Chương 798
Thiên Quân
08/11/2022
Chương 798
Trong phòng đấu giá lại kinh ngạc.
“Chẳng lẽ hai người này còn giàu hơn cả chiến thần vương gia nên mới được Tiểu Lộ đích thân dẫn lên tầng ba?”
“Ta nghĩ cũng có thể lắm, lúc đó chiến thần vương gia và vương phi cũng đâu có tư cách được mời lên tầng ba”.
“Lẽ nào là chủ nhân của phòng đấu giá?”
“Không thể nào, chẳng phải đến nay vẫn chưa biết chủ nhân của phòng đấu giá Phong Tương là ai sao?”
Dạ Mặc Uyên không nói lời nào, chỉ đi theo họ lên tầng ba.
Nhưng trong lòng hắn đang suy đoán phòng đấu giá Phong Tương mời họ lên tầng ba là có ý gì.
Vẻ đố kị mãnh liệt chợt thoáng qua trong mắt Cố Sơ Vân.
Trong phòng riêng trên tầng ba.
Cố Thanh Hy vừa thưởng thức trà thơm, vừa cười xấu xa: “Tiểu Lộ tỷ tỷ, lần này phòng đấu giá có thứ gì tốt muốn đấu giá đúng không? Ta báo trước là đồ nhất định phải tốt đấy, nếu không lần sau ta sẽ không tới nữa”.
“Xem người nói kìa, phòng đấu giá Phong Tương chúng ta không đấu giá thì thôi, một khi đấu giá thì chỉ toàn hàng thượng phẩm thôi, đảm bảo người sẽ thích”.
“Vậy à, ta có vài món đồ, phòng đấu giá có thể bán giúp ta không?”
“Ồ… Thứ gì vậy?”
Không chỉ Tiểu Lộ, Dạ Mặc Uyên cũng nghiêng đầu qua, muốn xem thử trong tay nàng có thứ gì tốt.
Dạ Mặc Uyên vẫn chưa quên viên Long Châu thứ năm đã mất trong tay nàng, mặc dù viên Long Châu đó chắc chắn đã rơi vào tay Ngọc tộc.
Cố Thanh Hy nhìn Cố Thanh Hy như kiêng dè điều gì đó, không biết có phải do nàng nghĩ đến lòng tốt và bao dung của Dạ Mặc Uyên dành cho nàng hay không.
Nàng đưa tay lấy ra một đống chai thuốc từ trong nhẫn không gian.
Chai thuốc chưa mở nhưng đã toả ra linh khí nồng đậm khắp phòng.
Tiểu Lộ trợn tròn mắt.
Tay cầm tách trà của Dạ Mặc Uyên cũng hơi lung lay.
Họ đã gặp rất nhiều linh dược nhưng chưa bao giờ gặp linh dược với quy mô nhiều như vậy.
Ngay cả Đan Hồi cốc cũng khó có thể lấy ra được nhiều như vậy.
Hơn nữa chỉ mới ngửi linh khí nồng đậm kia, họ đã cảm thấy toàn thân thoải mái, mơ hồ có cảm giác đột phá.
Rốt cuộc là thuốc gì mà lại có thể toả ra linh khí nồng đậm như vậy?
Tiểu Lộ cầm lấy một chai mở nắp ra, khẽ nhướng mày: “Đan Tẩy Tuỷ? Mặc dù chỉ là trung đẳng nhất phẩm nhưng hơn ở số lượng nhiều, cũng không tệ”.
Cố Thanh Hy chống cằm, trên khoé mắt có ý cười.
“Có bán được không?”, Cố Thanh Hy xấu hổ hỏi, những viên đan Tẩy Tuỷ này đều do nàng luyện chế bừa từ dược liệu thừa.
Ban đầu nàng định vứt đi, nhưng nghĩ lại thì quyết định dùng để luyện tập, tránh lãng phí một chút vật liệu.
Trong phòng đấu giá lại kinh ngạc.
“Chẳng lẽ hai người này còn giàu hơn cả chiến thần vương gia nên mới được Tiểu Lộ đích thân dẫn lên tầng ba?”
“Ta nghĩ cũng có thể lắm, lúc đó chiến thần vương gia và vương phi cũng đâu có tư cách được mời lên tầng ba”.
“Lẽ nào là chủ nhân của phòng đấu giá?”
“Không thể nào, chẳng phải đến nay vẫn chưa biết chủ nhân của phòng đấu giá Phong Tương là ai sao?”
Dạ Mặc Uyên không nói lời nào, chỉ đi theo họ lên tầng ba.
Nhưng trong lòng hắn đang suy đoán phòng đấu giá Phong Tương mời họ lên tầng ba là có ý gì.
Vẻ đố kị mãnh liệt chợt thoáng qua trong mắt Cố Sơ Vân.
Trong phòng riêng trên tầng ba.
Cố Thanh Hy vừa thưởng thức trà thơm, vừa cười xấu xa: “Tiểu Lộ tỷ tỷ, lần này phòng đấu giá có thứ gì tốt muốn đấu giá đúng không? Ta báo trước là đồ nhất định phải tốt đấy, nếu không lần sau ta sẽ không tới nữa”.
“Xem người nói kìa, phòng đấu giá Phong Tương chúng ta không đấu giá thì thôi, một khi đấu giá thì chỉ toàn hàng thượng phẩm thôi, đảm bảo người sẽ thích”.
“Vậy à, ta có vài món đồ, phòng đấu giá có thể bán giúp ta không?”
“Ồ… Thứ gì vậy?”
Không chỉ Tiểu Lộ, Dạ Mặc Uyên cũng nghiêng đầu qua, muốn xem thử trong tay nàng có thứ gì tốt.
Dạ Mặc Uyên vẫn chưa quên viên Long Châu thứ năm đã mất trong tay nàng, mặc dù viên Long Châu đó chắc chắn đã rơi vào tay Ngọc tộc.
Cố Thanh Hy nhìn Cố Thanh Hy như kiêng dè điều gì đó, không biết có phải do nàng nghĩ đến lòng tốt và bao dung của Dạ Mặc Uyên dành cho nàng hay không.
Nàng đưa tay lấy ra một đống chai thuốc từ trong nhẫn không gian.
Chai thuốc chưa mở nhưng đã toả ra linh khí nồng đậm khắp phòng.
Tiểu Lộ trợn tròn mắt.
Tay cầm tách trà của Dạ Mặc Uyên cũng hơi lung lay.
Họ đã gặp rất nhiều linh dược nhưng chưa bao giờ gặp linh dược với quy mô nhiều như vậy.
Ngay cả Đan Hồi cốc cũng khó có thể lấy ra được nhiều như vậy.
Hơn nữa chỉ mới ngửi linh khí nồng đậm kia, họ đã cảm thấy toàn thân thoải mái, mơ hồ có cảm giác đột phá.
Rốt cuộc là thuốc gì mà lại có thể toả ra linh khí nồng đậm như vậy?
Tiểu Lộ cầm lấy một chai mở nắp ra, khẽ nhướng mày: “Đan Tẩy Tuỷ? Mặc dù chỉ là trung đẳng nhất phẩm nhưng hơn ở số lượng nhiều, cũng không tệ”.
Cố Thanh Hy chống cằm, trên khoé mắt có ý cười.
“Có bán được không?”, Cố Thanh Hy xấu hổ hỏi, những viên đan Tẩy Tuỷ này đều do nàng luyện chế bừa từ dược liệu thừa.
Ban đầu nàng định vứt đi, nhưng nghĩ lại thì quyết định dùng để luyện tập, tránh lãng phí một chút vật liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.