Chương 2
Nguyễn Tường Bách
11/02/2014
Sau rất lâu, xe rốt cuộc dừng lại.
Trước mắt là một khách sạn năm sao cao cấp.
Cố Dĩ Mặc vừa xuống xe, phục vụ đã chạy đến đỗ xe vào bãi giúp anh.
Thấy Cố Dĩ Mặc tự mình đi vào đại sảnh, Lãnh Như Tuyết đứng phía sau nhìn chăm chú bóng lưng anh. So với trước kia, anh càng cao lớn hơn, vẫn không chủ động khoác tay cô như xưa.
Mà bây giờ, có lẽ anh nghĩ không bao giờ muốn sờ đến tay cô nữa cũng nên.
Cô bước nhanh về phía trước, từ sau ôm lấy cánh tay anh. Bên cạnh người cao gần 1,9m như anh, cô như một đứa con nít treo ngược trên cánh tay anh.
Lãnh Như Tuyết cười hì hì “Cố Dĩ Mặc, bây giờ anh là ông chủ vàng của em, không được hất em ra đó”
Cố Dĩ Mặc cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt buồn bã, nhưng thật sự là không hất cô ra.
Sau khi lên lầu, bọn họ đi vào một phòng tổng thống xa hoa.
“Đi tắm” Cố Dĩ Mặc nhẹ nhàng ra lệnh.
Lãnh Như Tuyết cứng ngắc, rồi lại cười quyến rũ với anh “Sao nóng lòng vậy? Chúng ta cứ như gian phu dâm phụ không thể chờ đợi trộm tình vậy”
Cố Dĩ Mặc chỉ ngồi trên ghế salon rót rượu, không nhìn cô.
Lãnh Như Tuyết hừ một tiếng, quay người đi vào phòng tắm, cố ý uốn éo. Cô làm hồ ly tinh năm năm, bản lĩnh mê hoặc người khác không học cũng thấy phải biết.
Cố Dĩ Mặc nhìn eo thon cùng cặp mông ngaọh nghễ cong lên, đáy mắt tóe lửa.
Nắm chặt ly rượu, bất kể rượu nặng, anh ngửa đầu uống một hớp cạn.
Nửa giờ sau, mặc chiếc áo choàng tắm của khách sạn, Lãnh Như Tuyết đi ra khỏi phòng tắm, tóc dài xõa ra, ướt nhẹp rũ sau lưng.
Cố Dĩ Mặc nhíu mày, lấy khăn bông lớn lau cho cô, hết sức nhẹ nhàng.
Lau khô một nửa, Lãnh Như Tuyết thả máy sấy vào tay anh “Sấy tóc cho em”
Vẻ mặt làm nũng của cô làm người khác muốn say.
Cố Dĩ Mặc nhận lấy máy sấy, bật công tắc, thử nhiệt độ trong lòng bàn tay rồi mới từ từ thổi lên tóc cô.
Anh giúp cô sấy tóc, bàn tay cô lại nghịch ngợm cởi cúc áo của anh.
Nhớ lúc sinh nhật cô 18 tuổi, lần đầu tiên bọn họ đến nhà nghỉ, cũng như vậy, anh sấy tóc cho cô, cô len lén cởi cúc áo anh.
Khi đó cô muốn biến mình thành lễ vật dâng cho anh.
Trải nghiệm lúc 18 tuổi, Lãnh Như Tuyết cũng không cảm thấy quá sớm.
Hơn nữa, nếu nhất định phải có một người đàn ông lấy đi trinh tiết của cô, thì người duy nhất co muốn đó là Cố Dĩ Mặc.
Thế nhưng, anh lại ngăn cô lại.
Trong ánh mắt anh có một sự khổ sở đè nén, anh ôm cô thật chặt nói “Không được, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt”
Ha ha ha..! Chưa chuẩn bị tốt cái khỉ.
Một đại nam nhân như hắn thì có gì phải chuẩn bị?
Chẳng lẽ hắn cũng có kỳ sinh lý?
Cô đã mặt dày mua xong áo mưa và thuốc tránh thai rồi! Trong mối quan hệ yêu đương của hai người, cô luôn chủ động.
Cô đuổi theo anh, dâng nụ hôn đầu, thậm chí muốn dâng hiến cả cơ thế lại bị anh cự tuyệt.
Có lúc cô nghi ngờ không hiểu anh có yêu cô thật không.
Nhưng các nữ sinh trong trường đều hâm mộ cô, nói Cố Dĩ Mặc là bạn trai và là ông xã tương lai tốt nhất. Xem đi, mọi người đúng là nông cạn, mãi mãi cũng chỉ thấy vẻ bề ngoài.
Đến cuối cùng, cũng là cô chủ động vứt bỏ anh.
Cố Dĩ Mặc nói rất đúng, cô là cô gái bốc đồng được chiều chuộng quen rồi, muốn cái gì phải có bằng được, không muốn cái gì là vứt đi luôn. Mà bây giờ, cô vẫn nghĩ muốn anh.
Anh còn có thể từ chối sao?
Một lát sau, tóc đã khô, máy sấy cũng được tắt đi, ném sang một bên.
Nhịp tim Lãnh Như Tuyết như đánh trống, ngón tay vẫn đang vẽ vòng vòng trên ngực Cố Dĩ Mặc.
Anh có làn da màu đồng rắn rỏi, bắp thịt vừa săn chắc vừa dẻo dai, lại có nhiệt độ nóng bỏng.
Tay cô run run.
Cavat của anh bị tháo ra, áo sơ mi cũng bị cởi ra, ngay dưới cơ ngực nở nang là vòng eo thon gọn cùng cơ bụng săn chắc, bàn tay nghịch ngợm của cô theo đường cong trượt xuống, sau đó đặt trên thắt lưng.
Cô ngang ngược cởi thắt lưng của anh ra, ngón tay mảnh khảnh thò vào trong quần lót.
Một bàn tay to túm lấy tay cô.
Anh… anh lại muốn cự tuyệt cô sao? Cô đã vứt bỏ cả tự ái, quyến rũ anh như vậy?
Lãnh Như Tuyết giật mình ngẩng đầu, không ngờ lại bắt gặp một cặp mắt bị dục vọng thiêu đốt.
Cố Dĩ Mặc gần như một phát xốc lên, quăng cô trên giường lớn, sau đó cúi người đè xuống, hung hăng cắn môi cô.
Cô rên rỉ một tiếng, cảm thấy sự tốt đẹp của toàn thế giới đều thua kém giờ phút này.
Có lẽ cô thực sự là người đàn bà xấu xa, lúc này gặp lại sau xa cách, không nói tình, không nói yêu, tự nguyện đắm chìm trong ham muốn.
Chiếc lưỡi ngang ngược xông vào miệng cô, anh mút mát môi cô, ngược lại cô cuốn lấy anh, đôi tay ôm chặt cổ anh. Hai người trao đổi nước miếng, thân thể ma sát với nhau, mặc dù đã hít một hơi thật sâu, cô vẫn dần dần cảm thấy khó thở, trước mắt tối sầm.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Cô không thể buông anh ra, cô cứ muôn hôn anh mãi như thế.
Một bên cô cắn lưỡi anh, một bên ở đáy lòng gào thét, có thể nào cô thích khuynh hướng bị ngược đãi? Mà anh lại không nỡ tàn bạo với cô.
Cố Dĩ Mặc phẫn hận với sự nhạy cảm của cô, ánh mắt anh nóng rực lại tức giận, lồng ngực gấp rút phập phồng. Anh không tự chủ được nghĩ đến thân thể khêu gợi uyển chuyển này trời sinh là như thế, vì anh mà nhiệt tình hay là do người đàn ông khác dạy dỗ?
Bị đàn ông khác…
Chỉ tưởng tượng cũng khiến anh phát điên.
Cố Dĩ Mặc lại đẩy cô ngã xuống giường, nóng nảy hôn lên cặp vú cao ngất của cô.
Anh vẫn biết vóc dáng cô rất đẹp, nhưng không biết lại đẹp như vậy, đẹp đến mức đáng chết khiến anh chỉ muốn nuốt cô vào bụng.
Vừa nghĩ tới người đàn ông khác cũng biết được vẻ đẹp của cô, anh hận không thể giết chết hắn.
Cô gái lúc này đang ở dưới thân anh, đã từng phản bội anh, rời bỏ anh, đã từng là vợ người khác, ròng rã suốt 5 năm.
Dục vọng thiêu đốt trong mắc Cố Dĩ Mặc, tim đau đớn, càng khiến cho lý trí của anh chệch đường ray, như muố nổi điên.
Anh căn bản không nghĩ sẽ muốn cô nhanh như vậy, lúc kéo cô ra khỏi bữa tiệc ở Lạc gia, anh còn định lạnh nhạt với cô một tháng.
Vậy mà người cháy trước lại là anh, lúc này, đến một phút anh cũng không tỉnh táo nổi.
Chết tiệt!
Anh hận cô 5 năm, suy nghĩ hàng ngàn thủ đoạn trả thù cô, những lời vừa rồi cô nói trong xe, anh cũng thực sự muốn làm thế với cô.
Kể cả trò chơi tình yêu sai lầm, anh cũng cảm thấy nếu mình có thể nói được ra những lời độc ác đó thì nhất định sẽ rất sảng khoái trong lòng.
Đáng tiếc, anh một chữ cũng chẳng nói nên lời.
Cô gái đáng chết này, sao có thể bức anh đến tình trạng này?
Lãnh Như Tuyết đang hưởng thụ hết mình cảm giác tuyệt vời, đột nhiên trước ngực vô cùng đau đớn, không nhịn được kêu thảm thiết.
“Đồ tồi, sao lại cắn em” Hơn nữa lại còn cắn nụ hoa mềm mại của cô, anh quả nhiên là muốn ngược đãi cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô ra sức đấm vào tấm lưng dài rộng của anh.
Cố Dĩ Mặc cười sâu kín, sau đó ngậm lấy nụ hoa vừa bị cắn mà mút.
Lãnh Như Tuyết nhẹ nhàng rên rỉ, cảm giác đau lập tức biến mất, nhường chỗ cho sự sảng khoái, khiến cô vừa buồn vừa tê.
“Em vốn là như vậy sao?” Giọng anh khàn khàn.
“Hả?” Cô bị nhiệt tình trêu trọc cho ý loạn tình mê, không hiểu anh có ý gì.
“Vốn là như vậy…” Ngón tay anh ác ý đâm vào hành lang mềm mại của cô “Tắm xong không mặc quần lót?”
Mặt Lãnh Như Tuyết đột nhiên ửng hồng, tức giận nhéo anh một cái “Không phải thế”
Vội vã đi tới khách sạn, cô không mang theo quần lót để thay.
“Là vì anh sao?”
Giọng anh trầm thấp khản khàn bên tai khiến tai cô cũng đỏ ửng.
Nhưng lúc đầu lưỡi chạm vào vòng tai bằng ngọc lạnh như băng thì ánh mắt anh đột nhiên tối sầm.
Cô không mặc đồ lót nhưng vẫn mang đồ trang sức của người khác tặng.
“A… đau! Ai cha, anh làm gì thế sao lại vứt khuyên tai của em đi? Đó là đồ Tề Tuấn mang từ Pháp về cho em!” Thật ra thì cá tính hoàn toàn ngược lại với tên, thỉnh thoảng có thể thấy Lãnh Như Tuyết thiếu đầu óc kêu lên.
Sắc mặt Cố Dĩ Mặc càng thêm khó coi “Lãnh Như Tuyết, không ai nói cho em biết, lúc ở cùng người đàn ông trước mặt em, hơn nữa lúc ở trên giường, tuyệt đối không được gọi tên người đàn ông khác à?”
Lãnh Như Tuyết bị ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm đến phát run, mới đột nhiên ý thức được mình phạm một sai lầm lớn. Vẻ mặt cô lúng túng, thì thầm “A Tuấn không phải người ngoài, cậu ấy là bạn em…”
“Bạn trên giường?”
“Này” Cô cũng giận “Anh nhất định phải làm nhục em như thế à?”
Cố Dĩ Mặc cau mày thật chặt, hung hăng hôn cô.
Cảm xúc mãnh liệt như lửa, lại xen lẫn nhiều tia đau đớn.
Ít cho cô thời gian hít thở, Cố Dĩ Mặc chen vào giữa chân cô, vật to lớn nóng bỏng không chút nể nang đâm xuyên vào cô.
“A…” Cô hít một hơi thật mạnh, thân thể co rút, bản năng chống đối lại cảm giác xé rách đau đớn.
Cố Dĩ Mặc sửng sốt.
Anh ngừng sự kích động chuẩn bị tàn sát bừa bãi, cúi đầu nhìn sắc mặt cô tái nhợt vì đau đớn, không dám tin.
“Hỏa Nhi…”
“Đừng hỏi! Đừng nói!” Lãnh Như Tuyết vẫn chịu đựng, rốt cuộc nước mắt tràn đê.
Hỏa Nhi.
Năm năm cách biệt, rốt cuộc anh lại gọi cô như vậy.
Đây là tên anh đặt cho cô.
Cô tên là Lãnh Như Tuyết nhưng anh nói tên này tuyệt đối không giống cô, cô thật ra phải là ngọn lửa lớn, luôn cháy bừng bừng trước mặt anh, không để cho anh được yên ổn.
Ai cũng biết sinh viên tài cao Cố Dĩ Mặc là hoàng tử băng giá, bao nhiêu nữ sinh ái mộ đều bị đóng băng trước trong vòng 3m, chỉ có Lãnh Như Tuyết không sợ chết, như cây đuối làm anh tan chảy, khiến anh trở thành bạn trai của mình.
Lần đầu tiên hôn nhau anh gọi cô là Hỏa Nhi.
Hỏa Nhi chỉ thuộc về anh.
Cố Dĩ Mặc ôm cô thật chặt, kiên nhẫn chờ đợi cơn đau của cô tan đi.
Bao nhiêu oán, bao nhiêu hận, giờ khắc này đều tan biến hết.
Anh thừa nhận mình cũng không phải đàn ông rộng lượng gì, cũng giống những kẻ như heo kia, để ý trinh tiết phụ nữ, có cảm tình chết tiệt với danh hiệu xử nữ, hơn nữa lại liên quan đến Hỏa Nhi.
Nhưng anh cũng biết, khi anh đưa cô ra khỏi Lạc gia hôm nay, anh chấp nhận cô là một người phụ nữ, kể cả cô từng làm vợ người khác, anh cũng không có ý định buông tha cô.
Lớp màng mỏng sinh lý kia sẽ không trở thành vật cản khiến anh muốn hay không muốn cô, càng không trở thành điểm mấu chốt khiến anh yêu hay không yêu cô.
Nhưng, anh lại đáng chết không thể không thừa nhận, sự tồn tại của lớp màng mỏng kia, khiến cho anh giờ phút này vui mừng như điên, lại vì cô đau lòng không dứt.
Hỏa Nhi của anh, vẫn còn là Hỏa Nhi hoàn chỉnh của anh.
Giống như anh còn là Cố Dĩ Mặc hoàn chỉnh của cô.
Là Hỏa Nhi chân thực lấy lòng anh.
“Này, có phải anh không được hay không?” Đau đớn cuối cùng đã giảm bớt, sự thỏa mãn cùng cảm giác tê dại trong cơ thể khiến Lãnh Như Tuyết đỏ mặt, cô gượng gạo vặn vẹo, hài lòng nghe tiếng kêu trầm thấp của anh.
Bàn tay vỗ lên mông cô một cái, anh cúi đầu cắn lên bầu vú trắng của cô “Bây giờ anh lập tức cho em xem rốt cuộc anh có được hay không?”
Cử động nguyên thủy cuồng mãnh nhanh chóng triển khai, xen lẫn tiếng thở gấp yêu kiều thô bạo.
Đêm nay đúng là một đêm tuyệt vời.
Khi triền miên kết thúc, trời đã sáng.
Cả người Lãnh Như Tuyết đau nhức, nhưng trong lòng lại tràn đầy thỏa mãn, vẻ mặt hài lòng như chú mèo hoang nhỏ no bụng.
Chiếc ga giường lộn xộn đã bị ném trên mặt thảm, Cố Dĩ Mặc ôm cô vào phòng tắm, tắm lần thứ tư sau đó thả cô trên chiếc giường đơn sạch sẽ.
Anh cũng nằm xuống theo, dang tay ôm cô vào lòng.
Cô cọ sát mấy cái trên ngực anh, nhưng bị anh độc ác ngăn lại.
“Không muốn mệt mỏi hơn, đau hơn thì đàng hoàng một chút”
Đây là lần đầu tiên của cô, nơi đó không chịu nổi mưa to gió lớn, cô lại cố tình trêu chọc khiến anh như si như cuồng.
Cô nhóc này từ trước đến giờ luôn có năng lực xé rách lý trí của anh.
Lãnh Như Tuyết giảo hoạt cười duyên, ngón tay đâm đâm đầu vú anh “Vẫn chưa bị ép khô sao?”
Đầu vú nho nhỏ cứng như hạt đậu, cô không nhịn được lè lưỡi ra liếm.
Cố Dĩ Mặc gầm nhẹ một tiếng, lật người đè cô xuống dưới thân “Không muốn sống?”
Bọn họ đã kích tình dây dưa cả đêm, anh có thể một đêm làm đến bảy lần.
Cô đưa tay ôm lấy gáy anh, nghiêm túc gật đầu.
“Không muốn sống, muốn chết” Cô cố ý nhấc đầu lên tiếp xúc với lỗ tai anh, liếm liếm, nhẹ nhàng thổi, dùng ngữ điệu rên rỉ nỉ non “Em rất muốn chết trong lòng anh”
Vật to lớn của anh nháy mắt đâm vào trong cơ thể đã sưng đỏ của cô, như cuồng thú bị kích thích. Gân xanh trên trán anh trực giật, cổ họng phát ra tiếng thở dốc mãnh liệt đè nén, hung hăn cắn môi cô, hạ thân co rúm mãnh liệt.
“Đáng chết! Em đúng là tiểu yêu tinh không biết sống chết” Chỉ sợ anh mới là người muốn chết trên người cô.
Lãnh Như Tuyết lúc đầu còn kiêu ngạo cười, nhưng cảm xúc điên cuồng cũng dần cuốn theo cô, dần dần chỉ còn lại tiếng rên rỉ cuồng loạn.
Nếu thù hận có thể khiến người ta xuống địa ngục, nếu cô thật sự phải chết, thì cứ để cô chết như vậy đi.
Kể cả không yêu, cô cũng có được anh bằng cách khác.
Không phải sao?
Mặc dù dàn ông luôn tách bạch yêu và tình, nhưng chỉ cần anh có ý thực hiện lời hứa, cũng chứng minh rằng anh không xem cô như một thứ đồ bỏ đi.
Cô không thể hy vọng xa vời anh yêu, khi cô vứt bỏ anh, phản bội anh, cô đã mất đi tư cách.
Nhưng chỉ cần anh còn muốn cô, cho dù là vì trả thù cô, hay chỉ cần thân thể cô, cô cũng vui vẻ chịu đựng.
Cố Dĩ Mặc, Cố Dĩ Mặc, sao anh lại khiến em yêu anh đến thế?
Trước mắt là một khách sạn năm sao cao cấp.
Cố Dĩ Mặc vừa xuống xe, phục vụ đã chạy đến đỗ xe vào bãi giúp anh.
Thấy Cố Dĩ Mặc tự mình đi vào đại sảnh, Lãnh Như Tuyết đứng phía sau nhìn chăm chú bóng lưng anh. So với trước kia, anh càng cao lớn hơn, vẫn không chủ động khoác tay cô như xưa.
Mà bây giờ, có lẽ anh nghĩ không bao giờ muốn sờ đến tay cô nữa cũng nên.
Cô bước nhanh về phía trước, từ sau ôm lấy cánh tay anh. Bên cạnh người cao gần 1,9m như anh, cô như một đứa con nít treo ngược trên cánh tay anh.
Lãnh Như Tuyết cười hì hì “Cố Dĩ Mặc, bây giờ anh là ông chủ vàng của em, không được hất em ra đó”
Cố Dĩ Mặc cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt buồn bã, nhưng thật sự là không hất cô ra.
Sau khi lên lầu, bọn họ đi vào một phòng tổng thống xa hoa.
“Đi tắm” Cố Dĩ Mặc nhẹ nhàng ra lệnh.
Lãnh Như Tuyết cứng ngắc, rồi lại cười quyến rũ với anh “Sao nóng lòng vậy? Chúng ta cứ như gian phu dâm phụ không thể chờ đợi trộm tình vậy”
Cố Dĩ Mặc chỉ ngồi trên ghế salon rót rượu, không nhìn cô.
Lãnh Như Tuyết hừ một tiếng, quay người đi vào phòng tắm, cố ý uốn éo. Cô làm hồ ly tinh năm năm, bản lĩnh mê hoặc người khác không học cũng thấy phải biết.
Cố Dĩ Mặc nhìn eo thon cùng cặp mông ngaọh nghễ cong lên, đáy mắt tóe lửa.
Nắm chặt ly rượu, bất kể rượu nặng, anh ngửa đầu uống một hớp cạn.
Nửa giờ sau, mặc chiếc áo choàng tắm của khách sạn, Lãnh Như Tuyết đi ra khỏi phòng tắm, tóc dài xõa ra, ướt nhẹp rũ sau lưng.
Cố Dĩ Mặc nhíu mày, lấy khăn bông lớn lau cho cô, hết sức nhẹ nhàng.
Lau khô một nửa, Lãnh Như Tuyết thả máy sấy vào tay anh “Sấy tóc cho em”
Vẻ mặt làm nũng của cô làm người khác muốn say.
Cố Dĩ Mặc nhận lấy máy sấy, bật công tắc, thử nhiệt độ trong lòng bàn tay rồi mới từ từ thổi lên tóc cô.
Anh giúp cô sấy tóc, bàn tay cô lại nghịch ngợm cởi cúc áo của anh.
Nhớ lúc sinh nhật cô 18 tuổi, lần đầu tiên bọn họ đến nhà nghỉ, cũng như vậy, anh sấy tóc cho cô, cô len lén cởi cúc áo anh.
Khi đó cô muốn biến mình thành lễ vật dâng cho anh.
Trải nghiệm lúc 18 tuổi, Lãnh Như Tuyết cũng không cảm thấy quá sớm.
Hơn nữa, nếu nhất định phải có một người đàn ông lấy đi trinh tiết của cô, thì người duy nhất co muốn đó là Cố Dĩ Mặc.
Thế nhưng, anh lại ngăn cô lại.
Trong ánh mắt anh có một sự khổ sở đè nén, anh ôm cô thật chặt nói “Không được, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt”
Ha ha ha..! Chưa chuẩn bị tốt cái khỉ.
Một đại nam nhân như hắn thì có gì phải chuẩn bị?
Chẳng lẽ hắn cũng có kỳ sinh lý?
Cô đã mặt dày mua xong áo mưa và thuốc tránh thai rồi! Trong mối quan hệ yêu đương của hai người, cô luôn chủ động.
Cô đuổi theo anh, dâng nụ hôn đầu, thậm chí muốn dâng hiến cả cơ thế lại bị anh cự tuyệt.
Có lúc cô nghi ngờ không hiểu anh có yêu cô thật không.
Nhưng các nữ sinh trong trường đều hâm mộ cô, nói Cố Dĩ Mặc là bạn trai và là ông xã tương lai tốt nhất. Xem đi, mọi người đúng là nông cạn, mãi mãi cũng chỉ thấy vẻ bề ngoài.
Đến cuối cùng, cũng là cô chủ động vứt bỏ anh.
Cố Dĩ Mặc nói rất đúng, cô là cô gái bốc đồng được chiều chuộng quen rồi, muốn cái gì phải có bằng được, không muốn cái gì là vứt đi luôn. Mà bây giờ, cô vẫn nghĩ muốn anh.
Anh còn có thể từ chối sao?
Một lát sau, tóc đã khô, máy sấy cũng được tắt đi, ném sang một bên.
Nhịp tim Lãnh Như Tuyết như đánh trống, ngón tay vẫn đang vẽ vòng vòng trên ngực Cố Dĩ Mặc.
Anh có làn da màu đồng rắn rỏi, bắp thịt vừa săn chắc vừa dẻo dai, lại có nhiệt độ nóng bỏng.
Tay cô run run.
Cavat của anh bị tháo ra, áo sơ mi cũng bị cởi ra, ngay dưới cơ ngực nở nang là vòng eo thon gọn cùng cơ bụng săn chắc, bàn tay nghịch ngợm của cô theo đường cong trượt xuống, sau đó đặt trên thắt lưng.
Cô ngang ngược cởi thắt lưng của anh ra, ngón tay mảnh khảnh thò vào trong quần lót.
Một bàn tay to túm lấy tay cô.
Anh… anh lại muốn cự tuyệt cô sao? Cô đã vứt bỏ cả tự ái, quyến rũ anh như vậy?
Lãnh Như Tuyết giật mình ngẩng đầu, không ngờ lại bắt gặp một cặp mắt bị dục vọng thiêu đốt.
Cố Dĩ Mặc gần như một phát xốc lên, quăng cô trên giường lớn, sau đó cúi người đè xuống, hung hăng cắn môi cô.
Cô rên rỉ một tiếng, cảm thấy sự tốt đẹp của toàn thế giới đều thua kém giờ phút này.
Có lẽ cô thực sự là người đàn bà xấu xa, lúc này gặp lại sau xa cách, không nói tình, không nói yêu, tự nguyện đắm chìm trong ham muốn.
Chiếc lưỡi ngang ngược xông vào miệng cô, anh mút mát môi cô, ngược lại cô cuốn lấy anh, đôi tay ôm chặt cổ anh. Hai người trao đổi nước miếng, thân thể ma sát với nhau, mặc dù đã hít một hơi thật sâu, cô vẫn dần dần cảm thấy khó thở, trước mắt tối sầm.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Cô không thể buông anh ra, cô cứ muôn hôn anh mãi như thế.
Một bên cô cắn lưỡi anh, một bên ở đáy lòng gào thét, có thể nào cô thích khuynh hướng bị ngược đãi? Mà anh lại không nỡ tàn bạo với cô.
Cố Dĩ Mặc phẫn hận với sự nhạy cảm của cô, ánh mắt anh nóng rực lại tức giận, lồng ngực gấp rút phập phồng. Anh không tự chủ được nghĩ đến thân thể khêu gợi uyển chuyển này trời sinh là như thế, vì anh mà nhiệt tình hay là do người đàn ông khác dạy dỗ?
Bị đàn ông khác…
Chỉ tưởng tượng cũng khiến anh phát điên.
Cố Dĩ Mặc lại đẩy cô ngã xuống giường, nóng nảy hôn lên cặp vú cao ngất của cô.
Anh vẫn biết vóc dáng cô rất đẹp, nhưng không biết lại đẹp như vậy, đẹp đến mức đáng chết khiến anh chỉ muốn nuốt cô vào bụng.
Vừa nghĩ tới người đàn ông khác cũng biết được vẻ đẹp của cô, anh hận không thể giết chết hắn.
Cô gái lúc này đang ở dưới thân anh, đã từng phản bội anh, rời bỏ anh, đã từng là vợ người khác, ròng rã suốt 5 năm.
Dục vọng thiêu đốt trong mắc Cố Dĩ Mặc, tim đau đớn, càng khiến cho lý trí của anh chệch đường ray, như muố nổi điên.
Anh căn bản không nghĩ sẽ muốn cô nhanh như vậy, lúc kéo cô ra khỏi bữa tiệc ở Lạc gia, anh còn định lạnh nhạt với cô một tháng.
Vậy mà người cháy trước lại là anh, lúc này, đến một phút anh cũng không tỉnh táo nổi.
Chết tiệt!
Anh hận cô 5 năm, suy nghĩ hàng ngàn thủ đoạn trả thù cô, những lời vừa rồi cô nói trong xe, anh cũng thực sự muốn làm thế với cô.
Kể cả trò chơi tình yêu sai lầm, anh cũng cảm thấy nếu mình có thể nói được ra những lời độc ác đó thì nhất định sẽ rất sảng khoái trong lòng.
Đáng tiếc, anh một chữ cũng chẳng nói nên lời.
Cô gái đáng chết này, sao có thể bức anh đến tình trạng này?
Lãnh Như Tuyết đang hưởng thụ hết mình cảm giác tuyệt vời, đột nhiên trước ngực vô cùng đau đớn, không nhịn được kêu thảm thiết.
“Đồ tồi, sao lại cắn em” Hơn nữa lại còn cắn nụ hoa mềm mại của cô, anh quả nhiên là muốn ngược đãi cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô ra sức đấm vào tấm lưng dài rộng của anh.
Cố Dĩ Mặc cười sâu kín, sau đó ngậm lấy nụ hoa vừa bị cắn mà mút.
Lãnh Như Tuyết nhẹ nhàng rên rỉ, cảm giác đau lập tức biến mất, nhường chỗ cho sự sảng khoái, khiến cô vừa buồn vừa tê.
“Em vốn là như vậy sao?” Giọng anh khàn khàn.
“Hả?” Cô bị nhiệt tình trêu trọc cho ý loạn tình mê, không hiểu anh có ý gì.
“Vốn là như vậy…” Ngón tay anh ác ý đâm vào hành lang mềm mại của cô “Tắm xong không mặc quần lót?”
Mặt Lãnh Như Tuyết đột nhiên ửng hồng, tức giận nhéo anh một cái “Không phải thế”
Vội vã đi tới khách sạn, cô không mang theo quần lót để thay.
“Là vì anh sao?”
Giọng anh trầm thấp khản khàn bên tai khiến tai cô cũng đỏ ửng.
Nhưng lúc đầu lưỡi chạm vào vòng tai bằng ngọc lạnh như băng thì ánh mắt anh đột nhiên tối sầm.
Cô không mặc đồ lót nhưng vẫn mang đồ trang sức của người khác tặng.
“A… đau! Ai cha, anh làm gì thế sao lại vứt khuyên tai của em đi? Đó là đồ Tề Tuấn mang từ Pháp về cho em!” Thật ra thì cá tính hoàn toàn ngược lại với tên, thỉnh thoảng có thể thấy Lãnh Như Tuyết thiếu đầu óc kêu lên.
Sắc mặt Cố Dĩ Mặc càng thêm khó coi “Lãnh Như Tuyết, không ai nói cho em biết, lúc ở cùng người đàn ông trước mặt em, hơn nữa lúc ở trên giường, tuyệt đối không được gọi tên người đàn ông khác à?”
Lãnh Như Tuyết bị ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm đến phát run, mới đột nhiên ý thức được mình phạm một sai lầm lớn. Vẻ mặt cô lúng túng, thì thầm “A Tuấn không phải người ngoài, cậu ấy là bạn em…”
“Bạn trên giường?”
“Này” Cô cũng giận “Anh nhất định phải làm nhục em như thế à?”
Cố Dĩ Mặc cau mày thật chặt, hung hăng hôn cô.
Cảm xúc mãnh liệt như lửa, lại xen lẫn nhiều tia đau đớn.
Ít cho cô thời gian hít thở, Cố Dĩ Mặc chen vào giữa chân cô, vật to lớn nóng bỏng không chút nể nang đâm xuyên vào cô.
“A…” Cô hít một hơi thật mạnh, thân thể co rút, bản năng chống đối lại cảm giác xé rách đau đớn.
Cố Dĩ Mặc sửng sốt.
Anh ngừng sự kích động chuẩn bị tàn sát bừa bãi, cúi đầu nhìn sắc mặt cô tái nhợt vì đau đớn, không dám tin.
“Hỏa Nhi…”
“Đừng hỏi! Đừng nói!” Lãnh Như Tuyết vẫn chịu đựng, rốt cuộc nước mắt tràn đê.
Hỏa Nhi.
Năm năm cách biệt, rốt cuộc anh lại gọi cô như vậy.
Đây là tên anh đặt cho cô.
Cô tên là Lãnh Như Tuyết nhưng anh nói tên này tuyệt đối không giống cô, cô thật ra phải là ngọn lửa lớn, luôn cháy bừng bừng trước mặt anh, không để cho anh được yên ổn.
Ai cũng biết sinh viên tài cao Cố Dĩ Mặc là hoàng tử băng giá, bao nhiêu nữ sinh ái mộ đều bị đóng băng trước trong vòng 3m, chỉ có Lãnh Như Tuyết không sợ chết, như cây đuối làm anh tan chảy, khiến anh trở thành bạn trai của mình.
Lần đầu tiên hôn nhau anh gọi cô là Hỏa Nhi.
Hỏa Nhi chỉ thuộc về anh.
Cố Dĩ Mặc ôm cô thật chặt, kiên nhẫn chờ đợi cơn đau của cô tan đi.
Bao nhiêu oán, bao nhiêu hận, giờ khắc này đều tan biến hết.
Anh thừa nhận mình cũng không phải đàn ông rộng lượng gì, cũng giống những kẻ như heo kia, để ý trinh tiết phụ nữ, có cảm tình chết tiệt với danh hiệu xử nữ, hơn nữa lại liên quan đến Hỏa Nhi.
Nhưng anh cũng biết, khi anh đưa cô ra khỏi Lạc gia hôm nay, anh chấp nhận cô là một người phụ nữ, kể cả cô từng làm vợ người khác, anh cũng không có ý định buông tha cô.
Lớp màng mỏng sinh lý kia sẽ không trở thành vật cản khiến anh muốn hay không muốn cô, càng không trở thành điểm mấu chốt khiến anh yêu hay không yêu cô.
Nhưng, anh lại đáng chết không thể không thừa nhận, sự tồn tại của lớp màng mỏng kia, khiến cho anh giờ phút này vui mừng như điên, lại vì cô đau lòng không dứt.
Hỏa Nhi của anh, vẫn còn là Hỏa Nhi hoàn chỉnh của anh.
Giống như anh còn là Cố Dĩ Mặc hoàn chỉnh của cô.
Là Hỏa Nhi chân thực lấy lòng anh.
“Này, có phải anh không được hay không?” Đau đớn cuối cùng đã giảm bớt, sự thỏa mãn cùng cảm giác tê dại trong cơ thể khiến Lãnh Như Tuyết đỏ mặt, cô gượng gạo vặn vẹo, hài lòng nghe tiếng kêu trầm thấp của anh.
Bàn tay vỗ lên mông cô một cái, anh cúi đầu cắn lên bầu vú trắng của cô “Bây giờ anh lập tức cho em xem rốt cuộc anh có được hay không?”
Cử động nguyên thủy cuồng mãnh nhanh chóng triển khai, xen lẫn tiếng thở gấp yêu kiều thô bạo.
Đêm nay đúng là một đêm tuyệt vời.
Khi triền miên kết thúc, trời đã sáng.
Cả người Lãnh Như Tuyết đau nhức, nhưng trong lòng lại tràn đầy thỏa mãn, vẻ mặt hài lòng như chú mèo hoang nhỏ no bụng.
Chiếc ga giường lộn xộn đã bị ném trên mặt thảm, Cố Dĩ Mặc ôm cô vào phòng tắm, tắm lần thứ tư sau đó thả cô trên chiếc giường đơn sạch sẽ.
Anh cũng nằm xuống theo, dang tay ôm cô vào lòng.
Cô cọ sát mấy cái trên ngực anh, nhưng bị anh độc ác ngăn lại.
“Không muốn mệt mỏi hơn, đau hơn thì đàng hoàng một chút”
Đây là lần đầu tiên của cô, nơi đó không chịu nổi mưa to gió lớn, cô lại cố tình trêu chọc khiến anh như si như cuồng.
Cô nhóc này từ trước đến giờ luôn có năng lực xé rách lý trí của anh.
Lãnh Như Tuyết giảo hoạt cười duyên, ngón tay đâm đâm đầu vú anh “Vẫn chưa bị ép khô sao?”
Đầu vú nho nhỏ cứng như hạt đậu, cô không nhịn được lè lưỡi ra liếm.
Cố Dĩ Mặc gầm nhẹ một tiếng, lật người đè cô xuống dưới thân “Không muốn sống?”
Bọn họ đã kích tình dây dưa cả đêm, anh có thể một đêm làm đến bảy lần.
Cô đưa tay ôm lấy gáy anh, nghiêm túc gật đầu.
“Không muốn sống, muốn chết” Cô cố ý nhấc đầu lên tiếp xúc với lỗ tai anh, liếm liếm, nhẹ nhàng thổi, dùng ngữ điệu rên rỉ nỉ non “Em rất muốn chết trong lòng anh”
Vật to lớn của anh nháy mắt đâm vào trong cơ thể đã sưng đỏ của cô, như cuồng thú bị kích thích. Gân xanh trên trán anh trực giật, cổ họng phát ra tiếng thở dốc mãnh liệt đè nén, hung hăn cắn môi cô, hạ thân co rúm mãnh liệt.
“Đáng chết! Em đúng là tiểu yêu tinh không biết sống chết” Chỉ sợ anh mới là người muốn chết trên người cô.
Lãnh Như Tuyết lúc đầu còn kiêu ngạo cười, nhưng cảm xúc điên cuồng cũng dần cuốn theo cô, dần dần chỉ còn lại tiếng rên rỉ cuồng loạn.
Nếu thù hận có thể khiến người ta xuống địa ngục, nếu cô thật sự phải chết, thì cứ để cô chết như vậy đi.
Kể cả không yêu, cô cũng có được anh bằng cách khác.
Không phải sao?
Mặc dù dàn ông luôn tách bạch yêu và tình, nhưng chỉ cần anh có ý thực hiện lời hứa, cũng chứng minh rằng anh không xem cô như một thứ đồ bỏ đi.
Cô không thể hy vọng xa vời anh yêu, khi cô vứt bỏ anh, phản bội anh, cô đã mất đi tư cách.
Nhưng chỉ cần anh còn muốn cô, cho dù là vì trả thù cô, hay chỉ cần thân thể cô, cô cũng vui vẻ chịu đựng.
Cố Dĩ Mặc, Cố Dĩ Mặc, sao anh lại khiến em yêu anh đến thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.