Chương 855
Thiên Quân
19/11/2022
Chương 855
Nợ mới nợ cũ ở đâu ra?
Rõ ràng là chủ tử ghen tuông, oán giận Dạ Mặc Uyên khiến chủ tử đọc sách không vui.
Trong đế đô, từ đế vương đến bách tính, tất cả mọi người đều đang truyền tai nhau truyện “Độc hậu trở về, nhà có bạo quân”.
Họ cũng đang đợi chương mới nhất.
Không ít quan lại thế gia bỏ ra số tiền rất lớn mua quan hệ để người ta đưa chương truyện mới đến phủ của họ trước nhất.
Còn có một số người nảy sinh ý tưởng kiếm tiền, sau khi nhận được bản thảo trước đã mời người sao chép với số lượng lớn, sau đó bán lại cho người khác với giá cao hơn.
Một xu hướng đọc sách cuồng nhiệt xuất hiện trong đế đô.
Trong học viện Hoàng gia.
Khi nghe tin này, Cố Thanh Hy dở khóc dở cười.
Nàng chỉ muốn viết xong câu chuyện càng sớm càng tốt để nhanh chóng giành được hạng nhất và nhận trâm bạch ngọc, thế mà lại quên mất rằng có một cách kiếm tiền tốt như vậy.
Nàng cảm thấy mình đã bỏ lỡ không ít bạc.
Học viện Hoàng gia vẫn như trước, cả trong lẫn ngoài đều tập trung rất nhiều người, tất cả đều đang đợi lấy chương mới trước tiên.
Ở hiện trường, ngoại trừ Thanh Phong chuyển lời nói của Cố Thanh Hy thành chữ, còn có chín người khác chia nhau ra ghi chép.
Bởi vì Cố Thanh Hy nói quá nhanh, một mình hắn ta hoàn toàn không kham nổi.
Dù đã thêm chín người, hắn ta vẫn mệt vô cùng, cảm thấy tay phải như thể không phải của mình. Từ lúc hắn ta sinh ra cho đến nay cộng lại cũng không viết nhiều bằng bây giờ.
Cố Thanh Hy đọc đến mức miệng lưỡi khô khốc, bèn cất cao giọng: “Ta ở đây bận rộn hai ngày hai đêm, trong hai ngày hai đêm này ta không được chợp mắt một phút nào, các ngươi đứng đây xem náo nhiệt không cần trả gì sao?”
“Cố Thanh Hy, cô muốn gì thì cứ nói thẳng”.
“Dễ lắm, ta không quan tâm các ngươi có lấy truyện của ta đi kiếm tiền hay không. Ai ở đây thì giao ra mỗi người năm nghìn lượng bạc”.
“Năm nghìn lượng, nhiều thế ư?”
“Ai không muốn đưa thì có thể đi”.
Những người có thể đến học viện Hoàng gia học, ai mà không có bối cảnh hùng hậu?
Năm nghìn lượng bạc quả thật rất nhiều, nhưng họ vẫn có thể lấy ra được.
Sau khi cân nhắc, tất cả mọi người ở đây đều lấy ra năm nghìn lượng bạc, nghĩ mình cũng có thể nhờ người sao chép bán ra ngoài và kiếm một khoản lớn.
Cố Thanh Hy hài lòng nhìn số ngân lượng chất chồng như núi trước mặt, cất hết tất cả vào nhẫn không gian.
Nợ mới nợ cũ ở đâu ra?
Rõ ràng là chủ tử ghen tuông, oán giận Dạ Mặc Uyên khiến chủ tử đọc sách không vui.
Trong đế đô, từ đế vương đến bách tính, tất cả mọi người đều đang truyền tai nhau truyện “Độc hậu trở về, nhà có bạo quân”.
Họ cũng đang đợi chương mới nhất.
Không ít quan lại thế gia bỏ ra số tiền rất lớn mua quan hệ để người ta đưa chương truyện mới đến phủ của họ trước nhất.
Còn có một số người nảy sinh ý tưởng kiếm tiền, sau khi nhận được bản thảo trước đã mời người sao chép với số lượng lớn, sau đó bán lại cho người khác với giá cao hơn.
Một xu hướng đọc sách cuồng nhiệt xuất hiện trong đế đô.
Trong học viện Hoàng gia.
Khi nghe tin này, Cố Thanh Hy dở khóc dở cười.
Nàng chỉ muốn viết xong câu chuyện càng sớm càng tốt để nhanh chóng giành được hạng nhất và nhận trâm bạch ngọc, thế mà lại quên mất rằng có một cách kiếm tiền tốt như vậy.
Nàng cảm thấy mình đã bỏ lỡ không ít bạc.
Học viện Hoàng gia vẫn như trước, cả trong lẫn ngoài đều tập trung rất nhiều người, tất cả đều đang đợi lấy chương mới trước tiên.
Ở hiện trường, ngoại trừ Thanh Phong chuyển lời nói của Cố Thanh Hy thành chữ, còn có chín người khác chia nhau ra ghi chép.
Bởi vì Cố Thanh Hy nói quá nhanh, một mình hắn ta hoàn toàn không kham nổi.
Dù đã thêm chín người, hắn ta vẫn mệt vô cùng, cảm thấy tay phải như thể không phải của mình. Từ lúc hắn ta sinh ra cho đến nay cộng lại cũng không viết nhiều bằng bây giờ.
Cố Thanh Hy đọc đến mức miệng lưỡi khô khốc, bèn cất cao giọng: “Ta ở đây bận rộn hai ngày hai đêm, trong hai ngày hai đêm này ta không được chợp mắt một phút nào, các ngươi đứng đây xem náo nhiệt không cần trả gì sao?”
“Cố Thanh Hy, cô muốn gì thì cứ nói thẳng”.
“Dễ lắm, ta không quan tâm các ngươi có lấy truyện của ta đi kiếm tiền hay không. Ai ở đây thì giao ra mỗi người năm nghìn lượng bạc”.
“Năm nghìn lượng, nhiều thế ư?”
“Ai không muốn đưa thì có thể đi”.
Những người có thể đến học viện Hoàng gia học, ai mà không có bối cảnh hùng hậu?
Năm nghìn lượng bạc quả thật rất nhiều, nhưng họ vẫn có thể lấy ra được.
Sau khi cân nhắc, tất cả mọi người ở đây đều lấy ra năm nghìn lượng bạc, nghĩ mình cũng có thể nhờ người sao chép bán ra ngoài và kiếm một khoản lớn.
Cố Thanh Hy hài lòng nhìn số ngân lượng chất chồng như núi trước mặt, cất hết tất cả vào nhẫn không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.