cá, nàng phải nhanh chóng vào phòng hắn để tìm sách cổ da dê, tránh trường hợp Dạ Mặc Uyên bình tĩnh lại và giấu cuốn sách cổ da dê.
Dưới sự dẫn đường của hạ nhân, nàng vừa tới phòng của Dạ Mặc Uyên, Dạ Mặc Uyên đã bưng cháo cá đến.
Cố Thanh Hy giải thích: “Ta muốn tìm một cuốn sách hay để đọc nhưng không tìm được cuốn nào ưng ý, ta lại hơi mệt nên đã tới phòng chàng. Thật ngại quá, ta đã làm thư phòng của chàng rối tung lên rồi”.
“Không sao, để hạ nhân dọn dẹp là được. Nàng đợi lâu rồi nhỉ, cháo cá đã chín rồi”.
Dạ Mặc Uyên đặt cháo cá lên bàn, tự tay múc cho nàng một bát, còn thổi nguội giúp nàng như thể không hề biết những hành động khác thường của nàng.
Cháo cá có đầy đủ mùi vị và màu sắc, Cố Thanh Hy bận rộn cả đêm không khỏi cảm thấy đói bụng.
Nàng xoa tay: “Thơm quá, ta đói muốn chết”.
“Đợi đã, có xương cá”.
Dạ Mặc Uyên ngồi đối diện nàng, săn sóc lấy hết xương cá ra.
Dưới ánh nến, những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh tuấn của hắn có vẻ mềm mại, ngay cả đôi mắt sâu không thấy đáy như hồ nước lạnh kia cũng tràn đầy dịu dàng.
Cố Thanh Hy nhất thời nhìn không chớp mắt.
“Xong rồi, không còn xương cá, nhưng lúc ăn nàng nhớ cẩn thận, đừng để bị nghẹn”.
“Cảm ơn chàng”.
Cháo cá vào miệng vừa thơm vừa ngậy, vừa ăn vào đã tan, có thể nhìn ra được người nấu cháo rất chu đáo.
“Cháo cá này do chàng tự nấu à?”
Nàng ngửi thử, hình như có ngửi thấy mùi cá tanh từ trên người Dạ Mặc Uyên.
“Vâng…”
Hắn ta muốn nhắc nhở rằng cá rất tanh, đặc biệt là khi làm cá sẽ càng tanh hơn.
Nhưng chủ tử có lệnh, hắn ta không dám không nghe theo.
Trong thư phòng.
Cố Thanh Hy mệt tới mức không thể duỗi thẳng eo.
Nàng đã lục lọi từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới thư phòng, hoàn toàn không có gì cả.
Lẽ nào sách cổ da dê ở trong phòng của Dạ Mặc Uyên?
Hắn lấy nó làm gối đầu thật ư?
“Người đâu”.
“Vương phi nương nương”.
“Dọn dẹp nơi này ngăn nắp như ban đầu”.
“Vâng…”
“Ngươi, dẫn ta tới phòng của vương gia”.
Cố Thanh Hy không thèm quan tâm đến thư phòng lộn xộn.
Nàng không tin Dạ Mặc Uyên không biết nàng đã lục tung thư phòng.
Nhân lúc hắn đi nấu cháo cá, nàng phải nhanh chóng vào phòng hắn để tìm sách cổ da dê, tránh trường hợp Dạ Mặc Uyên bình tĩnh lại và giấu cuốn sách cổ da dê.
Dưới sự dẫn đường của hạ nhân, nàng vừa tới phòng của Dạ Mặc Uyên, Dạ Mặc Uyên đã bưng cháo cá đến.
Cố Thanh Hy giải thích: “Ta muốn tìm một cuốn sách hay để đọc nhưng không tìm được cuốn nào ưng ý, ta lại hơi mệt nên đã tới phòng chàng. Thật ngại quá, ta đã làm thư phòng của chàng rối tung lên rồi”.
“Không sao, để hạ nhân dọn dẹp là được. Nàng đợi lâu rồi nhỉ, cháo cá đã chín rồi”.
Dạ Mặc Uyên đặt cháo cá lên bàn, tự tay múc cho nàng một bát, còn thổi nguội giúp nàng như thể không hề biết những hành động khác thường của nàng.
Cháo cá có đầy đủ mùi vị và màu sắc, Cố Thanh Hy bận rộn cả đêm không khỏi cảm thấy đói bụng.
Nàng xoa tay: “Thơm quá, ta đói muốn chết”.
“Đợi đã, có xương cá”.
Dạ Mặc Uyên ngồi đối diện nàng, săn sóc lấy hết xương cá ra.
Dưới ánh nến, những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh tuấn của hắn có vẻ mềm mại, ngay cả đôi mắt sâu không thấy đáy như hồ nước lạnh kia cũng tràn đầy dịu dàng.
Cố Thanh Hy nhất thời nhìn không chớp mắt.
“Xong rồi, không còn xương cá, nhưng lúc ăn nàng nhớ cẩn thận, đừng để bị nghẹn”.
“Cảm ơn chàng”.
Cháo cá vào miệng vừa thơm vừa ngậy, vừa ăn vào đã tan, có thể nhìn ra được người nấu cháo rất chu đáo.
“Cháo cá này do chàng tự nấu à?”
Nàng ngửi thử, hình như có ngửi thấy mùi cá tanh từ trên người Dạ Mặc Uyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.