Chương 63
Jilly
08/01/2024
Ngôn Gia Hứa: "..."
Thẩm Tinh Lê chớp chớp đôi mắt to ngập nước: "Không nghĩ tới em vẫn rất được hoan nghênh đấy ~"
Ngôn Gia Hứa áp chế lại sự xúc động của mình không được lái xe đến nhà tiểu tử kia bắt cậu ta quăng lên tường đánh một trận tơi bời, trên mặt cười hì hì: "Vậy sao? Là ai?"
Thẩm Tinh Lê cười tủm tỉm: "Tên là Tô Nhất Triết, một nam sinh học chung Cao nhất với em. A ~" Cô nhớ lại một chút nói: "Em cũng không nghĩ tới hôm nay chỉ ăn cơm giải tán mà thôi, liền được tỏ tình. Nhưng mà em cảm thấy cậu ta có chút xúc động, vậy mà sau khi hỏi em muốn báo trường đại học nào muốn cùng em đến trường, như vậy thật là không chín chắn, con người sao có thể lấy tiền đồ của chính mình ra để nói đùa chứ, ôi ~~"
Thẩm Tinh Lê phân tích đạo lý rõ ràng, không nhìn thấy chăn nuôi viên kiêm bạn trai của mình mặt đều tái đi rồi.
"Trừ cái đó ra, em cảm thấy cậu ta là một người trẻ tuổi rất giỏi đấy. Anh biết không? Cậu ta lại muốn báo danh trường Bách Khoa bên cạnh Học viện Mỹ thuật, thế nhưng với thành tích của cậu ta mà báo danh trường Bách Khoa thì có chút lãng phí."
Ngôn Gia Hứa tháo dây an toàn ra, ngón tay vẫn khoác lên trên vô lăng, dưới ánh trăng sáng tỏ, anh nhìn lòng bàn tay của mình, Thẩm Tinh Lê cho rằng anh đang nghiên cứu chỉ tay, cũng đến gần nhìn, thậm chí còn mở đèn.
A, bàn tay cũng không rộng, rất mỏng, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, rất xinh đẹp.
Một giây sau, một giọng nam sâu kín vang lên: "Em đoán xem, anh dùng cái tay này đánh mông em thì có đau hay không?"
"..." Thẩm Tinh Lê biến sắc, đề phòng, nhanh chóng che cái mông mình lại: "Anh anh anh... anh anh làm gì vậy?"
Khóe mắt của Ngôn Gia Hứa liếc qua cô, thuận miệng nói: "Muốn thử nghiệm một chút."
Thẩm Tinh Lê trừng lớn mắt to của cô, nãi hung* nói: "Em đã không phải là trẻ vị thành niên nữa, anh ít đánh em lại. Em sẽ lấy vũ khí pháp luật ra đấy!"
*Ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người có dáng vẻ tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại siêu đáng yêu.
"A, lợi hại." Tay của Ngôn Gia Hứa dừng ở giữa không trung: "Nhưng cảnh sát không quản bạo lực gia đình... Dù sao thì cũng khó lấy chứng cứ."
"Anh bớt nói nhảm, người ta quản được." Thẩm Tinh Lê vội vã, cũng không chú ý đến anh lại dùng từ "bạo lực gia đình" này.
"A, vậy thì đánh nhẹ một chút, không cấu thành bạo lực gia đình."
Quả lê mập nào đó sắp khóc rồi: "Huhu, em bây giờ không như trước nữa, anh không thể đánh em nữa, hai chúng ta hiện tại quyền thế ngang nhau."
"Em ở nơi này của anh không có công bằng." Anh cong môi cười một tiếng, hiển thị rõ tà ý.
"..."
Hứ, giả trang làm lão sói vẫy đuôi cái gì?
Thẩm Tinh Lê cuống lên: "Không thể, không được, em em em em là bạn gái của anh! Anh còn tưởng rằng em là học sinh tiểu học đánh không đánh trả mắng không mắng lại sao?"
Nói xong cô bắt lấy ba lô, vội vã bò xuống xe, giống như ma quỷ đuổi theo phía sau vậy.
Mẹ ơi người này thật là đáng sợ.
Chưa chạy được mấy bước, một bàn tay lớn hơi lạnh giữ chặt eo cô, bị người đàn ông mạnh mẽ có lực ở phía sau trực tiếp xách lên: "Em lại chạy!" Ngôn Gia Hứa rũ mắt, nhìn cô mấy giây, bỗng nhiên kẹp người vào dưới nách, giống như con gấu đồ chơi, xách người ta đi...
"Ôi ôi ôi, anh thả em xuống, thả em xuống." Khuôn mặt của Thẩm Tinh Lê trong lúc chân dài của anh bước một bước đụng phải bụng dưới cứng rắn của người nào đó. A, cái mũi đau quá.
"Ngậm miệng!"
"Em rất chóng mặt, sắp nôn rồi."
"..."
"Hôm nay em mặc váy ngắn, sắp lộ hàng rồi ~~"
Ngôn Gia Hứa nghe nói như thế, rốt cuộc mới thả cô xuống mặt đất. Thẩm Tinh Lê vịn cánh tay anh, xoay người ho khan mấy lần, lên án nói: "Cái người này, quá bạo lực rồi, có lời gì không thể từ từ nói sao?"
"Thẩm Tinh Lê, em coi trời bằng vung rồi." Người nào đó lạnh lùng mở miệng.
"Em làm sao." Thẩm Tinh Lê uất ức nói: "Em rất ngoan có được không, thật vất vả mới thi đại học xong, em cùng bạn học ra ngoài tụ họp cũng về rất sớm đấy." Cô xoa xoa cái mũi của mình.
Ngôn Gia Hứa: "Tối hôm qua anh thức suốt đêm, buổi sáng lại mở cuộc họp nửa ngày, giữa trưa bàn chuyện hợp đồng với người ta, cả ngày loay hoay giống như con quay. Buổi chiều có chàng trai gửi tin nhắn cho anh, bạn gái nhỏ của anh ở KTV được bạn cao trung tỏ tình, hiện tại anh đón cô ấy về nhà, cô ấy khen với anh thằng nhóc cao trung rất có tiền đồ?"
"..." Đầu óc Thẩm Tinh Lê xoay chuyển một vòng lớn, mới phản ứng được.
Anh, đây là ghen rồi sao?
Cơn ghen này, cũng quá khó hiểu rồi đấy!
Nhưng mà, cô có chút vui vẻ.
"Vừa rồi anh nói em là cái gì của anh?" Cô xoay người, gật gù đắc ý hỏi.
"Đứng thẳng cho anh, Thẩm Tinh Lê em nghiêm túc một chút." Ánh mắt Ngôn Gia Hứa lành lạnh, nhưng bây giờ Thẩm Tinh Lê vốn dĩ cũng không sợ anh.
Người nào đó ngoảnh mặt đi.
Thẩm Tinh Lê bắt lấy bàn tay lớn của anh lại hỏi: "Cái gì?"
"Bạn gái." Ngôn Gia Hứa đưa tay bóp cằm của cô, làm cho cô ngẩng đầu, vào thẳng vấn đề: "Lại đang làm trò quỷ gì vậy?"
"Nhắc nhở em một chút, em bây giờ đã trưởng thành rồi, đừng hòng anh dung túng cho em nữa."
Thẩm Tinh Lê không để ý đến câu nói thứ hai, cười hì hì nói: "Ôi chao, em là bạn gái của anh."
"Cho nên?" Ngôn Gia Hứa bị câu nói lặp lại này của cô làm cho mặt bỗng nhiên mất tự nhiên.
Thẩm Tinh Lê nhíu khuôn mặt nhỏ lại, nói: "Em cũng rất tủi thân. Em vốn dĩ không biết yêu đương, cũng chưa từng làm bạn gái người ta. Ngày đó sau khi em ngủ dậy liền muốn tìm anh chơi, nhưng anh phải làm việc, mẹ em và A Lực lại tới, em cũng không thể bỏ mặc bọn học được, dù sao thì người ta là đến thăm em, từ xưa có câu nói: Có bạn từ phương xa đến chẳng phải là không vui hay sao? Chờ sau khi bọn họ đi rồi, anh vẫn luôn không chủ động gọi điện thoại cho em, em nào biết được chừng nào thì anh rảnh, lúc nào không rảnh, vẫn chờ rồi chờ, đều là không chờ được. Em gái heo bọn họ hẹn em ra ngoài chơi, em cũng chỉ có thể đi ra ngoài."
"Em chưa từng yêu đương nên hỏi Di Bảo, làm sao để yêu đương. Thế nhưng cậu ấy và Tần Vi Vũ là bạn học, không giống như chúng ta. Anh cũng làm việc, lập nghiệp, còn làm ông chủ. Chắc chắn là bận hơn em. Tần Vi Vũ có thể cùng Di Bảo chơi game dạo phố làm bài tập xem phim, uống hết trà sữa còn dư của cậu ấy, anh lại không thể. Em căn bản là không tìm thấy bản mẫu. Chính là yêu đương không có chỗ xuống tay, anh có biết loại khủng hoảng không xoay sở được đó không?" Thẩm Tinh Lê nói xong lời cuối cùng, ủ rũ cúi đầu, suýt chút nữa rơi hai giọt nước mắt như hạt đậu lớn.
"Anh cùng em lớn lên, em cũng không biết anh trai bỗng nhiên biến thành bạn trai thì làm thế nào để ở bên nhau. Em chỉ biết là, bản thân mình rất thích anh, muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, cùng anh chơi đùa, cùng nhau ăn cơm. Dù anh làm việc, em ở bên cạnh cũng được."
"..."
Ngôn Gia Hứa không phải không nghĩ tới những điều này, thật sự yêu đương với cô gái nhỏ hơn mình bảy tuổi cần vượt qua rất nhiều chướng ngại.
Có chướng ngại hiện thực, cũng có chướng ngại tâm lý.
Anh từng ôm cô, từng lau nước mũi cho cô, từng đút cơm, dỗ cô ngủ.
Trong nháy mắt, cô bé nhỏ liền biến thành bạn gái.
Nhưng bây giờ, trái tim anh sắp đau chết rồi.
Muốn chạm vào cơ thể cô, lại cảm thấy mình quá cầm thú, giống như một tên biến thái dọa đến cô.
Mà Thẩm Tinh Lê chỉ đắm chìm bên trong sự ảo não của mình, thật sự không nên nhắc đến Tô Nhất Triết trước mặt bạn trai.
Đây là điều tối kỵ trong yêu đương, lần đầu tiên cô liền phạm phải.
Thích anh là thật, những lời vừa mới nói là thật, nhưng dùng khổ nhục kế để anh tha thứ cũng là thật, cô còn không biết Ngôn Gia Hứa lúc này đang làm công tác tâm lý đâu, chỉ nghĩ mình rốt cuộc có làm anh cảm động hay không.
Nếu không, dùng cách khác để cầu xin tha thứ?
Trong lúc Ngôn Gia Hứa đang suy nghĩ, Thẩm Tinh Lê tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay của người đàn ông, nhón chân lên --- ờ, không với tới.
Bờ môi lướt qua cằm anh...
Ngôn Gia Hứa dùng một loại ánh mắt "Em đang làm trò quỷ gì vậy" để nhìn cô.
Thẩm Tinh lê không quan tâm, hai mắt nhắm lại, tay trước tiếp kéo cổ anh, mượn lực, chuẩn xác bắt được đôi môi thật mỏng của anh, hôn lên.
Ôi, vẫn rất ngượng ngùng, với sức lực cánh tay của Thẩm Tinh Lê chỉ có thể kiên trì một giây.
Đúng, chính là một giây. Giống như người đàn ông liệt dương vậy.
Bạn gái vô dụng này.
Bờ môi dán lên một cái, cô liền rớt xuống. Đều không nếm được hương vị.
Ngôn Gia Hứa cụp mắt, ghét bỏ nhìn cô một cái: "Em đây lại đang làm cái gì vậy?"
Thẩm Tinh Lê liếm liếm môi, nói: "Anh không nhìn ra sao?"
"Em đang dỗ anh đó ~"
"Dùng nụ hôn để dỗ anh!"
Thẩm Tinh Lê chớp chớp đôi mắt to ngập nước: "Không nghĩ tới em vẫn rất được hoan nghênh đấy ~"
Ngôn Gia Hứa áp chế lại sự xúc động của mình không được lái xe đến nhà tiểu tử kia bắt cậu ta quăng lên tường đánh một trận tơi bời, trên mặt cười hì hì: "Vậy sao? Là ai?"
Thẩm Tinh Lê cười tủm tỉm: "Tên là Tô Nhất Triết, một nam sinh học chung Cao nhất với em. A ~" Cô nhớ lại một chút nói: "Em cũng không nghĩ tới hôm nay chỉ ăn cơm giải tán mà thôi, liền được tỏ tình. Nhưng mà em cảm thấy cậu ta có chút xúc động, vậy mà sau khi hỏi em muốn báo trường đại học nào muốn cùng em đến trường, như vậy thật là không chín chắn, con người sao có thể lấy tiền đồ của chính mình ra để nói đùa chứ, ôi ~~"
Thẩm Tinh Lê phân tích đạo lý rõ ràng, không nhìn thấy chăn nuôi viên kiêm bạn trai của mình mặt đều tái đi rồi.
"Trừ cái đó ra, em cảm thấy cậu ta là một người trẻ tuổi rất giỏi đấy. Anh biết không? Cậu ta lại muốn báo danh trường Bách Khoa bên cạnh Học viện Mỹ thuật, thế nhưng với thành tích của cậu ta mà báo danh trường Bách Khoa thì có chút lãng phí."
Ngôn Gia Hứa tháo dây an toàn ra, ngón tay vẫn khoác lên trên vô lăng, dưới ánh trăng sáng tỏ, anh nhìn lòng bàn tay của mình, Thẩm Tinh Lê cho rằng anh đang nghiên cứu chỉ tay, cũng đến gần nhìn, thậm chí còn mở đèn.
A, bàn tay cũng không rộng, rất mỏng, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, rất xinh đẹp.
Một giây sau, một giọng nam sâu kín vang lên: "Em đoán xem, anh dùng cái tay này đánh mông em thì có đau hay không?"
"..." Thẩm Tinh Lê biến sắc, đề phòng, nhanh chóng che cái mông mình lại: "Anh anh anh... anh anh làm gì vậy?"
Khóe mắt của Ngôn Gia Hứa liếc qua cô, thuận miệng nói: "Muốn thử nghiệm một chút."
Thẩm Tinh Lê trừng lớn mắt to của cô, nãi hung* nói: "Em đã không phải là trẻ vị thành niên nữa, anh ít đánh em lại. Em sẽ lấy vũ khí pháp luật ra đấy!"
*Ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người có dáng vẻ tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại siêu đáng yêu.
"A, lợi hại." Tay của Ngôn Gia Hứa dừng ở giữa không trung: "Nhưng cảnh sát không quản bạo lực gia đình... Dù sao thì cũng khó lấy chứng cứ."
"Anh bớt nói nhảm, người ta quản được." Thẩm Tinh Lê vội vã, cũng không chú ý đến anh lại dùng từ "bạo lực gia đình" này.
"A, vậy thì đánh nhẹ một chút, không cấu thành bạo lực gia đình."
Quả lê mập nào đó sắp khóc rồi: "Huhu, em bây giờ không như trước nữa, anh không thể đánh em nữa, hai chúng ta hiện tại quyền thế ngang nhau."
"Em ở nơi này của anh không có công bằng." Anh cong môi cười một tiếng, hiển thị rõ tà ý.
"..."
Hứ, giả trang làm lão sói vẫy đuôi cái gì?
Thẩm Tinh Lê cuống lên: "Không thể, không được, em em em em là bạn gái của anh! Anh còn tưởng rằng em là học sinh tiểu học đánh không đánh trả mắng không mắng lại sao?"
Nói xong cô bắt lấy ba lô, vội vã bò xuống xe, giống như ma quỷ đuổi theo phía sau vậy.
Mẹ ơi người này thật là đáng sợ.
Chưa chạy được mấy bước, một bàn tay lớn hơi lạnh giữ chặt eo cô, bị người đàn ông mạnh mẽ có lực ở phía sau trực tiếp xách lên: "Em lại chạy!" Ngôn Gia Hứa rũ mắt, nhìn cô mấy giây, bỗng nhiên kẹp người vào dưới nách, giống như con gấu đồ chơi, xách người ta đi...
"Ôi ôi ôi, anh thả em xuống, thả em xuống." Khuôn mặt của Thẩm Tinh Lê trong lúc chân dài của anh bước một bước đụng phải bụng dưới cứng rắn của người nào đó. A, cái mũi đau quá.
"Ngậm miệng!"
"Em rất chóng mặt, sắp nôn rồi."
"..."
"Hôm nay em mặc váy ngắn, sắp lộ hàng rồi ~~"
Ngôn Gia Hứa nghe nói như thế, rốt cuộc mới thả cô xuống mặt đất. Thẩm Tinh Lê vịn cánh tay anh, xoay người ho khan mấy lần, lên án nói: "Cái người này, quá bạo lực rồi, có lời gì không thể từ từ nói sao?"
"Thẩm Tinh Lê, em coi trời bằng vung rồi." Người nào đó lạnh lùng mở miệng.
"Em làm sao." Thẩm Tinh Lê uất ức nói: "Em rất ngoan có được không, thật vất vả mới thi đại học xong, em cùng bạn học ra ngoài tụ họp cũng về rất sớm đấy." Cô xoa xoa cái mũi của mình.
Ngôn Gia Hứa: "Tối hôm qua anh thức suốt đêm, buổi sáng lại mở cuộc họp nửa ngày, giữa trưa bàn chuyện hợp đồng với người ta, cả ngày loay hoay giống như con quay. Buổi chiều có chàng trai gửi tin nhắn cho anh, bạn gái nhỏ của anh ở KTV được bạn cao trung tỏ tình, hiện tại anh đón cô ấy về nhà, cô ấy khen với anh thằng nhóc cao trung rất có tiền đồ?"
"..." Đầu óc Thẩm Tinh Lê xoay chuyển một vòng lớn, mới phản ứng được.
Anh, đây là ghen rồi sao?
Cơn ghen này, cũng quá khó hiểu rồi đấy!
Nhưng mà, cô có chút vui vẻ.
"Vừa rồi anh nói em là cái gì của anh?" Cô xoay người, gật gù đắc ý hỏi.
"Đứng thẳng cho anh, Thẩm Tinh Lê em nghiêm túc một chút." Ánh mắt Ngôn Gia Hứa lành lạnh, nhưng bây giờ Thẩm Tinh Lê vốn dĩ cũng không sợ anh.
Người nào đó ngoảnh mặt đi.
Thẩm Tinh Lê bắt lấy bàn tay lớn của anh lại hỏi: "Cái gì?"
"Bạn gái." Ngôn Gia Hứa đưa tay bóp cằm của cô, làm cho cô ngẩng đầu, vào thẳng vấn đề: "Lại đang làm trò quỷ gì vậy?"
"Nhắc nhở em một chút, em bây giờ đã trưởng thành rồi, đừng hòng anh dung túng cho em nữa."
Thẩm Tinh Lê không để ý đến câu nói thứ hai, cười hì hì nói: "Ôi chao, em là bạn gái của anh."
"Cho nên?" Ngôn Gia Hứa bị câu nói lặp lại này của cô làm cho mặt bỗng nhiên mất tự nhiên.
Thẩm Tinh Lê nhíu khuôn mặt nhỏ lại, nói: "Em cũng rất tủi thân. Em vốn dĩ không biết yêu đương, cũng chưa từng làm bạn gái người ta. Ngày đó sau khi em ngủ dậy liền muốn tìm anh chơi, nhưng anh phải làm việc, mẹ em và A Lực lại tới, em cũng không thể bỏ mặc bọn học được, dù sao thì người ta là đến thăm em, từ xưa có câu nói: Có bạn từ phương xa đến chẳng phải là không vui hay sao? Chờ sau khi bọn họ đi rồi, anh vẫn luôn không chủ động gọi điện thoại cho em, em nào biết được chừng nào thì anh rảnh, lúc nào không rảnh, vẫn chờ rồi chờ, đều là không chờ được. Em gái heo bọn họ hẹn em ra ngoài chơi, em cũng chỉ có thể đi ra ngoài."
"Em chưa từng yêu đương nên hỏi Di Bảo, làm sao để yêu đương. Thế nhưng cậu ấy và Tần Vi Vũ là bạn học, không giống như chúng ta. Anh cũng làm việc, lập nghiệp, còn làm ông chủ. Chắc chắn là bận hơn em. Tần Vi Vũ có thể cùng Di Bảo chơi game dạo phố làm bài tập xem phim, uống hết trà sữa còn dư của cậu ấy, anh lại không thể. Em căn bản là không tìm thấy bản mẫu. Chính là yêu đương không có chỗ xuống tay, anh có biết loại khủng hoảng không xoay sở được đó không?" Thẩm Tinh Lê nói xong lời cuối cùng, ủ rũ cúi đầu, suýt chút nữa rơi hai giọt nước mắt như hạt đậu lớn.
"Anh cùng em lớn lên, em cũng không biết anh trai bỗng nhiên biến thành bạn trai thì làm thế nào để ở bên nhau. Em chỉ biết là, bản thân mình rất thích anh, muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, cùng anh chơi đùa, cùng nhau ăn cơm. Dù anh làm việc, em ở bên cạnh cũng được."
"..."
Ngôn Gia Hứa không phải không nghĩ tới những điều này, thật sự yêu đương với cô gái nhỏ hơn mình bảy tuổi cần vượt qua rất nhiều chướng ngại.
Có chướng ngại hiện thực, cũng có chướng ngại tâm lý.
Anh từng ôm cô, từng lau nước mũi cho cô, từng đút cơm, dỗ cô ngủ.
Trong nháy mắt, cô bé nhỏ liền biến thành bạn gái.
Nhưng bây giờ, trái tim anh sắp đau chết rồi.
Muốn chạm vào cơ thể cô, lại cảm thấy mình quá cầm thú, giống như một tên biến thái dọa đến cô.
Mà Thẩm Tinh Lê chỉ đắm chìm bên trong sự ảo não của mình, thật sự không nên nhắc đến Tô Nhất Triết trước mặt bạn trai.
Đây là điều tối kỵ trong yêu đương, lần đầu tiên cô liền phạm phải.
Thích anh là thật, những lời vừa mới nói là thật, nhưng dùng khổ nhục kế để anh tha thứ cũng là thật, cô còn không biết Ngôn Gia Hứa lúc này đang làm công tác tâm lý đâu, chỉ nghĩ mình rốt cuộc có làm anh cảm động hay không.
Nếu không, dùng cách khác để cầu xin tha thứ?
Trong lúc Ngôn Gia Hứa đang suy nghĩ, Thẩm Tinh Lê tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay của người đàn ông, nhón chân lên --- ờ, không với tới.
Bờ môi lướt qua cằm anh...
Ngôn Gia Hứa dùng một loại ánh mắt "Em đang làm trò quỷ gì vậy" để nhìn cô.
Thẩm Tinh lê không quan tâm, hai mắt nhắm lại, tay trước tiếp kéo cổ anh, mượn lực, chuẩn xác bắt được đôi môi thật mỏng của anh, hôn lên.
Ôi, vẫn rất ngượng ngùng, với sức lực cánh tay của Thẩm Tinh Lê chỉ có thể kiên trì một giây.
Đúng, chính là một giây. Giống như người đàn ông liệt dương vậy.
Bạn gái vô dụng này.
Bờ môi dán lên một cái, cô liền rớt xuống. Đều không nếm được hương vị.
Ngôn Gia Hứa cụp mắt, ghét bỏ nhìn cô một cái: "Em đây lại đang làm cái gì vậy?"
Thẩm Tinh Lê liếm liếm môi, nói: "Anh không nhìn ra sao?"
"Em đang dỗ anh đó ~"
"Dùng nụ hôn để dỗ anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.