Chương 28: Oan gia ngõ hẹp
Bé Con Say Xỉn
17/07/2022
Ngày thứ hai đầu tuần tràn đầy hứng khởi, Tiết San đến tòa soạn, bất ngờ được phân công nhiệm vụ phỏng vấn một doanh nhân trẻ.
“Chị Lý có việc đột xuất, em đi thay chị ấy có được không?”
“Được ạ.”
Vì gấp gáp, nên Tiết San cũng không kịp xem qua thông tin của người kia. Chỉ biết anh là tổng giám đốc của Văn thị - tập đoàn dầu khí lớn nhất khu vực Bắc Á, năm nay vừa tròn hai mươi tám tuổi.
Tiết San chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, rồi lên đường. Bảng câu hỏi đã được đồng nghiệp soạn sẵn, cô ấy tranh thủ lúc ngồi trên xe taxi, đọc sơ qua một lượt.
Vào đến Văn thị, nhân viên tiếp tân đưa Tiết San lên phòng làm việc của tổng giám đốc. Được sự cho phép của người bên trong phòng, cô ấy tự tin đẩy cửa đi vào, niềm nở chào hỏi:
“Xin chào, tôi là Triệu Tiết San – phóng viên của tòa soạn báo W…”
Vị tổng giám đốc kia quay lại đằng sau, Tiết San chưa nói hết câu đã đứng đơ tại chỗ. Cô ấy há hốc miệng, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Mà anh cũng ngạc nhiên không kém, hai mắt trợn tròn, lắp ba lắp bắp:
“Cô… cô…”
Văn Duệ Minh theo phản xạ đưa tay che lấy mặt. Lần trước anh bị Tiết San tẩn cho một trận, mắt trái vẫn còn hơi sưng. Cô ấy liền gạt tay anh ra, không ngại thân phận mà lớn tiếng chỉ trích:
“Anh là Văn Duệ Minh sao? A ha, đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn mà đi quấy rối phụ nữ!”
Văn Duệ Minh đưa tay đỡ trán, anh ngàn vạn lần cũng không ngờ bạn thân của Đình Hạ lại là phóng viên. Mẹ nó! Đúng là tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa mà.
“Chuyện hôm đó chỉ là hiểu nhầm, cô từ từ nghe tôi giải thích có được không?”
Nghe cái rắm! Hiện tại Tiết San chỉ muốn bỏ về ngay lập tức, nhưng vì miếng cơm manh áo, cô ấy chỉ có thể cố nhịn.
“Ngồi xuống!”
“Để làm gì?” Văn Duệ Minh xanh mặt.
Tiết San giảm khấu khí xuống, cố gắng nặn ra một nụ cười không thể giả trân hơn.
“Phỏng vấn! Không phải tòa soạn đã xin lịch phỏng vấn anh rồi sao?”
Văn Duệ Minh bình tĩnh trở lại. Anh ngồi xuống ghế sofa, hai chân vắt chéo thể hiện uy quyền.
Phải ha! Đây là Văn thị, hơn nữa anh còn là người được mời phỏng vấn, Tiết San chắc chắn sẽ không dám động tay động chân với anh rồi.
Cô ấy bắt đầu nhiệm vụ của mình, sắc mặt dần thay đổi, trở nên chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
Các câu hỏi chủ yếu xoay quanh cách thức Văn Duệ Minh điều hành tập đoàn, cùng vài chia sẻ về khó khăn anh từng trải qua khi bước chân vào thương trường. Phần cuối có một câu hỏi liên quan đến cuộc sống cá nhân, mà thật tình Tiết San không muốn nhắc đến.
Cô ấy đắn đo một lúc, cảm thấy mình nhận nhiệm vụ cho đồng nghiệp thì phải làm đến nơi đến chốn. Nghĩ vậy, Tiết San liều mình hỏi:
“Văn tổng, không biết anh đã có bạn gái chưa?”
Sau đó, vì có chút ngại nên cô ấy nói thêm một câu:
“À, cái này anh không cần trả lời cũng được.”
Ai ngờ, Văn Duệ Minh lại cười nham hiểm, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tiết San.
“Có rồi, hơn nữa còn đang ngồi đối diện anh đấy. Bảo bối à, hôm nay em thật xinh đẹp! ”
Tự nhiên anh lại nổi hứng trêu chọc Tiết San. Tiếc là Văn Duệ Minh đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của cô ấy. Nghe xong câu nói này, Tiết San không ngần ngại mà cầm ly nước trên bàn, hất thẳng vào áo của anh:
“Văn tổng có bệnh thì lo đi chữa đi.”
Tên này đúng là oan gia kiếp trước của Tiết San mà. Mẹ nó, về nhà cô ấy còn phải tốn công cắt đoạn ghi âm đằng sau nữa!
Tiết San chào anh, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Văn Duệ Minh cười cười, rõ ràng anh vừa bị ngược đãi, nhưng không hiểu sao lại thấy cô ấy đáng yêu đến lạ.
Phỏng vấn xong đã đến giờ ăn trưa, Tiết San tìm đại một quán cơm để lấp đầy cái bụng. Đầu giờ chiều, trên đường quay về tòa soạn, cô ấy gọi điện thoại cho Đình Hạ để than vãn.
“Cậu có quen cái tên Văn Duệ Minh đó chứ?”
“Ừ! Anh ấy là bạn thân của Mạc Tử Quân.” Đình Hạ đáp.
Tiết San mím chặt môi, nhìn tấm danh thiếp trên tay, tự nhiên nhớ đến gương mặt gợi đòn của Văn Duệ Minh. Hôm trước anh còn thơm vào má cô ấy nữa, chắc chắn đầu óc không được bình thường mà.
“Hóa ra là vậy, chẳng trách bị thần kinh như nhau.” Tiết San mắng Văn Duệ Minh, mắng luôn cả Mạc Tử Quân.
Đình Hạ không nhịn được mà cười một tràng lớn, sau đó khuyên Tiết San đừng nóng giận. Cô nói giúp cho Văn Duệ Minh vài câu, khẳng định anh là người tốt.
Đình Hạ đã đến nhà cô giáo Diệp, cô hẹn Tiết San khi khác nói chuyện, rồi tắt máy.
Thẩm Trì cũng vừa mới đến, đang đứng trước cổng biệt thự đợi cô cùng vào. Anh ta quan sát từ đằng xa, thấy Đình Hạ nói chuyện điện thoại với ai đó rất vui vẻ, nên tò mò hỏi:
“Em vừa nói chuyện với ai vậy?”
Mặc dù Thẩm Trì cũng cảm thấy hơi kỳ, nhưng lời đã thốt ra, đâu thể thu lại được.
Đình Hạ không quá để ý, mà thành thật trả lời:
“Là Tiết San đó. Lần trước chính cô ấy đã giới thiệu em với bạn của anh.”
Thẩm Trì khẽ à lên một tiếng, rồi nhấn chuông cửa. Chẳng mấy chốc đã có người ra đón hai người, dẫn vào lớp học.
“Chị Lý có việc đột xuất, em đi thay chị ấy có được không?”
“Được ạ.”
Vì gấp gáp, nên Tiết San cũng không kịp xem qua thông tin của người kia. Chỉ biết anh là tổng giám đốc của Văn thị - tập đoàn dầu khí lớn nhất khu vực Bắc Á, năm nay vừa tròn hai mươi tám tuổi.
Tiết San chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, rồi lên đường. Bảng câu hỏi đã được đồng nghiệp soạn sẵn, cô ấy tranh thủ lúc ngồi trên xe taxi, đọc sơ qua một lượt.
Vào đến Văn thị, nhân viên tiếp tân đưa Tiết San lên phòng làm việc của tổng giám đốc. Được sự cho phép của người bên trong phòng, cô ấy tự tin đẩy cửa đi vào, niềm nở chào hỏi:
“Xin chào, tôi là Triệu Tiết San – phóng viên của tòa soạn báo W…”
Vị tổng giám đốc kia quay lại đằng sau, Tiết San chưa nói hết câu đã đứng đơ tại chỗ. Cô ấy há hốc miệng, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Mà anh cũng ngạc nhiên không kém, hai mắt trợn tròn, lắp ba lắp bắp:
“Cô… cô…”
Văn Duệ Minh theo phản xạ đưa tay che lấy mặt. Lần trước anh bị Tiết San tẩn cho một trận, mắt trái vẫn còn hơi sưng. Cô ấy liền gạt tay anh ra, không ngại thân phận mà lớn tiếng chỉ trích:
“Anh là Văn Duệ Minh sao? A ha, đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn mà đi quấy rối phụ nữ!”
Văn Duệ Minh đưa tay đỡ trán, anh ngàn vạn lần cũng không ngờ bạn thân của Đình Hạ lại là phóng viên. Mẹ nó! Đúng là tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa mà.
“Chuyện hôm đó chỉ là hiểu nhầm, cô từ từ nghe tôi giải thích có được không?”
Nghe cái rắm! Hiện tại Tiết San chỉ muốn bỏ về ngay lập tức, nhưng vì miếng cơm manh áo, cô ấy chỉ có thể cố nhịn.
“Ngồi xuống!”
“Để làm gì?” Văn Duệ Minh xanh mặt.
Tiết San giảm khấu khí xuống, cố gắng nặn ra một nụ cười không thể giả trân hơn.
“Phỏng vấn! Không phải tòa soạn đã xin lịch phỏng vấn anh rồi sao?”
Văn Duệ Minh bình tĩnh trở lại. Anh ngồi xuống ghế sofa, hai chân vắt chéo thể hiện uy quyền.
Phải ha! Đây là Văn thị, hơn nữa anh còn là người được mời phỏng vấn, Tiết San chắc chắn sẽ không dám động tay động chân với anh rồi.
Cô ấy bắt đầu nhiệm vụ của mình, sắc mặt dần thay đổi, trở nên chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
Các câu hỏi chủ yếu xoay quanh cách thức Văn Duệ Minh điều hành tập đoàn, cùng vài chia sẻ về khó khăn anh từng trải qua khi bước chân vào thương trường. Phần cuối có một câu hỏi liên quan đến cuộc sống cá nhân, mà thật tình Tiết San không muốn nhắc đến.
Cô ấy đắn đo một lúc, cảm thấy mình nhận nhiệm vụ cho đồng nghiệp thì phải làm đến nơi đến chốn. Nghĩ vậy, Tiết San liều mình hỏi:
“Văn tổng, không biết anh đã có bạn gái chưa?”
Sau đó, vì có chút ngại nên cô ấy nói thêm một câu:
“À, cái này anh không cần trả lời cũng được.”
Ai ngờ, Văn Duệ Minh lại cười nham hiểm, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tiết San.
“Có rồi, hơn nữa còn đang ngồi đối diện anh đấy. Bảo bối à, hôm nay em thật xinh đẹp! ”
Tự nhiên anh lại nổi hứng trêu chọc Tiết San. Tiếc là Văn Duệ Minh đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của cô ấy. Nghe xong câu nói này, Tiết San không ngần ngại mà cầm ly nước trên bàn, hất thẳng vào áo của anh:
“Văn tổng có bệnh thì lo đi chữa đi.”
Tên này đúng là oan gia kiếp trước của Tiết San mà. Mẹ nó, về nhà cô ấy còn phải tốn công cắt đoạn ghi âm đằng sau nữa!
Tiết San chào anh, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Văn Duệ Minh cười cười, rõ ràng anh vừa bị ngược đãi, nhưng không hiểu sao lại thấy cô ấy đáng yêu đến lạ.
Phỏng vấn xong đã đến giờ ăn trưa, Tiết San tìm đại một quán cơm để lấp đầy cái bụng. Đầu giờ chiều, trên đường quay về tòa soạn, cô ấy gọi điện thoại cho Đình Hạ để than vãn.
“Cậu có quen cái tên Văn Duệ Minh đó chứ?”
“Ừ! Anh ấy là bạn thân của Mạc Tử Quân.” Đình Hạ đáp.
Tiết San mím chặt môi, nhìn tấm danh thiếp trên tay, tự nhiên nhớ đến gương mặt gợi đòn của Văn Duệ Minh. Hôm trước anh còn thơm vào má cô ấy nữa, chắc chắn đầu óc không được bình thường mà.
“Hóa ra là vậy, chẳng trách bị thần kinh như nhau.” Tiết San mắng Văn Duệ Minh, mắng luôn cả Mạc Tử Quân.
Đình Hạ không nhịn được mà cười một tràng lớn, sau đó khuyên Tiết San đừng nóng giận. Cô nói giúp cho Văn Duệ Minh vài câu, khẳng định anh là người tốt.
Đình Hạ đã đến nhà cô giáo Diệp, cô hẹn Tiết San khi khác nói chuyện, rồi tắt máy.
Thẩm Trì cũng vừa mới đến, đang đứng trước cổng biệt thự đợi cô cùng vào. Anh ta quan sát từ đằng xa, thấy Đình Hạ nói chuyện điện thoại với ai đó rất vui vẻ, nên tò mò hỏi:
“Em vừa nói chuyện với ai vậy?”
Mặc dù Thẩm Trì cũng cảm thấy hơi kỳ, nhưng lời đã thốt ra, đâu thể thu lại được.
Đình Hạ không quá để ý, mà thành thật trả lời:
“Là Tiết San đó. Lần trước chính cô ấy đã giới thiệu em với bạn của anh.”
Thẩm Trì khẽ à lên một tiếng, rồi nhấn chuông cửa. Chẳng mấy chốc đã có người ra đón hai người, dẫn vào lớp học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.