Chương 41
Mộc Vũ Nguyện
10/08/2023
Edit: Tâm
Beta: Ano
Nhà cũ của Bùi Gia.
Người trợ lý cung kính đưa Thời Diên đến phòng uống trà ở lầu ba, gõ cửa.
“Chủ tịch, Thời Diên tiểu thư tới rồi.”
Rất nhanh, bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp già nua.
“Vào đi.”
Trợ lý đẩy cửa ra, Thời Diên khẽ gật đầu, đi vào.
Phòng trà bài trí theo phong cách cổ xưa, đàn hương lặng lẽ đốt cháy, hương trà thoang thoảng tràn ngập không khí, thật sảng khoái.
Thời Diên nhìn lên và thấy một ông lão đang ngồi ở đó.
Ông lão tóc hoa râm, trên người mặc một bộ đường trang,, trên mặt lộ ra nếp nhăn, lúc này mới hơi nhíu mày nhìn bàn cờ trước mặt.
Ông lão không ngẩng đầu lên, sự chú ý của ông vẫn ở trên ván cờ trước mặt.
Ông vẫy tay với thời Diên, “Đến đúng lúc lắm,đến chơi cờ với ông già này đi.”
Thời Diên hoàn hồn, nhận ra rằng bùi Trọng Khang đang gọi cô, bước tới.
Trên bàn cờ phức tạp, ông lão đóng hai vai, quân đen và quân trắng đấu với nhau.
Bùi Trọng Khanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và bình tĩnh đánh giá cô một vòng.
Ông trầm giọng hỏi: “Biết đánh không?”
Thời Diên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, “Vâng biết.”
“Vậy cô ngồi đi.”
*
Bốn mươi phút sau, đàn hương chậm rãi cháy hết.
Theo một tàn đàn hương rơi xuống, thắng bại đã định.
Thời Diên thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô thua, nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh và dịu dàng.
“Ngài thắng.”
Bùi Trọng Khanh hứng thú nhìn cô chằm chằm: “Cô gái, phong cách đánh cờ của cô khác xa với vẻ ngoài, nhìn thì mềm yếu nhưng thật ra không nương tay chút nào.”
Ông cười nói: “Điểm này cũng khá giống với tiểu tử kia. Nhưng lòng thù địch của nó nặng hơn nhiều, đẩy người vào ngõ cụt, một nửa đường sống đều không chừa, tàn nhẫn độc ác..”
Thời Diên mím môi, và không thể không giải thích: “Bùi Kỵ, anh ấy… chỉ là bề ngoài rất hung dữ.”
“Vậy cô đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa, nó chỉ thể hiện một mặt đó với cô..”
Thời Diên lắc đầu đầy chắc chắn: “Không phải.”
Ánh mắt cô nhu hòa, chậm rãi nói: “Anh ấy chỉ là mạnh miệng mềm lòng, bất kể là ở trên bàn cờ hay là nơi nào khác, muốn không thua chỉ có thể thắng. Nhưng tôi biết, anh ấy sẽ không bao giờ là người chủ động làm tổn thương người khác.”
Bùi Trọng Khanh lại cười, nhấp một ngụm trà và nói: “Cô biết rất rõ về nó. Khó trách…”
Có thể làm tiểu tử kia nhớ thương nhiều năm như vậy.
Nhưng cũng không nhất thiết là hiểu biết. Có rất nhiều việc, có lẽ cô cũng không biết.
Bùi Trọng Khanh lại tò mò hỏi: “Cô đã từng thấy nó đấm bốc trên võ đài chưa? Vì một số tiền nhỏ như vậy mà mạng cũng không cần.”
Biểu cảm của Thời Diên cứng lại, không thể tin được nói: “Đánh quyền sao?”
Cô cũng nghe nói rằng Bùi Kỵ thường đánh nhau với người khác và mang thương tích khắp người, nhưng anh chưa bao giờ đề cập với cô rằng anh sẽ đến võ đài quyền anh để chiến đấu.
Bùi Trọng Khang lộ ra vẻ quả nhiên trong đáy mắt.
Ông đặt tách trà xuống, chậm rãi nói: “Năm đó khi tôi đang làm ăn, tình cờ đi ngang qua Nam Tầm, xe của tôi bị hỏng, liền tìm một tiệm sửa xe để sửa.”
“Toàn bộ xưởng sửa xe, không ai dám sửa, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy siêu xe, sợ hỏng không trả nổi.”
Một đám công nhân rụt rè vây quanh xe, không ai dám thử, sợ lộ ra sự thật siêu xe họ cũng chưa thấy qua.
Lúc này, một thanh niên từ trong đám người bước ra.
Quần áo trên người chỗ nào cũng đầy bụi bặm, cổ tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay rắn chắc, lực lưỡng. Nhìn qua thì anh ta trông rất trẻ, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đôi mắt bị mái tóc đen che đi rất đẹp nhưng lại u ám.
Quá lạnh.
Anh ta đi tới xe ngồi xổm xuống, kiểm tra tình hình rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Bùi Trọng Khanh nói một con số.
Anh gật đầu, không nói thêm lời nào: “Được.”
Bùi Trọng Khanh hoài nghi thằng nhóc đột nhiên xuất hiện này: “Cậu nhóc, nếu không sửa sẽ làm chậm việc của tôi…”
Anh không kiên nhẫn ngắt lời: “Sẽ sửa tốt. “
Đây là lần đầu tiên Bùi Trọng Khanh gặp một người dám kiêu ngạo như vậy trước mặt mình.
Nhưng đáng tiếc, đứa nhỏ này kiêu ngạo nhưng cũng không làm cho người khác ghét.
Các công nhân bên cạnh ít nhiều lớn tiếng chế nhạo anh ta, nhưng anh ta dường như hoàn toàn không nghe thấy, tập trung vào công việc đang làm.
Anh rất cảm đản, sẽ không hao hết tâm tư mà che giấu mục đích của bản thân, trên người dường như có một sức sống bền bỉ đáng kinh ngạc trên cơ thể anh,
Những đứa trẻ khác đều đang tuổi đi học, còn anh thì lén lút kiếm tiền, chuyện gì có thể làm được hoặc không thể làm đều dám làm.
Sau khi chiếc xe được sửa xong, Bùi Trọng Khanh đã thưởng xứng đáng cho anh.
“Cậu không sợ nếu sửa hỏng, phá sản cũng không trả nổi sao?”
Người thanh niên cầm lấy một xấp tiền màu đỏ, sắc mặt trắng bệch, thản nhiên trả lời.
“Tôi cần tiền.”
Rõ ràng đánh một quyền kiếm được không tới năm trăm tệ, nhưng vẫn như cũ điên cuồng, liều mạng giãy dụa.
Có lẽ là bởi vì trời sinh ông và đứa trẻ Bùi Kỵ này có duyên, sau đó Bùi Trọng Khanh lại vô tình nhìn thấy anh trong trung tâm thương mại.
Ông thấy cậu bé cẩn thận rút một xấp tiền và mua một chiếc vòng tay.
Là loại của con gái.
Người trông khá lạnh lùng, nhưng không ngờ lại thuộc dạng si tình.
Bùi Trọng khanh cười thầm trong lòng, và hỏi Thời Diên: “Trước đây nó có đưa cho cô một chiếc vòng tay đúng không?”
Thời Diên sửng sốt, không kịp mở miệng đã nghe thấy Bùi Trọng Khanh cười ha hả mà nói: “Cô biết đấy, Lúc trước bởi vì muốn kiếm tiền mua vòng tay kia, ở trong võ đài quyền anh suýt chút nữa bị người đánh đến tàn phế.”
Sắc mặt cô tái nhợt đi một chút.
Thời Diên chợt nhớ đến những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể Bùi Kỵ.
Cô luôn ngu ngốc cho rằng vết thương của anh đều là do năm đó có người gây sự và đánh nhau ở Nam Tầm.
Hóa ra không phải vậy.
Thời Diên biết rằng vào thời điểm đó, cha của Bùi Kỵ đã cho anh tiền nhưng anh chưa bao giờ sử dụng một xu.
Trên thực tế, anh đã có một cuộc sống rất khó khăn, nhưng anh đã giấu diếm cô rất nhiều điều.
Nhưng tại sao anh ấy lại làm việc vất vả và nguy hiểm như vậy chỉ để kiếm tiền mua quà sinh nhật cho cô ấy.
Trái tim của Thời Diên đập thình thịch, như thể nước biển đang từng chút một lan ra từ trái tim cô, đến mũi và miệng, gần như khiến cô ngạt thở.
Chiếc ấm đun nước trước mặt sủi bọt sủi tăm, hơi nóng làm mắt cô ươn ướt.
Bùi trọng Khanh chậm rãi rót trà mới vào tách trà trước mặt cô, nói: “Lúc đầu, chính cô là người đề nghị chia tay với nó.”
Đôi môi của Thời Diên tái nhợt đến mức không còn giọt máu, giọng nói của cô run rẩy. nhỏ: “Đúng vậy.”
Bùi Trọng Khanh khẽ thở dài: “Kỳ thực, cô có thể nói rõ ràng với nó, tại sao lại khiến nó hận cô.” Thời Diên sững sờ, và đột nhiên ngước mắt lên: “ Ngài…biết?”
Bùi Trọng Khanh nhẹ giọng nói: “ Dù sao tôi cũng sống lâu hơn thằng nhóc Bùi Kỵ kia mấy chục năm, nó không phát hiện không có nghĩa là lão phu không phát hiện.”
Thời Diên cụp mi, vô thức siết chặt đầu ngón tay.
“Tôi biết, cô đang nghĩ tới nó, Bùi Kỵ quá mức cực đoan, đặc biệt là đối với cô, gạt nó cũng tốt, nhưng lỡ có ngày nó phát hiện…”
Thật sự phát điên, ai có thể kiểm soát nó chứ?
“Sẽ không,” cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói, “Chuyện của quá khứ hãy để nó qua đi.”
Thời Diên đứng dậy, từ từ cúi xuống và nghiêm túc cúi đầu trước ông.
Cô hơi nghẹn ngào, “Cảm ơn ông đã nói với cháu điều này hôm nay, cảm ơn ông đã … giúp anh ấy khi đó.”
Thời Diên thực sự biết ơn Chủ tịch Bùi.
Nếu không có ông ấy, bùi Kỵ có thể ở vậy cả đời, mà không phải như bây giờ.
Bùi Trọng khanh mỉm cười nhẹ nhõm và không nói gì nữa.
Những gì nên nói đã được nói, ông cũng không ở lại với cô lâu.
Sau khi để quản gia tiễn Thời Diên đi, trợ lý cung kính gõ cửa đi vào.
“Chủ tịch, Thời tiểu thư đã đi rồi.”
Bùi trọng Khanh chậm rãi rót cho mình một tách trà mới, gật đầu.
Trợ lý đứng tại chỗ, muốn nói rồi lại thôì: “Ngài.. “
“Cậu có phải hay không muốn hỏi tôi, vì sao không ép cô gái kia chủ động rời khỏi Bùi Kỵ.”
Trợ lý vội vàng cúi đầu: “Tôi chỉ là tò mò, rõ ràng Ôn gia mới là lựa chọn tốt hơn…”
Bùi Trọng Khanh lắc đầu hết lần này đến lần khác, thở dài: “Ngươi không nhìn thấy bộ dáng mấy năm trước lúc nha đầu này bỏ nó.”
Có người, bị tình yêu làm tổn thương rồi cũng sẽ vì tình yêu làm miệng vết thương sẽ từ từ lành lại
Bùi Trọng Khanh nhắm mắt lại, cảm thấy có chút thổn thức
“Nhưng đối với Bùi kỵ, nó bị thương khi còn nhỏ, nha đầu đó là liều thuốc của nó. Nếu tôi dám ngăn cản nó, chỉ sợ có thể đến nhà của tôi cũng bị nó đánh sập mái, Giao dịch này không có lời.”
Hơn nữa, cô gái kia đánh cờ thật sự rất tốt, so với Bùi Kỵ tùy tiện chém giết còn tốt hơn nhiều.
Bùi Trọng Khanh mỉm cười, uống một hơi cạn sạch trà trong chén*
Chiều tối, màn đêm buông xuống.
Lạc Thanh Y nhận được tin nhắn WeChat của Thời Diên, khi chạy đến nơi, cô đã thấy trên bàn rượu vang đã trống rỗng.
Trong phòng riêng trên sô pha, Thời Diên ngồi một mình ở đó, hai gò má trắng nõn ửng hồng, hai mắt mơ hồ không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Một mình cô uống hết chai này?”
“Làm sao vậy? Uống rượu giải sầu sao? chủ tịch Bùi không đồng ý cô cùng ông chủ Bùi ở bên nhau sao?
Thời Diên phản ứng vài giây, chậm rãi lắc đầu.
“Chủ tịch Bùi rất tốt…”
Rõ ràng cô là người kém cỏi nhất.
Lạc Thanh Y di chuyển mông, ngồi xuống bên cạnh cô và nhẹ nhàng dỗ dành: “Sau đó thì sao? Nếu cô không nói với tôi, tôi làm sao có thể an ủi cô.”
Thời Diên hít hít cái mũi, ánh mắt tan rã, chậm rãi hỏi:” Nếu có một người đối xử rất tốt với cô, nhưng cô lại khiến anh ấy rất khổ sở, phải làm sao bây giờ…”
Nói xong, cô lại cụp mắt xuống, ánh mắt u ám.
“Vậy thì cô nên đối xử tốt gấp bội với anh ấy hơn.”
Vừa mới trả lời xong câu này, Lạc Thanh Y cúi đầu xuống, thấy Thời Diên đã nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hô hấp cô đều đều, có hơi say đến bất tỉnh nhân sự.
Trong lòng chậm rãi hình thành một ý nghĩ, Lạc Thanh Y mím môi, dứt khoát lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lạc Thanh Y liếc nhìn người say rượu trên ghế sô pha, cong lên khóe môi, mạnh dạn nói.
“Ông chủ Bùi, vợ anh uống say, anh có rảnh đón cô ấy không?”
*
Nửa tiếng sau.
Ông chủ Bùi đẩy cửa phòng riêng ra, nhìn thấy chai rượu trống rỗng trên bàn, vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng trong giây lát.
“Chuyện gì xảy ra.”
Lạc Thanh Y vội vàng giơ tay ra vẻ vô tội: “Tôi thật sự không biết, tôi ở đây liền như vậy.”
Bùi Kỵ đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, đồng thời cao bằng cô.
Thời Diên vừa mới tỉnh lại, lúc này hai mắt khép hờ, hai gò má ửng hồng, hàng mi cong vút rũ xuống, tư thế cực kỳ đáng yêu.
Sắc mặt nam nhân không dịu đi, trầm giọng hỏi cô: “Em say như vậy, biết anh là ai không?”
Thời Diên nhìn anh chằm chằm một hồi, ánh mắt mông lung chậm rãi cong lên, lộ ra vài phần quyến rũ, lộ ra một chút ngây thơ mà ngày thường không nhìn thấy,
“Bùi Kỵ… nhận ra…”
Anh khẽ hừ một tiếng, “Còn có lương tâm.”
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên đưa tay về phía anh, giọng nói nhỏ nhẹ.
“Ôm…”
Bùi Kỵ sững người không phát hiện.
Lạc Thanh Y ở một bên cũng sững sờ trong giây lát.
Hóa ra Thời Diên khi say rượu lại rất….. Chủ động.
Cô cảm thấy lúc này mình sáng hơn bóng đèn trên mái nhà hàng trăm watt, hiện tại hẳn là nên tự giác móc mắt ra.
Ngược lại, Bùi Kỵ trông điềm tĩnh tự nhiên
Anh nhìn xuống cô một lúc lâu mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Phải là bây giờ sao?”
Thời Diên chậm rãi gật đầu, nhưng đôi mắt mờ sương lại kiên định.
“Hừm… bây giờ…”
Ngay sau đó, cô được bế lên.
Vòng tay của người đàn ông rộng rãi ấm áp, thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt, hơi thở sạch sẽ dễ chịu, khiến cô có cảm giác quen thuộc và yên tâm.
Thời Diên vô thức dụi vào ngực anh, cảm thấy mỹ mãn mà giãn cơ mặt, giống như một con mèo con thoả mãn.
“Tôi đưa cô ấy về trước. Đưa túi của cô ấy cho tôi.”
Lạc Thanh Y sực tỉnh, vội vàng đưa cho anh chiếc túi của Thời Diên trên ghế sô pha.
“Cảm ơn.”
Khi Bùi Kỵ ôm Thời Diên đi ra ngoài, Lạc Thanh Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm thấy có chút phấn khích.
Tuy nhiên, khi cô quay đầu lại, cô thấy một thứ gì đó nằm trên ghế sofa.
Có vẻ như nó vừa rơi ra khỏi túi của Thời Diên.
Sau khi Lạc Thanh Y nhìn kỹ hơn và thấy đó là gì, đồng tử của cô giãn ra ngay lập tức đã thốt ra một ngôn ngữ th.ô tục mất hình tượng.
Mẹ kiếp. Xong rồi.
*
Ngoài cửa, Chu Cảnh Lâm từ xa nhìn thấy Bùi Kỵ ôm người nào đó đi tới.
Anh nhanh chóng mở cửa xe, ngập ngừng hỏi: “Ông chủ Bùi, anh có quay lại công ty không…”
Bùi Kỵ cúi người đặt Thời Diên ngồi ở hàng ghế sau, kéo cà vạt của anh, thở phào nhẹ nhõm.
Giọng anh vẫn lạnh lùng, không chút cảm xúc: “Về nhà đi.”
Chu Cảnh Lâm không dám chậm trễ, lập tức quay trở lại ghế lái: “Được.”
Ở ghế sau, Thời Diên nghiêng đầu dựa vào vai anh, hơi thở bình thản, mắt vẫn còn đờ đẫn.
Cô nhướng mi, ánh mắt từ từ lướt từ sống mũi cao của người đàn ông đến đôi môi của anh.
Có nhiều người nói rằng đàn ông môi mỏng trời sinh bạc tình, thế mà anh lại không gióng như vậy.
Đang nhìn, cô đột nhiên ma xui quỷ khiến giơ tay lên, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đáp xuống môi anh.
Chỉ với một cái chạm nhẹ như vậy, Thời Diên cảm thấy cơ thể anh cứng đờ.
Nhưng đầu óc cô choáng váng, ý thức không rõ ràng chút nào, chỉ còn lại một ý nghĩ.
Quá mềm.
Trông giống như ….
Tuy nhiên, trước khi cô có cơ hội thực hiện bước tiếp theo, tay cô đã bị anh nắm chặt.
Yết hầu Bùi Kỵ lăn một cái, nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của cô, đôi mắt anh thâm quầng, bóng tối bị kìm hãm sâu sắc.
Thanh âm của hắn trở nên khàn khàn: “Ngoan một chút, đừng khiêu khích anh.”
Anh thật dữ.
Thời Diên thất bại, nhìn anh bằng một đôi mắt mơ màng tràn ngập tủi thân, giống như một con mèo con, trông thật đáng thương.
Bùi Kỵ hít một hơi thật sâu, chỉ có thể rời mắt khỏi cô,bực bội kéo cà vạt.
“Chu Cảnh Lâm, lái xe nhanh lên.”
Phía trước Chu Cảnh Lâm run lẩy bẩy, không dám quay đầu lại, chỉ có thể yên lặng đạp ga.
Chẳng bao lâu, chiếc Maybach dừng lại ở lối vào biệt thự.
Bùi Kỵ ôm cô xuống xe, nhanh chân bước về phía cửa.
Từ góc nhìn của Thời Diên, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét lạnh lùng và mỏng manh của anh, cũng như đường viền môi mím chặt.
Có phải anh ấy không vui?
Thần kinh bị rượu bào mòn không cho phép Thời Diên nghĩ về một vấn đề phức tạp như vậy.
Khoảnh khắc cửa vào mở ra, Thời Diên đã được anh đặt ở tủ bên cạnh.
Cô giật mình, hai chân vô thức kẹp chặt lấy eo anh.
Lòng bàn tay ấm áp ôm lấy gáy cô, trong ý thức hỗn loạn của anh, Thời Diên đập vào đôi mắt sâu như mực của anh.
Không còn giống như vừa rồi ở trên xe, giờ phút này trong mắt anh tất cả sự nhẫn nhịn cùng kiềm chế đều bị trút ra ngoài, nhuốm đầy dụ.c vọng nồng đậm, gần như thiêu đốt cô.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi lạnh giá của anh áp lên cô, nụ hôn khẩn trương và mãnh liệt.
Hơi thở đột nhiên bị cướp đoạt, đầu óc vốn đã hỗn loạn của Thời Diên lập tức càng thêm hỗn loạn.
Không khí xung quanh như ngưng đọng, dưỡng khí ngày càng loãng khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Anh khẽ cắn môi cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn xen lẫn với tiếng thở dố.c trầm đục, dịu dàng mà tràn đầy mê hoặc cùng dụ dỗ.
“Bảo bối, há miệng.”
Beta: Ano
Nhà cũ của Bùi Gia.
Người trợ lý cung kính đưa Thời Diên đến phòng uống trà ở lầu ba, gõ cửa.
“Chủ tịch, Thời Diên tiểu thư tới rồi.”
Rất nhanh, bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp già nua.
“Vào đi.”
Trợ lý đẩy cửa ra, Thời Diên khẽ gật đầu, đi vào.
Phòng trà bài trí theo phong cách cổ xưa, đàn hương lặng lẽ đốt cháy, hương trà thoang thoảng tràn ngập không khí, thật sảng khoái.
Thời Diên nhìn lên và thấy một ông lão đang ngồi ở đó.
Ông lão tóc hoa râm, trên người mặc một bộ đường trang,, trên mặt lộ ra nếp nhăn, lúc này mới hơi nhíu mày nhìn bàn cờ trước mặt.
Ông lão không ngẩng đầu lên, sự chú ý của ông vẫn ở trên ván cờ trước mặt.
Ông vẫy tay với thời Diên, “Đến đúng lúc lắm,đến chơi cờ với ông già này đi.”
Thời Diên hoàn hồn, nhận ra rằng bùi Trọng Khang đang gọi cô, bước tới.
Trên bàn cờ phức tạp, ông lão đóng hai vai, quân đen và quân trắng đấu với nhau.
Bùi Trọng Khanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và bình tĩnh đánh giá cô một vòng.
Ông trầm giọng hỏi: “Biết đánh không?”
Thời Diên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, “Vâng biết.”
“Vậy cô ngồi đi.”
*
Bốn mươi phút sau, đàn hương chậm rãi cháy hết.
Theo một tàn đàn hương rơi xuống, thắng bại đã định.
Thời Diên thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô thua, nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh và dịu dàng.
“Ngài thắng.”
Bùi Trọng Khanh hứng thú nhìn cô chằm chằm: “Cô gái, phong cách đánh cờ của cô khác xa với vẻ ngoài, nhìn thì mềm yếu nhưng thật ra không nương tay chút nào.”
Ông cười nói: “Điểm này cũng khá giống với tiểu tử kia. Nhưng lòng thù địch của nó nặng hơn nhiều, đẩy người vào ngõ cụt, một nửa đường sống đều không chừa, tàn nhẫn độc ác..”
Thời Diên mím môi, và không thể không giải thích: “Bùi Kỵ, anh ấy… chỉ là bề ngoài rất hung dữ.”
“Vậy cô đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa, nó chỉ thể hiện một mặt đó với cô..”
Thời Diên lắc đầu đầy chắc chắn: “Không phải.”
Ánh mắt cô nhu hòa, chậm rãi nói: “Anh ấy chỉ là mạnh miệng mềm lòng, bất kể là ở trên bàn cờ hay là nơi nào khác, muốn không thua chỉ có thể thắng. Nhưng tôi biết, anh ấy sẽ không bao giờ là người chủ động làm tổn thương người khác.”
Bùi Trọng Khanh lại cười, nhấp một ngụm trà và nói: “Cô biết rất rõ về nó. Khó trách…”
Có thể làm tiểu tử kia nhớ thương nhiều năm như vậy.
Nhưng cũng không nhất thiết là hiểu biết. Có rất nhiều việc, có lẽ cô cũng không biết.
Bùi Trọng Khanh lại tò mò hỏi: “Cô đã từng thấy nó đấm bốc trên võ đài chưa? Vì một số tiền nhỏ như vậy mà mạng cũng không cần.”
Biểu cảm của Thời Diên cứng lại, không thể tin được nói: “Đánh quyền sao?”
Cô cũng nghe nói rằng Bùi Kỵ thường đánh nhau với người khác và mang thương tích khắp người, nhưng anh chưa bao giờ đề cập với cô rằng anh sẽ đến võ đài quyền anh để chiến đấu.
Bùi Trọng Khang lộ ra vẻ quả nhiên trong đáy mắt.
Ông đặt tách trà xuống, chậm rãi nói: “Năm đó khi tôi đang làm ăn, tình cờ đi ngang qua Nam Tầm, xe của tôi bị hỏng, liền tìm một tiệm sửa xe để sửa.”
“Toàn bộ xưởng sửa xe, không ai dám sửa, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy siêu xe, sợ hỏng không trả nổi.”
Một đám công nhân rụt rè vây quanh xe, không ai dám thử, sợ lộ ra sự thật siêu xe họ cũng chưa thấy qua.
Lúc này, một thanh niên từ trong đám người bước ra.
Quần áo trên người chỗ nào cũng đầy bụi bặm, cổ tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay rắn chắc, lực lưỡng. Nhìn qua thì anh ta trông rất trẻ, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đôi mắt bị mái tóc đen che đi rất đẹp nhưng lại u ám.
Quá lạnh.
Anh ta đi tới xe ngồi xổm xuống, kiểm tra tình hình rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Bùi Trọng Khanh nói một con số.
Anh gật đầu, không nói thêm lời nào: “Được.”
Bùi Trọng Khanh hoài nghi thằng nhóc đột nhiên xuất hiện này: “Cậu nhóc, nếu không sửa sẽ làm chậm việc của tôi…”
Anh không kiên nhẫn ngắt lời: “Sẽ sửa tốt. “
Đây là lần đầu tiên Bùi Trọng Khanh gặp một người dám kiêu ngạo như vậy trước mặt mình.
Nhưng đáng tiếc, đứa nhỏ này kiêu ngạo nhưng cũng không làm cho người khác ghét.
Các công nhân bên cạnh ít nhiều lớn tiếng chế nhạo anh ta, nhưng anh ta dường như hoàn toàn không nghe thấy, tập trung vào công việc đang làm.
Anh rất cảm đản, sẽ không hao hết tâm tư mà che giấu mục đích của bản thân, trên người dường như có một sức sống bền bỉ đáng kinh ngạc trên cơ thể anh,
Những đứa trẻ khác đều đang tuổi đi học, còn anh thì lén lút kiếm tiền, chuyện gì có thể làm được hoặc không thể làm đều dám làm.
Sau khi chiếc xe được sửa xong, Bùi Trọng Khanh đã thưởng xứng đáng cho anh.
“Cậu không sợ nếu sửa hỏng, phá sản cũng không trả nổi sao?”
Người thanh niên cầm lấy một xấp tiền màu đỏ, sắc mặt trắng bệch, thản nhiên trả lời.
“Tôi cần tiền.”
Rõ ràng đánh một quyền kiếm được không tới năm trăm tệ, nhưng vẫn như cũ điên cuồng, liều mạng giãy dụa.
Có lẽ là bởi vì trời sinh ông và đứa trẻ Bùi Kỵ này có duyên, sau đó Bùi Trọng Khanh lại vô tình nhìn thấy anh trong trung tâm thương mại.
Ông thấy cậu bé cẩn thận rút một xấp tiền và mua một chiếc vòng tay.
Là loại của con gái.
Người trông khá lạnh lùng, nhưng không ngờ lại thuộc dạng si tình.
Bùi Trọng khanh cười thầm trong lòng, và hỏi Thời Diên: “Trước đây nó có đưa cho cô một chiếc vòng tay đúng không?”
Thời Diên sửng sốt, không kịp mở miệng đã nghe thấy Bùi Trọng Khanh cười ha hả mà nói: “Cô biết đấy, Lúc trước bởi vì muốn kiếm tiền mua vòng tay kia, ở trong võ đài quyền anh suýt chút nữa bị người đánh đến tàn phế.”
Sắc mặt cô tái nhợt đi một chút.
Thời Diên chợt nhớ đến những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể Bùi Kỵ.
Cô luôn ngu ngốc cho rằng vết thương của anh đều là do năm đó có người gây sự và đánh nhau ở Nam Tầm.
Hóa ra không phải vậy.
Thời Diên biết rằng vào thời điểm đó, cha của Bùi Kỵ đã cho anh tiền nhưng anh chưa bao giờ sử dụng một xu.
Trên thực tế, anh đã có một cuộc sống rất khó khăn, nhưng anh đã giấu diếm cô rất nhiều điều.
Nhưng tại sao anh ấy lại làm việc vất vả và nguy hiểm như vậy chỉ để kiếm tiền mua quà sinh nhật cho cô ấy.
Trái tim của Thời Diên đập thình thịch, như thể nước biển đang từng chút một lan ra từ trái tim cô, đến mũi và miệng, gần như khiến cô ngạt thở.
Chiếc ấm đun nước trước mặt sủi bọt sủi tăm, hơi nóng làm mắt cô ươn ướt.
Bùi trọng Khanh chậm rãi rót trà mới vào tách trà trước mặt cô, nói: “Lúc đầu, chính cô là người đề nghị chia tay với nó.”
Đôi môi của Thời Diên tái nhợt đến mức không còn giọt máu, giọng nói của cô run rẩy. nhỏ: “Đúng vậy.”
Bùi Trọng Khanh khẽ thở dài: “Kỳ thực, cô có thể nói rõ ràng với nó, tại sao lại khiến nó hận cô.” Thời Diên sững sờ, và đột nhiên ngước mắt lên: “ Ngài…biết?”
Bùi Trọng Khanh nhẹ giọng nói: “ Dù sao tôi cũng sống lâu hơn thằng nhóc Bùi Kỵ kia mấy chục năm, nó không phát hiện không có nghĩa là lão phu không phát hiện.”
Thời Diên cụp mi, vô thức siết chặt đầu ngón tay.
“Tôi biết, cô đang nghĩ tới nó, Bùi Kỵ quá mức cực đoan, đặc biệt là đối với cô, gạt nó cũng tốt, nhưng lỡ có ngày nó phát hiện…”
Thật sự phát điên, ai có thể kiểm soát nó chứ?
“Sẽ không,” cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói, “Chuyện của quá khứ hãy để nó qua đi.”
Thời Diên đứng dậy, từ từ cúi xuống và nghiêm túc cúi đầu trước ông.
Cô hơi nghẹn ngào, “Cảm ơn ông đã nói với cháu điều này hôm nay, cảm ơn ông đã … giúp anh ấy khi đó.”
Thời Diên thực sự biết ơn Chủ tịch Bùi.
Nếu không có ông ấy, bùi Kỵ có thể ở vậy cả đời, mà không phải như bây giờ.
Bùi Trọng khanh mỉm cười nhẹ nhõm và không nói gì nữa.
Những gì nên nói đã được nói, ông cũng không ở lại với cô lâu.
Sau khi để quản gia tiễn Thời Diên đi, trợ lý cung kính gõ cửa đi vào.
“Chủ tịch, Thời tiểu thư đã đi rồi.”
Bùi trọng Khanh chậm rãi rót cho mình một tách trà mới, gật đầu.
Trợ lý đứng tại chỗ, muốn nói rồi lại thôì: “Ngài.. “
“Cậu có phải hay không muốn hỏi tôi, vì sao không ép cô gái kia chủ động rời khỏi Bùi Kỵ.”
Trợ lý vội vàng cúi đầu: “Tôi chỉ là tò mò, rõ ràng Ôn gia mới là lựa chọn tốt hơn…”
Bùi Trọng Khanh lắc đầu hết lần này đến lần khác, thở dài: “Ngươi không nhìn thấy bộ dáng mấy năm trước lúc nha đầu này bỏ nó.”
Có người, bị tình yêu làm tổn thương rồi cũng sẽ vì tình yêu làm miệng vết thương sẽ từ từ lành lại
Bùi Trọng Khanh nhắm mắt lại, cảm thấy có chút thổn thức
“Nhưng đối với Bùi kỵ, nó bị thương khi còn nhỏ, nha đầu đó là liều thuốc của nó. Nếu tôi dám ngăn cản nó, chỉ sợ có thể đến nhà của tôi cũng bị nó đánh sập mái, Giao dịch này không có lời.”
Hơn nữa, cô gái kia đánh cờ thật sự rất tốt, so với Bùi Kỵ tùy tiện chém giết còn tốt hơn nhiều.
Bùi Trọng Khanh mỉm cười, uống một hơi cạn sạch trà trong chén*
Chiều tối, màn đêm buông xuống.
Lạc Thanh Y nhận được tin nhắn WeChat của Thời Diên, khi chạy đến nơi, cô đã thấy trên bàn rượu vang đã trống rỗng.
Trong phòng riêng trên sô pha, Thời Diên ngồi một mình ở đó, hai gò má trắng nõn ửng hồng, hai mắt mơ hồ không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Một mình cô uống hết chai này?”
“Làm sao vậy? Uống rượu giải sầu sao? chủ tịch Bùi không đồng ý cô cùng ông chủ Bùi ở bên nhau sao?
Thời Diên phản ứng vài giây, chậm rãi lắc đầu.
“Chủ tịch Bùi rất tốt…”
Rõ ràng cô là người kém cỏi nhất.
Lạc Thanh Y di chuyển mông, ngồi xuống bên cạnh cô và nhẹ nhàng dỗ dành: “Sau đó thì sao? Nếu cô không nói với tôi, tôi làm sao có thể an ủi cô.”
Thời Diên hít hít cái mũi, ánh mắt tan rã, chậm rãi hỏi:” Nếu có một người đối xử rất tốt với cô, nhưng cô lại khiến anh ấy rất khổ sở, phải làm sao bây giờ…”
Nói xong, cô lại cụp mắt xuống, ánh mắt u ám.
“Vậy thì cô nên đối xử tốt gấp bội với anh ấy hơn.”
Vừa mới trả lời xong câu này, Lạc Thanh Y cúi đầu xuống, thấy Thời Diên đã nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hô hấp cô đều đều, có hơi say đến bất tỉnh nhân sự.
Trong lòng chậm rãi hình thành một ý nghĩ, Lạc Thanh Y mím môi, dứt khoát lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lạc Thanh Y liếc nhìn người say rượu trên ghế sô pha, cong lên khóe môi, mạnh dạn nói.
“Ông chủ Bùi, vợ anh uống say, anh có rảnh đón cô ấy không?”
*
Nửa tiếng sau.
Ông chủ Bùi đẩy cửa phòng riêng ra, nhìn thấy chai rượu trống rỗng trên bàn, vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng trong giây lát.
“Chuyện gì xảy ra.”
Lạc Thanh Y vội vàng giơ tay ra vẻ vô tội: “Tôi thật sự không biết, tôi ở đây liền như vậy.”
Bùi Kỵ đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, đồng thời cao bằng cô.
Thời Diên vừa mới tỉnh lại, lúc này hai mắt khép hờ, hai gò má ửng hồng, hàng mi cong vút rũ xuống, tư thế cực kỳ đáng yêu.
Sắc mặt nam nhân không dịu đi, trầm giọng hỏi cô: “Em say như vậy, biết anh là ai không?”
Thời Diên nhìn anh chằm chằm một hồi, ánh mắt mông lung chậm rãi cong lên, lộ ra vài phần quyến rũ, lộ ra một chút ngây thơ mà ngày thường không nhìn thấy,
“Bùi Kỵ… nhận ra…”
Anh khẽ hừ một tiếng, “Còn có lương tâm.”
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên đưa tay về phía anh, giọng nói nhỏ nhẹ.
“Ôm…”
Bùi Kỵ sững người không phát hiện.
Lạc Thanh Y ở một bên cũng sững sờ trong giây lát.
Hóa ra Thời Diên khi say rượu lại rất….. Chủ động.
Cô cảm thấy lúc này mình sáng hơn bóng đèn trên mái nhà hàng trăm watt, hiện tại hẳn là nên tự giác móc mắt ra.
Ngược lại, Bùi Kỵ trông điềm tĩnh tự nhiên
Anh nhìn xuống cô một lúc lâu mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Phải là bây giờ sao?”
Thời Diên chậm rãi gật đầu, nhưng đôi mắt mờ sương lại kiên định.
“Hừm… bây giờ…”
Ngay sau đó, cô được bế lên.
Vòng tay của người đàn ông rộng rãi ấm áp, thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt, hơi thở sạch sẽ dễ chịu, khiến cô có cảm giác quen thuộc và yên tâm.
Thời Diên vô thức dụi vào ngực anh, cảm thấy mỹ mãn mà giãn cơ mặt, giống như một con mèo con thoả mãn.
“Tôi đưa cô ấy về trước. Đưa túi của cô ấy cho tôi.”
Lạc Thanh Y sực tỉnh, vội vàng đưa cho anh chiếc túi của Thời Diên trên ghế sô pha.
“Cảm ơn.”
Khi Bùi Kỵ ôm Thời Diên đi ra ngoài, Lạc Thanh Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm thấy có chút phấn khích.
Tuy nhiên, khi cô quay đầu lại, cô thấy một thứ gì đó nằm trên ghế sofa.
Có vẻ như nó vừa rơi ra khỏi túi của Thời Diên.
Sau khi Lạc Thanh Y nhìn kỹ hơn và thấy đó là gì, đồng tử của cô giãn ra ngay lập tức đã thốt ra một ngôn ngữ th.ô tục mất hình tượng.
Mẹ kiếp. Xong rồi.
*
Ngoài cửa, Chu Cảnh Lâm từ xa nhìn thấy Bùi Kỵ ôm người nào đó đi tới.
Anh nhanh chóng mở cửa xe, ngập ngừng hỏi: “Ông chủ Bùi, anh có quay lại công ty không…”
Bùi Kỵ cúi người đặt Thời Diên ngồi ở hàng ghế sau, kéo cà vạt của anh, thở phào nhẹ nhõm.
Giọng anh vẫn lạnh lùng, không chút cảm xúc: “Về nhà đi.”
Chu Cảnh Lâm không dám chậm trễ, lập tức quay trở lại ghế lái: “Được.”
Ở ghế sau, Thời Diên nghiêng đầu dựa vào vai anh, hơi thở bình thản, mắt vẫn còn đờ đẫn.
Cô nhướng mi, ánh mắt từ từ lướt từ sống mũi cao của người đàn ông đến đôi môi của anh.
Có nhiều người nói rằng đàn ông môi mỏng trời sinh bạc tình, thế mà anh lại không gióng như vậy.
Đang nhìn, cô đột nhiên ma xui quỷ khiến giơ tay lên, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đáp xuống môi anh.
Chỉ với một cái chạm nhẹ như vậy, Thời Diên cảm thấy cơ thể anh cứng đờ.
Nhưng đầu óc cô choáng váng, ý thức không rõ ràng chút nào, chỉ còn lại một ý nghĩ.
Quá mềm.
Trông giống như ….
Tuy nhiên, trước khi cô có cơ hội thực hiện bước tiếp theo, tay cô đã bị anh nắm chặt.
Yết hầu Bùi Kỵ lăn một cái, nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của cô, đôi mắt anh thâm quầng, bóng tối bị kìm hãm sâu sắc.
Thanh âm của hắn trở nên khàn khàn: “Ngoan một chút, đừng khiêu khích anh.”
Anh thật dữ.
Thời Diên thất bại, nhìn anh bằng một đôi mắt mơ màng tràn ngập tủi thân, giống như một con mèo con, trông thật đáng thương.
Bùi Kỵ hít một hơi thật sâu, chỉ có thể rời mắt khỏi cô,bực bội kéo cà vạt.
“Chu Cảnh Lâm, lái xe nhanh lên.”
Phía trước Chu Cảnh Lâm run lẩy bẩy, không dám quay đầu lại, chỉ có thể yên lặng đạp ga.
Chẳng bao lâu, chiếc Maybach dừng lại ở lối vào biệt thự.
Bùi Kỵ ôm cô xuống xe, nhanh chân bước về phía cửa.
Từ góc nhìn của Thời Diên, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét lạnh lùng và mỏng manh của anh, cũng như đường viền môi mím chặt.
Có phải anh ấy không vui?
Thần kinh bị rượu bào mòn không cho phép Thời Diên nghĩ về một vấn đề phức tạp như vậy.
Khoảnh khắc cửa vào mở ra, Thời Diên đã được anh đặt ở tủ bên cạnh.
Cô giật mình, hai chân vô thức kẹp chặt lấy eo anh.
Lòng bàn tay ấm áp ôm lấy gáy cô, trong ý thức hỗn loạn của anh, Thời Diên đập vào đôi mắt sâu như mực của anh.
Không còn giống như vừa rồi ở trên xe, giờ phút này trong mắt anh tất cả sự nhẫn nhịn cùng kiềm chế đều bị trút ra ngoài, nhuốm đầy dụ.c vọng nồng đậm, gần như thiêu đốt cô.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi lạnh giá của anh áp lên cô, nụ hôn khẩn trương và mãnh liệt.
Hơi thở đột nhiên bị cướp đoạt, đầu óc vốn đã hỗn loạn của Thời Diên lập tức càng thêm hỗn loạn.
Không khí xung quanh như ngưng đọng, dưỡng khí ngày càng loãng khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Anh khẽ cắn môi cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn xen lẫn với tiếng thở dố.c trầm đục, dịu dàng mà tràn đầy mê hoặc cùng dụ dỗ.
“Bảo bối, há miệng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.