Chương 846
Thiên Quân
15/11/2022
Chương 846
Không to gan đến thế?
Lời này nói ra có ai tin?
Có thể nói vương phi nhà họ gan to bằng trời.
“Điều động Thiên Võng Các, ra lệnh cho người của Thiên Võng Các điều tra rõ ràng rốt cuộc đứa con trong bụng vương phi là ai”.
“Vâng”.
“Thanh Phong, ngươi đi nói với vương phi sửa đoạn này lại, Dương Sở Nhược không được phát sinh quan hệ với Phong Lăng. Đứa con trong bụng nàng ấy chỉ có thể là của bản vương, không thể là của người khác”.
“Chủ tử, ngài cũng biết tính tình Vương phi, nếu như nàng cố ý muốn viết như vậy thì thuộc hạ… thuộc hạ… Hơn nữa, Vương phi vừa viết xong liền đưa bản thảo đi, giờ muốn chặn lại đã không kịp nữa!”
“Nếu như Vương phi viết y hệt như thế này, hơn nữa câu chuyện này được lan truyền ra ngoài thì sau này ngươi cũng đừng quay về phủ Dạ vương nữa”.
“Vâng…”, Thanh Phong nhận lệnh với vẻ mặt cầu xin.
Từ sau khi Vương phi đến vương phủ, cậu ta chưa từng có một ngày tốt lành.
Giáng Tuyết tranh thủ nói: “Chủ tử, thuộc hạ đi thông báo Thiên Võng Các điều tra”.
Không đợi Dạ Mặc Uyên đồng ý, hắn ta đã nhanh chân chuồn mất.
Thanh Phong trợn tròn mắt.
Sao cậu ta lại quên chiêu này nhỉ?
Sau này nếu gặp chuyện liên quan đến Vương phi, cậu ta cũng phải nhanh chân chuồn lẹ, quăng cục diện rối rắm lại cho Giáng Tuyết.
Tại một biệt viện ở thành Nam.
Ngón tay thuôn dài như ngọc của Ma Chủ nhẹ nhàng lướt qua mỗi một trang giấy.
Trên khuôn mặt yêu nghiệt có lúc nhíu mày, có khi lại mỉm cười hoặc u sầu, cảm xúc của hắn ta liên tục thay đổi theo bản thảo.
Rốt cuộc Ma Chủ cũng xem xong bản thảo, nhưng hắn ta lại cau mày tỏ vẻ không vui.
“Còn nữa không?”
“Chủ tử, bọn người hầu còn chưa đưa đến, chắc cũng sắp rồi”.
“Tốc độ quá chậm, nếu đi chậm vậy thì giữ lại hai chân của chúng làm gì, chém đi, phái tên đi nhanh một chút!”
“Vâng”, Huyết Sát đổ mồ hôi hột.
Chủ tử đã chém vài người rồi, nếu cứ chém như vậy e là đám chạy việc đều bị ngài ấy chém sạch.
Nào phải do bọn họ chậm, là do Cố Thanh Hy viết chưa xong đấy chứ, trong khi chủ tử đọc quá nhanh, bọn họ biết phải làm gì hơn?
“Huyết Sát, ngươi nói xem, nhân vật nào trong sách của tiểu tỷ tỷ là hóa thân của bản tọa?”
“Việc này… thuộc hạ ngu xuẩn nên không nhìn ra!”
“Bản tọa nhìn ngang nhìn dọc nhưng vẫn không nhìn ra được, rốt cuộc Phong Lăng là bản tọa hay Sở Vũ Thần là bản tọa. Như vậy đi, ngươi đi hỏi tiểu tỷ tỷ thử, rốt cuộc ai mới là hóa thân của bản tọa?”
“Vâng!”
Không to gan đến thế?
Lời này nói ra có ai tin?
Có thể nói vương phi nhà họ gan to bằng trời.
“Điều động Thiên Võng Các, ra lệnh cho người của Thiên Võng Các điều tra rõ ràng rốt cuộc đứa con trong bụng vương phi là ai”.
“Vâng”.
“Thanh Phong, ngươi đi nói với vương phi sửa đoạn này lại, Dương Sở Nhược không được phát sinh quan hệ với Phong Lăng. Đứa con trong bụng nàng ấy chỉ có thể là của bản vương, không thể là của người khác”.
“Chủ tử, ngài cũng biết tính tình Vương phi, nếu như nàng cố ý muốn viết như vậy thì thuộc hạ… thuộc hạ… Hơn nữa, Vương phi vừa viết xong liền đưa bản thảo đi, giờ muốn chặn lại đã không kịp nữa!”
“Nếu như Vương phi viết y hệt như thế này, hơn nữa câu chuyện này được lan truyền ra ngoài thì sau này ngươi cũng đừng quay về phủ Dạ vương nữa”.
“Vâng…”, Thanh Phong nhận lệnh với vẻ mặt cầu xin.
Từ sau khi Vương phi đến vương phủ, cậu ta chưa từng có một ngày tốt lành.
Giáng Tuyết tranh thủ nói: “Chủ tử, thuộc hạ đi thông báo Thiên Võng Các điều tra”.
Không đợi Dạ Mặc Uyên đồng ý, hắn ta đã nhanh chân chuồn mất.
Thanh Phong trợn tròn mắt.
Sao cậu ta lại quên chiêu này nhỉ?
Sau này nếu gặp chuyện liên quan đến Vương phi, cậu ta cũng phải nhanh chân chuồn lẹ, quăng cục diện rối rắm lại cho Giáng Tuyết.
Tại một biệt viện ở thành Nam.
Ngón tay thuôn dài như ngọc của Ma Chủ nhẹ nhàng lướt qua mỗi một trang giấy.
Trên khuôn mặt yêu nghiệt có lúc nhíu mày, có khi lại mỉm cười hoặc u sầu, cảm xúc của hắn ta liên tục thay đổi theo bản thảo.
Rốt cuộc Ma Chủ cũng xem xong bản thảo, nhưng hắn ta lại cau mày tỏ vẻ không vui.
“Còn nữa không?”
“Chủ tử, bọn người hầu còn chưa đưa đến, chắc cũng sắp rồi”.
“Tốc độ quá chậm, nếu đi chậm vậy thì giữ lại hai chân của chúng làm gì, chém đi, phái tên đi nhanh một chút!”
“Vâng”, Huyết Sát đổ mồ hôi hột.
Chủ tử đã chém vài người rồi, nếu cứ chém như vậy e là đám chạy việc đều bị ngài ấy chém sạch.
Nào phải do bọn họ chậm, là do Cố Thanh Hy viết chưa xong đấy chứ, trong khi chủ tử đọc quá nhanh, bọn họ biết phải làm gì hơn?
“Huyết Sát, ngươi nói xem, nhân vật nào trong sách của tiểu tỷ tỷ là hóa thân của bản tọa?”
“Việc này… thuộc hạ ngu xuẩn nên không nhìn ra!”
“Bản tọa nhìn ngang nhìn dọc nhưng vẫn không nhìn ra được, rốt cuộc Phong Lăng là bản tọa hay Sở Vũ Thần là bản tọa. Như vậy đi, ngươi đi hỏi tiểu tỷ tỷ thử, rốt cuộc ai mới là hóa thân của bản tọa?”
“Vâng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.