Chương 8: Ngươi không hiểu rõ
Ratlsh
16/04/2022
Người giấy nhỏ khẽ chớp chớp cặp mắt đen được vẽ qua loa của mình, sau đó hé miệng, oàm một ngụm, ăn luôn vết máu dính trên tay.
“Ack, ghê quá.” Vu Cẩn ở xa xa trung cư nhíu chặt mày, khuôn mặt đẹp trai ban đầu giống như ăn phải chanh, nhăn nhúm vào nhau, “Sao lại có thứ khó ăn đến thế chứ?”
“Sao vậy?” Doãn Húy Minh ngồi ở bên cạnh hắn.
Vu Cẩn vẫy vẫy tay, sau đó đứng dậy.
Doãn Húy Minh nhận ra gì đó, lập tức duỗi tay nắm lấy tay Vu Cẩn.
Quả nhiên, ngay sau đó Vu Cẩn lập tức biến mất tại chỗ, ngay cả Doãn Húy Minh cũng thế.
Đỉnh xe buýt vang loảng xoảng một tiếng, Vu Cẩn đứng bên trên, tóc dài đến eo tung bay theo gió, nhưng mà không ai có thể nhìn thấy hắn, bởi vì Doãn Húy Minh đã ẩn thân cả mình lẫn Vu Cẩn lại.
“Dám để ta ăn thứ khó ăn như vậy……” Vu Cẩn đón gió mà đứng, răng nanh trong miệng chậm rãi dài ra: “Ta sẽ làm cho ngươi biết…… Oaay aa.”
Vu Cẩn trơ mắt nhìn đỉnh hầm trên đầu xe buýt, rồi sau đó đỉnh hầm xuyên thẳng qua người mình, không hề bị đụng trúng.
“Thật thần kỳ.” Vu Cẩn tò mò đánh giá, hắn nói xong còn nhìn Doãn Húy Minh, “Ngươi thấy không? Vừa rồi cái thứ kia xuyên qua người ta đó.”
“Thấy.” Tay Doãn Húy Minh còn đặt trên cổ tay Vu Cẩn, “Đây là năng lực của tôi.”
Anh cũng không thể để Vu Cẩn thuấn di lại đây, sau đó mặc kệ cương thi kiêu ngạo này xuất hiện trên đầu xe buýt, đón gió mà đứng, rồi tự làm cơ thể mình chia thành hai nửa được.
“Ồ.” Vu Cẩn tựa như bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, “Vậy sao lúc chúng ta ngồi trên đường ngươi không dùng năng lực?”
“Không thể dùng quá thường xuyên.” Doãn Húy Minh rũ mắt.
“Bởi vì cơ thể ngươi có vấn đề?” Vu Cẩn hỏi rất trực tiếp, hắn biết rõ chắc chắn Doãn Húy Minh xảy ra vấn đề, tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng hắn thấy thực lực của Doãn Húy Minh tăng mạnh hơn ngàn năm trước rất nhiều, thế nhưng Doãn Húy Minh lại càng trở nên cẩn thận.
“Đúng vậy.” Doãn Húy Minh gật đầu, không hề kiêng dè.
Anh vốn cũng không giấu được Vu Cẩn, dù sao anh cũng là vật dẫn phong ấn Vu Cẩn.
Vu Cẩn lại ý tứ sâu xa ồ một tiếng: “Ngươi xứng đáng.”
“Xem như vậy đi.” Doãn Húy Minh không muốn tám về đề tài này nữa, “Bọn họ ở dưới?”
“Đúng vậy.” Vu Cẩn lên tiếng, “Chúng ta ẩn thân đi vào, bắt tên hoạt thi kia rồi xử lý hắn, sau đó có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Không được, gần đây có quá nhiều người, sẽ bị bắt gặp.” Mắt thấy xe buýt đã qua hầm, sắp đến trạm tiếp theo, hai người cùng nhau nhảy ra khỏi đầu xe.
“Vậy ngươi ẩn thân hắn luôn?” Vu Cẩn và Doãn Húy Minh trực tiếp quang minh chính đại lên xe, là kiểu không xoát vé ấy.
“Cậu cảm thấy chuyện một người đàn ông trưởng thành bình thường tự nhiên bốc bốc hơi tại chỗ có hợp lý không?” Doãn Húy Minh khá bất đắc dĩ. Vu Cẩn thở dài một hơi, đại khái là cảm thấy Doãn Húy Minh thật phiền phức.
Cũng may lúc này xe buýt không đông, hai người cũng không cần phải trùng vào người khác, cảm giác rất kỳ diệu.
…… Mà bởi vì rất kỳ diệu, cho nên Vu Cẩn chơi rất vui.
Vu Cẩn kéo Doãn Húy Minh đến chỗ người đàn ông đứng gần cửa đang dựa tay vịn bấm điện thoại, sau đó Vu Cẩn nhập vào người đàn ông.
Nhập, thoát ra, nhập vào, thoát ra.
Thẳng đến khi Doãn Húy Minh không nhịn được nữa kéo hắn ra ngoài: “Chúng ta không đến đây chơi.”
“Đừng kích động như thế, chúng ta đều đến đây.” Vu Cẩn thấy Doãn Húy Minh không vui, khá khó hiểu, “Sẽ không có nguy hiểm.”
Mắt thấy Trần Tử Đồng muốn đứng dậy đi theo người đàn ông tiến đến cửa xe buýt, nhìn tư thế chắc là muốn xuống trạm tiếp theo.
“Tên đó muốn giết người.” Giọng nói Vu Cẩn còn rất hưng phấn.
“Theo sau.” Doãn Húy Minh vỗ lưng Vu Cẩn một cái, lực tay còn rất mạnh.
“Bây giờ còn chưa tới trạm đâu!” Vu Cẩn nhíu mày, quay đầu nhìn Doãn Húy Minh, bỗng nhiên nhận ra điều không thích hợp, “Có phải ngươi chỉ muốn đánh ta hay không?”
Bị phát hiện, Doãn Húy Minh không trả lời.
Trên thực tế tuy Vu Cẩn không có cảm xúc cá nhân gì, nhưng khi hắn làm ra hành động như vậy lại không hiểu sao nhìn có hơi ngu đần.
Làm người rất muốn vỗ lên đầu tên này một phát.
Doãn Húy Minh hâm mộ trạng thái ngốc bẩm sinh của Vu Cẩn…… Mà điều đó cùng với việc Doãn Húy Minh muốn đánh Vu Cẩn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vu Cẩn thấy Doãn Húy Minh không trả lời đã hiểu, hắn đầy ẩn ý ồ một tiếng: “Ngươi thật xấu.”
“Ngươi bắt nạt ta.” Vu Cẩn nhướng mày, “Ngươi bóc lột áp bức.”
“Đừng có học được từ nào thì dùng bậy từ đó.” Doãn Húy Minh ngắt lời Vu Cẩn.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, xe buýt đến trạm, người đàn ông kia dẫn Trần Tử Đồng xuống.
Doãn Húy Minh và Vu Cẩn theo sát phía sau.
“Nơi này hẳn không có nhân loại ở.” Vu Cẩn nhìn một vòng, vị trí của bọn họ hiện giờ là một khu trung cư đổ nát.
Nhìn giống như đã bị bỏ hoang.
“Ra tay không?” Vu Cẩn đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Đợi hắn hành động trước.” Doãn Húy Minh
Người đàn ông kia dẫn Trần Tử Đồng quẹo vào một căn phòng, bảo đảm không ai thể nhìn rõ bọn họ: “Đưa hai mắt của mày cho tao……”
Người đàn ông chưa kịp nói xong đã bị đấm một phát vào mặt, người đàn ông chỉ hự một tiếng rồi bay ra ngoài.
Cơ thể đụng vào vách tường, rõ ràng nghe rắc một tiếng, không biết nơi nào đã bị gãy.
“Tốc độ của ta thế nào?” Vu Cẩn nhìn Doãn Húy Minh phía sau.
Vừa rồi lúc Vu Cẩn xông lên, Doãn Húy Minh không túm chặt.
Hắn cứ như vậy xuất hiện trước mặt Trần Tử Đồng.
Đứa trẻ ngây ngẩn cả người.
Trước kia nhóc đã từng gặp Vu Cẩn, bây giờ tuy Vu Cẩn không có hàm răng bén nhọn, nhưng chỉ cần gương mặt của hắn thôi cũng đã đủ làm người gặp xong khó quên.
Vì thế Doãn Húy Minh còn chưa kịp lên tiếng thì đứa trẻ kia đã thét một tiếng chói tai, lúc thét xong rồi cũng không chạy.
Cứ thế cứng đờ tại chỗ, sau đó òa khóc.
“Nó đang làm gì?” Vu Cẩn vẫn chưa hiểu, “Khóc gì chứ, ta cứu nó.”
“…… Có phải cậu đã từng dọa nhóc ấy không?” Doãn Húy Minh cũng thấy không thích hợp.
Rõ ràng đứa bé này khóc là bởi vì thấy mặt Vu Cẩn.
Vu Cẩn hiểu, hơn nữa còn cảm thấy thằng bé này quá tệ: “Thật nhỏ mọn.”
Đây hình như không phải vấn đề nhỏ mọn hay không nhỏ mọn, Doãn Húy Minh trầm mặc, chỉ là hắn còn chưa nói lên lời, bỗng nhiên sau lưng tê rần, bị Vu Cẩn đánh lên.
“Trả lại ngươi.” Vu Cẩn còn nhớ chuyện tên này vô duyên vô cớ đánh mình một phát.
Sau khi Vu Cẩn nói xong trực tiếp nắm quần áo trên người đứa bé nhấc nó lên, tự phong cho mình thân phận ân nhân: “Ta cứu ngươi, có phải bây giờ ngươi nên nói hết mọi thứ cho ta không?”
“Hức hức hức.” Đứa bé bắt đầu vừa khóc vừa nấc cục.
Vu Cẩn nghi ngờ nhìn Doãn Húy Minh, Doãn Húy Minh bất đắc dĩ đỡ trán.
“Nó không chịu nói.” Vu Cẩn thở dài, rõ ràng tiền đã sắp tới tay.
“Bình thường đều sẽ không nói.” Doãn Húy Minh đi qua khống chế hoạt thi.
Vu Cẩn gật gật đầu, như suy tư gì đó, rồi bỗng nở nụ cười với đứa bé, răng nanh càng ngày càng dài: “Ngươi có biết ngươi đang kéo dài thời gian của ta không?”
Mắt thấy tròng mắt hắn sắp rớt ra khỏi hốc mắt, Doãn Húy Minh lập tức lao lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai duỗi tay ấn mắt Vu Cẩn vào.
Trên người Vu Cẩn có rất nhiều nơi có thể tháo rời, lúc tháo rời cực kỳ máu me, Doãn Húy Minh đoán đứa trẻ sẽ bị dọa phát sốc mất.
“Ta không nhìn thấy.” Vu Cẩn ồn ào, hắn còn chưa kịp thu hồi răng nanh, lúc nói chuyện hàm trên hàm dưới va vào nhau, phát ra âm thanh cạnh cạnh.
Sau khi để lộ dung mạo thật, làn da Vu Cẩn càng thêm tái nhợt, là kiểu xanh trắng đan xen, càng giống một bộ thi thể.
Trên người cũng không có độ ấm.
Doãn Húy Minh cướp đứa trẻ ra khỏi tay Vu Cẩn, anh nhấc tay vỗ đầu thằng nhỏ, đứa trẻ dần dần ổn định cảm xúc, nhắm mắt lại thiếp đi.
“Ngươi làm gì vậy?” Vu Cẩn khó hiểu, “Ta còn muốn hỏi chuyện.”
“Không được bại lộ.” Doãn Húy Minh lại nhắc nhở Vu Cẩn lần nữa.
“Vậy ngươi đợi ta hỏi xong rồi hẳn làm choáng nó.” Vu Cẩn hừ một tiếng, “Ngươi quá xúc động.”
Anh xúc động ư? Doãn Húy Minh lâm vào trầm tư, sau đó chỉ vào hoạt thi bị mình xách đến: “Thẩm vấn tên đó thì được, đứa bé này mới mười tuổi.”
Hoạt thi không nói gì, cơ thể hắn vặn vẹo không bình thường, đại khái là do xương cốt đã bị quăng gãy.
“Vậy đứa trẻ thì tính sao?” Vu Cẩn nói, duỗi tay móc ra bức ảnh trong túi đứa bé, còn có người giấy đang ôm ảnh chụp.
“Tôi sẽ liên hệ mấy người Tần Lộ Lộ mang đứa nhỏ này đi, lúc nó tỉnh lại sẽ quên chúng ta.” Doãn Húy Minh đặt đứa nhỏ trên mặt đất.
Doãn Húy Minh nói xong bỗng nghe thấy tiếng rột rột.
Âm thanh rột rột phát ra từ Vu Cẩn.
Vu Cẩn cúi đầu nhìn bụng mình: “Ta đói bụng.”
“Tôi bảo Tần Lộ Lộ mang một phần đồ ăn đến đây.” Doãn Húy Minh hơi bất đắc dĩ.
Sau khi dứt lời, hai người đều trầm mặc.
Mà hoạt thi cũng không lên tiếng.
Qua một lúc sau Vu Cẩn mới mở miệng: “Có phải ta đã quá xúc động không?” Bây giờ hắn mới nhận ra lúc nãy mình không nên lao tới trước.
“Không, cậu cũng vì cứu người.” Hiếm khi Doãn Húy Minh an ủi Vu Cẩn.
Nhưng mà Vu Cẩn lại phủ nhận cách nói của anh: “Thật ra ta chỉ đơn thuần cảm thấy mùi máu kia quá ghê tởm thôi.”
Người giấy có cảm nhận tương thông với Vu Cẩn, vài giọt máu ban đầu người giấy nếm thử làm Vu Cẩn rất mắc ói.
Quả nhiên không phải vì cứu người. Doãn Húy Minh hoàn toàn không hề có cảm xúc thất vọng, ngược lại còn cảm thấy phải như vậy.
Vu Cẩn vốn chính là thế.
Bởi vì không có năng lực cộng tình, ngược lại sống vô cùng nhẹ nhàng đơn giản.
“Hầy……” Doãn Húy Minh thở dài một hơi, anh thật sự rất hâm mộ trạng thái này của Vu Cẩn.
Mấy người Tần Lộ Lộ đến rất nhanh, mang đứa trẻ đi, thuận tiện đem cho Vu Cẩn một hộp phở xào.
Doãn Húy Minh ngồi xuống, nhìn hoạt thi không đứng dậy nổi, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Vu Cẩn ngồi bên cạnh Doãn Húy Minh, lạch cạch để một chiếc dĩa nhựa trống không trước mặt Doãn Húy Minh.
Mắt thấy Vu Cẩn bắt đầu phân đồ ăn lên chiếc dĩa, Doãn Húy Minh kinh ngạc: “Cậu làm gì?”
“Ngươi không đói bụng sao?” Vu Cẩn đương nhiên nói, “Ăn cơm đó.”
“…… Cậu, chia cho tôi?” Tâm trạng Doãn Húy Minh hiện giờ càng thêm phức tạp.
“Ngươi không ăn?” Vu Cẩn hỏi lại, ánh mắt hắn nhìn Doãn Húy Minh đầy vẻ khó tin, bỗng nhiên nhận ra: “Ngươi cho rằng ta rất bảo vệ đồ ăn sao? Ta có phải chó đâu.”
Doãn Húy Minh phản ứng lại, Vu Cẩn bây giờ có một số triết lý, thầm chí còn có hành vi giảng đạo, đoán chừng đều là do người trông nuôi hắn trước kia dạy cho.
Tuy không rõ ràng nhưng những gì trải qua trong quá khứ đã ảnh hưởng đến Vu Cẩn.
Loại hành động chia sẻ này hiển nhiên không phải điều Vu Cẩn hiện tại có thể làm được.
Đến khi Vu Cẩn chia xong, bỗng nhiên Doãn Húy Minh nói: “Tôi rất hâm mộ cậu.”
“Hả?” Vu Cẩn nhíu mày, “Hâm mộ cái gì?”
“Không có gì.” Doãn Húy Minh không tiếp tục đề tài, ngược lại duỗi tay về phía Vu Cẩn, anh muốn vỗ vỗ bả vai Vu Cẩn.
Nhưng Vu Cẩn vẻ mặt nghiêm túc ngửa ra sau.
Doãn Húy Minh lại duỗi, Vu Cẩn lại ngửa.
Thẳng đến khi cương thi Vu Cẩn làm khuôn mặt đẹp trai mang đường nét hoàn mỹ của mình rụt lại đến mức lòi ra nọng mới thôi.
“Cậu trốn cái gì?” Doãn Húy Minh nhíu mày cạn lời.
“Biểu cảm của ngươi rất kỳ lạ.” Vu Cẩn phòng bị nói, vừa rồi ánh mắt Doãn Húy Minh nhìn hắn…… không còn cảm giác sắc bén tựa như lưỡi kiếm lúc đầu nữa.
Vu Cẩn không thích ứng được, rồi sau đó lập tức phản ứng lại: “À! Ngươi muốn khiến ta thả lỏng cảnh giác, sau đó đánh ta đúng không, thật âm hiểm mà.”
Doãn Húy Minh:……
“Khụ.” Hoạt thi nằm như chó chết trên mặt đất bỗng nhiên lên tiếng, khụ một tiếng rồi sau đó tắt ngúm.
Lúc này ánh mắt hoạt thi sáng quắc nhìn mấy người Vu Cẩn.
“Hoạt thi biết kho khan hả?”
“Không.”
“Ack, ghê quá.” Vu Cẩn ở xa xa trung cư nhíu chặt mày, khuôn mặt đẹp trai ban đầu giống như ăn phải chanh, nhăn nhúm vào nhau, “Sao lại có thứ khó ăn đến thế chứ?”
“Sao vậy?” Doãn Húy Minh ngồi ở bên cạnh hắn.
Vu Cẩn vẫy vẫy tay, sau đó đứng dậy.
Doãn Húy Minh nhận ra gì đó, lập tức duỗi tay nắm lấy tay Vu Cẩn.
Quả nhiên, ngay sau đó Vu Cẩn lập tức biến mất tại chỗ, ngay cả Doãn Húy Minh cũng thế.
Đỉnh xe buýt vang loảng xoảng một tiếng, Vu Cẩn đứng bên trên, tóc dài đến eo tung bay theo gió, nhưng mà không ai có thể nhìn thấy hắn, bởi vì Doãn Húy Minh đã ẩn thân cả mình lẫn Vu Cẩn lại.
“Dám để ta ăn thứ khó ăn như vậy……” Vu Cẩn đón gió mà đứng, răng nanh trong miệng chậm rãi dài ra: “Ta sẽ làm cho ngươi biết…… Oaay aa.”
Vu Cẩn trơ mắt nhìn đỉnh hầm trên đầu xe buýt, rồi sau đó đỉnh hầm xuyên thẳng qua người mình, không hề bị đụng trúng.
“Thật thần kỳ.” Vu Cẩn tò mò đánh giá, hắn nói xong còn nhìn Doãn Húy Minh, “Ngươi thấy không? Vừa rồi cái thứ kia xuyên qua người ta đó.”
“Thấy.” Tay Doãn Húy Minh còn đặt trên cổ tay Vu Cẩn, “Đây là năng lực của tôi.”
Anh cũng không thể để Vu Cẩn thuấn di lại đây, sau đó mặc kệ cương thi kiêu ngạo này xuất hiện trên đầu xe buýt, đón gió mà đứng, rồi tự làm cơ thể mình chia thành hai nửa được.
“Ồ.” Vu Cẩn tựa như bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, “Vậy sao lúc chúng ta ngồi trên đường ngươi không dùng năng lực?”
“Không thể dùng quá thường xuyên.” Doãn Húy Minh rũ mắt.
“Bởi vì cơ thể ngươi có vấn đề?” Vu Cẩn hỏi rất trực tiếp, hắn biết rõ chắc chắn Doãn Húy Minh xảy ra vấn đề, tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng hắn thấy thực lực của Doãn Húy Minh tăng mạnh hơn ngàn năm trước rất nhiều, thế nhưng Doãn Húy Minh lại càng trở nên cẩn thận.
“Đúng vậy.” Doãn Húy Minh gật đầu, không hề kiêng dè.
Anh vốn cũng không giấu được Vu Cẩn, dù sao anh cũng là vật dẫn phong ấn Vu Cẩn.
Vu Cẩn lại ý tứ sâu xa ồ một tiếng: “Ngươi xứng đáng.”
“Xem như vậy đi.” Doãn Húy Minh không muốn tám về đề tài này nữa, “Bọn họ ở dưới?”
“Đúng vậy.” Vu Cẩn lên tiếng, “Chúng ta ẩn thân đi vào, bắt tên hoạt thi kia rồi xử lý hắn, sau đó có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Không được, gần đây có quá nhiều người, sẽ bị bắt gặp.” Mắt thấy xe buýt đã qua hầm, sắp đến trạm tiếp theo, hai người cùng nhau nhảy ra khỏi đầu xe.
“Vậy ngươi ẩn thân hắn luôn?” Vu Cẩn và Doãn Húy Minh trực tiếp quang minh chính đại lên xe, là kiểu không xoát vé ấy.
“Cậu cảm thấy chuyện một người đàn ông trưởng thành bình thường tự nhiên bốc bốc hơi tại chỗ có hợp lý không?” Doãn Húy Minh khá bất đắc dĩ. Vu Cẩn thở dài một hơi, đại khái là cảm thấy Doãn Húy Minh thật phiền phức.
Cũng may lúc này xe buýt không đông, hai người cũng không cần phải trùng vào người khác, cảm giác rất kỳ diệu.
…… Mà bởi vì rất kỳ diệu, cho nên Vu Cẩn chơi rất vui.
Vu Cẩn kéo Doãn Húy Minh đến chỗ người đàn ông đứng gần cửa đang dựa tay vịn bấm điện thoại, sau đó Vu Cẩn nhập vào người đàn ông.
Nhập, thoát ra, nhập vào, thoát ra.
Thẳng đến khi Doãn Húy Minh không nhịn được nữa kéo hắn ra ngoài: “Chúng ta không đến đây chơi.”
“Đừng kích động như thế, chúng ta đều đến đây.” Vu Cẩn thấy Doãn Húy Minh không vui, khá khó hiểu, “Sẽ không có nguy hiểm.”
Mắt thấy Trần Tử Đồng muốn đứng dậy đi theo người đàn ông tiến đến cửa xe buýt, nhìn tư thế chắc là muốn xuống trạm tiếp theo.
“Tên đó muốn giết người.” Giọng nói Vu Cẩn còn rất hưng phấn.
“Theo sau.” Doãn Húy Minh vỗ lưng Vu Cẩn một cái, lực tay còn rất mạnh.
“Bây giờ còn chưa tới trạm đâu!” Vu Cẩn nhíu mày, quay đầu nhìn Doãn Húy Minh, bỗng nhiên nhận ra điều không thích hợp, “Có phải ngươi chỉ muốn đánh ta hay không?”
Bị phát hiện, Doãn Húy Minh không trả lời.
Trên thực tế tuy Vu Cẩn không có cảm xúc cá nhân gì, nhưng khi hắn làm ra hành động như vậy lại không hiểu sao nhìn có hơi ngu đần.
Làm người rất muốn vỗ lên đầu tên này một phát.
Doãn Húy Minh hâm mộ trạng thái ngốc bẩm sinh của Vu Cẩn…… Mà điều đó cùng với việc Doãn Húy Minh muốn đánh Vu Cẩn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vu Cẩn thấy Doãn Húy Minh không trả lời đã hiểu, hắn đầy ẩn ý ồ một tiếng: “Ngươi thật xấu.”
“Ngươi bắt nạt ta.” Vu Cẩn nhướng mày, “Ngươi bóc lột áp bức.”
“Đừng có học được từ nào thì dùng bậy từ đó.” Doãn Húy Minh ngắt lời Vu Cẩn.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, xe buýt đến trạm, người đàn ông kia dẫn Trần Tử Đồng xuống.
Doãn Húy Minh và Vu Cẩn theo sát phía sau.
“Nơi này hẳn không có nhân loại ở.” Vu Cẩn nhìn một vòng, vị trí của bọn họ hiện giờ là một khu trung cư đổ nát.
Nhìn giống như đã bị bỏ hoang.
“Ra tay không?” Vu Cẩn đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Đợi hắn hành động trước.” Doãn Húy Minh
Người đàn ông kia dẫn Trần Tử Đồng quẹo vào một căn phòng, bảo đảm không ai thể nhìn rõ bọn họ: “Đưa hai mắt của mày cho tao……”
Người đàn ông chưa kịp nói xong đã bị đấm một phát vào mặt, người đàn ông chỉ hự một tiếng rồi bay ra ngoài.
Cơ thể đụng vào vách tường, rõ ràng nghe rắc một tiếng, không biết nơi nào đã bị gãy.
“Tốc độ của ta thế nào?” Vu Cẩn nhìn Doãn Húy Minh phía sau.
Vừa rồi lúc Vu Cẩn xông lên, Doãn Húy Minh không túm chặt.
Hắn cứ như vậy xuất hiện trước mặt Trần Tử Đồng.
Đứa trẻ ngây ngẩn cả người.
Trước kia nhóc đã từng gặp Vu Cẩn, bây giờ tuy Vu Cẩn không có hàm răng bén nhọn, nhưng chỉ cần gương mặt của hắn thôi cũng đã đủ làm người gặp xong khó quên.
Vì thế Doãn Húy Minh còn chưa kịp lên tiếng thì đứa trẻ kia đã thét một tiếng chói tai, lúc thét xong rồi cũng không chạy.
Cứ thế cứng đờ tại chỗ, sau đó òa khóc.
“Nó đang làm gì?” Vu Cẩn vẫn chưa hiểu, “Khóc gì chứ, ta cứu nó.”
“…… Có phải cậu đã từng dọa nhóc ấy không?” Doãn Húy Minh cũng thấy không thích hợp.
Rõ ràng đứa bé này khóc là bởi vì thấy mặt Vu Cẩn.
Vu Cẩn hiểu, hơn nữa còn cảm thấy thằng bé này quá tệ: “Thật nhỏ mọn.”
Đây hình như không phải vấn đề nhỏ mọn hay không nhỏ mọn, Doãn Húy Minh trầm mặc, chỉ là hắn còn chưa nói lên lời, bỗng nhiên sau lưng tê rần, bị Vu Cẩn đánh lên.
“Trả lại ngươi.” Vu Cẩn còn nhớ chuyện tên này vô duyên vô cớ đánh mình một phát.
Sau khi Vu Cẩn nói xong trực tiếp nắm quần áo trên người đứa bé nhấc nó lên, tự phong cho mình thân phận ân nhân: “Ta cứu ngươi, có phải bây giờ ngươi nên nói hết mọi thứ cho ta không?”
“Hức hức hức.” Đứa bé bắt đầu vừa khóc vừa nấc cục.
Vu Cẩn nghi ngờ nhìn Doãn Húy Minh, Doãn Húy Minh bất đắc dĩ đỡ trán.
“Nó không chịu nói.” Vu Cẩn thở dài, rõ ràng tiền đã sắp tới tay.
“Bình thường đều sẽ không nói.” Doãn Húy Minh đi qua khống chế hoạt thi.
Vu Cẩn gật gật đầu, như suy tư gì đó, rồi bỗng nở nụ cười với đứa bé, răng nanh càng ngày càng dài: “Ngươi có biết ngươi đang kéo dài thời gian của ta không?”
Mắt thấy tròng mắt hắn sắp rớt ra khỏi hốc mắt, Doãn Húy Minh lập tức lao lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai duỗi tay ấn mắt Vu Cẩn vào.
Trên người Vu Cẩn có rất nhiều nơi có thể tháo rời, lúc tháo rời cực kỳ máu me, Doãn Húy Minh đoán đứa trẻ sẽ bị dọa phát sốc mất.
“Ta không nhìn thấy.” Vu Cẩn ồn ào, hắn còn chưa kịp thu hồi răng nanh, lúc nói chuyện hàm trên hàm dưới va vào nhau, phát ra âm thanh cạnh cạnh.
Sau khi để lộ dung mạo thật, làn da Vu Cẩn càng thêm tái nhợt, là kiểu xanh trắng đan xen, càng giống một bộ thi thể.
Trên người cũng không có độ ấm.
Doãn Húy Minh cướp đứa trẻ ra khỏi tay Vu Cẩn, anh nhấc tay vỗ đầu thằng nhỏ, đứa trẻ dần dần ổn định cảm xúc, nhắm mắt lại thiếp đi.
“Ngươi làm gì vậy?” Vu Cẩn khó hiểu, “Ta còn muốn hỏi chuyện.”
“Không được bại lộ.” Doãn Húy Minh lại nhắc nhở Vu Cẩn lần nữa.
“Vậy ngươi đợi ta hỏi xong rồi hẳn làm choáng nó.” Vu Cẩn hừ một tiếng, “Ngươi quá xúc động.”
Anh xúc động ư? Doãn Húy Minh lâm vào trầm tư, sau đó chỉ vào hoạt thi bị mình xách đến: “Thẩm vấn tên đó thì được, đứa bé này mới mười tuổi.”
Hoạt thi không nói gì, cơ thể hắn vặn vẹo không bình thường, đại khái là do xương cốt đã bị quăng gãy.
“Vậy đứa trẻ thì tính sao?” Vu Cẩn nói, duỗi tay móc ra bức ảnh trong túi đứa bé, còn có người giấy đang ôm ảnh chụp.
“Tôi sẽ liên hệ mấy người Tần Lộ Lộ mang đứa nhỏ này đi, lúc nó tỉnh lại sẽ quên chúng ta.” Doãn Húy Minh đặt đứa nhỏ trên mặt đất.
Doãn Húy Minh nói xong bỗng nghe thấy tiếng rột rột.
Âm thanh rột rột phát ra từ Vu Cẩn.
Vu Cẩn cúi đầu nhìn bụng mình: “Ta đói bụng.”
“Tôi bảo Tần Lộ Lộ mang một phần đồ ăn đến đây.” Doãn Húy Minh hơi bất đắc dĩ.
Sau khi dứt lời, hai người đều trầm mặc.
Mà hoạt thi cũng không lên tiếng.
Qua một lúc sau Vu Cẩn mới mở miệng: “Có phải ta đã quá xúc động không?” Bây giờ hắn mới nhận ra lúc nãy mình không nên lao tới trước.
“Không, cậu cũng vì cứu người.” Hiếm khi Doãn Húy Minh an ủi Vu Cẩn.
Nhưng mà Vu Cẩn lại phủ nhận cách nói của anh: “Thật ra ta chỉ đơn thuần cảm thấy mùi máu kia quá ghê tởm thôi.”
Người giấy có cảm nhận tương thông với Vu Cẩn, vài giọt máu ban đầu người giấy nếm thử làm Vu Cẩn rất mắc ói.
Quả nhiên không phải vì cứu người. Doãn Húy Minh hoàn toàn không hề có cảm xúc thất vọng, ngược lại còn cảm thấy phải như vậy.
Vu Cẩn vốn chính là thế.
Bởi vì không có năng lực cộng tình, ngược lại sống vô cùng nhẹ nhàng đơn giản.
“Hầy……” Doãn Húy Minh thở dài một hơi, anh thật sự rất hâm mộ trạng thái này của Vu Cẩn.
Mấy người Tần Lộ Lộ đến rất nhanh, mang đứa trẻ đi, thuận tiện đem cho Vu Cẩn một hộp phở xào.
Doãn Húy Minh ngồi xuống, nhìn hoạt thi không đứng dậy nổi, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Vu Cẩn ngồi bên cạnh Doãn Húy Minh, lạch cạch để một chiếc dĩa nhựa trống không trước mặt Doãn Húy Minh.
Mắt thấy Vu Cẩn bắt đầu phân đồ ăn lên chiếc dĩa, Doãn Húy Minh kinh ngạc: “Cậu làm gì?”
“Ngươi không đói bụng sao?” Vu Cẩn đương nhiên nói, “Ăn cơm đó.”
“…… Cậu, chia cho tôi?” Tâm trạng Doãn Húy Minh hiện giờ càng thêm phức tạp.
“Ngươi không ăn?” Vu Cẩn hỏi lại, ánh mắt hắn nhìn Doãn Húy Minh đầy vẻ khó tin, bỗng nhiên nhận ra: “Ngươi cho rằng ta rất bảo vệ đồ ăn sao? Ta có phải chó đâu.”
Doãn Húy Minh phản ứng lại, Vu Cẩn bây giờ có một số triết lý, thầm chí còn có hành vi giảng đạo, đoán chừng đều là do người trông nuôi hắn trước kia dạy cho.
Tuy không rõ ràng nhưng những gì trải qua trong quá khứ đã ảnh hưởng đến Vu Cẩn.
Loại hành động chia sẻ này hiển nhiên không phải điều Vu Cẩn hiện tại có thể làm được.
Đến khi Vu Cẩn chia xong, bỗng nhiên Doãn Húy Minh nói: “Tôi rất hâm mộ cậu.”
“Hả?” Vu Cẩn nhíu mày, “Hâm mộ cái gì?”
“Không có gì.” Doãn Húy Minh không tiếp tục đề tài, ngược lại duỗi tay về phía Vu Cẩn, anh muốn vỗ vỗ bả vai Vu Cẩn.
Nhưng Vu Cẩn vẻ mặt nghiêm túc ngửa ra sau.
Doãn Húy Minh lại duỗi, Vu Cẩn lại ngửa.
Thẳng đến khi cương thi Vu Cẩn làm khuôn mặt đẹp trai mang đường nét hoàn mỹ của mình rụt lại đến mức lòi ra nọng mới thôi.
“Cậu trốn cái gì?” Doãn Húy Minh nhíu mày cạn lời.
“Biểu cảm của ngươi rất kỳ lạ.” Vu Cẩn phòng bị nói, vừa rồi ánh mắt Doãn Húy Minh nhìn hắn…… không còn cảm giác sắc bén tựa như lưỡi kiếm lúc đầu nữa.
Vu Cẩn không thích ứng được, rồi sau đó lập tức phản ứng lại: “À! Ngươi muốn khiến ta thả lỏng cảnh giác, sau đó đánh ta đúng không, thật âm hiểm mà.”
Doãn Húy Minh:……
“Khụ.” Hoạt thi nằm như chó chết trên mặt đất bỗng nhiên lên tiếng, khụ một tiếng rồi sau đó tắt ngúm.
Lúc này ánh mắt hoạt thi sáng quắc nhìn mấy người Vu Cẩn.
“Hoạt thi biết kho khan hả?”
“Không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.