Chương 1
Vanilla Jeje
17/02/2022
Đêm khuya thanh vắng, chàng trai xinh đẹp tựa ngoài cửa, gương mặt trắng bệch không ngừng mấp máy môi cầu xin: "Anh à, anh mở cửa cho em đi."
Bàn tay y gõ lên cửa trong vô vọng, dù biết rõ người bên trong tàn nhẫn lạnh lùng đến nhường nào.
Người đàn ông ở đằng sau vẫn giữ thái độ sắt đá: "Em từ bỏ đi."
Hắn biết mình nhất định không được mềm lòng. Bên trong ván cờ này, kẻ yếu đuối cũng chính là kẻ thua cuộc.
Mà cái giá phải trả... Hắn không thể.
Chàng trai thở dốc, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười bất lực. Ánh mắt y dần tan rã, trong vô thức nhắm lại, nhớ về chuyện ngày xưa: "Lúc chúng ta mới quen nhau, anh đã nói với em điều gì, anh nhớ không?"
Điều gì? Người đàn ông không tài nào nhớ ra được, bởi vì bọn họ nói nhiều thứ quá.
"Khi đó em hỏi anh rằng, nếu như chỉ một trong hai ta có thể sống, người còn lại phải chết, anh sẽ chọn ai..." Y bật cười chua chát, "Anh bảo anh sẽ để em sống, vì anh không nỡ nhìn em chết đi."
Ở phía sau cánh cửa chỉ còn lại sự trầm mặc.
"Lúc đấy khác, bây giờ khác." Y có thể nghe ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của hắn, "Em đừng ép anh."
"Ép?" Chàng trai ôm bụng trượt dài xuống nền đất, đè nén cơn đau lại, "Là anh ép tôi mới đúng!"
"Anh nói bây giờ khác chứ gì? Được rồi, vậy để tôi tai nghe mắt thấy từ bỏ hết hy vọng của mình đi!" Trong giọng nói của y chứa đầy đau đớn, "Tôi hỏi anh lần cuối, nếu cả hai ta cùng đau bụng, lại chỉ có một nhà vệ sinh, anh sẽ để ai dùng?!"
"... Đương nhiên là anh rồi."
Chàng trai: "..."
Sao anh lại cứng đầu như thế chứ!
"Chồng ơi, ông xã ơi, anh đẹp trai ơi!" Y bỗng chốc quay sang khóc hu hu cầu xin, "Anh làm ơn độ lượng cho em vào đi mà! Em nhịn hết nổi rồi!"
Cái bụng nhỏ của y giống như muốn chứng minh lời nói này, liên tục réo ùng ục hai tiếng liên tiếp.
Ngồi trên bồn cầu cũng không yên thân, người đàn ông mắng ngược ra: "Còn không phải do em tự làm tự chịu sao?! Anh đã bảo cái bánh đó nhất định hết hạn sử dụng rồi!"
Bản thân hắn đây mới là nạn nhân vô tội bị liên lụy nè!
"Anh mắng em thì có ích gì chứ! Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, em biết lỗi rồi mà!" Chàng trai bắt đầu giở trò ăn vạ, "Nếu anh còn không ra em sẽ... sẽ đi ngay trên tấm thảm anh thích nhất đấy!"
"Em-dám!"
Cũng như mọi cuộc hôn nhân khác, cãi vã chỉ có thể kết thúc khi một trong hai bên nhận thua trước.
Tiếng nước chảy róc rách bên trong nhỏ dần, người đàn ông vác gương mặt đen sì mở cửa ra, tay kia vẫn còn ôm bụng quặn thắt.
"Năm phút!"
"Em biết anh yêu em nhất mà!" Chàng trai nhảy phóc lên hôn má hắn một cái, sau đó chạy vọt vào trong khóa cửa lại.
Người đàn ông bần thần đứng tại chỗ, chân mày nhíu lại, bỗng dưng cảm thấy kỳ thực cái thảm kia cũng không quan trọng đến thế.
Hắn hối hận rồi.
... Muốn có được tình yêu lâu dài, có lẽ cần phải tìm thuê chung cư có hai nhà vệ sinh thôi.
Bàn tay y gõ lên cửa trong vô vọng, dù biết rõ người bên trong tàn nhẫn lạnh lùng đến nhường nào.
Người đàn ông ở đằng sau vẫn giữ thái độ sắt đá: "Em từ bỏ đi."
Hắn biết mình nhất định không được mềm lòng. Bên trong ván cờ này, kẻ yếu đuối cũng chính là kẻ thua cuộc.
Mà cái giá phải trả... Hắn không thể.
Chàng trai thở dốc, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười bất lực. Ánh mắt y dần tan rã, trong vô thức nhắm lại, nhớ về chuyện ngày xưa: "Lúc chúng ta mới quen nhau, anh đã nói với em điều gì, anh nhớ không?"
Điều gì? Người đàn ông không tài nào nhớ ra được, bởi vì bọn họ nói nhiều thứ quá.
"Khi đó em hỏi anh rằng, nếu như chỉ một trong hai ta có thể sống, người còn lại phải chết, anh sẽ chọn ai..." Y bật cười chua chát, "Anh bảo anh sẽ để em sống, vì anh không nỡ nhìn em chết đi."
Ở phía sau cánh cửa chỉ còn lại sự trầm mặc.
"Lúc đấy khác, bây giờ khác." Y có thể nghe ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của hắn, "Em đừng ép anh."
"Ép?" Chàng trai ôm bụng trượt dài xuống nền đất, đè nén cơn đau lại, "Là anh ép tôi mới đúng!"
"Anh nói bây giờ khác chứ gì? Được rồi, vậy để tôi tai nghe mắt thấy từ bỏ hết hy vọng của mình đi!" Trong giọng nói của y chứa đầy đau đớn, "Tôi hỏi anh lần cuối, nếu cả hai ta cùng đau bụng, lại chỉ có một nhà vệ sinh, anh sẽ để ai dùng?!"
"... Đương nhiên là anh rồi."
Chàng trai: "..."
Sao anh lại cứng đầu như thế chứ!
"Chồng ơi, ông xã ơi, anh đẹp trai ơi!" Y bỗng chốc quay sang khóc hu hu cầu xin, "Anh làm ơn độ lượng cho em vào đi mà! Em nhịn hết nổi rồi!"
Cái bụng nhỏ của y giống như muốn chứng minh lời nói này, liên tục réo ùng ục hai tiếng liên tiếp.
Ngồi trên bồn cầu cũng không yên thân, người đàn ông mắng ngược ra: "Còn không phải do em tự làm tự chịu sao?! Anh đã bảo cái bánh đó nhất định hết hạn sử dụng rồi!"
Bản thân hắn đây mới là nạn nhân vô tội bị liên lụy nè!
"Anh mắng em thì có ích gì chứ! Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, em biết lỗi rồi mà!" Chàng trai bắt đầu giở trò ăn vạ, "Nếu anh còn không ra em sẽ... sẽ đi ngay trên tấm thảm anh thích nhất đấy!"
"Em-dám!"
Cũng như mọi cuộc hôn nhân khác, cãi vã chỉ có thể kết thúc khi một trong hai bên nhận thua trước.
Tiếng nước chảy róc rách bên trong nhỏ dần, người đàn ông vác gương mặt đen sì mở cửa ra, tay kia vẫn còn ôm bụng quặn thắt.
"Năm phút!"
"Em biết anh yêu em nhất mà!" Chàng trai nhảy phóc lên hôn má hắn một cái, sau đó chạy vọt vào trong khóa cửa lại.
Người đàn ông bần thần đứng tại chỗ, chân mày nhíu lại, bỗng dưng cảm thấy kỳ thực cái thảm kia cũng không quan trọng đến thế.
Hắn hối hận rồi.
... Muốn có được tình yêu lâu dài, có lẽ cần phải tìm thuê chung cư có hai nhà vệ sinh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.