Chương 2
Xuân Phong Lựu Hỏa
05/02/2022
Chuyển ngữ: Mic
Buổi tối trong khu biệt thự xa hoa rất yên tĩnh, không có tiếng loảng xoảng của nồi niêu chén bát, cũng không có tiếng khóc inh ỏi của trẻ con, lại càng không có cảm giác khói lửa nhân gian chỉ tồn tại nơi hang cùng ngõ hẻm.
Nơi đây dường như hoàn toàn cách biệt, chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả trong vườn hoa dưới lầu, nhắc cho cô biết, cô hãy còn ở nhân gian.
Ân Chi Dao ngồi bên bàn làm bài tập, tay mở video call, chàng trai trên màn hình làn da màu lúa mạch, đường nét gương mặt toát lên vẻ mạnh mẽ, diện mạo anh tuấn.
Trong làn khói bốc lên, anh đang xào rau, thi thoảng truyền tới âm thanh dầu mỡ xèo xèo.
Đầu video bên đó rất ồn ào huyên náo, so với phòng của cô, dường như là hai thế giới tách biệt.
Ân Chi Dao vừa làm bài tập, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn màn hình, cảm giác như thể anh vẫn đang ở cạnh bên.
Bận rộn một hồi, Tạ Uyên cầm điện thoại lên, gương mặt xuất hiện bự chảng trước màn hình—
“Ngày đầu tiên tới nhà mới, cảm giác sao rồi.”
“Rất ổn.”
“Vậyquá tốt.”
Trong lòng Ân Chi Dao thực ra có hơi giận anh, giận anh cứ thế dễ dàng để cô đi.
Không hề tranh luận lý lẽ với mẹ cô, một câu cũng không.
“Không có gì muốn nói với anh trai à?”
“Có.” Ân Chi Dao nói: “Hôm nay mới biết, trước đây em quá nông cạn.”
Tạ Uyên liếc cô một cái: “Lớn rồi hiểu biết được gì?”
“Trước đây nghĩ anh rất đẹp trai, ánh mắt em thật sự thiển cận.”
Tạ Uyên:?
Ân Chi Dao tiếp tục: “Hôm nay em gặp được một anh đẹp trai.”
Tạ Uyên vừa xào rau, vừa lơ đễnh hỏi: “Rất bảnh à?”
“So với anh thì….bảnh hơn cả tỷ lần.”
Tạ Uyên:……….
Biết thế chả hỏi.
Ân Chi Dao cúp điện thoại, nằm lên giường.
Cô không biết vì sao Tạ Uyên lại dễ dàng để cô rời đi như thé, cô vốn tưởng anh sẽ tranh đấu một phen tới cùng với mẹ mình.
Có lẽ, đối với anh mà nói, mình rốt cuộc vẫn là gánh nặng.
Tháng tám chói chang oi bức, những học sinh khác vẫn đang nghỉ hè, Ân Chi Dao vừa lên trung học đến lớp học thêm.
Nói một cách đơn giản, chính là học bổ túc.
Nhất Trung Nam Thành không hổ là trường trung học trọng điểm cả nước, kỳ nghỉ hè của học sinh lớp dự bị cũng chỉ có một tháng.
Ngày hè nắng gắt, ngoài cửa sổ ve kêu râm ran không ngừng, không khí vừa nóng vừa khó chịu.
Ân Chi Dao cầm bút, nghe giáo viên tiếng Anh thôi miên, mơ mơ màng màng muốn ngủ, trên quyển sổ là bán thành phẩm của bản phác họa giáo viên tiếng Anh cô tiện tay vẽ ra.
Giọng của giáo viên tiếng Anh thực sự rất dễ gây mê, Ân Chi Dao ngáp một cái, gục xuống bàn.
Điện thoại trong túi quần rung lên, Ân Chi Dao biếng nhác lôi ra.
Là tin nhắn của anh trai Tạ Uyên, bảo cô anh đã tới trước cổng trường rồi, tan học gặp nhau.
Ân Chi Dao lập tức tỉnh táo, nhắn lại cho anh: “Mua giùm em ly trà sữa, ít đá, không đường.”
Anh trai thối: “Cũng đã uống trà sữa rồi, em còn muốn không đường?”
Gâu gâu muội muội: “Lần trước anh vô quán người ta gọi mỳ thịt bò, chỉ cho thịt, không cần mỳ, em có nói gì à?”
“……………..”
Năm phút sau, Ân Chi Dao nhận được tin nhắn của mẹ cô Tô Văn Nhuế–
“Mẹ lái xe ngang qua trường các con, tan học nhanh xuống, chờ con cùng về.”
Thấy tin này, cơn buồn ngủ nặng trịch của Ân Chi Dao lập tức tan biến, kinh hãi đến mồ hôi lạnh đầy người.
Đặt điện thoại xuống, cô lầm bầm: “Đệch!”
Khéo thế nào, bài khóa cả lớp cùng đồng thanh đọc đúng lúc vừa chấm dứt.
Thế nên, một tiếng “quốc mắng” này dị thường vang vọng trong lớp.
Sắc mặt giáo viên tiếng Anh sầm xuống, điểm danh nói: “Em Ân Chi Dao, đứng lên.”
Ân Chi Dao ngoan ngoãn đứng dậy.
Giáo viên tiếng Anh nghiến răng nói: “What are you talking about?” (Em đang nói gì đấy?”)
Ân Chi Dao ngẩn ra một lúc, tìm từ đáp lại: “fu*k?” (Mic: Ờ mây zing, gút chốp ;))
Từ này vừa thốt ra thì cả lớp ầm ầm cười to, giáo viên tiếng Anh tức đến giậm chân, quẳng luôn viên phấn, quay người ra khỏi lớp: “Đứng chót đúng là đứng chót, bùn nhão không thể trét được tường, lớp này không có tác dụng!”
May mà cách giờ tan lớp cũng chỉ có mấy phút, giáo viên tiếng Anh bị chọc giận bỏ đi, các bạn cùng lớp hớn hở thu dọn tập sách ra về.
Ân Chi Dao rón rén, tựa như kẻ trộm ra cổng, vừa liếc mắt đã thấy Tạ Uyên dựng xe yên lặng đứng dưới cây ngô đồng đối diện.
Trên vỉa hè, Tạ Uyên đang cầm khăn lau xe đạp bảo bối của anh.
Chiếc xe hiệu Phoenix này là Tạ Uyên mang từ nhà mình đến.
Anh rất trân trọng nó, thế nên yên sau luôn luôn để sẵn khăn, thường xuyên lấy ra lau lau, trên thân xe một chấm bùn xí xi cũng không thấy.
Anh lau rất cẩn thận, không hề chú ý những việc khác, mấy cô bé xung quanh lúc đi ngang qua đều âm thầm quan sát anh.
Anh không giống với mấy cậu nhóc trường Nhất Trung Nam Thành, nam sinh Nhất Trung đều rất ngoan, cho người ta một loại cảm giác vô cùng nghe lời, khí chất nam học sinh trung học hết sức rõ ràng.
Nhưng mà Tạ Uyên……….bất luận là tướng mạo hay khí chất đều toát lên nét hoang dã mạnh mẽ, đưa tay nhấc chân, thậm chí là một ánh mắt cũng đều đặc biệt đậm hơi thở nam tính, càng đừng nhắc tới lúc anh mặc áo ngắn tay, lộ ra cánh tay màu lúa mạch với đường nét cơ bắp uốn lượn rõ ràng.
Quá ư dụ dỗ!
Ân Chi Dao sống cùng Tạ Uyên nhiều năm nên đã vô cảm với tướng mạo của Tạ Uyên, nhưng thành thực khách quan mà nói, anh tuấn thì đúng là anh tuấn.
…………
Ân Chi Dao chạy tới cạnh anh, Tạ Uyên thuận tay nhận lấy túi xách nặng trịch của cô, đeo lên vai trái mình: “Mới là học sinh trung học có mấy ngày mà túi đã nặng như vậy.”
“Đi mau đi mau!” Ân Chi Dao thuần thục leo lên yên sau xe đạp Tạ Uyên, thúc giục: “Đừng rề rà nữa!”
Tạ Uyên chậm rãi đưa ly trà sữa máng trên ghi-đông cho cô, nói: “Trà sữa không đường của em.”
“Bây giờ không uống, mau đi thôi.”
“Gấp cái gì.”
“Đói chết rồi.”
Tạ Uyên leo lên xe, chuẩn bị đạp đi.
Bỗng nhiên sau lưng truyền tới giọng nói lạnh lùng của Tô Văn Nhuế: “Cậu muốn đưa con gái tôi đi đâu?”
Trong lòng Ân Chi Dao và Tạ Uyên đồng thời cùng hẫng một nhịp.
Toang.
Hết phim.
Tô Văn Nhuế từ trong xe bước xuống, giẫm lên giày cao gót đi tới trước mặt hai người.
Ân Chi Dao nhìn sắc mặt bà, biết bà nhất định đang nổi giận.
Tạ Uyên trông thấy Tô Văn Nhuế thì ý cười trên mặt cũng lặn dần, có chút lúng túng lên tiếng: “Chào dì Tô.”
Tô Văn Nhuế không hề có hảo cảm với Tạ Uyên, thậm chí còn có chút thù địch, cảm thấy anh là đối thủ có sức cạnh tranh to lớn với tình mẹ yêu thương của mình.
Bà không thèm để ý đến lời chào của anh, hỏi Ân Chi Dao: “Sao con lại ở cùng với cậu ta?”
Ân Chi Dao chưa kịp mở miệng thì Tạ Uyên đã vội giải thích: “Con tan học ngang qua Nhất Trung, tiện đường tới thăm em.”
Dứt lời, anh nhét ly trà sữa vào tay Ân Chi Dao, xoa xoa đầu cô, dặn dò: “Ngoan nhé, anh đi đây.”
Ân Chi Dao siết chặt túi trà sữa, lưu luyến không rời nhìn theo Tạ Uyên.
Sau khi Tạ Uyên rời đi, Tô Văn Nhuế dẫn Ân Chi Dao lên xe.
Trên đường về, Ân Chi Dao chẳng nói câu nào.
Trong lòng Tô Văn Nhuế hiểu rõ, cô bé này đối với bà rất xa cách, cũng không phải vì tức giận hay gì, chỉ là…….không thân không quen.
“Uống ít trà sữa thôi, không tốt cho cơ thể, không bổ.”
“Ừm.”
“Hôm nay là sinh nhật của chú Kiều, buổi tối mẹ đã đặt bàn tại nhà hàng Thế Kỷ, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Ân Chi Dao do dự một lúc, cắn răng nói: “Con không muốn đi.”
Tô Văn Nhuế sửng sốt mấy giây, thâm ý nói: “Mẹ không cần con phải xem chú Kiều như ba con mà cư xử, nhưng hôm nay là sinh nhật chú Kiều, con cũng không muốn để chú ấy phải thất vọng chứ.”
Ân Chi Dao hơi nóng lên, buồn bực nói: “Con ruột còn đang ở Tây Tạng “thanh lọc tinh thần”, con đi hay không đi thì can hệ gì chứ.”
Tô Văn Nhuế bị lời này của Ân Chi Dao chọc tức đến không thốt nên lời, nhưng dù thế nào cũng không thể mắng cô. Nếu không, không chừng sẽ trực tiếp khiến cô bỏ về nhà.
Dù gì đi nữa, cô nhóc này đang ở thời kỳ dậy thì, trông thì ngoan ngoãn đấy, nhưng trong xương tủy lại rất nổi loạn.
Bà có thể dùng vũ khí pháp luật để giành quyền nuôi dưỡng, nhưng bà không thể dùng pháp luật để khiến con gái yêu thương bà, cam tâm tình nguyện sống cùng bà.
Tô Văn Nhuế vẫn chở Ân Chi Dao về biệt thự: “Tối nay mẹ sẽ về hơi muộn, con tự mình đi ngủ sớm một chút.”
“Ừm.”
Ân Chi Dao tiễn bà rời đi.
Thật ra cô hoàn toàn không hề hận Tô Văn Nhuế, cũng không oán trách bà ly hôn với ba, cũng không trách bà nhiều năm như vậy không hề thăm hỏi
Không oán hận, nhưng cô cũng không yêu thương Tô Văn Nhuế.
Ân Chi Dao chán nản đứng bên lề đường, tâm trạng rất không tốt. Tạ Uyên nhắn tin cho cô, bảo cô ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không được cáu kỉnh, lần sau anh sẽ lại tới thăm cô.
Cô đáp lại một chữ: “Được.”
Cơn gió thổi tới mang theo mùi hương hoa quế. Ân Chi Dao ngẩng đầu, trông thấy bên trong tường rào của ngôi nhà màu trắng kiểu Tây đối diện có một cây hoa quế cực lớn.
Gió thổi khiến cánh hoa quế vàng nhạt rơi lả tả trên bãi cỏ trong bờ tường, cũng có không ít rơi rụng trên vệ đường bên ngoài tường.
Ân Chi Dao đi qua, ngồi xổm xuống đất, nhặt một nhúm cánh hoa, cho vào váy túm lại rồi chuẩn bị về nhà làm huân hương.
Đúng lúc này, một dáng người nhanh nhẹn lướt như bay ngang bên cạnh.
“Cạch” một tiếng, ván trượt dừng lại, người đó đứng ngay trước mặt cô.
Ân Chi Dao ngước lên nhìn.
Người đó mặc chiếc áo cao bồi có mũ màu trắng nhạt, quần áo diện mạo kết hợp với môi đỏ răng trắng, ngũ quan càng trở nên đẹp đẽ sắc nét.
Chính là thiếu niên hôm qua tóm được cô muốn học “thói xấu”!
Ân Chi Dao bỗng thấy căng thẳng, người cũng nghệch ra.
Sao lại đụng anh ta ở đây vậy!
Trình Vọng nhấc ván trượt, mở cánh cổng hàng rào, quay đầu cười: “Nhóc con, trộm hoa nhà anh à?”
“Nhặt được trên đất.”
“Trên đất, cũng là của nhà anh.”
Ân Chi Dao thả cánh hoa đang ôm xuống, dời ánh mắt, xấu hổ nói; “Không lấy là được rồi, có gì đặc biệt đâu.”
Khóe môi Trình Vọng đầy ý cười, anh nhìn gương mặt đỏ ửng của cô nhóc ấy, vành tai mềm mại cứ như treo hai quả anh đào (chắc ý là tai cô nhóc cũng đỏ), biết cô lúng túng nên dứt khoát không truy vấn nữa.
Ân Chi Dao đứng dậy lùi ra sau hai bước, ánh mắt đề phòng như con thú nhỏ, nhìn trộm anh một cái.
Hôm nay anh không đeo khuyên tai, cũng không mặc áo rộng cổ, không có dáng vẻ thoải mái phóng túng như trong cơn mưa lớn ngày hôm qua.
Tựa như chàng trai nhà bên, anh tuấn, rạng ngời, sáng sủa.
Anh không nói gì, vào nhà lấy ra một hộp đựng kẹo to bằng bàn tay, sau đó hai ba động tác đã thoăn thoắt leo lên cây, hái mấy chùm hoa quế cất vào trong hộp, đậy nắp lại rồi đưa cho Ân Chi Dao.
“Dưới đất không sạch.”
Ân Chi Dao nhận hộp kẹo, tim đập thình thịch có chút không khống chế được: “Cảm ơn.”
Trình Vọng nhìn căn nhà đối diện, hỏi cô: “Em là em gái ma quỷ đáng ghét, cu gáy chiếm tổ chim sẻ kia của Kiều Chính Dương à?”
“Cu gáy chiếm tổ chim sẻ?” Ân Chi Dao khó tin nhìn anh: “Em gái ma quỷ đáng ghét?”
Trình Vọng nhận tấm ván trượt trong tay Ân Chi Dao, đảo hai vòng bên người cô: “Đúng mà, Kiều Chính Dương nhà đối diện chắc hẳn là anh trai em. Hai ngày trước còn than phiền với anh, nói sắp sửa có một em gái ma quỷ đáng ghét tới chiếm nhà cậu ta.”
Ân Chi Dao đoán người anh kế vốn sống sung túc này sẽ không thích mình, không ngờ còn là một ông ngố miệng bô bô như cái loa.
Sơ bộ đánh giá, IQ không quá 90.
Cô buồn bực nói: “Anh ấy không phải anh trai tôi.”
Trình Vọng dựng thẳng ván trượt, cười nói: “Gen của em với cậu ta đích thực không tương xứng.”
Ân Chi Dao hỏi: “Anh ấy rất đẹp trai à?”
Trình Vọng nói: “Là em ngoan.”
Ân Chi Dao có chút xấu hổ, mặt xị xuống, ra vẻ nghiêm túc.
Trình Vọng tiếp tục hoa mỹ lượn ván trượt quanh cô, cùng với tấm ván tung người lên, tư thế oai hùng hiên ngang—
“Cậu ta rất không thích em, nói chờ em tới rồi thì để anh và cậu ta cùng nhau bắt nạt em.”
“Bắt nạt tôi?” Mắt Ân Chi Dao đuổi theo bóng dáng anh, tò mò hỏi: “Anh dự định bắt nạt tôi thế nào?”
Trình Vọng lượn tới trước mặt Ân Chi Dao, nghiêng người để tầm mắt ngang bằng với cô, tay đè lên đầu cô: “Thấy anh đẹp trai không?”
Ân Chi Dao kinh ngạc mở to hai mắt, trông thấy gương mặt anh tuấn của anh sát rạt, thiếu điều ngừng thở.
“Nếu anh dùng mỹ nhân kế dụ dỗ em, sau đó bỏ rơi, em sẽ đau lòng chứ nhỉ?”
“……………”
Ân Chi Dao sặc một cái, cúi người ho khan dữ dội, hai gò má đỏ bừng, nước mắt cũng sắp rơi đến nơi.
Trình Vọng tựa lưng vào hàng rào, lơ đễnh bật cười: “Phản ứng dữ dội đến vậy á?”
Ân Chi Dao thở hổn hển, chột dạ nói: “Tỷ lệ thành công ….bằng 0.”
Trình Vọng thấy cô thở gấp, còn nghẹn không ngừng nên dứt khoát đi qua nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
Ân Chi Dao vội tránh đi, đề phòng nhìn anh: “Tránh, tránh ra!”
Ý cười trên khóe môi Trình Vọng càng nhiều hơn: “Sao vậy, thật sự sợ anh?”
Ân Chi Dao không dám nhìn anh, ánh mắt chếch sang bên cạnh, cắn môi không lên tiếng.
Trình Vọng duỗi ngón tay, lau lệ nơi khóe mắt vì bị sặc của cô, tỉnh bơ nói: “Đừng sợ, thấy em rồi, mỹ nhân kế liền phá sản.”
“Vì sao?”
Trình Vọng nhướn mi nhìn cô: “Em ngoan như vậy, anh trước phải vun trồng chăm sóc.”
“……………….”
Buổi tối trong khu biệt thự xa hoa rất yên tĩnh, không có tiếng loảng xoảng của nồi niêu chén bát, cũng không có tiếng khóc inh ỏi của trẻ con, lại càng không có cảm giác khói lửa nhân gian chỉ tồn tại nơi hang cùng ngõ hẻm.
Nơi đây dường như hoàn toàn cách biệt, chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả trong vườn hoa dưới lầu, nhắc cho cô biết, cô hãy còn ở nhân gian.
Ân Chi Dao ngồi bên bàn làm bài tập, tay mở video call, chàng trai trên màn hình làn da màu lúa mạch, đường nét gương mặt toát lên vẻ mạnh mẽ, diện mạo anh tuấn.
Trong làn khói bốc lên, anh đang xào rau, thi thoảng truyền tới âm thanh dầu mỡ xèo xèo.
Đầu video bên đó rất ồn ào huyên náo, so với phòng của cô, dường như là hai thế giới tách biệt.
Ân Chi Dao vừa làm bài tập, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn màn hình, cảm giác như thể anh vẫn đang ở cạnh bên.
Bận rộn một hồi, Tạ Uyên cầm điện thoại lên, gương mặt xuất hiện bự chảng trước màn hình—
“Ngày đầu tiên tới nhà mới, cảm giác sao rồi.”
“Rất ổn.”
“Vậyquá tốt.”
Trong lòng Ân Chi Dao thực ra có hơi giận anh, giận anh cứ thế dễ dàng để cô đi.
Không hề tranh luận lý lẽ với mẹ cô, một câu cũng không.
“Không có gì muốn nói với anh trai à?”
“Có.” Ân Chi Dao nói: “Hôm nay mới biết, trước đây em quá nông cạn.”
Tạ Uyên liếc cô một cái: “Lớn rồi hiểu biết được gì?”
“Trước đây nghĩ anh rất đẹp trai, ánh mắt em thật sự thiển cận.”
Tạ Uyên:?
Ân Chi Dao tiếp tục: “Hôm nay em gặp được một anh đẹp trai.”
Tạ Uyên vừa xào rau, vừa lơ đễnh hỏi: “Rất bảnh à?”
“So với anh thì….bảnh hơn cả tỷ lần.”
Tạ Uyên:……….
Biết thế chả hỏi.
Ân Chi Dao cúp điện thoại, nằm lên giường.
Cô không biết vì sao Tạ Uyên lại dễ dàng để cô rời đi như thé, cô vốn tưởng anh sẽ tranh đấu một phen tới cùng với mẹ mình.
Có lẽ, đối với anh mà nói, mình rốt cuộc vẫn là gánh nặng.
Tháng tám chói chang oi bức, những học sinh khác vẫn đang nghỉ hè, Ân Chi Dao vừa lên trung học đến lớp học thêm.
Nói một cách đơn giản, chính là học bổ túc.
Nhất Trung Nam Thành không hổ là trường trung học trọng điểm cả nước, kỳ nghỉ hè của học sinh lớp dự bị cũng chỉ có một tháng.
Ngày hè nắng gắt, ngoài cửa sổ ve kêu râm ran không ngừng, không khí vừa nóng vừa khó chịu.
Ân Chi Dao cầm bút, nghe giáo viên tiếng Anh thôi miên, mơ mơ màng màng muốn ngủ, trên quyển sổ là bán thành phẩm của bản phác họa giáo viên tiếng Anh cô tiện tay vẽ ra.
Giọng của giáo viên tiếng Anh thực sự rất dễ gây mê, Ân Chi Dao ngáp một cái, gục xuống bàn.
Điện thoại trong túi quần rung lên, Ân Chi Dao biếng nhác lôi ra.
Là tin nhắn của anh trai Tạ Uyên, bảo cô anh đã tới trước cổng trường rồi, tan học gặp nhau.
Ân Chi Dao lập tức tỉnh táo, nhắn lại cho anh: “Mua giùm em ly trà sữa, ít đá, không đường.”
Anh trai thối: “Cũng đã uống trà sữa rồi, em còn muốn không đường?”
Gâu gâu muội muội: “Lần trước anh vô quán người ta gọi mỳ thịt bò, chỉ cho thịt, không cần mỳ, em có nói gì à?”
“……………..”
Năm phút sau, Ân Chi Dao nhận được tin nhắn của mẹ cô Tô Văn Nhuế–
“Mẹ lái xe ngang qua trường các con, tan học nhanh xuống, chờ con cùng về.”
Thấy tin này, cơn buồn ngủ nặng trịch của Ân Chi Dao lập tức tan biến, kinh hãi đến mồ hôi lạnh đầy người.
Đặt điện thoại xuống, cô lầm bầm: “Đệch!”
Khéo thế nào, bài khóa cả lớp cùng đồng thanh đọc đúng lúc vừa chấm dứt.
Thế nên, một tiếng “quốc mắng” này dị thường vang vọng trong lớp.
Sắc mặt giáo viên tiếng Anh sầm xuống, điểm danh nói: “Em Ân Chi Dao, đứng lên.”
Ân Chi Dao ngoan ngoãn đứng dậy.
Giáo viên tiếng Anh nghiến răng nói: “What are you talking about?” (Em đang nói gì đấy?”)
Ân Chi Dao ngẩn ra một lúc, tìm từ đáp lại: “fu*k?” (Mic: Ờ mây zing, gút chốp ;))
Từ này vừa thốt ra thì cả lớp ầm ầm cười to, giáo viên tiếng Anh tức đến giậm chân, quẳng luôn viên phấn, quay người ra khỏi lớp: “Đứng chót đúng là đứng chót, bùn nhão không thể trét được tường, lớp này không có tác dụng!”
May mà cách giờ tan lớp cũng chỉ có mấy phút, giáo viên tiếng Anh bị chọc giận bỏ đi, các bạn cùng lớp hớn hở thu dọn tập sách ra về.
Ân Chi Dao rón rén, tựa như kẻ trộm ra cổng, vừa liếc mắt đã thấy Tạ Uyên dựng xe yên lặng đứng dưới cây ngô đồng đối diện.
Trên vỉa hè, Tạ Uyên đang cầm khăn lau xe đạp bảo bối của anh.
Chiếc xe hiệu Phoenix này là Tạ Uyên mang từ nhà mình đến.
Anh rất trân trọng nó, thế nên yên sau luôn luôn để sẵn khăn, thường xuyên lấy ra lau lau, trên thân xe một chấm bùn xí xi cũng không thấy.
Anh lau rất cẩn thận, không hề chú ý những việc khác, mấy cô bé xung quanh lúc đi ngang qua đều âm thầm quan sát anh.
Anh không giống với mấy cậu nhóc trường Nhất Trung Nam Thành, nam sinh Nhất Trung đều rất ngoan, cho người ta một loại cảm giác vô cùng nghe lời, khí chất nam học sinh trung học hết sức rõ ràng.
Nhưng mà Tạ Uyên……….bất luận là tướng mạo hay khí chất đều toát lên nét hoang dã mạnh mẽ, đưa tay nhấc chân, thậm chí là một ánh mắt cũng đều đặc biệt đậm hơi thở nam tính, càng đừng nhắc tới lúc anh mặc áo ngắn tay, lộ ra cánh tay màu lúa mạch với đường nét cơ bắp uốn lượn rõ ràng.
Quá ư dụ dỗ!
Ân Chi Dao sống cùng Tạ Uyên nhiều năm nên đã vô cảm với tướng mạo của Tạ Uyên, nhưng thành thực khách quan mà nói, anh tuấn thì đúng là anh tuấn.
…………
Ân Chi Dao chạy tới cạnh anh, Tạ Uyên thuận tay nhận lấy túi xách nặng trịch của cô, đeo lên vai trái mình: “Mới là học sinh trung học có mấy ngày mà túi đã nặng như vậy.”
“Đi mau đi mau!” Ân Chi Dao thuần thục leo lên yên sau xe đạp Tạ Uyên, thúc giục: “Đừng rề rà nữa!”
Tạ Uyên chậm rãi đưa ly trà sữa máng trên ghi-đông cho cô, nói: “Trà sữa không đường của em.”
“Bây giờ không uống, mau đi thôi.”
“Gấp cái gì.”
“Đói chết rồi.”
Tạ Uyên leo lên xe, chuẩn bị đạp đi.
Bỗng nhiên sau lưng truyền tới giọng nói lạnh lùng của Tô Văn Nhuế: “Cậu muốn đưa con gái tôi đi đâu?”
Trong lòng Ân Chi Dao và Tạ Uyên đồng thời cùng hẫng một nhịp.
Toang.
Hết phim.
Tô Văn Nhuế từ trong xe bước xuống, giẫm lên giày cao gót đi tới trước mặt hai người.
Ân Chi Dao nhìn sắc mặt bà, biết bà nhất định đang nổi giận.
Tạ Uyên trông thấy Tô Văn Nhuế thì ý cười trên mặt cũng lặn dần, có chút lúng túng lên tiếng: “Chào dì Tô.”
Tô Văn Nhuế không hề có hảo cảm với Tạ Uyên, thậm chí còn có chút thù địch, cảm thấy anh là đối thủ có sức cạnh tranh to lớn với tình mẹ yêu thương của mình.
Bà không thèm để ý đến lời chào của anh, hỏi Ân Chi Dao: “Sao con lại ở cùng với cậu ta?”
Ân Chi Dao chưa kịp mở miệng thì Tạ Uyên đã vội giải thích: “Con tan học ngang qua Nhất Trung, tiện đường tới thăm em.”
Dứt lời, anh nhét ly trà sữa vào tay Ân Chi Dao, xoa xoa đầu cô, dặn dò: “Ngoan nhé, anh đi đây.”
Ân Chi Dao siết chặt túi trà sữa, lưu luyến không rời nhìn theo Tạ Uyên.
Sau khi Tạ Uyên rời đi, Tô Văn Nhuế dẫn Ân Chi Dao lên xe.
Trên đường về, Ân Chi Dao chẳng nói câu nào.
Trong lòng Tô Văn Nhuế hiểu rõ, cô bé này đối với bà rất xa cách, cũng không phải vì tức giận hay gì, chỉ là…….không thân không quen.
“Uống ít trà sữa thôi, không tốt cho cơ thể, không bổ.”
“Ừm.”
“Hôm nay là sinh nhật của chú Kiều, buổi tối mẹ đã đặt bàn tại nhà hàng Thế Kỷ, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Ân Chi Dao do dự một lúc, cắn răng nói: “Con không muốn đi.”
Tô Văn Nhuế sửng sốt mấy giây, thâm ý nói: “Mẹ không cần con phải xem chú Kiều như ba con mà cư xử, nhưng hôm nay là sinh nhật chú Kiều, con cũng không muốn để chú ấy phải thất vọng chứ.”
Ân Chi Dao hơi nóng lên, buồn bực nói: “Con ruột còn đang ở Tây Tạng “thanh lọc tinh thần”, con đi hay không đi thì can hệ gì chứ.”
Tô Văn Nhuế bị lời này của Ân Chi Dao chọc tức đến không thốt nên lời, nhưng dù thế nào cũng không thể mắng cô. Nếu không, không chừng sẽ trực tiếp khiến cô bỏ về nhà.
Dù gì đi nữa, cô nhóc này đang ở thời kỳ dậy thì, trông thì ngoan ngoãn đấy, nhưng trong xương tủy lại rất nổi loạn.
Bà có thể dùng vũ khí pháp luật để giành quyền nuôi dưỡng, nhưng bà không thể dùng pháp luật để khiến con gái yêu thương bà, cam tâm tình nguyện sống cùng bà.
Tô Văn Nhuế vẫn chở Ân Chi Dao về biệt thự: “Tối nay mẹ sẽ về hơi muộn, con tự mình đi ngủ sớm một chút.”
“Ừm.”
Ân Chi Dao tiễn bà rời đi.
Thật ra cô hoàn toàn không hề hận Tô Văn Nhuế, cũng không oán trách bà ly hôn với ba, cũng không trách bà nhiều năm như vậy không hề thăm hỏi
Không oán hận, nhưng cô cũng không yêu thương Tô Văn Nhuế.
Ân Chi Dao chán nản đứng bên lề đường, tâm trạng rất không tốt. Tạ Uyên nhắn tin cho cô, bảo cô ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không được cáu kỉnh, lần sau anh sẽ lại tới thăm cô.
Cô đáp lại một chữ: “Được.”
Cơn gió thổi tới mang theo mùi hương hoa quế. Ân Chi Dao ngẩng đầu, trông thấy bên trong tường rào của ngôi nhà màu trắng kiểu Tây đối diện có một cây hoa quế cực lớn.
Gió thổi khiến cánh hoa quế vàng nhạt rơi lả tả trên bãi cỏ trong bờ tường, cũng có không ít rơi rụng trên vệ đường bên ngoài tường.
Ân Chi Dao đi qua, ngồi xổm xuống đất, nhặt một nhúm cánh hoa, cho vào váy túm lại rồi chuẩn bị về nhà làm huân hương.
Đúng lúc này, một dáng người nhanh nhẹn lướt như bay ngang bên cạnh.
“Cạch” một tiếng, ván trượt dừng lại, người đó đứng ngay trước mặt cô.
Ân Chi Dao ngước lên nhìn.
Người đó mặc chiếc áo cao bồi có mũ màu trắng nhạt, quần áo diện mạo kết hợp với môi đỏ răng trắng, ngũ quan càng trở nên đẹp đẽ sắc nét.
Chính là thiếu niên hôm qua tóm được cô muốn học “thói xấu”!
Ân Chi Dao bỗng thấy căng thẳng, người cũng nghệch ra.
Sao lại đụng anh ta ở đây vậy!
Trình Vọng nhấc ván trượt, mở cánh cổng hàng rào, quay đầu cười: “Nhóc con, trộm hoa nhà anh à?”
“Nhặt được trên đất.”
“Trên đất, cũng là của nhà anh.”
Ân Chi Dao thả cánh hoa đang ôm xuống, dời ánh mắt, xấu hổ nói; “Không lấy là được rồi, có gì đặc biệt đâu.”
Khóe môi Trình Vọng đầy ý cười, anh nhìn gương mặt đỏ ửng của cô nhóc ấy, vành tai mềm mại cứ như treo hai quả anh đào (chắc ý là tai cô nhóc cũng đỏ), biết cô lúng túng nên dứt khoát không truy vấn nữa.
Ân Chi Dao đứng dậy lùi ra sau hai bước, ánh mắt đề phòng như con thú nhỏ, nhìn trộm anh một cái.
Hôm nay anh không đeo khuyên tai, cũng không mặc áo rộng cổ, không có dáng vẻ thoải mái phóng túng như trong cơn mưa lớn ngày hôm qua.
Tựa như chàng trai nhà bên, anh tuấn, rạng ngời, sáng sủa.
Anh không nói gì, vào nhà lấy ra một hộp đựng kẹo to bằng bàn tay, sau đó hai ba động tác đã thoăn thoắt leo lên cây, hái mấy chùm hoa quế cất vào trong hộp, đậy nắp lại rồi đưa cho Ân Chi Dao.
“Dưới đất không sạch.”
Ân Chi Dao nhận hộp kẹo, tim đập thình thịch có chút không khống chế được: “Cảm ơn.”
Trình Vọng nhìn căn nhà đối diện, hỏi cô: “Em là em gái ma quỷ đáng ghét, cu gáy chiếm tổ chim sẻ kia của Kiều Chính Dương à?”
“Cu gáy chiếm tổ chim sẻ?” Ân Chi Dao khó tin nhìn anh: “Em gái ma quỷ đáng ghét?”
Trình Vọng nhận tấm ván trượt trong tay Ân Chi Dao, đảo hai vòng bên người cô: “Đúng mà, Kiều Chính Dương nhà đối diện chắc hẳn là anh trai em. Hai ngày trước còn than phiền với anh, nói sắp sửa có một em gái ma quỷ đáng ghét tới chiếm nhà cậu ta.”
Ân Chi Dao đoán người anh kế vốn sống sung túc này sẽ không thích mình, không ngờ còn là một ông ngố miệng bô bô như cái loa.
Sơ bộ đánh giá, IQ không quá 90.
Cô buồn bực nói: “Anh ấy không phải anh trai tôi.”
Trình Vọng dựng thẳng ván trượt, cười nói: “Gen của em với cậu ta đích thực không tương xứng.”
Ân Chi Dao hỏi: “Anh ấy rất đẹp trai à?”
Trình Vọng nói: “Là em ngoan.”
Ân Chi Dao có chút xấu hổ, mặt xị xuống, ra vẻ nghiêm túc.
Trình Vọng tiếp tục hoa mỹ lượn ván trượt quanh cô, cùng với tấm ván tung người lên, tư thế oai hùng hiên ngang—
“Cậu ta rất không thích em, nói chờ em tới rồi thì để anh và cậu ta cùng nhau bắt nạt em.”
“Bắt nạt tôi?” Mắt Ân Chi Dao đuổi theo bóng dáng anh, tò mò hỏi: “Anh dự định bắt nạt tôi thế nào?”
Trình Vọng lượn tới trước mặt Ân Chi Dao, nghiêng người để tầm mắt ngang bằng với cô, tay đè lên đầu cô: “Thấy anh đẹp trai không?”
Ân Chi Dao kinh ngạc mở to hai mắt, trông thấy gương mặt anh tuấn của anh sát rạt, thiếu điều ngừng thở.
“Nếu anh dùng mỹ nhân kế dụ dỗ em, sau đó bỏ rơi, em sẽ đau lòng chứ nhỉ?”
“……………”
Ân Chi Dao sặc một cái, cúi người ho khan dữ dội, hai gò má đỏ bừng, nước mắt cũng sắp rơi đến nơi.
Trình Vọng tựa lưng vào hàng rào, lơ đễnh bật cười: “Phản ứng dữ dội đến vậy á?”
Ân Chi Dao thở hổn hển, chột dạ nói: “Tỷ lệ thành công ….bằng 0.”
Trình Vọng thấy cô thở gấp, còn nghẹn không ngừng nên dứt khoát đi qua nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
Ân Chi Dao vội tránh đi, đề phòng nhìn anh: “Tránh, tránh ra!”
Ý cười trên khóe môi Trình Vọng càng nhiều hơn: “Sao vậy, thật sự sợ anh?”
Ân Chi Dao không dám nhìn anh, ánh mắt chếch sang bên cạnh, cắn môi không lên tiếng.
Trình Vọng duỗi ngón tay, lau lệ nơi khóe mắt vì bị sặc của cô, tỉnh bơ nói: “Đừng sợ, thấy em rồi, mỹ nhân kế liền phá sản.”
“Vì sao?”
Trình Vọng nhướn mi nhìn cô: “Em ngoan như vậy, anh trước phải vun trồng chăm sóc.”
“……………….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.