Chương 12
Vanilla Jeje
17/02/2022
Chàng trai bị bệnh rồi.
Thể chất của y vốn yếu ớt, hẳn do đêm trước đó trốn gián nên chạy tới chạy lui không ngủ được, lại vội vàng sắp va li hành lý về nhà ngay dáng hôm sau, vì thế hiện tại đã đổ bệnh.
Khác với bình thường càn quấy bướng bỉnh, Cường Thụ lúc bị bệnh rất ngoan, chỉ nằm im một chỗ mà thôi.
Tất nhiên trừ những lúc diễn kịch khóc than.
Thành Công kẹp nhiệt độ cho y, sầu não không thôi: "Ba mươi tám độ rưỡi."
"Anh ơi nếu em chết rồi, anh có tái giá không?" Y rưng rưng nước mắt hỏi.
"Không có." Thành Công đáp.
Chàng trai chưa kịp vui vẻ bao lâu, lại nghe người đàn ông nói tiếp: "Anh với em không có danh phận trước pháp luật, dù có đi bước nữa anh vẫn là lần đầu kết hôn, ở đâu ra tái giá?"
Cường Thụ tức đến nghiến răng: "Hoá ra anh chỉ chờ tôi chết để cưới người khác chứ gì!"
"... Em đừng có mà ngang ngược, anh đã nói thế bao giờ." Hơn nữa bọn họ nhiều lắm mới là người yêu thôi, đám hỏi chưa làm, đám cưới cũng chưa bàn.
Thé nhưng Cường Thụ sớm không nghe nữa. Hiện tại y vừa mệt lại uể oải, không có sức cãi nhau, chỉ biết tủi thân nghiêng sang một bên nằm khóc.
Thành Công nhìn cái ót y chừa cho mình thì lờ mờ đoán ra được có lẽ mình kẻ tung người hứng diễn hơi quá trớn. Hắn đặt tay lên bả vai chàng trai, nhỏ giọng hỏi: "Em giận rồi à?"
"Tại sao tôi phải khóc vì người không còn thương mình nữa?" Hai mắt Cường Thụ đỏ hoe, y giấu mặt vào gối, "Mặc kệ tôi một mình đi."
"Thôi thôi, anh giỡn chút ấy mà." Thành Công vuốt tóc y, "Anh tưởng rằng em đang diễn."
"Cho dù có là diễn đi chăng nữa anh cũng không thể trả lời như thế!" Cường Thụ hùng hồn đáp trả.
Người đàn ông không khỏi cạn lời: "Thế anh phải trả lời ra sao?"
"Phải nói dù em có chết đi chăng nữa, anh cũng chỉ yêu mỗi mình em thôi, nhất định không buông tay em, em là ánh sáng là vầng trăng duy nhất trong cuộc đời anh..." Y lẩm bà lẩm bẩm.
"Nhưng như thế nghe cứ sến..." Thành Công nói nửa chừng, nhận được ánh mắt sáng quắc như dao của chàng trai liền nhanh chóng sửa miệng, "Anh biết rồi, sau này anh nhất định sẽ nói như em bảo."
Lúc này đây Cường Thụ mới hài lòng, hai mắt nhắm lại đánh một giấc. Thành Công đắp chăn lại cho kín, sau đó mới rón rén rời đi.
Hắn muốn nấu cháo thịt cho người yêu, nhưng tủ lạnh lại hết thịt bằm rồi, Thành Công định bụng nhân lúc Cường Thụ còn ngủ đi sang siêu thị gần đó để mua bổ sung.
Ngoài trời mưa lất phất. Lúc hắn bước xuống bậc cuối cùng cầu thang chung cư, bên ngoài cửa là một người đàn ông mặc âu phục, trên tay cầm chiếc ô màu đen che trên đỉnh đầu.
Gương mặt thế nhưng có ba phần giống với cái cây cong vẹo kia.
"Cậu có phải là Thành Công?" Anh hỏi.
"Là tôi." Thành Công nghi ngờ nhìn người trước mắt, "Anh là ai?"
"Tôi là anh trai của Cường Thụ." Đối phương tiến vào phạm vi mái che bên trong chung cư, hạ dù xuống, "Cảm ơn anh đã chăm sóc em trai tôi suốt thời gian qua."
Mây đen kéo tới ngày càng dày đặc, xem ra thịt bằm không thể mua được rồi.
Thể chất của y vốn yếu ớt, hẳn do đêm trước đó trốn gián nên chạy tới chạy lui không ngủ được, lại vội vàng sắp va li hành lý về nhà ngay dáng hôm sau, vì thế hiện tại đã đổ bệnh.
Khác với bình thường càn quấy bướng bỉnh, Cường Thụ lúc bị bệnh rất ngoan, chỉ nằm im một chỗ mà thôi.
Tất nhiên trừ những lúc diễn kịch khóc than.
Thành Công kẹp nhiệt độ cho y, sầu não không thôi: "Ba mươi tám độ rưỡi."
"Anh ơi nếu em chết rồi, anh có tái giá không?" Y rưng rưng nước mắt hỏi.
"Không có." Thành Công đáp.
Chàng trai chưa kịp vui vẻ bao lâu, lại nghe người đàn ông nói tiếp: "Anh với em không có danh phận trước pháp luật, dù có đi bước nữa anh vẫn là lần đầu kết hôn, ở đâu ra tái giá?"
Cường Thụ tức đến nghiến răng: "Hoá ra anh chỉ chờ tôi chết để cưới người khác chứ gì!"
"... Em đừng có mà ngang ngược, anh đã nói thế bao giờ." Hơn nữa bọn họ nhiều lắm mới là người yêu thôi, đám hỏi chưa làm, đám cưới cũng chưa bàn.
Thé nhưng Cường Thụ sớm không nghe nữa. Hiện tại y vừa mệt lại uể oải, không có sức cãi nhau, chỉ biết tủi thân nghiêng sang một bên nằm khóc.
Thành Công nhìn cái ót y chừa cho mình thì lờ mờ đoán ra được có lẽ mình kẻ tung người hứng diễn hơi quá trớn. Hắn đặt tay lên bả vai chàng trai, nhỏ giọng hỏi: "Em giận rồi à?"
"Tại sao tôi phải khóc vì người không còn thương mình nữa?" Hai mắt Cường Thụ đỏ hoe, y giấu mặt vào gối, "Mặc kệ tôi một mình đi."
"Thôi thôi, anh giỡn chút ấy mà." Thành Công vuốt tóc y, "Anh tưởng rằng em đang diễn."
"Cho dù có là diễn đi chăng nữa anh cũng không thể trả lời như thế!" Cường Thụ hùng hồn đáp trả.
Người đàn ông không khỏi cạn lời: "Thế anh phải trả lời ra sao?"
"Phải nói dù em có chết đi chăng nữa, anh cũng chỉ yêu mỗi mình em thôi, nhất định không buông tay em, em là ánh sáng là vầng trăng duy nhất trong cuộc đời anh..." Y lẩm bà lẩm bẩm.
"Nhưng như thế nghe cứ sến..." Thành Công nói nửa chừng, nhận được ánh mắt sáng quắc như dao của chàng trai liền nhanh chóng sửa miệng, "Anh biết rồi, sau này anh nhất định sẽ nói như em bảo."
Lúc này đây Cường Thụ mới hài lòng, hai mắt nhắm lại đánh một giấc. Thành Công đắp chăn lại cho kín, sau đó mới rón rén rời đi.
Hắn muốn nấu cháo thịt cho người yêu, nhưng tủ lạnh lại hết thịt bằm rồi, Thành Công định bụng nhân lúc Cường Thụ còn ngủ đi sang siêu thị gần đó để mua bổ sung.
Ngoài trời mưa lất phất. Lúc hắn bước xuống bậc cuối cùng cầu thang chung cư, bên ngoài cửa là một người đàn ông mặc âu phục, trên tay cầm chiếc ô màu đen che trên đỉnh đầu.
Gương mặt thế nhưng có ba phần giống với cái cây cong vẹo kia.
"Cậu có phải là Thành Công?" Anh hỏi.
"Là tôi." Thành Công nghi ngờ nhìn người trước mắt, "Anh là ai?"
"Tôi là anh trai của Cường Thụ." Đối phương tiến vào phạm vi mái che bên trong chung cư, hạ dù xuống, "Cảm ơn anh đã chăm sóc em trai tôi suốt thời gian qua."
Mây đen kéo tới ngày càng dày đặc, xem ra thịt bằm không thể mua được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.