Chương 15: Ngoại truyện 1
Vanilla Jeje
17/02/2022
Từ trước khi ra đời, Cường Thụ đã là một thằng nhóc bướng bỉnh cứng đầu cứng cổ.
Cha mẹ y cảm thấy một người con đã quá đủ, vì vậy đặt vòng, uống thuốc tránh thai, còn đeo bao cao su mỗi khi hành sự. Ấy thế mà thằng nhãi con nào đó vẫn chễm chệ nhảy vào bụng mẹ nó được.
Những đứa khác đều ngủ đủ chín tháng mười ngày, riêng y mới hơn tám tháng đã khóc nháo đòi chui ra ngoài, thành thử lúc mới sinh cả người "bé như con chó con mới đẻ, và xấu cũng y chang" - trích nguyên văn cha mẹ y.
Cường Thụ rất giống mẹ y, càng lớn càng xinh đẹp, nhiều người còn lầm tưởng y là bé gái. Thế nhưng cái tính ngang ngược chuyên ăn vạ thì tới cả bé gái cũng chào thua. Thuở bé y chuyên gia đi gây chuyện khắp nơi, đến khi bị bắt lại tỏ vẻ đáng thương để khơi dậy sự mủi lòng của người lớn.
Cha mẹ y vốn lớn tuổi rồi, hơn nữa mặt y xinh xắn đáng yêu quá, bọn họ cũng đành chịu thua. Thành thử y có gây ra bao nhiêu chuyện đi chăng nữa rồi thì đều được tha thứ cả.
Thiếu sự quan tâm của cha mẹ, y càng lớn càng nổi loạn, đủ trò ăn chơi quậy phá đều thử cả. Học hành trên trường thì làng nhàng, đánh nhau nhiều còn hơn nghe giảng, điểm chỉ cần vừa đủ để lên lớp là được.
Cho đến năm mười tám tuổi, Cường Thụ đột nhiên come out, nói cho họ biết mình là gay, chỉ thích con trai.
Cha mẹ y trong cơn nóng giận không thể chấp nhận được, thậm chí còn đe doạ đuổi y ra khỏi nhà, cắt đứt hết tài chính nếu y vẫn như vậy. Chỉ là họ không ngờ Cường Thụ thật sự rời đi.
Mấy ngày đầu gia đình còn an tâm, về sau ngày càng lo sốt vó. Khổ nỗi y biến mất không chút tung tích, họ mất hơn hai năm mới tìm được y, khi ấy còn đang nằm viện vì gãy chân.
Lúc ấy Cường Thụ thẳng thừng nói rằng hiện tại mình đã (thật ra là sẽ) có người yêu, người yêu của y là nam, nếu cha mẹ đồng ý thì y mới quay về.
Ban đầu bọn họ cũng rối bời lắm, nhưng nghĩ lại con cái còn sống khoẻ mạnh là tốt lắm rồi, nó muốn yêu ai thì kệ nó đi. Có điều cha mẹ y không thích đồng tính, vì vậy không thèm tìm gặp Thành Công để nói chuyện, cứ xem như không nhắc tới thì không tồn tại.
... Cho tới khi bọn họ phát hiện Cường Thụ đã không còn tụ tập đua xe, không đi bar uống rượu, cũng không hút thuốc lá nữa.
Thậm chí y còn rất nghiêm túc đi làm diễn viên tự do (tuy flop)! Đã biết cực khổ lao động, không còn là tên phá gia chi tử chỉ biết ăn chơi ngày nào!
Cha y mừng rớt nước mắt. Mẹ y mừng rớt nước mắt. Anh y cũng mừng rớt nước mắt.
Giờ đây bọn họ chỉ mong Thành Công có thể giữ con bọn họ càng chặt càng tốt! Tốt nhất là cả đời để y không bao giờ gây hoạ nữa!
Cha mẹ vỗ vai y: "Lúc trước tao chỉ lo tụi tao xuống lỗ rồi thì ngày nào đó mày cũng vào tù."
Cường Thụ:... Y có tệ hại đến thế sao?
Anh trai y tán thành: "Chỉ cần không phạm pháp, em muốn làm gì gia đình cũng không ngăn cản nữa."
Cường Thụ: "... Xin cảm ơn."
Y cảm thấy tâm hồn mình bị tổn thương, cần tìm người đàn ông để an ủi gấp.
Cha mẹ y cảm thấy một người con đã quá đủ, vì vậy đặt vòng, uống thuốc tránh thai, còn đeo bao cao su mỗi khi hành sự. Ấy thế mà thằng nhãi con nào đó vẫn chễm chệ nhảy vào bụng mẹ nó được.
Những đứa khác đều ngủ đủ chín tháng mười ngày, riêng y mới hơn tám tháng đã khóc nháo đòi chui ra ngoài, thành thử lúc mới sinh cả người "bé như con chó con mới đẻ, và xấu cũng y chang" - trích nguyên văn cha mẹ y.
Cường Thụ rất giống mẹ y, càng lớn càng xinh đẹp, nhiều người còn lầm tưởng y là bé gái. Thế nhưng cái tính ngang ngược chuyên ăn vạ thì tới cả bé gái cũng chào thua. Thuở bé y chuyên gia đi gây chuyện khắp nơi, đến khi bị bắt lại tỏ vẻ đáng thương để khơi dậy sự mủi lòng của người lớn.
Cha mẹ y vốn lớn tuổi rồi, hơn nữa mặt y xinh xắn đáng yêu quá, bọn họ cũng đành chịu thua. Thành thử y có gây ra bao nhiêu chuyện đi chăng nữa rồi thì đều được tha thứ cả.
Thiếu sự quan tâm của cha mẹ, y càng lớn càng nổi loạn, đủ trò ăn chơi quậy phá đều thử cả. Học hành trên trường thì làng nhàng, đánh nhau nhiều còn hơn nghe giảng, điểm chỉ cần vừa đủ để lên lớp là được.
Cho đến năm mười tám tuổi, Cường Thụ đột nhiên come out, nói cho họ biết mình là gay, chỉ thích con trai.
Cha mẹ y trong cơn nóng giận không thể chấp nhận được, thậm chí còn đe doạ đuổi y ra khỏi nhà, cắt đứt hết tài chính nếu y vẫn như vậy. Chỉ là họ không ngờ Cường Thụ thật sự rời đi.
Mấy ngày đầu gia đình còn an tâm, về sau ngày càng lo sốt vó. Khổ nỗi y biến mất không chút tung tích, họ mất hơn hai năm mới tìm được y, khi ấy còn đang nằm viện vì gãy chân.
Lúc ấy Cường Thụ thẳng thừng nói rằng hiện tại mình đã (thật ra là sẽ) có người yêu, người yêu của y là nam, nếu cha mẹ đồng ý thì y mới quay về.
Ban đầu bọn họ cũng rối bời lắm, nhưng nghĩ lại con cái còn sống khoẻ mạnh là tốt lắm rồi, nó muốn yêu ai thì kệ nó đi. Có điều cha mẹ y không thích đồng tính, vì vậy không thèm tìm gặp Thành Công để nói chuyện, cứ xem như không nhắc tới thì không tồn tại.
... Cho tới khi bọn họ phát hiện Cường Thụ đã không còn tụ tập đua xe, không đi bar uống rượu, cũng không hút thuốc lá nữa.
Thậm chí y còn rất nghiêm túc đi làm diễn viên tự do (tuy flop)! Đã biết cực khổ lao động, không còn là tên phá gia chi tử chỉ biết ăn chơi ngày nào!
Cha y mừng rớt nước mắt. Mẹ y mừng rớt nước mắt. Anh y cũng mừng rớt nước mắt.
Giờ đây bọn họ chỉ mong Thành Công có thể giữ con bọn họ càng chặt càng tốt! Tốt nhất là cả đời để y không bao giờ gây hoạ nữa!
Cha mẹ vỗ vai y: "Lúc trước tao chỉ lo tụi tao xuống lỗ rồi thì ngày nào đó mày cũng vào tù."
Cường Thụ:... Y có tệ hại đến thế sao?
Anh trai y tán thành: "Chỉ cần không phạm pháp, em muốn làm gì gia đình cũng không ngăn cản nữa."
Cường Thụ: "... Xin cảm ơn."
Y cảm thấy tâm hồn mình bị tổn thương, cần tìm người đàn ông để an ủi gấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.