Chương 21
Mộc Vũ Nguyện
10/08/2023
Edit: Pha Hi
Beta: Serein
Bên ngoài cửa sổ, mưa rền gió dữ cuồng nộ khắp nơi, không kiêng nể gì đập mạnh vào cửa kính, thế nhưng lại không hề ảnh hưởng đến không khí yên tĩnh mà ái muội trong phòng.
Hơi thở của anh sát bên cô, đôi mắt đen láy nhìn Thời Diên.
Cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Thời Diên nghe được tiếng tim đập như muốn hỏng màng nhĩ của cô.
Lúc sắp rơi vào lốc xoáy ở đáy mắt anh, Thời Diên mở to hai mắt, muốn ngăn cản việc bản thân bị mê hoặc bởi sắc đẹp của ai kia.
Cô đỏ mặt, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Bùi Kỵ… anh không cần phải lảng sang chuyện khác.”
Xem ra cô không dễ tin người như vậy, ít nhất không phải giống với trước kia, nói cái gì thì tin cái đấy.
Bùi Kỵ thấp giọng cười, không nhịn được mà chọc ghẹo cô, “Vậy em muốn nghe đáp án thế nào?”
Đúng thế, sao cô phải một hai cố chấp với cái này làm gì.
Cho dù trong lòng biết rõ việc anh lái xe ngoài trời mưa là vì cô nhưng cô có thể đáp trả anh như thế nào đây.
Tốt nhất là nên dừng ở đây.
“Thay quần áo ướt đi, nếu không anh sẽ bị bệnh.”
Anh nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng, lại không khó để nghe được một chút sung sướng giấu trong đó.
“Quan tâm tôi sao?”
Giống như trẻ con được khen ngợi, khiến anh vui lên dễ như trở bàn tay.
Cũng dễ dàng để dỗ dành anh, ít nhất thì ở trước mặt cô là như thế.
Lông mi Thời Diên run run, vội áp chế cảm giác chua xót dâng trào từ đáy lòng, sau đó mới ngước lên, nhìn thẳng anh mà nói: “Cho dù là ai thì tôi cũng nói như thế. ”
Vừa nói dứt câu, nụ cười của Bùi Kỵ lập tức cứng đờ.
Dịu dàng vừa đọng lại trong đôi mắt anh đã biến mất trong nháy mắt, bị thay bằng sự lạnh lẽo tối tăm như mưa rền gió cuốn bên ngoài cửa sổ.
Anh rũ mắt, khoé miệng cong lên một nụ cười tự giễu, “Ha, tôi quên mất, em là người luôn mềm lòng mà.”
Cho dù là con chó, con mèo nằm ven đường, cô đều thấy chúng nó tội nghiệp, huống chi là anh.
Thời Diên không biết suy nghĩ trong lòng của anh, chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, ngực cô như bị ngàn mũi kim đâm vào.
Sau một lúc lâu, Bùi Kỵ bỗng nhiên mở miệng, “Em không nên tùy tiện thể hiện sự lương thiện của bản thân.”
Đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt là cảm xúc cuồng nộ gần như cố chấp, giọng điệu hung tợn, “Giống như anh, sẽ chỉ cắn em mạnh hơn, chết cũng không buông. Có rõ chưa?”
Thời Diên giật mình khi nhìn vào mắt anh, cô không kịp hiểu ý anh là gì thì Bùi Kỵ đã cúi đầu xuống.
Đôi môi ấm áp dán lên cổ cô, anh cắn chỗ da thịt non mềm, vừa cắn vừa gặm, gần như là không dùng lực.
Không có đau mà chỉ có ngứa, tê tê dại dại, đầu tim cũng ngứa ngáy theo.
Không nghĩ rằng anh thật sự nói là làm, Thời Diên lập tức mở to hai mắt, hai tai trắng nõn đỏ lên trong nháy mắt, cả người ngây ngốc.
Da cô rất trắng, rõ ràng anh không dùng bao nhiêu lực nhưng chỗ bị cắn lại biến thành màu hồng nhạt.
Bùi Kỵ cuối cùng cũng ngẩng đầu, vừa lòng nhìn dấu vết ở nơi đó, khóe môi cong lên.
“Giống như thế này.”
Gương mặt Thời Diên nhanh chóng đỏ lên, không biết là xấu hổ hay bực tức, nhưng với tính cách của cô thì dù có muốn mắng anh cũng không biết phải mắng như thế nào.
Đôi mắt xinh đẹp trừng anh, “Bùi Kỵ! Anh sao lại….”
Anh sao lại giống chó như thế, nói cắn là cắn.
Lúc này có tiếng đập cửa, là y tá đến đo nhiệt độ.
Thời Diên hoảng sợ, lập tức đẩy Bùi Kỵ ra.
Y tá vừa cầm nhiệt kế vào phòng thì đột ngột nhìn thấy cảnh này, cô ấy thoáng dừng một chút, sau đó lại vội vàng quay người rời đi.
Người trẻ tuổi bây giờ cũng thật là, trong phòng bệnh mà vẫn còn sung sức thế sao. Đúng là thói đời ngày nay nha.
Y tá một bên che mắt, một bên không nhịn được mà giáo huấn, “Ây da, bạn gái anh còn đang bị bệnh, quan tâm tới người ta chút đi. Thời gian còn dài, đâu nhất thiết là ngay bây giờ đâu.”
Nghe y tá nói thế, đồng tử Thời Diên lập tức mở to, ý thức được y tá đang hiểu lầm chuyện gì.
“Không phải, bọn tôi không… ”
Lời giải thích còn chưa kịp nói xong đã bị Bùi Kỵ cắt ngang.
Anh thong thả ung dung mà chỉnh lại tây trang vừa cởi nút, động tác tự nhiên, vẻ mặt bình thản, cứ như người vừa mới cúi đầu cắn cô không phải là anh.
Tâm tình của anh có vẻ cũng không tệ, “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Thời Diên: “?????”
Từ khi nào mà Bùi Kỵ học được cách xin lỗi người khác? Là ảo giác sao?
Hay rồi, giờ cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này.
May mắn cô y tá này không phải là người theo dõi minh tinh, ngay từ đầu đã không nhận ra cô, điều này khiến tâm trạng Thời Diên đang khẩn trương cũng thả lỏng đôi chút.
Chờ y tá đo nhiệt độ xong, Thời Diên mới phát hiện Bùi Kỵ đã đi ra ngoài từ bao giờ.
Trong phòng bệnh trống rỗng lại chỉ còn mình cô.
Thời Diên hít một hơi thật sâu rồi kéo chăn qua đầu, trùm kín mít cả người.
Tuy buồn nhưng làm cho cô có cảm giác an toàn.
Nằm trong chăn, Thời Diên bỗng nhớ đến một ngày nào đó vào ba năm trước.
Khi đó, cô mới bước vào giới giải trí, Lạc Thanh Y không phải người đại diện của cô, cũng không ai biết cô có thể chất như thế này.
Cũng là đêm mưa bão như hôm nay, cô phải quay một cảnh và ngâm nước lạnh suốt ba giờ đồng hồ.
Chờ đến lúc lê thân thể mệt mỏi trở lại khách sạn, cô đã đau đến mức không bò dậy nổi, thậm chí không có sức lực rót cho bản thân một ly nước ấm.
Lúc 3 giờ sáng, trợ lý bên cạnh đã ngủ say.
Cô không muốn làm phiền người khác nên chỉ có thể uống thuốc giảm đau, sau đó quấn bản thân trong chăn, cắn răng mà chịu đựng, lúc nhịn không được mới khóc rất nhỏ.
Cô phủ chăn lên mới không sợ sẽ bị người khác nghe thấy.
Giống ngày ba cô qua đời, cô cũng như bây giờ, lén lút trốn trong chăn mới dám khóc thành tiếng. Cô không muốn bà nội lo lắng cho mình.
Cứ như vậy, cô mơ mơ màng màng mà vượt qua đêm khó khăn đó.
Một người sau khi vượt qua được gian khổ, lúc nghĩ lại sẽ không cảm thấy gì.
Đến giờ cô chỉ nhớ rõ, đêm đó trong chăn thật sự rất lạnh.
Không như hiện tại, chăn cô rất ấm, lòng bàn chân cũng ấm.
Lúc này, âm thanh mở cửa truyền đến, tiếng chân quen thuộc đến gần, dừng ở mép giường.
Ngữ điệu anh hài hước, “Em định làm tổ ở trong đó à?”
Trong chăn không phát ra tiếng động.
Bùi Kỵ đặt ly trên tủ đầu giường, ngồi xuống ở mép giường.
Anh có chút bất đắc dĩ, giọng điệu hòa hoãn, “Xốc chăn lên đi, một lát nữa sẽ nóng đấy.”
Cuối cùng chiếc chăn cũng bị kéo xuống, lộ ra cái đầu nhỏ.
Tóc cô có hơi lộn xộn, đôi mắt hạnh chứa một tầng hơi nước khiến cho lòng người mềm đi đôi chút.
Bùi Kỵ nhìn cô, tiếng nói trầm thấp, “Ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp.”
Thời Diên quét mắt sang, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một chén cháo trắng nóng hôi hổi đặt ở đấy.
Ra là anh mới đi mua cháo cho cô.
Cô chớp chớp mắt, kinh ngạc, “Anh mới đi mua hả?”
Bùi Kỵ nhẹ nhàng trả lời: “Không, trên trời rơi xuống đó.”
“…..”
Anh mở nắp hộp cháo, khóe miệng cong lên, giọng điệu đầy ẩn ý.
“Em tự ăn hay là tôi…”
Thời Diên vội vàng cắt ngang, “Tự tôi ăn.”
Bùi Kỵ thu lại nụ cười, “Tùy em.”
Anh dựng bàn nhỏ lên giúp cô rồi xoay người đi đến sofa xem tài liệu, đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho cô.
Rõ ràng lúc nãy còn rất tốt, bây giờ lại trở thành tên mặt lạnh.
Thời Diên cũng không biết bản thân đã chọc giận gì anh, đành yên lặng mà ăn cháo.
Phòng bệnh VIP to như thế, tiếng cô ăn cháo chậm rì rì xen lẫn với tiếng lật tài liệu, hài hòa đến khó hiểu.
Thời Diên vô cùng đói bụng, mấy ngày nay bị bệnh nên cái gì cũng không ăn được.
Chén cháo bình thường trước mắt này lại khiến cô dấy lên cảm giác thèm ăn đã biến mất mấy ngày nay.
Chén cháo nhỏ rất nhanh đã thấy đáy, Thời Diên nhìn sang hướng sô pha, cô cho rằng Bùi Kỵ sẽ không quan tâm nên định yên lặng mà dọn dẹp một chút thì anh đã đứng dậy trước một bước.
Cổ tay áo của anh được xắn lên, trên cổ tay thon chắc đeo một chiếc đồng hồ màu bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo, trông cực kì đắt tiền.
Cho dù chỉ là hành động thu dọn đồ vật thì anh cũng khiến cho người ta có cảm giác đây là một loại cảnh đẹp ý vui.
Thời Diên cảm thấy Bùi Kỵ chính là người mâu thuẫn nhất mà cô từng gặp.
Tính tình của anh rõ ràng vô cùng xấu, thế nhưng có đôi khi anh lại rất kiên nhẫn.
Bùi Kỵ quen tay thu dọn xong, đi đến tủ đầu giường đưa ly nước cho cô.
Giọng điệu anh cứng ngắc, “Uống xong rồi ngủ tiếp.”
Mùi đường ngọt ngào xông vào mũi, Thời Diên ngẩn ra một lúc, lát sau mới phản ứng được đây là nước đường đỏ.
Hơi nước nóng hôi hổi bốc lên như màn sương, khiến tầm mắt cô như mờ mịt đi.
Không biết sao, hơi nóng khiến mắt cô có chút chua xót.
Thời Diên chịu đựng cảm giác kì lạ trong lòng, nhanh chóng uống xong nước đường đỏ rồi nằm trở lại giường.
Nước đường ấm áp theo thực quản chậm rãi chảy xuống dạ dày, uống xong một ly, trong lòng đều ấm lên.
Thấy cô muốn ngủ, Bùi Kỵ tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở sofa.
Thời Diên đưa lưng về phía anh, chỉ lộ ra phần ót.
Cô do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn mở miệng.
“Bùi Kỵ, ngủ ngon.”
Cô nói xong, trong phòng rơi vào yên tĩnh một lúc lâu.
Lúc Thời Diên cho rằng Bùi Kỵ sẽ không đáp lại, cô vừa định nhắm mắt thì nghe thấy một tiếng trầm thấp lạnh lùng vang lên, không nghe ra là cảm xúc gì.
“Ừm.”
Thời Diên ngủ rồi.
Trong lúc ngủ mơ, giống như có người nhẹ nhàng tặng cô gái nhỏ một nụ hôn ở trán.
Một âm thanh khàn khàn nhẹ vang bên tai cô, vừa chân thật vừa hư ảo, giống như giấu kín rất nhiều cảm xúc, dịu dàng vô cùng.
Anh nói, “Ngủ ngon.”
Một đêm này không có khó khăn như những đêm khác.
Thời Diên đã lâu không có cảm giác yên bình như vậy, chờ cô mở mắt ra lần nữa đã là giữa trưa.
Sau cơn mơ, trời lại sáng. Ánh sáng lấp lánh từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Cô hoảng hốt trong chốc lát, hình ảnh trước khi ngủ vào tối qua xuất hiện trong đầu cô.
Cách đó không xa truyền đến tiếng vang, Thời Diên vô thức quay đầu lại, tìm kiếm bóng người kia.
Là Lạc Thanh Y.
Trong nháy mắt, Thời Diên có chút thất vọng.
Lạc Thanh Y để ý đến biến hóa nhỏ này của cô, trong lòng hiểu rõ, cố ý mở miệng trêu, “Thế nào, thấy chị thì thất vọng lắm à?”
Thời Diên ra vẻ không có việc gì, bình tĩnh hỏi ngược lại, “Sao cô lại đến đây?”
Lạc Thanh Y kéo dài giọng, “Xem ra là không muốn tôi tới…”
Thời Diên bất đắc dĩ: “Đừng có làm loạn nữa…”
Lạc Thanh Y cũng không tiếp tục trêu ghẹo cô nữa, giơ tay kiểm tra nhiệt độ của cô, “Tốt hơn rồi, hạ sốt, buổi chiều có thể xuất viện.”
Thời Diên đột nhiên nhớ đến việc chính, vội vàng hỏi, “Mấy giờ rồi? Chiều nay đoàn phim khởi quay phải không?”
Lạc Thanh Y đáp, “Hoãn rồi. Buổi sáng tôi vừa nhận được tin tức bên đoàn phim, ba ngày sau sang thành phố bên cạnh, trước tiên quay phân cảnh khác. Vừa lúc cô có thể khỏi bệnh trong mấy ngày này.”
“Hoãn lại? Vì sao?”
Lạc Thanh Y nhướng mày, “Nghe nói là xung đột lịch trình.”
Tìm cớ mà thật là ngay thẳng, nhưng cuối cùng cũng tốt cho Thời Diên nên Lạc Thanh Y không cần thiết vạch trần nó.
Đối với quan hệ giữa Bùi Kỵ và Thời Diên, Lạc Thanh Y ngày càng trở nên bất lực. Ngay từ đầu, cô ấy đã cực lực phản đối vì cảm thấy họ dây dưa với nhau nhất định sẽ đau khổ.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như cô ấy sai rồi.
Đau khổ trong quá khứ hẳn là vì hiện tại chưa đủ hạnh phúc.
Thay vì phán xét đúng sai trong quá khứ, cô ấy muốn thấy Thời Diên hạnh phúc ở hiện tại.
Lạc Thanh Y trong lòng than nhẹ một tiếng, thu lại suy nghĩ của bản thân, lấy đồ ăn trên bàn đưa cho Thời Diên.
“Đói bụng không? Ăn gì đó lót dạ đi.”
Thời Diên mở túi ra, bên trong là mấy cái bánh tart trứng nướng vàng.
Mùi sữa theo túi bay ra ngoài khiến người ngửi được động đậy ngón trỏ.
Mỗi lần cô bệnh, thích nhất là ăn bánh tart trứng.
Thời Diên cong mắt, thỏa mãn giống như mèo con, vừa định mở miệng nói gì đó đã bị Lạc Thanh Y cắt ngang.
“Dừng lại, không cần cảm ơn chị, không phải chị mua.”
Thời Diên ngây ngốc: “?”
Lạc Thanh Y híp mắt, cười đầy ẩn ý, “Em nói xem?”
Âm điệu của Lạc Thanh Y kéo dài, “Nói hai người tối hôm qua có phải là…”
Lạc Thanh Y nói những lời này khiến Thời Diên tức khắc nhớ lại chuyện tối qua.
Dấu vết anh để lại trên cổ cô như bị lửa thiêu đốt, trong nháy mắt, khuôn mặt của Thời Diên cũng nóng lên.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến lời thì thầm bên tai đêm qua, có chút hư ảo.
Giống như có người cúi xuống hôn cô.
Nó có phải là giấc mơ không?
Hay… anh thật sự hôn cô trong lúc cô đang ngủ?
Beta: Serein
Bên ngoài cửa sổ, mưa rền gió dữ cuồng nộ khắp nơi, không kiêng nể gì đập mạnh vào cửa kính, thế nhưng lại không hề ảnh hưởng đến không khí yên tĩnh mà ái muội trong phòng.
Hơi thở của anh sát bên cô, đôi mắt đen láy nhìn Thời Diên.
Cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Thời Diên nghe được tiếng tim đập như muốn hỏng màng nhĩ của cô.
Lúc sắp rơi vào lốc xoáy ở đáy mắt anh, Thời Diên mở to hai mắt, muốn ngăn cản việc bản thân bị mê hoặc bởi sắc đẹp của ai kia.
Cô đỏ mặt, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Bùi Kỵ… anh không cần phải lảng sang chuyện khác.”
Xem ra cô không dễ tin người như vậy, ít nhất không phải giống với trước kia, nói cái gì thì tin cái đấy.
Bùi Kỵ thấp giọng cười, không nhịn được mà chọc ghẹo cô, “Vậy em muốn nghe đáp án thế nào?”
Đúng thế, sao cô phải một hai cố chấp với cái này làm gì.
Cho dù trong lòng biết rõ việc anh lái xe ngoài trời mưa là vì cô nhưng cô có thể đáp trả anh như thế nào đây.
Tốt nhất là nên dừng ở đây.
“Thay quần áo ướt đi, nếu không anh sẽ bị bệnh.”
Anh nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng, lại không khó để nghe được một chút sung sướng giấu trong đó.
“Quan tâm tôi sao?”
Giống như trẻ con được khen ngợi, khiến anh vui lên dễ như trở bàn tay.
Cũng dễ dàng để dỗ dành anh, ít nhất thì ở trước mặt cô là như thế.
Lông mi Thời Diên run run, vội áp chế cảm giác chua xót dâng trào từ đáy lòng, sau đó mới ngước lên, nhìn thẳng anh mà nói: “Cho dù là ai thì tôi cũng nói như thế. ”
Vừa nói dứt câu, nụ cười của Bùi Kỵ lập tức cứng đờ.
Dịu dàng vừa đọng lại trong đôi mắt anh đã biến mất trong nháy mắt, bị thay bằng sự lạnh lẽo tối tăm như mưa rền gió cuốn bên ngoài cửa sổ.
Anh rũ mắt, khoé miệng cong lên một nụ cười tự giễu, “Ha, tôi quên mất, em là người luôn mềm lòng mà.”
Cho dù là con chó, con mèo nằm ven đường, cô đều thấy chúng nó tội nghiệp, huống chi là anh.
Thời Diên không biết suy nghĩ trong lòng của anh, chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, ngực cô như bị ngàn mũi kim đâm vào.
Sau một lúc lâu, Bùi Kỵ bỗng nhiên mở miệng, “Em không nên tùy tiện thể hiện sự lương thiện của bản thân.”
Đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt là cảm xúc cuồng nộ gần như cố chấp, giọng điệu hung tợn, “Giống như anh, sẽ chỉ cắn em mạnh hơn, chết cũng không buông. Có rõ chưa?”
Thời Diên giật mình khi nhìn vào mắt anh, cô không kịp hiểu ý anh là gì thì Bùi Kỵ đã cúi đầu xuống.
Đôi môi ấm áp dán lên cổ cô, anh cắn chỗ da thịt non mềm, vừa cắn vừa gặm, gần như là không dùng lực.
Không có đau mà chỉ có ngứa, tê tê dại dại, đầu tim cũng ngứa ngáy theo.
Không nghĩ rằng anh thật sự nói là làm, Thời Diên lập tức mở to hai mắt, hai tai trắng nõn đỏ lên trong nháy mắt, cả người ngây ngốc.
Da cô rất trắng, rõ ràng anh không dùng bao nhiêu lực nhưng chỗ bị cắn lại biến thành màu hồng nhạt.
Bùi Kỵ cuối cùng cũng ngẩng đầu, vừa lòng nhìn dấu vết ở nơi đó, khóe môi cong lên.
“Giống như thế này.”
Gương mặt Thời Diên nhanh chóng đỏ lên, không biết là xấu hổ hay bực tức, nhưng với tính cách của cô thì dù có muốn mắng anh cũng không biết phải mắng như thế nào.
Đôi mắt xinh đẹp trừng anh, “Bùi Kỵ! Anh sao lại….”
Anh sao lại giống chó như thế, nói cắn là cắn.
Lúc này có tiếng đập cửa, là y tá đến đo nhiệt độ.
Thời Diên hoảng sợ, lập tức đẩy Bùi Kỵ ra.
Y tá vừa cầm nhiệt kế vào phòng thì đột ngột nhìn thấy cảnh này, cô ấy thoáng dừng một chút, sau đó lại vội vàng quay người rời đi.
Người trẻ tuổi bây giờ cũng thật là, trong phòng bệnh mà vẫn còn sung sức thế sao. Đúng là thói đời ngày nay nha.
Y tá một bên che mắt, một bên không nhịn được mà giáo huấn, “Ây da, bạn gái anh còn đang bị bệnh, quan tâm tới người ta chút đi. Thời gian còn dài, đâu nhất thiết là ngay bây giờ đâu.”
Nghe y tá nói thế, đồng tử Thời Diên lập tức mở to, ý thức được y tá đang hiểu lầm chuyện gì.
“Không phải, bọn tôi không… ”
Lời giải thích còn chưa kịp nói xong đã bị Bùi Kỵ cắt ngang.
Anh thong thả ung dung mà chỉnh lại tây trang vừa cởi nút, động tác tự nhiên, vẻ mặt bình thản, cứ như người vừa mới cúi đầu cắn cô không phải là anh.
Tâm tình của anh có vẻ cũng không tệ, “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Thời Diên: “?????”
Từ khi nào mà Bùi Kỵ học được cách xin lỗi người khác? Là ảo giác sao?
Hay rồi, giờ cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này.
May mắn cô y tá này không phải là người theo dõi minh tinh, ngay từ đầu đã không nhận ra cô, điều này khiến tâm trạng Thời Diên đang khẩn trương cũng thả lỏng đôi chút.
Chờ y tá đo nhiệt độ xong, Thời Diên mới phát hiện Bùi Kỵ đã đi ra ngoài từ bao giờ.
Trong phòng bệnh trống rỗng lại chỉ còn mình cô.
Thời Diên hít một hơi thật sâu rồi kéo chăn qua đầu, trùm kín mít cả người.
Tuy buồn nhưng làm cho cô có cảm giác an toàn.
Nằm trong chăn, Thời Diên bỗng nhớ đến một ngày nào đó vào ba năm trước.
Khi đó, cô mới bước vào giới giải trí, Lạc Thanh Y không phải người đại diện của cô, cũng không ai biết cô có thể chất như thế này.
Cũng là đêm mưa bão như hôm nay, cô phải quay một cảnh và ngâm nước lạnh suốt ba giờ đồng hồ.
Chờ đến lúc lê thân thể mệt mỏi trở lại khách sạn, cô đã đau đến mức không bò dậy nổi, thậm chí không có sức lực rót cho bản thân một ly nước ấm.
Lúc 3 giờ sáng, trợ lý bên cạnh đã ngủ say.
Cô không muốn làm phiền người khác nên chỉ có thể uống thuốc giảm đau, sau đó quấn bản thân trong chăn, cắn răng mà chịu đựng, lúc nhịn không được mới khóc rất nhỏ.
Cô phủ chăn lên mới không sợ sẽ bị người khác nghe thấy.
Giống ngày ba cô qua đời, cô cũng như bây giờ, lén lút trốn trong chăn mới dám khóc thành tiếng. Cô không muốn bà nội lo lắng cho mình.
Cứ như vậy, cô mơ mơ màng màng mà vượt qua đêm khó khăn đó.
Một người sau khi vượt qua được gian khổ, lúc nghĩ lại sẽ không cảm thấy gì.
Đến giờ cô chỉ nhớ rõ, đêm đó trong chăn thật sự rất lạnh.
Không như hiện tại, chăn cô rất ấm, lòng bàn chân cũng ấm.
Lúc này, âm thanh mở cửa truyền đến, tiếng chân quen thuộc đến gần, dừng ở mép giường.
Ngữ điệu anh hài hước, “Em định làm tổ ở trong đó à?”
Trong chăn không phát ra tiếng động.
Bùi Kỵ đặt ly trên tủ đầu giường, ngồi xuống ở mép giường.
Anh có chút bất đắc dĩ, giọng điệu hòa hoãn, “Xốc chăn lên đi, một lát nữa sẽ nóng đấy.”
Cuối cùng chiếc chăn cũng bị kéo xuống, lộ ra cái đầu nhỏ.
Tóc cô có hơi lộn xộn, đôi mắt hạnh chứa một tầng hơi nước khiến cho lòng người mềm đi đôi chút.
Bùi Kỵ nhìn cô, tiếng nói trầm thấp, “Ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp.”
Thời Diên quét mắt sang, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một chén cháo trắng nóng hôi hổi đặt ở đấy.
Ra là anh mới đi mua cháo cho cô.
Cô chớp chớp mắt, kinh ngạc, “Anh mới đi mua hả?”
Bùi Kỵ nhẹ nhàng trả lời: “Không, trên trời rơi xuống đó.”
“…..”
Anh mở nắp hộp cháo, khóe miệng cong lên, giọng điệu đầy ẩn ý.
“Em tự ăn hay là tôi…”
Thời Diên vội vàng cắt ngang, “Tự tôi ăn.”
Bùi Kỵ thu lại nụ cười, “Tùy em.”
Anh dựng bàn nhỏ lên giúp cô rồi xoay người đi đến sofa xem tài liệu, đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho cô.
Rõ ràng lúc nãy còn rất tốt, bây giờ lại trở thành tên mặt lạnh.
Thời Diên cũng không biết bản thân đã chọc giận gì anh, đành yên lặng mà ăn cháo.
Phòng bệnh VIP to như thế, tiếng cô ăn cháo chậm rì rì xen lẫn với tiếng lật tài liệu, hài hòa đến khó hiểu.
Thời Diên vô cùng đói bụng, mấy ngày nay bị bệnh nên cái gì cũng không ăn được.
Chén cháo bình thường trước mắt này lại khiến cô dấy lên cảm giác thèm ăn đã biến mất mấy ngày nay.
Chén cháo nhỏ rất nhanh đã thấy đáy, Thời Diên nhìn sang hướng sô pha, cô cho rằng Bùi Kỵ sẽ không quan tâm nên định yên lặng mà dọn dẹp một chút thì anh đã đứng dậy trước một bước.
Cổ tay áo của anh được xắn lên, trên cổ tay thon chắc đeo một chiếc đồng hồ màu bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo, trông cực kì đắt tiền.
Cho dù chỉ là hành động thu dọn đồ vật thì anh cũng khiến cho người ta có cảm giác đây là một loại cảnh đẹp ý vui.
Thời Diên cảm thấy Bùi Kỵ chính là người mâu thuẫn nhất mà cô từng gặp.
Tính tình của anh rõ ràng vô cùng xấu, thế nhưng có đôi khi anh lại rất kiên nhẫn.
Bùi Kỵ quen tay thu dọn xong, đi đến tủ đầu giường đưa ly nước cho cô.
Giọng điệu anh cứng ngắc, “Uống xong rồi ngủ tiếp.”
Mùi đường ngọt ngào xông vào mũi, Thời Diên ngẩn ra một lúc, lát sau mới phản ứng được đây là nước đường đỏ.
Hơi nước nóng hôi hổi bốc lên như màn sương, khiến tầm mắt cô như mờ mịt đi.
Không biết sao, hơi nóng khiến mắt cô có chút chua xót.
Thời Diên chịu đựng cảm giác kì lạ trong lòng, nhanh chóng uống xong nước đường đỏ rồi nằm trở lại giường.
Nước đường ấm áp theo thực quản chậm rãi chảy xuống dạ dày, uống xong một ly, trong lòng đều ấm lên.
Thấy cô muốn ngủ, Bùi Kỵ tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở sofa.
Thời Diên đưa lưng về phía anh, chỉ lộ ra phần ót.
Cô do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn mở miệng.
“Bùi Kỵ, ngủ ngon.”
Cô nói xong, trong phòng rơi vào yên tĩnh một lúc lâu.
Lúc Thời Diên cho rằng Bùi Kỵ sẽ không đáp lại, cô vừa định nhắm mắt thì nghe thấy một tiếng trầm thấp lạnh lùng vang lên, không nghe ra là cảm xúc gì.
“Ừm.”
Thời Diên ngủ rồi.
Trong lúc ngủ mơ, giống như có người nhẹ nhàng tặng cô gái nhỏ một nụ hôn ở trán.
Một âm thanh khàn khàn nhẹ vang bên tai cô, vừa chân thật vừa hư ảo, giống như giấu kín rất nhiều cảm xúc, dịu dàng vô cùng.
Anh nói, “Ngủ ngon.”
Một đêm này không có khó khăn như những đêm khác.
Thời Diên đã lâu không có cảm giác yên bình như vậy, chờ cô mở mắt ra lần nữa đã là giữa trưa.
Sau cơn mơ, trời lại sáng. Ánh sáng lấp lánh từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Cô hoảng hốt trong chốc lát, hình ảnh trước khi ngủ vào tối qua xuất hiện trong đầu cô.
Cách đó không xa truyền đến tiếng vang, Thời Diên vô thức quay đầu lại, tìm kiếm bóng người kia.
Là Lạc Thanh Y.
Trong nháy mắt, Thời Diên có chút thất vọng.
Lạc Thanh Y để ý đến biến hóa nhỏ này của cô, trong lòng hiểu rõ, cố ý mở miệng trêu, “Thế nào, thấy chị thì thất vọng lắm à?”
Thời Diên ra vẻ không có việc gì, bình tĩnh hỏi ngược lại, “Sao cô lại đến đây?”
Lạc Thanh Y kéo dài giọng, “Xem ra là không muốn tôi tới…”
Thời Diên bất đắc dĩ: “Đừng có làm loạn nữa…”
Lạc Thanh Y cũng không tiếp tục trêu ghẹo cô nữa, giơ tay kiểm tra nhiệt độ của cô, “Tốt hơn rồi, hạ sốt, buổi chiều có thể xuất viện.”
Thời Diên đột nhiên nhớ đến việc chính, vội vàng hỏi, “Mấy giờ rồi? Chiều nay đoàn phim khởi quay phải không?”
Lạc Thanh Y đáp, “Hoãn rồi. Buổi sáng tôi vừa nhận được tin tức bên đoàn phim, ba ngày sau sang thành phố bên cạnh, trước tiên quay phân cảnh khác. Vừa lúc cô có thể khỏi bệnh trong mấy ngày này.”
“Hoãn lại? Vì sao?”
Lạc Thanh Y nhướng mày, “Nghe nói là xung đột lịch trình.”
Tìm cớ mà thật là ngay thẳng, nhưng cuối cùng cũng tốt cho Thời Diên nên Lạc Thanh Y không cần thiết vạch trần nó.
Đối với quan hệ giữa Bùi Kỵ và Thời Diên, Lạc Thanh Y ngày càng trở nên bất lực. Ngay từ đầu, cô ấy đã cực lực phản đối vì cảm thấy họ dây dưa với nhau nhất định sẽ đau khổ.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như cô ấy sai rồi.
Đau khổ trong quá khứ hẳn là vì hiện tại chưa đủ hạnh phúc.
Thay vì phán xét đúng sai trong quá khứ, cô ấy muốn thấy Thời Diên hạnh phúc ở hiện tại.
Lạc Thanh Y trong lòng than nhẹ một tiếng, thu lại suy nghĩ của bản thân, lấy đồ ăn trên bàn đưa cho Thời Diên.
“Đói bụng không? Ăn gì đó lót dạ đi.”
Thời Diên mở túi ra, bên trong là mấy cái bánh tart trứng nướng vàng.
Mùi sữa theo túi bay ra ngoài khiến người ngửi được động đậy ngón trỏ.
Mỗi lần cô bệnh, thích nhất là ăn bánh tart trứng.
Thời Diên cong mắt, thỏa mãn giống như mèo con, vừa định mở miệng nói gì đó đã bị Lạc Thanh Y cắt ngang.
“Dừng lại, không cần cảm ơn chị, không phải chị mua.”
Thời Diên ngây ngốc: “?”
Lạc Thanh Y híp mắt, cười đầy ẩn ý, “Em nói xem?”
Âm điệu của Lạc Thanh Y kéo dài, “Nói hai người tối hôm qua có phải là…”
Lạc Thanh Y nói những lời này khiến Thời Diên tức khắc nhớ lại chuyện tối qua.
Dấu vết anh để lại trên cổ cô như bị lửa thiêu đốt, trong nháy mắt, khuôn mặt của Thời Diên cũng nóng lên.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến lời thì thầm bên tai đêm qua, có chút hư ảo.
Giống như có người cúi xuống hôn cô.
Nó có phải là giấc mơ không?
Hay… anh thật sự hôn cô trong lúc cô đang ngủ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.