Chương 778
Thiên Quân
05/11/2022
Chương 778
“Đương nhiên là da dê cổ rồi!”
Bằng không thì nàng muốn cái gì?
Nàng yêu thích vàng bạc châu báu, tuy nhiên, so với ngàn vạn tộc dân của Ngọc tộc thì… mấy thứ này đáng là gì chứ?
Nàng không muốn nhìn dân chúng Ngọc tộc tiếp tục chịu đựng huyết chú tàn nhẫn kia nữa.
Một khắc cũng không muốn!
Thanh Phong liếc nhìn danh sách trong tay rồi lắc đầu: “Bẩm vương phi… trong số lễ vật mà chủ tử ban thưởng không có da dê cổ”.
“Sao có thể chứ? Ngươi xem lại đi!”
Thanh Phong tỉ mỉ xem từ đầu đến đuôi vài lần, cuối cùng, cậu ta lắc đầu: “Không có, không có da dê cổ”.
Cố Thanh Hy đoạt lấy danh sách, sau khi đọc kỹ một lượt, nàng liền thẳng tay ném nó đi, sắc mặt đen hệt như nồi than: “Lừa đảo, tên chúa lừa, ta đi tìm hắn”.
“Tiểu thư, sao người lại nổi giận như vậy, vương gia đã ban thưởng cho người rất nhiều thứ, đáng lẽ người phải tạ ơn đấy, sao có thể tìm ngài đấy đòi thêm được?”
“Thôi đi, đừng có lải nhải hệt như bà già!”
Toàn bộ người của vương phủ đều trợn tròn mắt.
Vương gia đã ban thưởng cho vương phi nhiều lễ vật như vậy mà người còn không biết đủ à?
Trời ạ, rốt cuộc vương phi có hiểu cái gì gọi là hài lòng hay không?
Thanh Phong cũng không ngờ vương phi không chỉ không vui, trái lại còn nổi giận đùng đùng.
Cậu ta liền đuổi theo, nhưng Cố Thanh Hy đã đến trước cửa thư phòng, nàng giơ chân đạp mạnh cửa phòng rồi lạnh lùng nói: “Dạ Mặc Uyên, món đồ mà chàng đã đồng ý cho ta đâu?”
Dạ Mặc Uyên buông bản đồ trong tay xuống, hoang mang không hiểu vì sao sắc mặt Cố Thanh Hy lại khó coi như vậy.
“Không phải bổn vương đã bảo Thanh Phong đưa đến rồi sao?”
“Chàng giả vờ giả vịt làm gì hả? Trong số đó vốn không có thứ ta muốn”.
“Thứ mà nàng muốn?”, Dạ Mặc Uyên sửng sốt vài giây.
Chẳng lẽ hắn không suy nghĩ chu đáo nên đã bỏ quên thứ gì sao?
“Da dê cổ đấy, chàng đã đồng ý sẽ đưa ta tấm da dê cổ kia. Chàng là vương gia, sao nói thể nói mà không giữ lời?”
Dạ Mặc Uyên giật mình tỉnh ngộ.
“Nàng gấp gáp đòi tấm da dê cổ đó để làm gì? Chẳng lẽ bên trong đó có bí mật gì hay sao?”, hay là bởi vì Dịch Thần Phi muốn có nó?
Nàng muốn tặng cho tên mặt trắng Dịch Thần Phi kia à?
Cố Thanh Hy lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười gượng gạo, cố hết sức vờ như chẳng chút quan tâm: “Nào có bí mật gì chứ, chẳng qua là ta tò tò về tấm da dê cổ đó, nên muốn xem qua mà thôi”.
Nàng càng như vậy càng khiến Dạ Mặc Uyên nghi ngờ.
“Vậy à…”
“Đương nhiên rồi, cho nên… vương gia, chàng cho ta mượn xem một chút nhé! Chàng xem, có phải ta đã cho chàng tất cả rồi không?”
“Đương nhiên là da dê cổ rồi!”
Bằng không thì nàng muốn cái gì?
Nàng yêu thích vàng bạc châu báu, tuy nhiên, so với ngàn vạn tộc dân của Ngọc tộc thì… mấy thứ này đáng là gì chứ?
Nàng không muốn nhìn dân chúng Ngọc tộc tiếp tục chịu đựng huyết chú tàn nhẫn kia nữa.
Một khắc cũng không muốn!
Thanh Phong liếc nhìn danh sách trong tay rồi lắc đầu: “Bẩm vương phi… trong số lễ vật mà chủ tử ban thưởng không có da dê cổ”.
“Sao có thể chứ? Ngươi xem lại đi!”
Thanh Phong tỉ mỉ xem từ đầu đến đuôi vài lần, cuối cùng, cậu ta lắc đầu: “Không có, không có da dê cổ”.
Cố Thanh Hy đoạt lấy danh sách, sau khi đọc kỹ một lượt, nàng liền thẳng tay ném nó đi, sắc mặt đen hệt như nồi than: “Lừa đảo, tên chúa lừa, ta đi tìm hắn”.
“Tiểu thư, sao người lại nổi giận như vậy, vương gia đã ban thưởng cho người rất nhiều thứ, đáng lẽ người phải tạ ơn đấy, sao có thể tìm ngài đấy đòi thêm được?”
“Thôi đi, đừng có lải nhải hệt như bà già!”
Toàn bộ người của vương phủ đều trợn tròn mắt.
Vương gia đã ban thưởng cho vương phi nhiều lễ vật như vậy mà người còn không biết đủ à?
Trời ạ, rốt cuộc vương phi có hiểu cái gì gọi là hài lòng hay không?
Thanh Phong cũng không ngờ vương phi không chỉ không vui, trái lại còn nổi giận đùng đùng.
Cậu ta liền đuổi theo, nhưng Cố Thanh Hy đã đến trước cửa thư phòng, nàng giơ chân đạp mạnh cửa phòng rồi lạnh lùng nói: “Dạ Mặc Uyên, món đồ mà chàng đã đồng ý cho ta đâu?”
Dạ Mặc Uyên buông bản đồ trong tay xuống, hoang mang không hiểu vì sao sắc mặt Cố Thanh Hy lại khó coi như vậy.
“Không phải bổn vương đã bảo Thanh Phong đưa đến rồi sao?”
“Chàng giả vờ giả vịt làm gì hả? Trong số đó vốn không có thứ ta muốn”.
“Thứ mà nàng muốn?”, Dạ Mặc Uyên sửng sốt vài giây.
Chẳng lẽ hắn không suy nghĩ chu đáo nên đã bỏ quên thứ gì sao?
“Da dê cổ đấy, chàng đã đồng ý sẽ đưa ta tấm da dê cổ kia. Chàng là vương gia, sao nói thể nói mà không giữ lời?”
Dạ Mặc Uyên giật mình tỉnh ngộ.
“Nàng gấp gáp đòi tấm da dê cổ đó để làm gì? Chẳng lẽ bên trong đó có bí mật gì hay sao?”, hay là bởi vì Dịch Thần Phi muốn có nó?
Nàng muốn tặng cho tên mặt trắng Dịch Thần Phi kia à?
Cố Thanh Hy lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười gượng gạo, cố hết sức vờ như chẳng chút quan tâm: “Nào có bí mật gì chứ, chẳng qua là ta tò tò về tấm da dê cổ đó, nên muốn xem qua mà thôi”.
Nàng càng như vậy càng khiến Dạ Mặc Uyên nghi ngờ.
“Vậy à…”
“Đương nhiên rồi, cho nên… vương gia, chàng cho ta mượn xem một chút nhé! Chàng xem, có phải ta đã cho chàng tất cả rồi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.