Chương 9
Thiên Quân
11/08/2022
“Nghĩa là, ngươi đã bị knockout rồi”, sự trong sạch của con gái thời
xưa còn quan trọng hơn tính mạng mình, không còn tấm thân trong sạch thì chẳng phải đã bị đá ra khỏi cuộc chơi rồi à?
Cố Sơ Lan còn không hiểu lời nói Cố Thanh Hy có nghĩa là gì thì nàng đã huýt sáo, nghênh ngang rời đi.
Tức, tức muốn nổ cái phổ.
Cố Sơ Lan đập bể hết bình hoa trên bàn, quát: “Cố Thanh Hy, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ giết ngươi, a…”
Chết tiệt, ban nãy ở trước mặt Cố Thanh Hy, nàng ta vậy mà lại cảm thấy mình giống như một con kiến, còn nàng chính là người nắm trong tay quyền sinh sát, lật tay là gió, trở tay là mưa.
Nàng chẳng qua chỉ là một con ma xấu xí treo danh hiệu tiểu thư dòng chính mà thôi, cũng là người mà nàng ta khinh bỉ nhất, sao lại có thể có cảm giác ấy được.
Sau khi trở về phòng, Cố Thanh Hy gỡ khăn che mặt xuống, nhìn gương mặt gồ ghề xấu xí kia, nàng lại hết muốn ăn.
Nhất Thốn Khôi.
Loại độc trong người nàng tên là Nhất Thốn Khôi, nàng có thể giải nhưng cần dược liệu. Trong đó có hai vị thuốc rất khan hiếm.
Cố Thanh Hy lật xem trí nhớ trong đầu, lại không tìm thấy là ai hạ độc mình.
Trong ấn tượng, trước 10 tuổi dáng dấp của nàng rất xinh xắn đáng yêu, sau 10 tuổi bị ong độc chích một cái, cả khuôn mặt bắt đầu thối rữa, cuối cùng biến thành cái dáng vẻ quỷ quái này.
Ha, ong độc à…
Nói bừa cái gì vậy.
“Tiểu thư, lần này chúng ta đã hoàn toàn đắc tội ngũ di nương và ngũ tiểu thư. Nếu nàng ta tìm chúng ta gây chuyện thì làm sao đây? Hay là, chúng ta đi cầu Trạch Vương gia, bảo ngài ấy giúp chúng ta”.
“Một tiểu thiếp và thứ nữ mà thôi, có cần khiến ngươi sợ như vậy không?”
Thu Nhi nóng nảy: “Bà cô của muội ơi, ngũ di nương là người được lão gia cưng chiều nhất đó, địa vị trong phủ không kém cạnh gì đại phu nhân. Nếu bà ta muốn chúng ta chết thì còn dễ hơn bóp chết một con kiến nữa”.
“Yên tâm đi, với hai người họ thì vẫn chưa đủ tư cách làm gì chúng ta đâu”.
“Tiểu thư, muội cảm thấy lần này người trở về hình như có gì đó lạ lạ”.
“Ồ…là thêm một miếng thịt hay thiếu một miếng thịt”.
Thu Nhi bước đến gần, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới: “Nô tỳ cũng không rõ, có điều hình như tiểu thư…trở nên ngông cuồng rồi”.
“Như vậy là ngông cuồng rồi?”
“Tất nhiên, lúc trước tiểu thư nhìn thấy ngũ tiểu thư và ngũ di nương thì sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên, nhưng bây giờ tiểu thư lại dám oán hận bọn họ”.
“Đi, lấy hết ngân lượng của ta ra đây”.
“Tiểu thư, chúng ta làm gì có ngân lượng? Ngay cả cây trâm trên đầu tiểu thư cũng là do nô tỳ dùng tiền công hàng tháng mua đấy, nô tỳ xót chết đi được”.
Cố Thanh Hy sững sờ: “Không phải ta là đích tiểu thư sao? Ngươi đừng nói với ta là một đồng ta cũng không có đấy chứ”.
Cố Sơ Lan còn không hiểu lời nói Cố Thanh Hy có nghĩa là gì thì nàng đã huýt sáo, nghênh ngang rời đi.
Tức, tức muốn nổ cái phổ.
Cố Sơ Lan đập bể hết bình hoa trên bàn, quát: “Cố Thanh Hy, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ giết ngươi, a…”
Chết tiệt, ban nãy ở trước mặt Cố Thanh Hy, nàng ta vậy mà lại cảm thấy mình giống như một con kiến, còn nàng chính là người nắm trong tay quyền sinh sát, lật tay là gió, trở tay là mưa.
Nàng chẳng qua chỉ là một con ma xấu xí treo danh hiệu tiểu thư dòng chính mà thôi, cũng là người mà nàng ta khinh bỉ nhất, sao lại có thể có cảm giác ấy được.
Sau khi trở về phòng, Cố Thanh Hy gỡ khăn che mặt xuống, nhìn gương mặt gồ ghề xấu xí kia, nàng lại hết muốn ăn.
Nhất Thốn Khôi.
Loại độc trong người nàng tên là Nhất Thốn Khôi, nàng có thể giải nhưng cần dược liệu. Trong đó có hai vị thuốc rất khan hiếm.
Cố Thanh Hy lật xem trí nhớ trong đầu, lại không tìm thấy là ai hạ độc mình.
Trong ấn tượng, trước 10 tuổi dáng dấp của nàng rất xinh xắn đáng yêu, sau 10 tuổi bị ong độc chích một cái, cả khuôn mặt bắt đầu thối rữa, cuối cùng biến thành cái dáng vẻ quỷ quái này.
Ha, ong độc à…
Nói bừa cái gì vậy.
“Tiểu thư, lần này chúng ta đã hoàn toàn đắc tội ngũ di nương và ngũ tiểu thư. Nếu nàng ta tìm chúng ta gây chuyện thì làm sao đây? Hay là, chúng ta đi cầu Trạch Vương gia, bảo ngài ấy giúp chúng ta”.
“Một tiểu thiếp và thứ nữ mà thôi, có cần khiến ngươi sợ như vậy không?”
Thu Nhi nóng nảy: “Bà cô của muội ơi, ngũ di nương là người được lão gia cưng chiều nhất đó, địa vị trong phủ không kém cạnh gì đại phu nhân. Nếu bà ta muốn chúng ta chết thì còn dễ hơn bóp chết một con kiến nữa”.
“Yên tâm đi, với hai người họ thì vẫn chưa đủ tư cách làm gì chúng ta đâu”.
“Tiểu thư, muội cảm thấy lần này người trở về hình như có gì đó lạ lạ”.
“Ồ…là thêm một miếng thịt hay thiếu một miếng thịt”.
Thu Nhi bước đến gần, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới: “Nô tỳ cũng không rõ, có điều hình như tiểu thư…trở nên ngông cuồng rồi”.
“Như vậy là ngông cuồng rồi?”
“Tất nhiên, lúc trước tiểu thư nhìn thấy ngũ tiểu thư và ngũ di nương thì sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên, nhưng bây giờ tiểu thư lại dám oán hận bọn họ”.
“Đi, lấy hết ngân lượng của ta ra đây”.
“Tiểu thư, chúng ta làm gì có ngân lượng? Ngay cả cây trâm trên đầu tiểu thư cũng là do nô tỳ dùng tiền công hàng tháng mua đấy, nô tỳ xót chết đi được”.
Cố Thanh Hy sững sờ: “Không phải ta là đích tiểu thư sao? Ngươi đừng nói với ta là một đồng ta cũng không có đấy chứ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.