Chương 35: Tuyệt lộ
Lôi Mễ
04/07/2013
Thằng bé ăn bánh bao nguội với thái độ rất vui vẻ, tay nắm bên dưới lan can, người đung đưa. Liêu Á Phàm đứng bên cạnh thò tay ra nhặt những vụn bánh trên má nó. “Em lấy ở đâu ra nhiều nước giải khát có ga thế?” Liêu Á Phàm đá đá vào cái túi cồm cộm dưới chân, “Chẳng lẽ chỉ để mình em uống thôi à?” Thằng bé cười không nói, trên mặt biểu hiện một niềm tự hào pha đôi chút ngượng nghịu. “Cảm ơn em.” Liêu Á Phàm mủm mỉm cười, xoa đầu thằng bé. Thằng bé như được động viên, đứng thẳng người dậy nói to: “Chỉ cần chị có yêu cầu, em sẽ giúp chị, cái gì cũng được!” Liêu Á Phàm cười gượng một cái, “Em không giúp được chị đâu.” Thằng bé vội vàng nói: “Em giúp được, em giúp được, chị nói đi, chị cần em giúp cái gì?” Liêu Á Phàm tát nhẹ vào má nó. Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng trẻo như ngà voi. Liêu Á Phàm nhìn thái độ đầy tự tin của nó, rồi lại quay lại nhìn lên gác 2 của Thiên sứ Đường. “Chị muốn đi khỏi đây!” Ngọn lửa đã bị dập tắt, cảnh sát xông vào đám cháy. Tầng 2 của nhà hàng nhỏ ven đường hầu như đã bị thiêu rụi. Sau khi dọn dẹp qua loa hiện trường, cảnh sát phát hiện một xác chết bị cháy đen, ngoài ra không tìm thấy một thứ gì khác. Xác chết bị cháy nên khuôn mặt biến dạng, sau khi cho khám nghiệm gấp, thông qua kiểm tra, đối chiếu DNA xác nhận người chết chính là La Gia Hải - tù vượt ngục. Pháp y trong khi tiến hành khám nghiệm tử thi La Gia Hải đã phát hiện trong đường hô hấp của người chết không bị bỏng, cũng không có khói bụi, khả năng nạn nhân đã chết trước khi bị đốt cháy. Quả nhiên, kiểm nghiệm chất độc xác nhận nạn nhân chết vì bị trúng độc Hidro Xyanuo. Nguyên nhân cháy cũng nhanh chóng được làm rõ, chất dẫn lửa là xăng. Thông qua thông tin trước đó nạn nhân đã điện thoại cho Phương Mộc xác định La Gia Hải đã bị diệt khẩu trước khi đốt xác xoá dấu tích. Do xác của nạn nhân nằm sấp nên quần áo phía dưới nạn nhân vẫn còn, cảnh sát đã tìm thấy một chiếc thẻ ngân hàng chưa bị cháy hết ở trong túi nạn nhân. Qua dữ liệu liên quan đến ngân hàng phát hành thẻ, xác nhận người đứng tên thẻ đã sử dụng chứng minh thư giả, số tiền trong thẻ chỉ có 10 đồng. La Gia Hải đã thừa nhận hiện trường hoả hoạn chính là hiện trường thứ nhất của vụ án do đó Phương Mộc yêu cầu bộ phận khám nghiệm kiểm tra thật kỹ hiện trường, hy vọng có thể tìm thấy vết máu, sợi tóc hay vật chứng nào khác. Nhưng bộ phận khám nghiệm cho biết hiện trường hầu như bị cháy thành một đống tro tàn, không tìm thấy vật chứng gì có giá trị. Ngay cả số tài liệu La Gia Hải lấy trộm của anh T cũng không tìm thấy. Một trận đại hoả hoạn đã thiêu sạch tất cả. “Cái gì?” Thầy Châu giật mình lặng người đi, “Có người muốn giết tôi?” “Đúng!” Phương Mộc trầm hẳn xuống, “Tối hôm đó thầy đi đâu?” “Tôi đi tắm ở một địa điểm massage... sau đó trở về Thiên sứ Đường.” “Thầy, có đúng là...” Phương Mộc đắn đo, “Không còn khả năng đàn ông nữa?” “Đúng!” Thầy Châu trả lời rất thản nhiên, “Cậu còn nhớ chân tôi đã từng bị trúng đạn không? Bộ phận đó cũng đã bị mất rồi.” Thế là đã rõ, La Gia Hải đã tiếp cận rất gần với thầy Châu ở trong nhà tắm, xác nhận thầy Châu không phải kẻ đã cưỡng bức Thẩm Tương năm đó, do đó đã nảy sinh nghi ngờ với anh T.” “Kẻ nào định giết tôi?” “Là La Gia Hải.” Phương Mộc ngần ngừ một lúc, “Có người tố cáo thầy, năm đó chính thầy đã cưỡng bức Thẩm Tương.” “Việc này rốt cuộc là thế nào đây?” “La Gia Hải gia nhập một tổ chức hỗ trợ giết người, thành viên của tổ chức này chính là những đối tượng thí nghiệm của Giáo hoá trường. Người cầm đầu họ gọi là anh T, chính tên này đã nói với La Gia Hải thầy là người cưỡng bức Thẩm Tương.” “Thế còn La Gia Hải, cảnh sát đã tìm bắt được hắn chưa?” “La Gia Hải chết rồi.” Phương Mộc tái mét mặt “Chúng tôi tin rằng tên T đã giết cậu ta để diệt khẩu và đốt hết những chứng cứ.” Mặt thầy Châu trắng bệch, hai mắt vô hồn nhìn Phương Mộc, một lát sau, ông ta ủ rũ ngồi trên ghế, ra sức vò đầu bứt tai. “Làm sao lại có thể như thế được, làm sao lại có thể như thế được...” Đột nhiên ông ta ngẩng phắt đầu lên, “Tên T là ai, cảnh sát có điều tra ra rõ không?” Phương Mộc không trả lời, mà nhìn vào mắt thầy Châu với ý tứ sâu sắc, “Trợ lý của thầy năm đó là Dưong Cẩm Trình đúng không?” Thầy Châu giương to mắt, ông hiểu ngay ý tứ trong câu hỏi của Phương Mộc, lắc đầu quầy quậy, “Không thể nào, không thể là anh ta được, tôi là thầy anh ta, anh ta sao dám... với lại, tối hôm đó anh ta ở bên cạnh tôi suốt.” “Thế việc hai người đến nhà tắm có ai biết không?” “Lúc đó...” Thầy Châu nhíu mày cố gắng nhớ lại, “Chúng tôi ở Sở Nghiên cứu... Những người ở xung quanh...” Ông ta ra sức đập vào đầu, “Hình như mấy người này đều biết tôi đi tìm Dương Cẩm Trình nhưng không thể biết chúng tôi đến nhà tắm.” Phương Mộc không nói gì, im lặng hút thuốc, hút xong điếu thuốc, anh đứng dậy. “Chúng ta tìm Dương Cẩm Trình nói chuyện.” Dương Cẩm Trình hình như đã có sự chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này. Không hàn huyên, không đứng dậy mời ngồi, mà lặng lẽ ngồi sau bàn, hết nhìn Phương Mộc lại nhìn thầy Châu, chờ đối phương nói trước. Phương Mộc vào thẳng vấn đề: “Tiến sĩ Dương, tôi cần những tư liệu liên quan đến Giáo hoá trường.” Dương Cẩm Trình liếc thầy Châu một cái, tháo kính ra, thong thả lau. Sau khi cẩn thận đeo kính lên mới nhẹ nhàng nói: “Không được!” Thầy Châu đập tay lên bàn, kích động đỏ mặt lên, “Cẩm Trình, sự việc này không đơn giản là vấn đề luân lý khoa học nữa! Có người đã nắm được kế hoạch của Giáo hoá trường và đã giết hết những người biết kế hoạch này. Người này đã cho người đến giết tôi, nếu như anh không giao những số liệu hiện có để cảnh sát phá án thì ngay cả anh cũng nguy cơ đấy!” Dương Cẩm Trình như cười mà không phải cười nhìn thầy Châu đang vô cùng kích động như cảm thấy ông ta thật buồn cười, nhưng không phản ứng gì trước việc ấy. “Tôi không muốn nhắc lại nữa! Không thể được!” Thầy Châu tức đến phát điên lên định nói nữa nhưng Phương Mộc giơ tay ngăn lại. “Tiến sĩ Dương, tư liệu và số liệu về kế hoạch Giáo hoá trường có liên quan đến mấy vụ án giết người, tôi nói để anh biết, người đứng đằng sau màn kịch này có tên là T, tên này đã tiêu hủy hết chứng cứ. Những tài liệu trong tay anh là hy vọng duy nhất của chúng tôi, ngoài ra,” Phương Mộc cao giọng, “Người này chắc chắn ở bên cạnh anh, tôi hy vọng anh sẽ cung cấp cho chúng tôi một số đầu mối để có thể sớm tìm ra hắn.” “Xin lỗi!” Dương Cẩm Trình lắc đầu, “Tôi không giúp được cậu.” Phương Mộc nhìn Dương Cẩm Trình hồi lâu, “Tiến sĩ Dương, tôi có quyền yêu cầu anh phối hợp với cảnh sát...” “Nhưng tôi không có nghĩa vụ bắt buộc phải phối hợp với anh!” Dương Cẩm Trình cắt ngang lời Phương Mộc, “Nếu như các anh cố tình đến thì xin hãy tin rằng tôi sẽ có hàng vạn cách để các anh ra về tay không!” Phương Mộc đặt hai tay trên bàn, rướn người lên, nhìn chăm chăm vào Dương Cẩm Trình. Dương Cẩm Trình ngước mặt lên, không chịu lùi một bước nhìn thẳng vào anh. Một lúc sau, Phương Mộc thong thả nói: “Tiến sĩ Dương, tôi hy vọng ông sẽ suy nghĩ lại.” Nói xong anh quay lại kéo thầy Châu đi ra cửa, vừa định mở cửa thì nghe tiếng Dương Cẩm Trình gọi ở phía sau: “Thầy Châu!” Thầy Châu quay lại lòng đầy hy vọng, nhưng nhìn bộ mặt Dương Cẩm Trình không có gì thay đổi. “Thầy Châu, đây có thể là lần cuối cùng tôi gọi thầy, xin hãy tin tôi,” Dương Cẩm Trình nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tôi sẽ làm cho ngành Tâm lý học trở nên vĩ đại.” Thầy Châu cười đau khổ, quay người lại mở cửa bước ra ngoài, Phương Mộc đi ngay phía sau, nghĩ ngợi một lát, anh quay đầu lại nói: “Ông không phải là muốn làm cho ngành Tâm lý học trở nên vĩ đại, ông chỉ muốn làm cho mình trở thành vĩ đại thôi.” Không nên nghi ngờ sự vĩ đại của Tâm lý học, nhưng trong tay những kẻ có dã tâm độc ác thì sự vĩ đại của khoa học chỉ là hung khí tàn bạo mà thôi. Ttên đường trở về, Phương Mộc đột nhiên nghĩ đến Tôn Phổ. Tôn Phổ thiêu sống giáo sư Kiều trong hầm ngầm dưới lòng đất, kỳ thực, đó chỉ là một vở kịch tâm lý nhắm vào Phương Mộc - tổ chức lặp lại tình huống đau thương. Đối với đại bộ phận những bác sĩ tâm lý đã dùng hình thức này để cứu người, còn Tôn Phổ thì ngược lại dùng nó để hại người. Tôn Phổ ngày ấy và tên T bây giờ sao mà giống nhau thế! Tên T hiển nhiên là biết rất rõ cách điều trị kịch tâm lý kiểu này. Hắn ta biết rằng kỹ thuật chủ yếu của kịch tâm lý là phải phối hợp với yêu cầu đặc biệt của người bị tổn thương. Chỉ có điều hắn đã đem ý nghĩa của việc trị liệu - Giai đoạn cuối của vở kịch tâm lý này biến thành giết người diệt khẩu. Tên T rất hiểu điều này sẽ không làm cho Khương Đức Tiên và đồng bọn thoát khỏi chứng bệnh tâm lý mà sẽ tạo ra một vết thương mới. Phương Mộc nắm chặt vô lăng. Nhất định phải nhanh chóng tìm ra tên T, không thể chần chừ thêm một phút nào nữa. Có chung một ý tưởng ấy, ngoài cảnh sát ra còn có một người nữa. Khi những người hung hăng sừng sộ đến gặp vừa ra khỏi cửa, Dương Cẩm Trình như một quả bóng xì hơi, ngồi rã rời trên ghế, khuôn mặt vừa nãy lạnh băng giờ tỏ ra sợ hãi vô cùng. Xem ra thầy Châu không phải chỉ là doạ dẫm mình, đúng là có kẻ đã nắm được bí mật của Giáo hoá trường, mà kẻ đó đúng như Phương Mộc nói, đang ở ngay bên cạnh mình. Dương Cẩm Trình ngồi ngây ra một lúc, bỗng ông ta vùng dậy, bưng chén trà đắt đỏ trước mặt lên uống một hơi hết số nước trà nguội lạnh trong đó rồi đứng dậy bật công tắc đi sang mật thất. Ông ta cần phải nhanh chóng tìm ra con người kia. Trước khi ra nước ngoài tuyệt đối không được để xảy ra điều gì bất ngờ. Trong phòng họp to lớn nhường ấy, chỉ có ba người đang ngồi vây quanh bàn là Trịnh Lâm, Biên Bình và Phương Mộc. Trong phòng khói thuốc lá mù mịt, cái gạt tàn trước mặt mỗi người đều cắm đầy những đầu mẩu thuốc. Những khuôn mặt lẩn khuất đằng sau đám khói thuốc kia đều tràn đầy nỗi chán nản thất vọng. “Tình hình là như vậy,” Phương Mộc dụi đầu mấu thuốc lá, lặng lẽ chờ hai vị lãnh đạo lên tiếng. Biên Bình nhìn Trịnh Lâm, “Ông Lâm, ông có cách gì không?” Trịnh Lâm sắc mặt u ám, dụi mạnh đầu mẩu thuốc vào chiếc gạt tàn, “Xin lệnh bắt khám xét Dương Cẩm Trình thôi.” “Không được.” Phương Mộc lắc đầu, “Dương Cẩm Trình nói đúng, ông ta chắc chắn sẽ có cách khiến chúng ta ra về tay không.” “Mẹ nó, thế thì làm thế nào?” Trịnh Lâm đột nhiên nổi cáu, “Dương Cẩm Trình chắc chắn là tên T kia rồi, ngoài hắn ra, ai có thể tiến hành kịch tâm lý như vậy? Hắn ta sợ lộ kế hoạch Giáo hóa trường cho nên đã giết người diệt khẩu.” Biên Bình liếc nhìn Phương Mộc “Tôi thấy phân tích của ông Trịnh cũng có lý.” Phương Mộc nói ngay: “Thế vì sao hắn lại phải tiến hành chữa trị cho những người đó bằng kịch tâm lý?” Trịnh Lâm tạm thời chịu thua nhìn Biên Bình như cầu cứu. Biên Bình hơi trầm ngâm giây lát rồi nói: “Làm như thế có thể làm cho những đối tượng thí nghiệm kia tin tưởng hắn mà đi giết những kẻ tình nguyện. Làm như thế có điểm hay, đó là khi Khương Đức Tiên và đồng bọn phát hiện Dương Cẩm Trình lợi dụng chúng thì chúng cũng không dám đi tố cáo hắn, làm như thế có khác nào tự đi vào chỗ chết.” Phương Mộc lắc đầu, “Không, tôi cho rằng khả năng Dương Cẩm Trình làm như thế là không lớn. Theo như cách nói của Châu Chấn Bang thì những người biết về kế hoạch này chỉ có ông ta và Dương Cẩm Trình. Dương Cẩm Trình hoàn toàn không bắt buộc phải nói cho những người kia...” Trịnh Lâm ngắt lời Phương Mộc “Điều đó càng chứng tỏ động cơ giết Châu Chấn Bang của Dương Cẩm Trình! Tương lai một ngày nào đó Dương Cẩm Trình công bố thành quả nghiên cứu, những kẻ biết về nó hoặc là đều đã chết hoặc là mãi mãi không dám mở miệng, thế là ông ta có thể kê cao gối mà ngủ không còn phải lo lắng gì nữa!” “Thế vì sao hắn ta phải giết La Gia Hải?” “La Gia Hải không giống như những người khác. Chúng ta không có chứng cứ bắt Khương Đức Tiên và Quách Nhụy, nhưng có chứng cứ bắt La Gia Hải. Một khi La Gia Hải bị bắt, ai đám đảm bảo anh ta sẽ không khai ra!” Trịnh Lâm phân tích có đầu có cuối, Phương Mộc thì trước sau luôn bảo vệ suy nghĩ của mình. Biên Bình thấy không khí có vẻ căng thẳng, vội giảng hoà: “Các cậu đừng có kích động. La Gia Hải từng nói tên T rất tinh thông tâm lý học, lại nắm rõ tung tích của Dương Cẩm Trình và Châu Chấn Bang, hắn ta cho dù không phải là Dương Cẩm Trình thì cũng là một kẻ ở trong Sở Nghiên cứu Tâm lý. Dương Cẩm Trình không chịu cung cấp đầu mối, chúng ta tiến hành điều tra toàn bộ nơi này là hoàn toàn đúng.” Trịnh Lâm nắm chặt tay lại, khớp xuơng kêu răng rắc; “Tôi quyết không để Lỗ Húc hy sinh vô ích.” “Phương Mộc,” Trịnh Lâm quay về phía Phương Mộc, “Cậu tiếp tục để mắt đến Châu Chấn Bang, tạm thời không để ông ta lộ mặt. Tên T nếu đúng là Dương Cẩm Trình thì sẽ sớm hạ thủ Châu Chấn Bang, nếu không phải, thì cái tên T này chắc chắn sẽ còn có hành động khác.” Phương Mộc dạ một tiếng, đứng đậy đi ra ngoài. Biên Bình hỏi: “Cậu đi đâu đấy?” “Đến bệnh viện.” Phương Mộc cũng chẳng buồn quay đầu lại, nói: “Tôi đi xem Đàm Kỷ thế nào.” Tình hình phục hồi của Đàm Kỷ rất kém, hầu như không thấy có dấu hiệu nào của sự tỉnh lại. Xét thân phận đặc biệt của Đàm Kỷ, cảnh sát đã bố trí người bảo vệ tuyệt đối an toàn cho anh ta. Ngoài bố mẹ anh ta, tổ chuyên án và nhân viên điều trị ra, bất kỳ ai cũng không được lại gần, đề phòng những thành viên khác giết người diệt khẩu. Phương Mộc ngồi bên cạnh giường, nhìn rất lâu vào khuôn mặt hầu như mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Không béo tròn béo trục như những người sống thực vật khác, Đàm Kỷ gầy gò một cách thảm hại, so với ngày mới gặp khác nhau, khác xa một trời một vực. Bác sĩ cho biết, Đàm Kỷ ngày một yếu đi. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, Đàm Kỷ cũng chẳng còn nguy cơ bị giết người diệt khẩu. Không biết kết cục như thế có tốt hơn với anh ta không, nếu như anh ta biết mình bị tên T lợi dụng, e rằng chết cũng khó nhắm nổi mắt. Ở mức độ nào đó, Đàm Kỷ cũng như Hoàng Nhuận Hoa, La Gia Hải, vừa đáng hận, vừa đáng thương. Vừa là ác quỷ lại vừa là cừu non. Ngoài cửa bỗng nhiên vọng lại tiếng huyên náo, có thể nghe thấy tiếng quát tháo của cảnh sát và tiếng van xin của một người phụ nữ trẻ: “Tôi xin các anh, cho tôi vào nhìn anh ấy một cái thôi, đứng ngoài cửa nhìn cũng được...” Phương Mộc đứng dậy đi ra cửa, nhìn thấy Quách Nhụy đầu bù tóc rối đang giằng co với hai người cảnh sát bảo vệ Đàm Kỷ. Nhìn thấy Phương Mộc, Quách Nhụy nhận ra đây là một trong những cảnh sát đêm đó đến bắt mình, động tác giằng co có phần nới lỏng, vẻ mặt trông càng thêm bi thương. Phương Mộc lặng lẽ nhìn cô ta trong giây lát, bỗng nói: “Cởi áo khoác, bỏ hết những thứ trên người ra.” Tất cả mọi người có mặt đều ngây ra, nhưng Quách Nhụy nhanh chóng hiểu được ý của Phương Mộc, chị ta cuống cuồng lột bỏ áo lông vũ và túi xách tay vứt xuống đất lại lộn cả túi quần ra, chứng tỏ trên người không có gì. Phương Mộc đánh mắt cho người cảnh sát đang ngăn cản cô ta, nói thong thả nhưng nghiêm khắc: “Không được lại gần anh ta, càng không được động vào anh ta, cô nghe rõ chưa?” Quách Nhụy vội vàng gật đầu, đưa tay ra vuốt gọn lại mái tóc, lại lau những giọt nước mắt trên mặt, hệt như muốn nhanh chóng trở thành người con gái đang chuẩn bị đến nơi hò hẹn. Phương Mộc hơi nghiêng người, “Vào đi!” Phòng bệnh không lớn lắm, Phương Mộc đi mấy bước đã đến bên giường Đàm Kỷ. Quay lại nhìn vẫn thấy Quách Nhụy đứng nguyên ở cửa, một tay bưng miệng, nhìn chăm chăm vào Đàm Kỷ đang nằm bất động trên giường. Toàn thân cô ta run rẩy, tiếng khóc bị cô ta nén lại trong miệng. Cô ta như không muốn tin, lại như không dám bước lên xác nhận, chỉ cẩn thận nhẹ nhàng rón rén nhích lên phía trước, mắt vẫn không rời khuôn mặt khô héo tiều tụy đó. Nỗi đau khổ cố gắng dồn nén lại cuối cùng đã thoát ra được qua một kẽ hổng, căn phòng bệnh nhân nhỏ hẹp dần dần vang lên tiếng khóc nhỏ bé nhưng sắc nhọn của người con gái. Âm thanh ấy giống hệt như tiếng móng tay người sắp chết cào trên mặt kính, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. Có mấy lần cô ta chìa tay về phía người nằm trên giường, như muốn được sờ lên khuôn mặt vừa quen vừa lạ của người yêu, lại như muốn lấy hết sức mình ôm lấy anh ta, kéo anh ta ra khỏi cái số mệnh đáng sợ đó. Nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt cảnh giác sắc lạnh của Phương Mộc thì ánh mắt khẩn thiết ấy lại trở nên khiếp nhược và tuyệt vọng. Cuối cùng, Quách Nhụy không giữ nổi thân mình, cô dựa vào bức tường trượt xuống, ngồi phệt trên nền nhà. “Xin lỗi... xin lỗi...” Năm phút sau, Phương Mộc đưa trả vật dụng, áo khoác cho Quách Nhụy lúc này đang ngồi trên chiếc ghế dài dọc hành lang. Nghĩ một lát anh đưa thêm cho cô ta một gói khăn giấy. “Cảm ơn!” Quách Nhụy cảm động cười, “Tôi phải gọi anh thế nào nhỉ?” “Tôi họ Phương!” “Cảm ơn anh, cảnh sát Phương!” Phương Mộc nhìn cô ta hỉ mũi thật mạnh, những động tác không còn nét trang nhã lịch sự lúc ban đầu mới gặp nữa. “Có điều gì muốn nói với tôi không?” Quách Nhụy cười buồn bã, “Tôi biết ý anh là gì, cảm ơn anh đã cho tôi được nhìn thấy Đàm Kỷ, nhưng, xin lỗi, tôi không có gì để nói!” Phương Mộc không nói gì, im lặng châm một điếu thuốc, nhìn cô ta thong thả mặc áo khoác, rồi đột nhiên nói: “La Gia Hải chết rồi.” Quách Nhụy chấn động toàn thân, dừng cả động tác mặc áo lại, nhưng cô ta nghiến răng rất nhanh, chậm rãi nhưng khó khăn xỏ cánh tay vào tay áo. “Anh T đã giết cậu ta!” Quách Nhụy mặt không biểu hiện gì, cài từng cái cúc áo, sửa sang lại túi xách, đứng lên hơi cúi người chào Phương Mộc rồi không thèm quay lại đi luôn. Phương Mộc nhìn theo bóng người hơi khập khiễng đang khuất dần ở chỗ rẽ cuối hành lang, lại nhìn người cảnh sát tuần tra đang đi lại bên ngoài phòng bệnh nhân, bỗng anh cảm thấy một nỗi đau thương sâu sắc. Thiên sứ Đường. Đêm đã khuya, ánh đèn trên tầng 2 đã tắt hết, nhưng âm thanh ầm ĩ của chiếc loa trên cây vẫn ra rả không ngớt, không biết có mấy người có thể ngủ ngon giấc. Giữa những âm thanh đơn điệu lạnh lẽo ấy, tiếng cửa mở kin kít vang lên nhỏ nhoi không đáng kể. Từ khe cửa hẹp có một bóng người nhỏ nhắn, yếu ớt nhanh chóng vụt qua, bước vội qua chiếc sân trống trơn, chạy thẳng đến bên ngoài tường rào. Nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ ấy, một cái bóng con con khác từ bên ngoài tường rào đứng dậy. Có lẽ nó đã đứng đợi trong gió lạnh khá lâu, chân đã tê dại, người hơi run rẩy. Liêu Á Phàm tay vịn lan can, ngực phập phồng, cô nhìn thằng bé trước mặt với ánh mắt trìu mến, dưới ánh trăng, ánh mắt Liêu Á Phàm sáng lấp lánh. “Đúng là em có thể đưa chị đi thật à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.