Chương 933
Thiên Quân
05/12/2022
Chương 933
Đây là gà nướng sao?
Đây là gà thui thì có.
Con gà nào cũng bị nướng cháy đen, thậm chí nhiều chỗ còn biến thành than.
Thế này làm sao mà ăn được?
Đến cả tên ăn mày cũng phải chê đấy?
Nếu không phải trông thấy gương mặt tuấn tú trắng nõn của Tư Mạc Phi lem nhem muội than, đến cả mái tóc đen bóng mượt cũng rối tung, Cố Thanh Hy suýt nữa tưởng rằng hắn ta đang chơi xỏ nàng.
Tư Mạc Phi xị mặt: “Lạ ghê, tại sao trông nó không giống với gà nướng mà hạ nhân đưa tới, có phải ta nướng cháy rồi không?”
Tiểu Cửu Nhi không khách sáo, xì xì hai tiếng.
“Bây giờ ngươi mới biết sao, cháy đến mức không thể cháy hơn được nữa. Thân phận của nó cao quý như thế, dù chết đói cũng không chịu ăn con gà nướng cháy đó đâu”.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ đợi ta một lát, ta đi nướng con khác”.
Cố Thanh Hy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu, cháy càng thơm, lột lớp da cháy bên ngoài đi là được”.
Nói rồi, nàng cầm lấy con gà nướng, xé bỏ lớp da gà cháy sém bên ngoài.
Nhưng nàng cũng không thể nào ngờ được, lớp vỏ bên ngoài đen thui, nhưng bên trong… còn sống…
“Ngươi nướng kiểu gì thế?”
“Lửa này nhỏ quá, cho nên ta dùng nội lực nướng, nướng một lát thì bị khét rồi, ta thấy bên trong không cháy, không khét, chắc hẳn có thể ăn”.
Tiểu Cửu Nhi liếc mắt khinh thường.
Đây là nhi tử ngốc của nhà địa chủ hả?
Nửa sống nửa chín thì ăn thế nào? Không sợ tiêu chảy sao?
Mấy ngày mấy đêm không ăn gì, Cố Thanh Hy đã cực kỳ đói bụng, giờ còn có thêm việc Tư Mạc Phi vẫn luôn dùng ánh mắt căng thẳng mà thấp thỏm nhìn nàng.
Nàng thở dài: “Ăn tạm một ít trước đi, sau này nướng nhiều chút thì tự nhiên sẽ biết thôi”.
Sao nàng lại quên mất nhỉ, Tư Mạc Phi hoàn toàn không biết nấu cơm mà!
Cháo tổ yến nấu cho nàng lúc trước mặn không chịu nổi, nàng ăn mà suýt nữa trúng độc luôn.
Gà này sẽ không mặn như cháo tổ yến đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Hy cười tự giễu.
Nàng đang nghĩ gì vậy, rừng núi hoang vu thế này, Tư Mạc Phi lấy đâu ra muối.
“Tiểu Cửu Nhi, ngươi ăn không?”
Tiểu Cửu Nhi kiêu ngạo quay đầu đi.
Nó là dạng có thể ăn “cám” heo sao?
Nó là heo sao?
Có chết đói, nó cũng không ăn!
Mà không chết đói, nó lại càng không ăn.
Đây là gà nướng sao?
Đây là gà thui thì có.
Con gà nào cũng bị nướng cháy đen, thậm chí nhiều chỗ còn biến thành than.
Thế này làm sao mà ăn được?
Đến cả tên ăn mày cũng phải chê đấy?
Nếu không phải trông thấy gương mặt tuấn tú trắng nõn của Tư Mạc Phi lem nhem muội than, đến cả mái tóc đen bóng mượt cũng rối tung, Cố Thanh Hy suýt nữa tưởng rằng hắn ta đang chơi xỏ nàng.
Tư Mạc Phi xị mặt: “Lạ ghê, tại sao trông nó không giống với gà nướng mà hạ nhân đưa tới, có phải ta nướng cháy rồi không?”
Tiểu Cửu Nhi không khách sáo, xì xì hai tiếng.
“Bây giờ ngươi mới biết sao, cháy đến mức không thể cháy hơn được nữa. Thân phận của nó cao quý như thế, dù chết đói cũng không chịu ăn con gà nướng cháy đó đâu”.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ đợi ta một lát, ta đi nướng con khác”.
Cố Thanh Hy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu, cháy càng thơm, lột lớp da cháy bên ngoài đi là được”.
Nói rồi, nàng cầm lấy con gà nướng, xé bỏ lớp da gà cháy sém bên ngoài.
Nhưng nàng cũng không thể nào ngờ được, lớp vỏ bên ngoài đen thui, nhưng bên trong… còn sống…
“Ngươi nướng kiểu gì thế?”
“Lửa này nhỏ quá, cho nên ta dùng nội lực nướng, nướng một lát thì bị khét rồi, ta thấy bên trong không cháy, không khét, chắc hẳn có thể ăn”.
Tiểu Cửu Nhi liếc mắt khinh thường.
Đây là nhi tử ngốc của nhà địa chủ hả?
Nửa sống nửa chín thì ăn thế nào? Không sợ tiêu chảy sao?
Mấy ngày mấy đêm không ăn gì, Cố Thanh Hy đã cực kỳ đói bụng, giờ còn có thêm việc Tư Mạc Phi vẫn luôn dùng ánh mắt căng thẳng mà thấp thỏm nhìn nàng.
Nàng thở dài: “Ăn tạm một ít trước đi, sau này nướng nhiều chút thì tự nhiên sẽ biết thôi”.
Sao nàng lại quên mất nhỉ, Tư Mạc Phi hoàn toàn không biết nấu cơm mà!
Cháo tổ yến nấu cho nàng lúc trước mặn không chịu nổi, nàng ăn mà suýt nữa trúng độc luôn.
Gà này sẽ không mặn như cháo tổ yến đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Hy cười tự giễu.
Nàng đang nghĩ gì vậy, rừng núi hoang vu thế này, Tư Mạc Phi lấy đâu ra muối.
“Tiểu Cửu Nhi, ngươi ăn không?”
Tiểu Cửu Nhi kiêu ngạo quay đầu đi.
Nó là dạng có thể ăn “cám” heo sao?
Nó là heo sao?
Có chết đói, nó cũng không ăn!
Mà không chết đói, nó lại càng không ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.