Quyển 2 - Chương 19: Hợp tác
Vị Ương Trương Dạ
07/07/2014
Edit: Kiri
Vừa dứt lời, Chu Nho Thân nhất thời kinh ngạc, hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nhanh chóng quay đầu lại nhìn tùy tùng kia.
Nhưng tên tùy tùng lại không ngạc nhiên như hắn, bình tĩnh cong khóe môi, thản nhiên như thường bước tới trước mặt hắn.
Chu Nho Thân lập tức đứng lên, cung kính nhường chỗ.
Tùy tùng phất tay áo một cái, mặc dù hôm nay hắn mặc trang phục của thị vệ nhưng động tác vẫn vô cùng tao nhã, đó là một loại thanh tao khắc ở trong tâm khảm.
Hắn ưu nhã ngồi xuống, đáy mắt hiện lên ý cười nồng đậm, tiếng nói thanh nhuận vẫn như xưa: “Liệt Vương gia, đã lâu không gặp.”
Chiến Bắc Liệt ánh mắt thâm sâu nhìn về phía bên ngoài lều, thanh âm lạnh lùng: “Thất hoàng tử thật can đảm, binh lính ở đây nói nhiều không nhiều nhưng nói ít cũng không ít, hai mươi vạn người nếu muốn giữ ngươi lại thì nhất định là có thể.”
Hắn vừa dứt lời, thời gian như đã dừng lại, trong lều không vang lên bất kỳ tiếng động nào.
Trên trán Chu Nho Thân chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, tiếng động vang lên trong lều yên lặng này có vẻ rất rõ ràng.
Sắc mặt hắn tái nhợt, tâm trạng vô cùng lo lắng, trong lòng thầm kêu rên, đã sớm khuyên Thất hoàng tử đừng đi, bây giờ thì tốt rồi, người ta muốn giữ người.
Sắc mặt Đông Phương Nhuận lại không thay đổi chút nào, một lúc sau, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn cười ôn nhuyễn, chắc chắc nói: “Ngươi sẽ không.”
Chiến Bắc Liệt nhếch miệng, từ chối cho ý kiến.
Đông Phương Nhuận híp đôi mắt hẹp dài, chậm rãi nói: “Liệt Vương đang chờ Yến Sở lưỡng bại câu thương, nếu Nhuận chết thì một phen nhọc lòng của Liệt Vương, chẳng phải đều là bọt nước.”
Chiến Bắc Liệt biết hắn đang ám chỉ chuyện đưa Tiên Vu Bằng Phi và nguyên nhân cái chết của Tiên Vu Trác Nhã về Bắc Yến, còn có chuyện thổ phỉ thuộc Đông Sở, khiến Bắc Yến tin hắn sái cổ, cho rằng Đông Sở liên tục mưu hại Thái tử và Công chúa Bắc Yến.
Nói cho cùng, chiến sự hai nước Yến Sở là do hắn xúc tiến.
“Nửa thật nửa giả mà thôi, Thất hoàng tử làm cái gì, ta và ngươi đều rõ.” Hắn cười lạnh một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa sự xem thường rõ ràng: “Dám làm lại không dám nhận?”
Đông Phương Nhuận cũng không xấu hổ, thản nhiên cười: “Không có gì không dám nhận, cũng không biết, nếu không có ta, chiến sự này có thể theo như sắp xếp của Liệt Vương không?”
Chiến Bắc Liệt tỏ vẻ không hứng thú lắm: “Thất hoàng tử biết Bản vương nghĩ gì sao?”
Đông Phương Nhuận cầm chén trà lên nhưng vừa nghĩ Chu Nho Thân đã uống liền chậm rãi buông xuống.
Hắn phất phất tay xuống phía sau, rồi nhún vai nói: “Đương nhiên, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cũng chỉ có đối thủ chân chính mới hiểu rõ ngươi nhất, ta tin tưởng điểm ấy Liệt Vương rất hiểu.”
Chu Nho Thân biết ý, Thất hoàng tử muốn nói chuyện riêng với Liệt Vương, liền dẫn tùy tùng đi ra ngoài.
Tới gần cửa, hắn quay đầu lại nháy mắt với Lãnh Hạ.
Thế nhưng đối phương lại làm như không thấy.
Đến tận lúc hai con ngươi của hắn sắp bay ra ngoài, mà người kia vẫn mặt dày ngồi trên sạp xem sách, Chu Nho Thân tức giận giậm chân, mưu sĩ không có mắt này, không thấy chủ tử cần nói chính sự sao?
Không muốn cùng một tên không hiểu biết so đo, rất mất phong độ, hắn bĩu môi đi thẳng ra ngoài.
Sau khi trong lều chỉ còn lại có ba người, Đông Phương Nhuận cười cười với Lãnh Hạ, hàn huyên nói: “Không ngờ Vương phi cũng tới xích cương.”
Lãnh Hạ khép quyển sách lại, tiện tay đặt ở bên cạnh, nhàn nhạt trả lời: “Ta cũng không ngờ, vết thương của Thất hoàng tử tốt lên nhanh như thế?”
Đông Phương Nhuận nghẹn họng, thầm nghĩ hai người này thật sự rất giống nhau, đây là muốn dùng vết thương nhắc nhở hắn việc thả Tiên Vu Bằng Phi lần trước.
Rất mang thù.
Lúc này Chiến Bắc Liệt cũng không muốn vòng vo nữa, hiện tại quan hệ của bọn họ là………
Đối lập?
Hợp tác?
Hay là đối lập trong hợp tác?
Hai người đều hiểu rất rõ.
Hắn đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát: “Lưu dân Đông Sở vào Đại Tần, Bản vương đã sắp xếp thỏa đáng.”
Nếu Đông Phương Nhuận đã đích thân đến đây thì tất nhiên là muốn hợp tác rồi.
Nếu muốn hợp tác thành công thì thành ý này là phải có.
Đông Phương Nhuận âm thầm liếc mắt, tự rót cho mình một chén trà rồi cũng thuận tay rót thêm cho Chiến Bắc Liệt, sau đó mới châm chọc: “Quốc khố Đại Tần đã rỗng đến mức này rồi sao? Sắp xếp cho mấy người lưu dân thôi mà cũng đòi bạc từ Đông Sở?”
“Của ai người ấy lo chứ, quốc khố Đại Tần dù nhiều cũng không có để mà đưa cho Đông Sở……..” Sắc mặt Chiến Bắc Liệt như thường, không chút nổi giận vì câu châm chọc kia, hơn nữa lại trả lời một cách mỉa mai: “Nhưng chuyện giấu gian tế trong lưu dân, tin tưởng rằng Thất hoàng tử hiểu rõ hơn Bản vương.”
Kích động lưu dân, bạo động cửa thành, cái loại chuyện bất cứ chỗ nào lúc nào cũng có thể làm, không từ bỏ bất kỳ cơ hội tình kế người khác nào này, ngoại trừ Đông Phương Nhuận thì không còn ai cả.
Thật ra Chiến Bắc Liệt có chút bội phục vặn vẹo với chuyện này, dù là chuyện nhỏ đến cỡ nào thì ở trong mắt của Đông Phương Nhuận vẫn có thể tìm ra chỗ để ra tay.
“Nhất thời, là nhất thời.” Đông Phương Nhuận cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thanh nhã cười nói: “Lúc đó và bây giờ khác nhau, từ đối lập trở thành hợp tác, đương nhiên là phải khác.”
Chiến Bắc Liệt bĩu môi, nói thật dễ nghe, chỉ bằng trình độ âm ngoan xảo trá, âm mưu quỷ kế đầy người của ngươi, ai dám đảm bảo ngươi sẽ không cắn ngược lại người ta.
Hắn lạnh lùng nói: “Nhưng về nhân phẩm của Thất hoàng tử, Bản vương rất nhát gan, không dám tin tưởng dễ dàng.”
Đông Phương Nhuận bật cười, trong nụ cười có vài phần bất đắc dĩ.
Nếu nói trong thiên hạ này có ai nhát gan, thì có thế nào cũng sẽ không đến lượt Đại Tần Chiến thần.
Trận chiến năm năm trước ấy, một mình hắn đứng trước mười vạn binh lính, lời nói đội trời đạp đất: “Ngày nào còn có Bản vương ở đây, lãnh thổ Đại Tần không tới phiên bất luận kẻ nào xâm chiếm! Không tin, phóng ngựa qua đây!”
Số lượng binh lính chênh lệch rất xa, lại không sợ hãi, chỉ mình uy thế của hắn đã đủ làm khiếp đảm hai mươi vạn binh mã Bắc Yến!
Trận chiến ấy là trận chiến lấy ít thắng nhiều đầu tiên trong lịch sử, thắng dứt khoát, thắng đẹp mắt.
Mà Bắc Yến chỉ có thể dẫn binh chật vật trốn về nước, lùi về sau Tuyết sơn, từ đó không dám động binh với Đại Tần nữa.
Mà lần co rụt này, kéo dài những năm năm.
Từ lúc đó, hễ nhắc tới Đại Tần Liệt Vương, không ai không nói một câu: Một người đã đủ giữ quan ải!
Lúc đó, Đông Phương Nhuận hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng, hắn giấu tài, hắn không nóng vội, hắn để nội bộ Đông Sở lục đục với nhau, mà người đàn ông này đã lên chiến trường giết địch!
Hắn đứng ở trên tường thành cùng với mưu sĩ bàn mưu tính kế, nhìn về chiến trường phương Bắc phía xa xa.
Tâm trạng, không phải là không ghen tỵ.
Lau mồ hôi, chiến đấu hăng say, là giấc mộng của mọi nam nhân trên đời này.
Hai năm trước, người này cũng mới mười tám tuổi, hắn chỉ huy quân đội Đại Tần tiến thẳng vào Nam Hàn, trong một tháng ngắn ngủi đã đoạt bốn tòa thành trì, ra tay nhanh chuẩn ngoan, làm Nam Hàn trở tay không kịp.
Đến khi Nam Hàn kịp phản ứng, hắn đã dẫn đại quân khải hoàn hồi triều, mà lãnh thổ Đại Tần lại nhiều lên bốn tòa thành.
Trên quốc thư gửi trả Nam Hàn, bên dưới những chữ nhỏ tràn đầy căm phẫn, cũng chỉ có sáu chữ hắn trả lời: Có bản lĩnh, cướp về!
Chỉ sáu chữ, thể hiện rõ ràng sự bá đạo cuồng vọng không có gì sánh kịp của Chiến thần một quốc gia.
Làm Nhiếp chính vương Hoa Trọng Lập chỉ biết nghiến răng nuốt hận, làm Thái hậu Hoa Mị đập nát vài chiếc bàn con mà chỉ biết ngậm bò hòn làm ngọt.
Cướp? Cướp thế nào?
Trong ngũ quốc, ai dám cướp của Đại Tần Chiến thần?
Năm đó, Đông Phương Nhuận hắn vừa kéo ứng cử viên sáng giá nhất của ngôi vị hoàng đế xuống ngựa, Tam ca, Ngũ ca, Lục ca, đều phải bước lên đoạn đầu đài.
Hắn liền trở thành người sáng giá nhất trong các Sở hoàng tử, trên dưới triều thần đều lấy lòng hắn, nói là một tay che trời cũng không quá đáng.
Thế nhân đều nói lòng dạ hắn sâu không lường được nhưng nào ai biết, hắn tình nguyện vĩnh viễn ở Đại Tần huynh thân đệ thiết chứ không muốn sống ở hoàng cung ăn thịt người nơi Đông Sở, giết huynh hại đệ, bè lũ xu nịnh.
Mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, ác mộng liên miên, mẫu phi chỉ biết kéo tay hắn thở dài: “Nhuận nhi, đây là số mệnh.”
Chẳng phải chính là mệnh sao?
Có người vừa sinh ra đã có được mọi thứ, ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi quan sát non sông nhìn dặm, bao la hùng vĩ.
Có người lại phải từng bước từng bước đi lên, đường núi gồ ghề, chông gai trải rộng, đi sai một bước sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.
Nếu là mệnh, hắn nhận!
Tới hôm nay, hắn đã học được cách che giấu chính mình, không cho bất luận kẻ nào tiến vào tim hắn.
Đông Phương Nhuận cười nhợt nhạt, khẽ nhắm hai mắt, đến lúc ngẩng đầu lên, trong mắt lại như được phủ một lớp sương mù dày đặc.
“Nếu Liệt Vương lo lắng thì không ngại cùng Nhuận quay về Sở, trên chiến trường………” Đông Phương Nhuận cười thành tiếng, tiếng nói vẫn thanh nhuận như trước: “Cứ việc giám thị.”
Chiến Bắc Liệt nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi tán thành: “Được!”
Hai người cùng uống trà, bốn mắt đối diện, trong đó có suy nghĩ, tính toán, xem thường, khinh khi, nhưng cũng có vài phần của kỳ phùng địch thủ.
Đông Phương Nhuận mỉm cười xoay người, cũng cần đợi để hắn sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong doanh trại.
Chiến Bắc Liệt nhắc lại một câu: “Đừng quên bạc bố trí lưu dân.”
Đông Phương Nhuận dừng bước, vươn tay day day huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nhìn trời, một chút này mà cũng không chịu thiệt, ai nói hắn là mãng phu?
Đợi Đông Phương Nhuận rời đi, Lãnh Hạ đứng dậy đi tới trước mặt Chiến Bắc Liệt, hỏi: “Muốn đi Đông Sở sao?”
Chiến Bắc Liệt kéo tay nàng ôm vào lòng: “Có cơ hội vào doanh trại của Đông Sở, cớ gì không đi? Hơn nữa người này, thật sự ta rất lo lắng.”
Lãnh Hạ ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu hỏi: “Đi bao nhiêu người?”
Hắn suy nghĩ một chút: “Không dẫn người theo, lần này chỉ là đi xem xét, bỗng nhiên lại tiện lợi cho họ sao?”
Lãnh Hạ gật đầu, đúng là như vậy, tuy nói tạm thời định hiệp nghị với Đông Phương Nhuận thế nhưng cái này chỉ là hiện tại, nếu không thì hai nước đã cùng tấn công Bắc Yến, chỉ là cổ vũ thực lực Đông Sở mà thôi, tin rằng điểm này Đông Phương Nhuận cũng hiểu rất rõ.
Không đợi hai bên đánh tới lưỡng bại câu thương, Đại Tần chắc chắn sẽ không xuất binh.
Chiến Bắc Liệt cong cong khóe môi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, dặn dò: “Trên đường đi chưa chắc đã yên bình, chỉ vài người đi ngược lại sẽ ổn thỏa hơn.”
Đông Phương Nhuận để lại một đại hoàng tử Đông Phương Lỗ ở Đông Sở, chưa nói đến chuyện hắn để lại người này để làm gì, người này ngu dốt vụng về tầm thường vô vị đến mức nào nhưng chỉ riêng thân phận của hắn đã là nguy hiểm.
Không có hoàng tử nào không muốn ngồi lên cái vị trí kia, Đông Phương Lỗ ở Sở dù có bị Đông Phương Nhuận chèn ép nhưng cũng không thể không có thế lực ngầm của mình.
Đông Phương Nhuận tới đây, dù giấu giếm tốt đến cỡ nào cũng không thể bảo đảm không có bất cứ tin nào bị lộ.
==
Buổi chiều, Chiến Bắc Liệt triệu tập phó tướng để sắp xếp mọi chuyện.
Mọi người nghe nói Chiến Bắc Liệt một mình tới Đông Sở, đều khuyên can: “Bắc Yến sắp khai chiến với Đông Sở, Vương gia đi tới đó một mình, rất nguy hiểm!”
Chiến Bắc Liệt cười khinh miệt: “Trên đời này, kẻ có thể giết được Bản vương còn chưa sinh ra!”
“Nhưng Thất hoàng tử Đông Sở này tính tình âm hiểm, nếu người vào doanh trại Đông Sở, hắn triệu tập tướng sĩ bao vây tấn công Vương gia thì phải làm sao đây?”
Chiến Bắc Liệt lắc đầu, chắc chắc nói: “Hắn sẽ không, binh lực Đông Sở không mạnh, đối phó với một Bắc Yến đã quá mệt mỏi rồi, nếu chống lại Đại Tần, bị hai nước giáp công, Đông Sở chắc chắn diệt vong!”
Có người còn muốn nói nữa, Chiến Bắc Liệt giận tái mặt, giơ tay lên ngăn lời họ định nói, quyết định: “Việc này Bản vương đã có tính toán, không cần nhiều lời.”
Sau đó hắn sắp xếp mọi việc trong lúc hắn không có ở đây.
Lần sắp xếp này, đến tận đêm khuya.
Lãnh Hạ không muốn quấy rầy bọn họ, hơn nữa cũng rất muộn rồi, nên nàng chậm rãi bước trong quân doanh một mình.
Đêm khuya thanh vắng, thời tiết này thật lạnh.
Lãnh Hạ kéo vạt áo lại, nắm thật chặt cổ áo choàng, thở ra một làn hơi trắng.
Nàng ngửa đầu, màn đêm ở đây rất yên tĩnh, bầu trời cao cao rộng lớn, có đầy những chấm nhỏ sáng lấp lánh.
Dưới bầu trời đêm như vậy, Lãnh Hạ không khỏi cảm thấy vài phần trống vắng, thế sự vô thường, ai có thể nghĩ được, sát thủ chi vương của thế kỷ hai mươi mốt, sẽ xuất hiện ở đây?
Kiều Thanh, không còn ta nữa, ngươi sống có tốt không?
Bầu trời ở kiếp trước có giống nơi này không?
Có khi nào chúng ta đang cùng nhìn lên một bầu trời không?
Đông Phương Nhuận đi tới từ phía xa xa, nhìn thấy một hình ảnh như vậy của Lãnh Hạ………
Không có dáng vẻ như trong trí nhớ của hắn, sát khí khi mới gặp gỡ trước cửa vương phủ, với sự cảnh giác khi ngoái đầu nhìn tửu lâu phía xa xa.
Lúc gặp lại thì thuận tiện chọc ghẹo tên trộm, trong quán rượu nhỏ thì tự nhiên như thường.
Trên yến hội thì trấn định đối với chất vấn của Mộ Dung Triết, thong dong bình tĩnh đối mặt với công chúa giả.
Trên tiễn yến của Ngũ quốc đại điển, điên cuồng lớn mật ôm hôn Chiến Bắc Liệt.
Hắn vẫn nhớ phong thái khi cô gái kia đi về phía Chiến Bắc Liệt, vẫn nhớ hai người ôm hôn trong bầu trời rực rỡ muôn màu sắc….
Đó là một loại cảm tình khiến hắn đố kị, dưới sự chứng kiến của sứ giả ngũ quốc, vô cùng sâu sắc và nồng hậu.
Mà hôm nay, tất cả những ký ức này gần như biến mất trước một cô gái ngửa đầu nhìn trời đêm, cô đơn ngắm sao, ẩn chứa một nỗi muộn phiền.
Lúc này nàng vẫn đang mặc y phục như nam tử, áo choàng cũng trắng tinh khiết như y phục, trong màn đêm u tối như một ánh sáng trắng tuyệt đẹp khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã không thể rời đi.
Cổ áo choàng lông trắng muốt làm nổi bật hai gò má ửng hồng vì lạnh, phượng mâu sáng long lanh như nước hồ thu dịu nhẹ, nhưng cũng vô cùng lấp lánh, làm những vì sao trên trời cũng mờ đi vài phần.
Nữ tử này, xinh đẹp không giống người thường.
Nàng lắc đầu tự giễu, thở dài, trong đó có vài phần ưu thương.
Nàng thở dài sầu muộn, giống như người con xa xứ đang nhớ về cố hương.
Đông Phương Nhuận không khỏi có vài phần hiểu rõ, hiểu tại sao Đại Tần Chiến thần ái mộ nàng thành si.
Hắn không muốn phá hỏng cảnh tượng hiếm thấy này nên chỉ đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Lãnh Hạ cũng đã cảm thấy có người tiếp cận, mặc dù đang đắm chìm trong trong ký ức, nàng cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác, đây là thứ đã khắc sâu trong cốt tủy.
Nàng quay đầu nhìn lại.
Đông Phương Nhuận khóe môi giương lên, híp đôi mắt hẹp dài, chậm rãi bước lên phía trước.
Lãnh Hạ gật đầu coi như chào hỏi, nhưng cũng không nói gì.
Hắn đã thay trang phục của thị vệ, trường bào xanh nhạt, mềm mại như nước.
Hắn đi thẳng đến bên cạnh nàng, cười quan tâm nói: “Nơi biến giới này rất lạnh, ngươi không có nội lực, nên mặc nhiều một chút.”
Lãnh Hạ nhíu mày nói: “Đa tạ.”
Những lời này Chiến Bắc Liệt đã nói với nàng vô số lần, quan tâm bá đạo, mà giọng của Đông Phương Nhuận lại không cứng rắn như hắn, có một loại chân thật lạ thường.
Hắn và Chiến Bắc Liệt nhìn qua có vẻ khác nhau, lại cực kỳ giống nhau.
Nếu bàn về ngoại hình, hai người đều tuấn lãng.
Một tuấn lãng chói mắt, toàn thân không có một khuyết điểm nào, giống như một kiệt tác của tạo hóa, chỉ cần hắn đứng trước mặt ngươi sẽ khiến ngươi tự ti mặc cảm.
Một tuấn lãng bên trong, tản ra sự tuấn nhã thanh cao, đó là một loại khí chất, ngũ quan bình thường và khí chất ở tổ hợp cùng một chỗ, ẩn chứa sự tao nhã không nói nên lời.
Nếu nói về nội tâm, hai người đều là kỳ nam tử thế gian này hiếm gặp.
Chiến Bắc Liệt bá đạo bất luận trong ngoài, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn rõ, hắn không tránh né bất cứ ai, đường hoàng mà tùy tiện, ngươi muốn xem, ta sẽ cho ngươi xem.
Đông Phương Nhuận bá đạo lại giấu ở bên trong, bên ngoài ôn nhuận khiêm nhường nhưng từ những hành động của hắn là có thể nhận ra vài phần kiêu ngạo cuồng vọng ẩn giấu trong đó.
Lãnh Hạ không thể nói là trong hai người ai tốt hơn ai, thế nhưng trong lòng nàng, đương nhiên là thiên về Chiến Bắc Liệt.
Chiến Bắc Liệt nói câu nào nàng cũng không nghi ngờ, không cần suy nghĩ, nói một là một hai là hai, hắn bày ra trước mặt nàng mặt chân thật nhất của mình.
Nhưng nếu ở chung với Đông Phương Nhuận, câu nói nào của hắn không khiến ngươi nghi ngờ?
Không chừng trong đó còn có một bẫy rập, chờ ngươi nhảy xuống.
Quá mệt mỏi.
Giống như lúc này, trong tiếng nói của Đông Phương Nhuận ẩn chứa một loại mê hoặc, hỏi: “Ta rất hiếu kỳ, lúc này là ngươi nhớ cố hương sao?”
Lãnh Hạ nhướng nhướng mày, biết hắn không chỉ Tây Vệ, nếu là Tây Vệ thì nói thẳng là được rồi, tất nhiên sẽ không nói mờ mịt như vậy, cố hương.
Nàng không đáp mà hỏi lại: “Còn ngươi? Buổi tối không ở trong lều, đi lung tung làm gì?”
“Hôm nay là hợp tác, sau này nhất định sẽ biến thành đối thủ, có cơ hội này, đương nhiên phải đi thăm dò một chút.” Đông Phương Nhuận vui đùa trả lời, đáp xong vấn đề của Lãnh Hạ, lại trở về câu hỏi trước: “Quê quán của ngươi ở đâu?”
Hình như hắn rất cố chấp với vấn đề này, cũng không đợi Lãnh Hạ vòng vo, cười nói: “Lúc đầu, Viên Giáp truyền tin cho ta, nói hắn đã giết Tây Vệ hòa thân công chúa, nhưng mà chưa đầy một khắc sau, ngươi đã sống lại.”
Câu trước hắn nói Tây Vệ hòa thân công chúa, nhưng câu sau lại trở thành ngươi, rõ ràng là phân tách hai người.
Sắc mặt Lãnh Hạ vẫn thế, nhàn nhạt đáp lời: “Nghe ra có vài phần đáng sợ.”
Đông Phương Nhuận ngồi xuống đất, hai tay chống lên bãi cỏ, dáng vẻ khoan thai.
Một lúc sau lại nói: “Đúng là đáng sợ, sau đó ta tra thử về lai lịch của ngươi, một người hoàn toàn khác biệt với An Bình Công chúa, mặc dù phán đoán này có chút vớ vẩn nhưng ta vẫn nghĩ, ngươi không phải là An Bình.”
Không ai sẽ có thay đổi lớn như vậy chỉ trong một khắc, nếu nói ngày trước nàng ngụy trang thì cũng quá gượng ép rồi.
Lãnh Hạ không ngồi xuống theo hắn, nàng cúi đầu nhìn Đông Phương Nhuận, nhún vai hỏi: “Vậy ta là ai?”
Đông Phương Nhuận cũng nhún vai, thuận miệng đáp: “Ai biết được, một sát thủ của một quốc gia nào đó? Thủ lĩnh của một tổ chức? Hay là…….một người khác.”
Lãnh Hạ từ chối cho ý kiến, cũng không nói là phải hay không phải.
Nàng không muốn nói bí mật trong lòng mình cho người khác ngoài Chiến Bắc Liệt: “Thì ra người đó là Viên Giáp, hắn là người đầu tiên khiến ta thua thiệt.”
Đông Phương Nhuận thở dài: “Chân của hắn đã bị các ngươi phế đi, cả đời này đều là một phế nhân.”
Lãnh Hạ không có nửa phần đồng tình, hơn nữa nhìn Đông Phương Nhuận thở dài, càng cảm thấy châm chọc: “Ngươi sắp xếp hắn ở bên Đông Phương Lỗ, dùng hắn để biết hành động của Đông Phương Lỗ, dù Đông Phương Lỗ muốn làm gì ngươi cũng biết, nếu có tác dụng thì âm thầm giúp đỡ, còn nếu vô dụng thì mặc kệ hắn. Thân phận gian tế như vậy, ngươi đã sớm đoán được kết cục của hắn, dù không phải ta thì khi Đông Phương Lỗ phát hiện, hắn cũng sẽ chết.”
“Phải, cho nên kết cục này, có lẽ là tốt nhất.” Đông Phương Nhuận cũng không có chút xấu hổ nào, gật đầu thứa nhận: “Muốn làm đại sự, không thể câu nệ tiểu tiết.”
Hắn ngửa đầu, nhìn thẳng vào Lãnh Hạ, cười nhợt nhạt, trong mắt có vài tia bi thương không nói nên lời: “Phía sau ta có một đám người, ta có trách nhiệm với gia đình và bản thân họ, Đông Sở không giống Đại Tần huynh đệ thân thiết. Nếu ta ngã xuống thì những người phía sau ta đều phải chết cùng, hy sinh một hai người để đổi lấy mạng của những người khác, buôn bán này không thể không làm.”
Lãnh Hạ không cho là đúng, tuy nàng có thể hiểu tại sao hắn như vậy nhưng nàng không thể đồng ý với hắn.
Nhưng giữa hai người, dù có bất kỳ quan hệ gì, nàng cũng không ngốc đến nỗi muốn thuyết phục người này, chỉ thản nhiên đáp: “Đây là sự khác nhau giữa ngươi và Chiến Bắc Liệt.”
Nàng duỗi người, chắc là giờ Chiến Bắc Liệt cũng đã xong, xoay người chậm rãi đi về phía lều lớn.
Cũng không quay đầu lại mà vừa đi vừa nói: “Còn suy đoán kia, thật sự là chuyện không đâu, tắm rồi ngủ đi.”
Đông Phương Nhuận nhìn đóa hoa tuyết xa dần rồi mất hút trong màn đêm đen tuyền.
Hắn ngửa đầu nằm vật xuống, trực tiếp nằm trên mặt cỏ héo rũ, mặt đất lạnh ẩm ướt thấm vào lưng hắn, tiến thẳng đến trái tim.
Nhìn những vì sao nhỏ trên bầu trời, hắn chậm rãi cong môi, cười ôn nhuyễn.
Vừa dứt lời, Chu Nho Thân nhất thời kinh ngạc, hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nhanh chóng quay đầu lại nhìn tùy tùng kia.
Nhưng tên tùy tùng lại không ngạc nhiên như hắn, bình tĩnh cong khóe môi, thản nhiên như thường bước tới trước mặt hắn.
Chu Nho Thân lập tức đứng lên, cung kính nhường chỗ.
Tùy tùng phất tay áo một cái, mặc dù hôm nay hắn mặc trang phục của thị vệ nhưng động tác vẫn vô cùng tao nhã, đó là một loại thanh tao khắc ở trong tâm khảm.
Hắn ưu nhã ngồi xuống, đáy mắt hiện lên ý cười nồng đậm, tiếng nói thanh nhuận vẫn như xưa: “Liệt Vương gia, đã lâu không gặp.”
Chiến Bắc Liệt ánh mắt thâm sâu nhìn về phía bên ngoài lều, thanh âm lạnh lùng: “Thất hoàng tử thật can đảm, binh lính ở đây nói nhiều không nhiều nhưng nói ít cũng không ít, hai mươi vạn người nếu muốn giữ ngươi lại thì nhất định là có thể.”
Hắn vừa dứt lời, thời gian như đã dừng lại, trong lều không vang lên bất kỳ tiếng động nào.
Trên trán Chu Nho Thân chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, tiếng động vang lên trong lều yên lặng này có vẻ rất rõ ràng.
Sắc mặt hắn tái nhợt, tâm trạng vô cùng lo lắng, trong lòng thầm kêu rên, đã sớm khuyên Thất hoàng tử đừng đi, bây giờ thì tốt rồi, người ta muốn giữ người.
Sắc mặt Đông Phương Nhuận lại không thay đổi chút nào, một lúc sau, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn cười ôn nhuyễn, chắc chắc nói: “Ngươi sẽ không.”
Chiến Bắc Liệt nhếch miệng, từ chối cho ý kiến.
Đông Phương Nhuận híp đôi mắt hẹp dài, chậm rãi nói: “Liệt Vương đang chờ Yến Sở lưỡng bại câu thương, nếu Nhuận chết thì một phen nhọc lòng của Liệt Vương, chẳng phải đều là bọt nước.”
Chiến Bắc Liệt biết hắn đang ám chỉ chuyện đưa Tiên Vu Bằng Phi và nguyên nhân cái chết của Tiên Vu Trác Nhã về Bắc Yến, còn có chuyện thổ phỉ thuộc Đông Sở, khiến Bắc Yến tin hắn sái cổ, cho rằng Đông Sở liên tục mưu hại Thái tử và Công chúa Bắc Yến.
Nói cho cùng, chiến sự hai nước Yến Sở là do hắn xúc tiến.
“Nửa thật nửa giả mà thôi, Thất hoàng tử làm cái gì, ta và ngươi đều rõ.” Hắn cười lạnh một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa sự xem thường rõ ràng: “Dám làm lại không dám nhận?”
Đông Phương Nhuận cũng không xấu hổ, thản nhiên cười: “Không có gì không dám nhận, cũng không biết, nếu không có ta, chiến sự này có thể theo như sắp xếp của Liệt Vương không?”
Chiến Bắc Liệt tỏ vẻ không hứng thú lắm: “Thất hoàng tử biết Bản vương nghĩ gì sao?”
Đông Phương Nhuận cầm chén trà lên nhưng vừa nghĩ Chu Nho Thân đã uống liền chậm rãi buông xuống.
Hắn phất phất tay xuống phía sau, rồi nhún vai nói: “Đương nhiên, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cũng chỉ có đối thủ chân chính mới hiểu rõ ngươi nhất, ta tin tưởng điểm ấy Liệt Vương rất hiểu.”
Chu Nho Thân biết ý, Thất hoàng tử muốn nói chuyện riêng với Liệt Vương, liền dẫn tùy tùng đi ra ngoài.
Tới gần cửa, hắn quay đầu lại nháy mắt với Lãnh Hạ.
Thế nhưng đối phương lại làm như không thấy.
Đến tận lúc hai con ngươi của hắn sắp bay ra ngoài, mà người kia vẫn mặt dày ngồi trên sạp xem sách, Chu Nho Thân tức giận giậm chân, mưu sĩ không có mắt này, không thấy chủ tử cần nói chính sự sao?
Không muốn cùng một tên không hiểu biết so đo, rất mất phong độ, hắn bĩu môi đi thẳng ra ngoài.
Sau khi trong lều chỉ còn lại có ba người, Đông Phương Nhuận cười cười với Lãnh Hạ, hàn huyên nói: “Không ngờ Vương phi cũng tới xích cương.”
Lãnh Hạ khép quyển sách lại, tiện tay đặt ở bên cạnh, nhàn nhạt trả lời: “Ta cũng không ngờ, vết thương của Thất hoàng tử tốt lên nhanh như thế?”
Đông Phương Nhuận nghẹn họng, thầm nghĩ hai người này thật sự rất giống nhau, đây là muốn dùng vết thương nhắc nhở hắn việc thả Tiên Vu Bằng Phi lần trước.
Rất mang thù.
Lúc này Chiến Bắc Liệt cũng không muốn vòng vo nữa, hiện tại quan hệ của bọn họ là………
Đối lập?
Hợp tác?
Hay là đối lập trong hợp tác?
Hai người đều hiểu rất rõ.
Hắn đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát: “Lưu dân Đông Sở vào Đại Tần, Bản vương đã sắp xếp thỏa đáng.”
Nếu Đông Phương Nhuận đã đích thân đến đây thì tất nhiên là muốn hợp tác rồi.
Nếu muốn hợp tác thành công thì thành ý này là phải có.
Đông Phương Nhuận âm thầm liếc mắt, tự rót cho mình một chén trà rồi cũng thuận tay rót thêm cho Chiến Bắc Liệt, sau đó mới châm chọc: “Quốc khố Đại Tần đã rỗng đến mức này rồi sao? Sắp xếp cho mấy người lưu dân thôi mà cũng đòi bạc từ Đông Sở?”
“Của ai người ấy lo chứ, quốc khố Đại Tần dù nhiều cũng không có để mà đưa cho Đông Sở……..” Sắc mặt Chiến Bắc Liệt như thường, không chút nổi giận vì câu châm chọc kia, hơn nữa lại trả lời một cách mỉa mai: “Nhưng chuyện giấu gian tế trong lưu dân, tin tưởng rằng Thất hoàng tử hiểu rõ hơn Bản vương.”
Kích động lưu dân, bạo động cửa thành, cái loại chuyện bất cứ chỗ nào lúc nào cũng có thể làm, không từ bỏ bất kỳ cơ hội tình kế người khác nào này, ngoại trừ Đông Phương Nhuận thì không còn ai cả.
Thật ra Chiến Bắc Liệt có chút bội phục vặn vẹo với chuyện này, dù là chuyện nhỏ đến cỡ nào thì ở trong mắt của Đông Phương Nhuận vẫn có thể tìm ra chỗ để ra tay.
“Nhất thời, là nhất thời.” Đông Phương Nhuận cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thanh nhã cười nói: “Lúc đó và bây giờ khác nhau, từ đối lập trở thành hợp tác, đương nhiên là phải khác.”
Chiến Bắc Liệt bĩu môi, nói thật dễ nghe, chỉ bằng trình độ âm ngoan xảo trá, âm mưu quỷ kế đầy người của ngươi, ai dám đảm bảo ngươi sẽ không cắn ngược lại người ta.
Hắn lạnh lùng nói: “Nhưng về nhân phẩm của Thất hoàng tử, Bản vương rất nhát gan, không dám tin tưởng dễ dàng.”
Đông Phương Nhuận bật cười, trong nụ cười có vài phần bất đắc dĩ.
Nếu nói trong thiên hạ này có ai nhát gan, thì có thế nào cũng sẽ không đến lượt Đại Tần Chiến thần.
Trận chiến năm năm trước ấy, một mình hắn đứng trước mười vạn binh lính, lời nói đội trời đạp đất: “Ngày nào còn có Bản vương ở đây, lãnh thổ Đại Tần không tới phiên bất luận kẻ nào xâm chiếm! Không tin, phóng ngựa qua đây!”
Số lượng binh lính chênh lệch rất xa, lại không sợ hãi, chỉ mình uy thế của hắn đã đủ làm khiếp đảm hai mươi vạn binh mã Bắc Yến!
Trận chiến ấy là trận chiến lấy ít thắng nhiều đầu tiên trong lịch sử, thắng dứt khoát, thắng đẹp mắt.
Mà Bắc Yến chỉ có thể dẫn binh chật vật trốn về nước, lùi về sau Tuyết sơn, từ đó không dám động binh với Đại Tần nữa.
Mà lần co rụt này, kéo dài những năm năm.
Từ lúc đó, hễ nhắc tới Đại Tần Liệt Vương, không ai không nói một câu: Một người đã đủ giữ quan ải!
Lúc đó, Đông Phương Nhuận hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng, hắn giấu tài, hắn không nóng vội, hắn để nội bộ Đông Sở lục đục với nhau, mà người đàn ông này đã lên chiến trường giết địch!
Hắn đứng ở trên tường thành cùng với mưu sĩ bàn mưu tính kế, nhìn về chiến trường phương Bắc phía xa xa.
Tâm trạng, không phải là không ghen tỵ.
Lau mồ hôi, chiến đấu hăng say, là giấc mộng của mọi nam nhân trên đời này.
Hai năm trước, người này cũng mới mười tám tuổi, hắn chỉ huy quân đội Đại Tần tiến thẳng vào Nam Hàn, trong một tháng ngắn ngủi đã đoạt bốn tòa thành trì, ra tay nhanh chuẩn ngoan, làm Nam Hàn trở tay không kịp.
Đến khi Nam Hàn kịp phản ứng, hắn đã dẫn đại quân khải hoàn hồi triều, mà lãnh thổ Đại Tần lại nhiều lên bốn tòa thành.
Trên quốc thư gửi trả Nam Hàn, bên dưới những chữ nhỏ tràn đầy căm phẫn, cũng chỉ có sáu chữ hắn trả lời: Có bản lĩnh, cướp về!
Chỉ sáu chữ, thể hiện rõ ràng sự bá đạo cuồng vọng không có gì sánh kịp của Chiến thần một quốc gia.
Làm Nhiếp chính vương Hoa Trọng Lập chỉ biết nghiến răng nuốt hận, làm Thái hậu Hoa Mị đập nát vài chiếc bàn con mà chỉ biết ngậm bò hòn làm ngọt.
Cướp? Cướp thế nào?
Trong ngũ quốc, ai dám cướp của Đại Tần Chiến thần?
Năm đó, Đông Phương Nhuận hắn vừa kéo ứng cử viên sáng giá nhất của ngôi vị hoàng đế xuống ngựa, Tam ca, Ngũ ca, Lục ca, đều phải bước lên đoạn đầu đài.
Hắn liền trở thành người sáng giá nhất trong các Sở hoàng tử, trên dưới triều thần đều lấy lòng hắn, nói là một tay che trời cũng không quá đáng.
Thế nhân đều nói lòng dạ hắn sâu không lường được nhưng nào ai biết, hắn tình nguyện vĩnh viễn ở Đại Tần huynh thân đệ thiết chứ không muốn sống ở hoàng cung ăn thịt người nơi Đông Sở, giết huynh hại đệ, bè lũ xu nịnh.
Mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, ác mộng liên miên, mẫu phi chỉ biết kéo tay hắn thở dài: “Nhuận nhi, đây là số mệnh.”
Chẳng phải chính là mệnh sao?
Có người vừa sinh ra đã có được mọi thứ, ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi quan sát non sông nhìn dặm, bao la hùng vĩ.
Có người lại phải từng bước từng bước đi lên, đường núi gồ ghề, chông gai trải rộng, đi sai một bước sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.
Nếu là mệnh, hắn nhận!
Tới hôm nay, hắn đã học được cách che giấu chính mình, không cho bất luận kẻ nào tiến vào tim hắn.
Đông Phương Nhuận cười nhợt nhạt, khẽ nhắm hai mắt, đến lúc ngẩng đầu lên, trong mắt lại như được phủ một lớp sương mù dày đặc.
“Nếu Liệt Vương lo lắng thì không ngại cùng Nhuận quay về Sở, trên chiến trường………” Đông Phương Nhuận cười thành tiếng, tiếng nói vẫn thanh nhuận như trước: “Cứ việc giám thị.”
Chiến Bắc Liệt nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi tán thành: “Được!”
Hai người cùng uống trà, bốn mắt đối diện, trong đó có suy nghĩ, tính toán, xem thường, khinh khi, nhưng cũng có vài phần của kỳ phùng địch thủ.
Đông Phương Nhuận mỉm cười xoay người, cũng cần đợi để hắn sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong doanh trại.
Chiến Bắc Liệt nhắc lại một câu: “Đừng quên bạc bố trí lưu dân.”
Đông Phương Nhuận dừng bước, vươn tay day day huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nhìn trời, một chút này mà cũng không chịu thiệt, ai nói hắn là mãng phu?
Đợi Đông Phương Nhuận rời đi, Lãnh Hạ đứng dậy đi tới trước mặt Chiến Bắc Liệt, hỏi: “Muốn đi Đông Sở sao?”
Chiến Bắc Liệt kéo tay nàng ôm vào lòng: “Có cơ hội vào doanh trại của Đông Sở, cớ gì không đi? Hơn nữa người này, thật sự ta rất lo lắng.”
Lãnh Hạ ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu hỏi: “Đi bao nhiêu người?”
Hắn suy nghĩ một chút: “Không dẫn người theo, lần này chỉ là đi xem xét, bỗng nhiên lại tiện lợi cho họ sao?”
Lãnh Hạ gật đầu, đúng là như vậy, tuy nói tạm thời định hiệp nghị với Đông Phương Nhuận thế nhưng cái này chỉ là hiện tại, nếu không thì hai nước đã cùng tấn công Bắc Yến, chỉ là cổ vũ thực lực Đông Sở mà thôi, tin rằng điểm này Đông Phương Nhuận cũng hiểu rất rõ.
Không đợi hai bên đánh tới lưỡng bại câu thương, Đại Tần chắc chắn sẽ không xuất binh.
Chiến Bắc Liệt cong cong khóe môi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, dặn dò: “Trên đường đi chưa chắc đã yên bình, chỉ vài người đi ngược lại sẽ ổn thỏa hơn.”
Đông Phương Nhuận để lại một đại hoàng tử Đông Phương Lỗ ở Đông Sở, chưa nói đến chuyện hắn để lại người này để làm gì, người này ngu dốt vụng về tầm thường vô vị đến mức nào nhưng chỉ riêng thân phận của hắn đã là nguy hiểm.
Không có hoàng tử nào không muốn ngồi lên cái vị trí kia, Đông Phương Lỗ ở Sở dù có bị Đông Phương Nhuận chèn ép nhưng cũng không thể không có thế lực ngầm của mình.
Đông Phương Nhuận tới đây, dù giấu giếm tốt đến cỡ nào cũng không thể bảo đảm không có bất cứ tin nào bị lộ.
==
Buổi chiều, Chiến Bắc Liệt triệu tập phó tướng để sắp xếp mọi chuyện.
Mọi người nghe nói Chiến Bắc Liệt một mình tới Đông Sở, đều khuyên can: “Bắc Yến sắp khai chiến với Đông Sở, Vương gia đi tới đó một mình, rất nguy hiểm!”
Chiến Bắc Liệt cười khinh miệt: “Trên đời này, kẻ có thể giết được Bản vương còn chưa sinh ra!”
“Nhưng Thất hoàng tử Đông Sở này tính tình âm hiểm, nếu người vào doanh trại Đông Sở, hắn triệu tập tướng sĩ bao vây tấn công Vương gia thì phải làm sao đây?”
Chiến Bắc Liệt lắc đầu, chắc chắc nói: “Hắn sẽ không, binh lực Đông Sở không mạnh, đối phó với một Bắc Yến đã quá mệt mỏi rồi, nếu chống lại Đại Tần, bị hai nước giáp công, Đông Sở chắc chắn diệt vong!”
Có người còn muốn nói nữa, Chiến Bắc Liệt giận tái mặt, giơ tay lên ngăn lời họ định nói, quyết định: “Việc này Bản vương đã có tính toán, không cần nhiều lời.”
Sau đó hắn sắp xếp mọi việc trong lúc hắn không có ở đây.
Lần sắp xếp này, đến tận đêm khuya.
Lãnh Hạ không muốn quấy rầy bọn họ, hơn nữa cũng rất muộn rồi, nên nàng chậm rãi bước trong quân doanh một mình.
Đêm khuya thanh vắng, thời tiết này thật lạnh.
Lãnh Hạ kéo vạt áo lại, nắm thật chặt cổ áo choàng, thở ra một làn hơi trắng.
Nàng ngửa đầu, màn đêm ở đây rất yên tĩnh, bầu trời cao cao rộng lớn, có đầy những chấm nhỏ sáng lấp lánh.
Dưới bầu trời đêm như vậy, Lãnh Hạ không khỏi cảm thấy vài phần trống vắng, thế sự vô thường, ai có thể nghĩ được, sát thủ chi vương của thế kỷ hai mươi mốt, sẽ xuất hiện ở đây?
Kiều Thanh, không còn ta nữa, ngươi sống có tốt không?
Bầu trời ở kiếp trước có giống nơi này không?
Có khi nào chúng ta đang cùng nhìn lên một bầu trời không?
Đông Phương Nhuận đi tới từ phía xa xa, nhìn thấy một hình ảnh như vậy của Lãnh Hạ………
Không có dáng vẻ như trong trí nhớ của hắn, sát khí khi mới gặp gỡ trước cửa vương phủ, với sự cảnh giác khi ngoái đầu nhìn tửu lâu phía xa xa.
Lúc gặp lại thì thuận tiện chọc ghẹo tên trộm, trong quán rượu nhỏ thì tự nhiên như thường.
Trên yến hội thì trấn định đối với chất vấn của Mộ Dung Triết, thong dong bình tĩnh đối mặt với công chúa giả.
Trên tiễn yến của Ngũ quốc đại điển, điên cuồng lớn mật ôm hôn Chiến Bắc Liệt.
Hắn vẫn nhớ phong thái khi cô gái kia đi về phía Chiến Bắc Liệt, vẫn nhớ hai người ôm hôn trong bầu trời rực rỡ muôn màu sắc….
Đó là một loại cảm tình khiến hắn đố kị, dưới sự chứng kiến của sứ giả ngũ quốc, vô cùng sâu sắc và nồng hậu.
Mà hôm nay, tất cả những ký ức này gần như biến mất trước một cô gái ngửa đầu nhìn trời đêm, cô đơn ngắm sao, ẩn chứa một nỗi muộn phiền.
Lúc này nàng vẫn đang mặc y phục như nam tử, áo choàng cũng trắng tinh khiết như y phục, trong màn đêm u tối như một ánh sáng trắng tuyệt đẹp khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã không thể rời đi.
Cổ áo choàng lông trắng muốt làm nổi bật hai gò má ửng hồng vì lạnh, phượng mâu sáng long lanh như nước hồ thu dịu nhẹ, nhưng cũng vô cùng lấp lánh, làm những vì sao trên trời cũng mờ đi vài phần.
Nữ tử này, xinh đẹp không giống người thường.
Nàng lắc đầu tự giễu, thở dài, trong đó có vài phần ưu thương.
Nàng thở dài sầu muộn, giống như người con xa xứ đang nhớ về cố hương.
Đông Phương Nhuận không khỏi có vài phần hiểu rõ, hiểu tại sao Đại Tần Chiến thần ái mộ nàng thành si.
Hắn không muốn phá hỏng cảnh tượng hiếm thấy này nên chỉ đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Lãnh Hạ cũng đã cảm thấy có người tiếp cận, mặc dù đang đắm chìm trong trong ký ức, nàng cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác, đây là thứ đã khắc sâu trong cốt tủy.
Nàng quay đầu nhìn lại.
Đông Phương Nhuận khóe môi giương lên, híp đôi mắt hẹp dài, chậm rãi bước lên phía trước.
Lãnh Hạ gật đầu coi như chào hỏi, nhưng cũng không nói gì.
Hắn đã thay trang phục của thị vệ, trường bào xanh nhạt, mềm mại như nước.
Hắn đi thẳng đến bên cạnh nàng, cười quan tâm nói: “Nơi biến giới này rất lạnh, ngươi không có nội lực, nên mặc nhiều một chút.”
Lãnh Hạ nhíu mày nói: “Đa tạ.”
Những lời này Chiến Bắc Liệt đã nói với nàng vô số lần, quan tâm bá đạo, mà giọng của Đông Phương Nhuận lại không cứng rắn như hắn, có một loại chân thật lạ thường.
Hắn và Chiến Bắc Liệt nhìn qua có vẻ khác nhau, lại cực kỳ giống nhau.
Nếu bàn về ngoại hình, hai người đều tuấn lãng.
Một tuấn lãng chói mắt, toàn thân không có một khuyết điểm nào, giống như một kiệt tác của tạo hóa, chỉ cần hắn đứng trước mặt ngươi sẽ khiến ngươi tự ti mặc cảm.
Một tuấn lãng bên trong, tản ra sự tuấn nhã thanh cao, đó là một loại khí chất, ngũ quan bình thường và khí chất ở tổ hợp cùng một chỗ, ẩn chứa sự tao nhã không nói nên lời.
Nếu nói về nội tâm, hai người đều là kỳ nam tử thế gian này hiếm gặp.
Chiến Bắc Liệt bá đạo bất luận trong ngoài, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn rõ, hắn không tránh né bất cứ ai, đường hoàng mà tùy tiện, ngươi muốn xem, ta sẽ cho ngươi xem.
Đông Phương Nhuận bá đạo lại giấu ở bên trong, bên ngoài ôn nhuận khiêm nhường nhưng từ những hành động của hắn là có thể nhận ra vài phần kiêu ngạo cuồng vọng ẩn giấu trong đó.
Lãnh Hạ không thể nói là trong hai người ai tốt hơn ai, thế nhưng trong lòng nàng, đương nhiên là thiên về Chiến Bắc Liệt.
Chiến Bắc Liệt nói câu nào nàng cũng không nghi ngờ, không cần suy nghĩ, nói một là một hai là hai, hắn bày ra trước mặt nàng mặt chân thật nhất của mình.
Nhưng nếu ở chung với Đông Phương Nhuận, câu nói nào của hắn không khiến ngươi nghi ngờ?
Không chừng trong đó còn có một bẫy rập, chờ ngươi nhảy xuống.
Quá mệt mỏi.
Giống như lúc này, trong tiếng nói của Đông Phương Nhuận ẩn chứa một loại mê hoặc, hỏi: “Ta rất hiếu kỳ, lúc này là ngươi nhớ cố hương sao?”
Lãnh Hạ nhướng nhướng mày, biết hắn không chỉ Tây Vệ, nếu là Tây Vệ thì nói thẳng là được rồi, tất nhiên sẽ không nói mờ mịt như vậy, cố hương.
Nàng không đáp mà hỏi lại: “Còn ngươi? Buổi tối không ở trong lều, đi lung tung làm gì?”
“Hôm nay là hợp tác, sau này nhất định sẽ biến thành đối thủ, có cơ hội này, đương nhiên phải đi thăm dò một chút.” Đông Phương Nhuận vui đùa trả lời, đáp xong vấn đề của Lãnh Hạ, lại trở về câu hỏi trước: “Quê quán của ngươi ở đâu?”
Hình như hắn rất cố chấp với vấn đề này, cũng không đợi Lãnh Hạ vòng vo, cười nói: “Lúc đầu, Viên Giáp truyền tin cho ta, nói hắn đã giết Tây Vệ hòa thân công chúa, nhưng mà chưa đầy một khắc sau, ngươi đã sống lại.”
Câu trước hắn nói Tây Vệ hòa thân công chúa, nhưng câu sau lại trở thành ngươi, rõ ràng là phân tách hai người.
Sắc mặt Lãnh Hạ vẫn thế, nhàn nhạt đáp lời: “Nghe ra có vài phần đáng sợ.”
Đông Phương Nhuận ngồi xuống đất, hai tay chống lên bãi cỏ, dáng vẻ khoan thai.
Một lúc sau lại nói: “Đúng là đáng sợ, sau đó ta tra thử về lai lịch của ngươi, một người hoàn toàn khác biệt với An Bình Công chúa, mặc dù phán đoán này có chút vớ vẩn nhưng ta vẫn nghĩ, ngươi không phải là An Bình.”
Không ai sẽ có thay đổi lớn như vậy chỉ trong một khắc, nếu nói ngày trước nàng ngụy trang thì cũng quá gượng ép rồi.
Lãnh Hạ không ngồi xuống theo hắn, nàng cúi đầu nhìn Đông Phương Nhuận, nhún vai hỏi: “Vậy ta là ai?”
Đông Phương Nhuận cũng nhún vai, thuận miệng đáp: “Ai biết được, một sát thủ của một quốc gia nào đó? Thủ lĩnh của một tổ chức? Hay là…….một người khác.”
Lãnh Hạ từ chối cho ý kiến, cũng không nói là phải hay không phải.
Nàng không muốn nói bí mật trong lòng mình cho người khác ngoài Chiến Bắc Liệt: “Thì ra người đó là Viên Giáp, hắn là người đầu tiên khiến ta thua thiệt.”
Đông Phương Nhuận thở dài: “Chân của hắn đã bị các ngươi phế đi, cả đời này đều là một phế nhân.”
Lãnh Hạ không có nửa phần đồng tình, hơn nữa nhìn Đông Phương Nhuận thở dài, càng cảm thấy châm chọc: “Ngươi sắp xếp hắn ở bên Đông Phương Lỗ, dùng hắn để biết hành động của Đông Phương Lỗ, dù Đông Phương Lỗ muốn làm gì ngươi cũng biết, nếu có tác dụng thì âm thầm giúp đỡ, còn nếu vô dụng thì mặc kệ hắn. Thân phận gian tế như vậy, ngươi đã sớm đoán được kết cục của hắn, dù không phải ta thì khi Đông Phương Lỗ phát hiện, hắn cũng sẽ chết.”
“Phải, cho nên kết cục này, có lẽ là tốt nhất.” Đông Phương Nhuận cũng không có chút xấu hổ nào, gật đầu thứa nhận: “Muốn làm đại sự, không thể câu nệ tiểu tiết.”
Hắn ngửa đầu, nhìn thẳng vào Lãnh Hạ, cười nhợt nhạt, trong mắt có vài tia bi thương không nói nên lời: “Phía sau ta có một đám người, ta có trách nhiệm với gia đình và bản thân họ, Đông Sở không giống Đại Tần huynh đệ thân thiết. Nếu ta ngã xuống thì những người phía sau ta đều phải chết cùng, hy sinh một hai người để đổi lấy mạng của những người khác, buôn bán này không thể không làm.”
Lãnh Hạ không cho là đúng, tuy nàng có thể hiểu tại sao hắn như vậy nhưng nàng không thể đồng ý với hắn.
Nhưng giữa hai người, dù có bất kỳ quan hệ gì, nàng cũng không ngốc đến nỗi muốn thuyết phục người này, chỉ thản nhiên đáp: “Đây là sự khác nhau giữa ngươi và Chiến Bắc Liệt.”
Nàng duỗi người, chắc là giờ Chiến Bắc Liệt cũng đã xong, xoay người chậm rãi đi về phía lều lớn.
Cũng không quay đầu lại mà vừa đi vừa nói: “Còn suy đoán kia, thật sự là chuyện không đâu, tắm rồi ngủ đi.”
Đông Phương Nhuận nhìn đóa hoa tuyết xa dần rồi mất hút trong màn đêm đen tuyền.
Hắn ngửa đầu nằm vật xuống, trực tiếp nằm trên mặt cỏ héo rũ, mặt đất lạnh ẩm ướt thấm vào lưng hắn, tiến thẳng đến trái tim.
Nhìn những vì sao nhỏ trên bầu trời, hắn chậm rãi cong môi, cười ôn nhuyễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.