Chương 772
Thiên Quân
03/11/2022
Thu Nhi thấp thỏm hồi hộp bưng một dĩa hoa quả lên: “Tiểu thư, số hoa quả này đều là hoa quả người thích ăn nhất, người xem người còn muốn ăn gì không? Thu Nhi đi lấy thêm”.
“Không cần đâu, đủ rồi”.
Cố Thanh Hy ngắt một quả nho, sau đó ném vào miệng ăn, nàng bước từng bước đến thư phòng.
Nàng đưa tay định mở cửa thư phòng, Thu Nhi vội nói: “Tiểu thư, Vương gia vẫn còn tức giận, ít nhất cũng phải đợi Vương gia bớt giận rồi hãy vào”.
“Ngươi thì hiểu cái gì, tức giận hại thân, ngộ nhỡ Vương gia tổn hại đến cơ thể thì sao, ta phải suy nghĩ cho ngài ấy”.
Trong thư phòng, Dạ Mặc Uyên vừa tức giận vừa bất lực.
Hắn thật sự muốn bổ đầu Cố Thanh Hy ra xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì.
“Cốc cốc…”, tiếng gõ cửa vang lên.
Dạ Mặc Uyên sửa sang quần áo của mình, giả vờ không vui nói: “Vào đi”.
“Vương gia, người ta đã nói ăn cơm xong ăn hoa quả hỗ trợ tiêu hóa, ta lấy một ít hoa quả đến cho chàng ăn, rất tươi, chàng thử xem.
“Trước tiên nàng hãy nói cho ta biết, nàng lại muốn làm gì đi”.
“Chàng nói vậy giống như mỗi lần ta đưa thức ăn cho chàng đều có mục đích khác”.
“Chẳng lẽ không phải sao?”, Dạ Mặc Uyên không khách sáo phản bác.
Cố Thanh Hy sờ cằm, hình như là vậy thật.
Nàng cười ngại ngùng: “Vương gia, chàng không chỉ là một nam tử hán đại trượng phu, chàng còn là trời của bách tính Dạ Quốc, chiến thần bảo vệ bách tính Dạ Quốc, lòng dạ sao có thể hẹp hòi như vậy? Ta thành tâm thành ý đem hoa quả đến cho chàng, chàng không cảm kích thì thôi, sao còn trách oan ta. Những trái cây này ta đã tự tay rửa từng quả mới mang qua đây. Chàng xem, tay ta rửa đến mức nhăn nheo rồi này”.
Ánh mắt đọc sách Dạ Mặc Uyên thờ ơ trộm liếc sang.
Nhưng tay của Cố Thanh Hy trơn bóng, làm gì có chút nếp nhăn nào.
Lẽ nào hắn nhìn nhanh quá, không nhìn rõ?
“Vương gia, chàng nể tình ta vất vả rửa hoa quả, ít nhiều cũng thử một quả đi. Nào, chàng ăn nho đi, rất ngọt đấy”.
Không đợi Dạ Mặc Uyên trả lời, Cố Thanh Hy đã nhét một quả vào miệng hắn, mình lại hái vài quả, đùa giỡn ném lên không trung, sau đó dùng miệng đón lấy.
“Thế nào, ngọt chứ”.
Là rất ngọt.
Nhưng sự ngọt ngào đó cũng không làm lửa trong lòng hắn hạ bớt.
“Nào, ăn thêm quả nữa”.
Cố Thanh Hy, bản vương cho nàng đút rồi sao?”
“Nơi này lại không có người ngoài, giả vờ thận trọng làm gì”.
“Nàng…”
“Không cần đâu, đủ rồi”.
Cố Thanh Hy ngắt một quả nho, sau đó ném vào miệng ăn, nàng bước từng bước đến thư phòng.
Nàng đưa tay định mở cửa thư phòng, Thu Nhi vội nói: “Tiểu thư, Vương gia vẫn còn tức giận, ít nhất cũng phải đợi Vương gia bớt giận rồi hãy vào”.
“Ngươi thì hiểu cái gì, tức giận hại thân, ngộ nhỡ Vương gia tổn hại đến cơ thể thì sao, ta phải suy nghĩ cho ngài ấy”.
Trong thư phòng, Dạ Mặc Uyên vừa tức giận vừa bất lực.
Hắn thật sự muốn bổ đầu Cố Thanh Hy ra xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì.
“Cốc cốc…”, tiếng gõ cửa vang lên.
Dạ Mặc Uyên sửa sang quần áo của mình, giả vờ không vui nói: “Vào đi”.
“Vương gia, người ta đã nói ăn cơm xong ăn hoa quả hỗ trợ tiêu hóa, ta lấy một ít hoa quả đến cho chàng ăn, rất tươi, chàng thử xem.
“Trước tiên nàng hãy nói cho ta biết, nàng lại muốn làm gì đi”.
“Chàng nói vậy giống như mỗi lần ta đưa thức ăn cho chàng đều có mục đích khác”.
“Chẳng lẽ không phải sao?”, Dạ Mặc Uyên không khách sáo phản bác.
Cố Thanh Hy sờ cằm, hình như là vậy thật.
Nàng cười ngại ngùng: “Vương gia, chàng không chỉ là một nam tử hán đại trượng phu, chàng còn là trời của bách tính Dạ Quốc, chiến thần bảo vệ bách tính Dạ Quốc, lòng dạ sao có thể hẹp hòi như vậy? Ta thành tâm thành ý đem hoa quả đến cho chàng, chàng không cảm kích thì thôi, sao còn trách oan ta. Những trái cây này ta đã tự tay rửa từng quả mới mang qua đây. Chàng xem, tay ta rửa đến mức nhăn nheo rồi này”.
Ánh mắt đọc sách Dạ Mặc Uyên thờ ơ trộm liếc sang.
Nhưng tay của Cố Thanh Hy trơn bóng, làm gì có chút nếp nhăn nào.
Lẽ nào hắn nhìn nhanh quá, không nhìn rõ?
“Vương gia, chàng nể tình ta vất vả rửa hoa quả, ít nhiều cũng thử một quả đi. Nào, chàng ăn nho đi, rất ngọt đấy”.
Không đợi Dạ Mặc Uyên trả lời, Cố Thanh Hy đã nhét một quả vào miệng hắn, mình lại hái vài quả, đùa giỡn ném lên không trung, sau đó dùng miệng đón lấy.
“Thế nào, ngọt chứ”.
Là rất ngọt.
Nhưng sự ngọt ngào đó cũng không làm lửa trong lòng hắn hạ bớt.
“Nào, ăn thêm quả nữa”.
Cố Thanh Hy, bản vương cho nàng đút rồi sao?”
“Nơi này lại không có người ngoài, giả vờ thận trọng làm gì”.
“Nàng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.