Chương 860
Thiên Quân
19/11/2022
Chương 860
Có lẽ câu chuyện này đã sắp kết thúc.
Với tính tình của nàng sẽ viết tiếp ư?
Không chỉ hắn ta, tất cả mọi người ở đây đều có linh cảm này.
Cố Thanh Hy cười bảo: “Cảm ơn Thượng Quan phu tử”.
“Cô xứng đáng nhận được nó, chỉ mong Cố tam tiểu thư đừng quên chuyện mình đã hứa”.
Cố Thanh Hy không thèm để ý: “Quên không được, quên không được. Có điều phu tử, ta có thể hỏi ngài vài vấn đề không, cây trâm bạch ngọc hồ điệp này của ngài mua ở đâu thế ạ? Ta thấy nó rất tinh xảo, nếu như có thể, ta còn định nhờ người thợ chế tạo cây trâm bạch ngọc này làm thêm vài món trang sức”.
Đương nhiên Thượng Quan Sở sẽ không nói đây là vật do tổ tiên hắn ta truyền thừa.
Càng sẽ không nói cây trâm này được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, chỉ có thể tặng cho con dâu của Ôn gia họ.
Hắn ta trả lời: “Ta tình cờ có được, ta cũng không biết do ai chế tạo”.
Cố Thanh Hy hơi thất vọng: “Vậy là ngài cũng không biết lai lịch liên quan đến cây trâm cài tóc này?”
“Cố tam tiểu thư nghĩ ta nên biết điều gì?”
Thượng Quan Sở siết chặt tay, tim đập thình thịch.
Nàng nói lời này là có ý gì?
Nàng biết cây trâm này được tổ tiên nhà hắn ta truyền thừa?
Không, chắc chắn không có khả năng này.
Cây trâm này chưa có ai nhìn thấy, ngay cả trưởng lão trong tộc, thậm chí là thái thượng trưởng lão cũng không biết, nàng có thể biết được gì?
“Không có gì, dù thế nào thì cũng cảm ơn phu tử. Bây giờ đã muộn rồi, ta xin về trước nghỉ ngơi, mệt chết mất, ta buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi”.
Người của học viện vội la lên: “Dạ Vương phi, không biết khi nào người có thể bắt đầu tiếp tục viết truyện ạ?”
Cố Thanh Hy phất tay áo, không thèm nhìn họ, nói với giọng điệu lười biếng: “Để mai rồi nói, ta đã thức trắng suốt mấy ngày mấy đêm, các ngươi còn không chịu cho ta ngủ một chút à?”
“Nếu ngày mai không viết được, vậy còn ngày mốt thì sao?”
“Để xem ngày mốt ta có tỉnh ngủ không đã rồi tính sau”.
“Việc này… Đi ngủ cũng đâu cần tới hai ngày nhỉ? Được rồi, coi như cho người ngủ bù hai ngày, thế còn ngày kia, ngày kia có thể viết tiếp được rồi đúng không?”
“Ngày kia thì để ngày kia tính, ai biết ngày kia ta có xảy ra chuyện gì hay không”.
Cố Thanh Hy nói xong liền rời khỏi học viện Hoàng gia, bỏ lại một đống người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thanh Phong run lên, sau đó đuổi theo Cố Thanh Hy.
Linh cảm xấu trong lòng mọi người của học viện càng lúc càng nặng.
Tất cả họ đều nhìn về phía Thượng Quan phu tử, thấp thỏm hỏi: “Thượng Quan phu tử, có khi nào Dạ Vương phi sẽ chơi xấu, không chịu viết nữa không? Nếu nàng ấy không viết nữa thì chúng ta phải làm sao? Câu chuyện này đang đến đoạn hấp dẫn, nếu mà không viết tiếp thì chẳng phải là làm chúng ta khó chịu muốn chết sao?”
Thượng Quan Sở cười một tiếng quả nhiên phong hoa tuyệt đại, dịu dàng ấm áp.
Có lẽ câu chuyện này đã sắp kết thúc.
Với tính tình của nàng sẽ viết tiếp ư?
Không chỉ hắn ta, tất cả mọi người ở đây đều có linh cảm này.
Cố Thanh Hy cười bảo: “Cảm ơn Thượng Quan phu tử”.
“Cô xứng đáng nhận được nó, chỉ mong Cố tam tiểu thư đừng quên chuyện mình đã hứa”.
Cố Thanh Hy không thèm để ý: “Quên không được, quên không được. Có điều phu tử, ta có thể hỏi ngài vài vấn đề không, cây trâm bạch ngọc hồ điệp này của ngài mua ở đâu thế ạ? Ta thấy nó rất tinh xảo, nếu như có thể, ta còn định nhờ người thợ chế tạo cây trâm bạch ngọc này làm thêm vài món trang sức”.
Đương nhiên Thượng Quan Sở sẽ không nói đây là vật do tổ tiên hắn ta truyền thừa.
Càng sẽ không nói cây trâm này được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, chỉ có thể tặng cho con dâu của Ôn gia họ.
Hắn ta trả lời: “Ta tình cờ có được, ta cũng không biết do ai chế tạo”.
Cố Thanh Hy hơi thất vọng: “Vậy là ngài cũng không biết lai lịch liên quan đến cây trâm cài tóc này?”
“Cố tam tiểu thư nghĩ ta nên biết điều gì?”
Thượng Quan Sở siết chặt tay, tim đập thình thịch.
Nàng nói lời này là có ý gì?
Nàng biết cây trâm này được tổ tiên nhà hắn ta truyền thừa?
Không, chắc chắn không có khả năng này.
Cây trâm này chưa có ai nhìn thấy, ngay cả trưởng lão trong tộc, thậm chí là thái thượng trưởng lão cũng không biết, nàng có thể biết được gì?
“Không có gì, dù thế nào thì cũng cảm ơn phu tử. Bây giờ đã muộn rồi, ta xin về trước nghỉ ngơi, mệt chết mất, ta buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi”.
Người của học viện vội la lên: “Dạ Vương phi, không biết khi nào người có thể bắt đầu tiếp tục viết truyện ạ?”
Cố Thanh Hy phất tay áo, không thèm nhìn họ, nói với giọng điệu lười biếng: “Để mai rồi nói, ta đã thức trắng suốt mấy ngày mấy đêm, các ngươi còn không chịu cho ta ngủ một chút à?”
“Nếu ngày mai không viết được, vậy còn ngày mốt thì sao?”
“Để xem ngày mốt ta có tỉnh ngủ không đã rồi tính sau”.
“Việc này… Đi ngủ cũng đâu cần tới hai ngày nhỉ? Được rồi, coi như cho người ngủ bù hai ngày, thế còn ngày kia, ngày kia có thể viết tiếp được rồi đúng không?”
“Ngày kia thì để ngày kia tính, ai biết ngày kia ta có xảy ra chuyện gì hay không”.
Cố Thanh Hy nói xong liền rời khỏi học viện Hoàng gia, bỏ lại một đống người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thanh Phong run lên, sau đó đuổi theo Cố Thanh Hy.
Linh cảm xấu trong lòng mọi người của học viện càng lúc càng nặng.
Tất cả họ đều nhìn về phía Thượng Quan phu tử, thấp thỏm hỏi: “Thượng Quan phu tử, có khi nào Dạ Vương phi sẽ chơi xấu, không chịu viết nữa không? Nếu nàng ấy không viết nữa thì chúng ta phải làm sao? Câu chuyện này đang đến đoạn hấp dẫn, nếu mà không viết tiếp thì chẳng phải là làm chúng ta khó chịu muốn chết sao?”
Thượng Quan Sở cười một tiếng quả nhiên phong hoa tuyệt đại, dịu dàng ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.