Chương 889
Thiên Quân
25/11/2022
Chương 889
Ma chủ tức giận: “Dạ Mặc Uyên, ngươi dám hung dữ với tiểu tỷ tỷ của ta”.
Sát khí trên người hắn ta tuôn trào mãnh liệt, nếu không phải đang giúp Cố Thanh Hy vận công trị thương, chỉ sợ hắn ta đã ra tay giết Dạ Mặc Uyên từ lâu.
Cố Thanh Hy yếu ớt nói: “Đây là chuyện giữa ta và hắn, để bọn ta tự giải quyết, ngươi đừng can thiệp”.
Thái y run rẩy tiến lên hành lễ, trong lòng sợ ma chủ ở sau lưng Cố Thanh Hy, nhưng lại không dám làm trái lệnh của Vương gia.
Cố Thanh Hy hiếm khi chủ động đưa tay để thái y bắt mạch.
Thái y quỳ xuống, run rẩy nói: “Vương phi nương nương, đắc tội”.
Tơ đỏ đặt lên cổ tay nàng, thái y bắt đầu bắt mạch.
Vừa bắt mạch, bọn họ đều giật mình, trong lòng càng sợ hãi: “Bẩm… bẩm Vương gia, Vương phi nương nương quả thật không mang thai, vi thần… vi thần cũng không biết vì sao mấy lần trước bắt mạch đều là hỉ mạch”.
Cơ thể Dạ Mặc Uyên lảo đảo, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Không… không mang thai…
Vậy lời nàng nói là thật, nàng vẫn luôn lừa hắn, vẫn luôn lợi dụng hắn…
Rắc một tiếng…
Tay Dạ Mặc Uyên càng lúc càng siết chặt, chặt đến nỗi gân xanh nổi lên, cơn giận trong lòng cũng dâng cao, gần như sắp làm hắn nổ tung.
Giọng nói của Dạ Mặc Uyên hầu như rít ra từ kẽ răng: “Cố Thanh Hy, ta thật sự muốn móc tim nàng ra, xem nó có màu gì”.
“Xin lỗi…”
“Một câu xin lỗi là xong chuyện sao? Lúc nàng đùa bỡn bản vương như tên ngốc, trong lòng nàng không biết áy náy sao?”
Cố Thanh Hy cúi thấp đầu, đau khổ nhắm mắt lại.
Nàng không phải kẻ máu lạnh vô tình, Dạ Mặc Uyên đối tốt với nàng, nàng có thể cảm nhận được.
Nhưng nàng… không muốn yêu đương nam nữ, cũng không có tư cách yêu đương.
Sau khi từ Ngọc tộc ra ngoài, nàng chỉ cần nhắm mắt là lại thấy tình cảnh thê thảm của người dân Ngọc tộc trúng huyết chú sống không bằng chết, tàn sát người thân.
Đừng nói nàng là tộc trưởng của Ngọc tộc, dù nàng chỉ là một người qua đường cũng sẽ đau lòng như bị dao cắt.
Huống hồ người của Ngọc tộc đối tốt với nàng như vậy…
Huống hồ Thần Phi đại ca vẫn đang đợi nàng cứu mạng.
Huống hồ trước khi nàng xuyên không cũng bị người đàn ông mà mình tin tưởng nhất phản bội, sau đó chết thảm xuyên qua.
Nghĩ đến kiếp trước, tim Cố Thanh Hy vẫn đau đớn không thôi.
Nàng và hắn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là cộng sự tốt nhất trải qua sinh tử, cũng là đôi tình nhân dành tình yêu cho nhau.
Bọn họ đã giao hẹn sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng sẽ bước vào lễ đường hôn nhân.
Ma chủ tức giận: “Dạ Mặc Uyên, ngươi dám hung dữ với tiểu tỷ tỷ của ta”.
Sát khí trên người hắn ta tuôn trào mãnh liệt, nếu không phải đang giúp Cố Thanh Hy vận công trị thương, chỉ sợ hắn ta đã ra tay giết Dạ Mặc Uyên từ lâu.
Cố Thanh Hy yếu ớt nói: “Đây là chuyện giữa ta và hắn, để bọn ta tự giải quyết, ngươi đừng can thiệp”.
Thái y run rẩy tiến lên hành lễ, trong lòng sợ ma chủ ở sau lưng Cố Thanh Hy, nhưng lại không dám làm trái lệnh của Vương gia.
Cố Thanh Hy hiếm khi chủ động đưa tay để thái y bắt mạch.
Thái y quỳ xuống, run rẩy nói: “Vương phi nương nương, đắc tội”.
Tơ đỏ đặt lên cổ tay nàng, thái y bắt đầu bắt mạch.
Vừa bắt mạch, bọn họ đều giật mình, trong lòng càng sợ hãi: “Bẩm… bẩm Vương gia, Vương phi nương nương quả thật không mang thai, vi thần… vi thần cũng không biết vì sao mấy lần trước bắt mạch đều là hỉ mạch”.
Cơ thể Dạ Mặc Uyên lảo đảo, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Không… không mang thai…
Vậy lời nàng nói là thật, nàng vẫn luôn lừa hắn, vẫn luôn lợi dụng hắn…
Rắc một tiếng…
Tay Dạ Mặc Uyên càng lúc càng siết chặt, chặt đến nỗi gân xanh nổi lên, cơn giận trong lòng cũng dâng cao, gần như sắp làm hắn nổ tung.
Giọng nói của Dạ Mặc Uyên hầu như rít ra từ kẽ răng: “Cố Thanh Hy, ta thật sự muốn móc tim nàng ra, xem nó có màu gì”.
“Xin lỗi…”
“Một câu xin lỗi là xong chuyện sao? Lúc nàng đùa bỡn bản vương như tên ngốc, trong lòng nàng không biết áy náy sao?”
Cố Thanh Hy cúi thấp đầu, đau khổ nhắm mắt lại.
Nàng không phải kẻ máu lạnh vô tình, Dạ Mặc Uyên đối tốt với nàng, nàng có thể cảm nhận được.
Nhưng nàng… không muốn yêu đương nam nữ, cũng không có tư cách yêu đương.
Sau khi từ Ngọc tộc ra ngoài, nàng chỉ cần nhắm mắt là lại thấy tình cảnh thê thảm của người dân Ngọc tộc trúng huyết chú sống không bằng chết, tàn sát người thân.
Đừng nói nàng là tộc trưởng của Ngọc tộc, dù nàng chỉ là một người qua đường cũng sẽ đau lòng như bị dao cắt.
Huống hồ người của Ngọc tộc đối tốt với nàng như vậy…
Huống hồ Thần Phi đại ca vẫn đang đợi nàng cứu mạng.
Huống hồ trước khi nàng xuyên không cũng bị người đàn ông mà mình tin tưởng nhất phản bội, sau đó chết thảm xuyên qua.
Nghĩ đến kiếp trước, tim Cố Thanh Hy vẫn đau đớn không thôi.
Nàng và hắn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là cộng sự tốt nhất trải qua sinh tử, cũng là đôi tình nhân dành tình yêu cho nhau.
Bọn họ đã giao hẹn sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng sẽ bước vào lễ đường hôn nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.