Quyển 2 - Chương 24: Đoàn tụ
Lưu Thiên Thiên
25/04/2015
Mấy tháng sau.
Hạ Vũ và Vũ Dực đi về chậm hơn là khi đi. Trên chuyến tàu về, tên áo đỏ lòe loẹt có hào hứng một hồi. Hắn kiêu ngạo nói hắn sắp trở thành cầm sư chân chính. Ý nói còn mang tính khiêu khích và khiêu chiến. Hạ Vũ buồn cười. Một thiếu niên đã sắp 20 đòi so đấu cầm kĩ với một con nhóc mới sắp 12. Hắn không ngại nhưng nàng ngại nha.
Trên đường về, nàng cũng thả chậm cước bộ tìm kiếm thảo dược. Trừ tuyết liên, trúc điệp thảo, hồng miên thì tất cả đều là dược thảo bình thường. Tuyết liên trên đường về, nàng liên lạc với tứ ca nhờ tìm giúp. Trúc điệp thảo có lẽ phải đi Thiên Nhã một chuyến. Còn hồng miên khó kiếm nhất. Có ba cây, một cây ở hoàng thất Thiên Nhai, một cây của Thần tộc, một cây ở đáy vực Nghiệt Ngã. Trừ đồ thần tộc, 2 nơi kia muốn tiến đến tìm thì phải tốn chút thời gian.
“Dực, sắp về đến nhà rồi.” Hạ Vũ hào hứng “Ta rất nhớ mọi người”
Nàng cười ngọt ngào. Nụ cười có phần ngốc nghếch. Ánh mắt mang theo nhiều điểm nhu hòa. Vũ Dực đỏ mặt quay đi. Hắn hiện giờ rất bối rối khi nhìn vào Hạ Vũ. Nàng nói sắp về nhà. Nhà sao? Là nhà của nàng. Hắn cười chua sót. Cái từ nhà này thật là xa lạ. Bất chợt, một bàn tay nhỏ nắm lấy tay hắn.
“Đừng buồn, đó cũng là nhà ngươi mà.”
Hắn ngẩn ngơ. Bàn tay Hạ Vũ nhỏ bé, đặt trong tay hắn có phần mềm mại, có chút ngứa ngứa. Đôi bàn tay trắng noãn đặt trong tay màu bánh mật của hắn có chút đối lập. Nàng nói đó cũng là nhà hắn. Nhà? Bất cứ nơi đâu có nàng, nơi đó chính là nhà rồi. Hắn mỉm cười.
***
Ngày 13 tháng 8, hai người về đến kinh thành.
Hạ Vũ liếc nhìn Vũ Dực. Ừ, béo ra rồi đấy. Được nàng nuôi tốt ra so với lúc trước khi bị thương. Như vậy thật không tồi.
Đã năm năm kể từ lúc ra đi, bây giờ nhìn kinh thành thêm mấy phần phồn hoa náo nhiệt. Đi qua cổng, bỗng dưng cảm thấy xa lạ. Nàng đến đây mới mấy tháng thì đã đi lịch lãm. Ấn tượng của nàng về kinh thành không nhiều, chỉ giới hạn trong khu đông nam. Bây giờ lại trở về, bỗng thấy… Nàng lạc đường.
“Chúng ta tiến về phía trước xem.” Hạ Vũ nói
Hai người cùng vào một tửu lâu nhỏ sạch sẽ. Hạ Vũ ngồi ngó nghiên xung quanh nghe ngóng tin tức. Bất chợt thấy bàn bên bàn luận
"Này, ngươi biết gần đây xảy ra chuyện gì không?" Một gã mắt híp lên tiếng “mấy ngày trước bỗng tăng cường binh lính.”
"Ai da, ngươi hỏi đúng người rồi đó!" Tên này đắc ý. "Ngươi không biết đâu, nghe nói hoàng thất tam công chúa cường thế bắt người Vô Ưu lâu đấy."
"Kết quả ra sao? Vô Ưu lâu làm ăn đường đường chính chính. Dính vào hoàng thất đúng là tai bay vạ gió."
"Không có. Ngươi không biết sao, Vô Ưu lâu có người bảo hộ.” Gã kia đắc ý. “Nghe nói là cao thủ lánh đời. Tam lão gia kia hình như là người lánh đời gia tộc. Hoàng thất đã đưa người đi dò xét, ngươi biết chuyện gì không?”
“Chuyện gì?” Gã kia gấp gáp
“Tam lão gia kia chính là người Hạ gia. Hạ thừa tướng chính mình xác nhận. Năm đó tam lão gia bị đuổi đi, nghe nói là bị gạch tên khỏi phả hệ. Bây giờ thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn cho chi thứ ba này về nhận tổ qui tông. Hoàng thất cũng muốn đưa người vào hoàng thất đấy.”
“Thật sao?” Gã kia hứng thú “Đưa người vào hoàng thất?”
“Ngươi không biết rồi. Con trai lớn nhà họ phi phàm tuấn lãng, đã được xếp thứ năm trong bảng xếp hạng mĩ nam kinh thành, hiệu là Phong công tử đó. Chả thế mà tam công chúa muốn bắt người về làm rể. Ngươi nói xem, như vậy có hay không?”
“Chẹp chẹp, thật đáng tiếc cho mĩ nam tử.” gã kia tiếc hận “Tam công chúa nổi xú danh khắp nơi. Nghe nói nàng chuyên cưỡng ép mĩ nam làm kĩ. Phủ nàng ta có đến chục nam nhân rồi đó.”
“Hừ, chẳng qua là một ma pháp sư cao cấp, kiêu ngạo cái gì? Còn không phải bị ném thẳng ra khỏi Vô Ưu lâu đến mảnh vải cũng bị bay sao? Chọc phải ai chứ nghe nói nương tử tương lai của Phong công tử rất dữ dằn đó.”
“Đáng đời ả đàn bà chua ngoa…”
Hạ Vũ nghe nói mà rớt một tầng da gà, tay run run muốn đổ cốc nước. Vũ Dực thấy thế vội cầm lấy tay nàng, đỡ cốc nước xuống. Hắn nhìn Hạ Vũ với ý hỏi, nàng chỉ lắc đầu.
Xem ra thời hạn mình về vừa đúng lúc có chuyện. Hạ Vũ âm thầm đau đầu.
Sớm biết có ngày này sao lúc đầu còn quyết định chọn kinh thành? Hạ Vũ đã từng nói chuyện riêng với tất cả mọi người trong nhà. Riêng với cha nàng, nàng biết ông còn khúc mắc chuyện xưa. Máu mủ tình thân là cái gì đó không thể chối bỏ hay thay đổi. Ông vẫn cho rằng ngày xưa vì Thượng Quan phu nhân là công chúa, còn đại ca ông là con đẻ của đại phu nhân nên tất cả những việc họ làm, cha ông có kiêng kị. Ông vẫn nuôi hi vọng ảo tưởng về cha mình, đó là ngu hiếu. Hạ Vũ muốn ông cắt đứt nốt ý niệm này, nên trở lại kinh thành.
Còn đối với đại ca, hắn cũng có ý niệm này. Lúc đó đại ca nói Hạ Vũ còn nhỏ không hiểu được ân oán gia tộc nên không nói kĩ. Nhưng sâu trong lòng hắn có lẽ cũng đồng ý quan điểm của nàng. Nếu thực sự ông ta kiêng kị thế lực công chúa, thì đến giờ vẫn thế mà thôi. Nếu ông ta thực sự nhớ thương Hạ Nam và coi ông là con trai thứ ba thì đã không bỏ mặc ông lâu như vậy. Có khi, họ đã quên mất Hạ Nam còn trên đời.
“Chúng ta trở về thôi.” Hạ Vũ đứng dậy
Hai người trả bạc rồi hỏi đường về Vô Ưu lâu. Từ xa, Hạ Vũ đã cảm nhận được kết giới của mình. Thì ra vẫn còn hiệu lực. Hạ Vũ vui vẻ, kéo tay Vũ Dực chạy về phía trước.
Gần đến nơi, nàng đi chậm lại. Cảm giác lúc này thật vi diệu. Vừa hồi hộp, chờ mong, lại có chút sợ hãi. Không biết mọi người đã về hết chưa. Mấy năm, nàng gần như là mất liên lạc với mọi người, không biết cha có khỏe không. Đại ca đã sắp cưới vợ rồi sao? Tam ca không biết còn trẻ con như thế nữa không, có bị nhị ca bắt nạt không. Còn ngũ ca luôn ngốc nghếch hiện thế nào?
“Đệ mặc kệ. Vũ nhi còn chưa có bình an trở về, như thế nào huynh có thể bình thản như vậy?”
“Đệ đứng lại cho ta”
Hạ Vũ ngẩn ra. Kia… chẳng phải là….
“Tam ca…”
“Huynh thật quá đáng. Cả ban ngày ta cũng nghe thấy Vũ nhi gọi tam ca. Ta… Cái gì…”
“Tam ca…”
Hạ Vũ gọi thật to rồi nhào vào ôm lấy Hạ Tinh đang ngẩn người. Sau đó, hắn cười thật to, nhấc bổng Hạ Vũ lên.
“Thật là Vũ nhi. Ca, mọi người, Vũ nhi về rồi…”
Mọi người ở xung quanh đó nhìn hắn như một kẻ điên xoay vòng vòng Hạ Vũ rồi cười như kẻ ngốc. Sau đó, Hạ Nam xuất hiện. Hạ Nam cũng cười, cười như mếu, luôn miệng nói thật tốt. Bất đắc dĩ, Hạ Phong phải kéo tất cả vào cửa hàng, lên tầng riêng.
Hạ Vũ cũng sắp tròn 12. Lúc này về vừa kịp làm sinh nhật cho nàng. Hạ Nam thật cao hứng, luôn miệng hỏi thăm nàng có tốt không, có bị mệt không. Tam ca Hạ Tinh nhất quyết bế nàng không cho xuống, làm nàng cảm thấy có phần… quỉ dị. Hắn tốt xấu cũng đã 22 tuổi đầu, nàng tuổi sinh lí tuy 12, nhưng tuổi tâm lí cũng phải hơn 30 rồi, thật sự rất… không quen. Đại ca Hạ Phong xuống nhà dặn dò hoạt động của chưởng quĩ rồi gọi xe để cả nhà về phủ. Nhị ca không thấy. Tứ ca và ngũ ca đều đã ở nhà. Hạ Vũ biết sơ sơ. Thì ra cả nhà đã về hết, còn mình nàng nên tam ca lo lắng.
“Đây là tên đi theo muội năm đó?” Hạ Tinh đánh giá Vũ Dực “Hừ, vẫn là con ma ốm bệnh.”
“Tam ca…” Hạ Vũ dài giọng “Huynh muốn khi dễ người của muội sao?”
“Hắn như vậy có thể đảm bảo an toàn cho muội sao?” Hạ Tinh cau mày “tiểu yêu tinh, muội nói muội đã đạt cấp mấy rồi?”
“Hì hì, bí mật. Chúng ta về nhà trước.”
Lúc này, trong đại sảnh, Hạ Thiên và Hạ Nguyệt đã chờ sẵn, đều tươi cười gọi Vũ nhi. Hạ Vũ hốc mắt cay cay. Đây chính là gia đình nàng. Dù có đi đâu, làm gì, họ vẫn luôn quan tâm, ủng hộ nàng.
“Đừng khóc. Hôm nay vui như vậy, phải cười lên chứ…” Hạ Nam gạt nước mắt cho nữ nhi. Chỉ một giọt thôi, cũng khiến ông đau lòng. Bảo bối nữ nhi chính là món quà cuối cùng Yên nhi dành tặng ông. Kẻ làm cha như ông không cưng chiều con gái, lại để nàng chăm lo nghĩ ngợi cho gia đình thật nhiều.
“Đúng vậy, không nên khóc.” Hạ Vũ cười. “Chúng ta phải thật vui vẻ mới đúng. Cha, nhị ca đâu?”
Nhắc đến nhị ca, không khí trong nhà có phần lúng túng. Tam ca vừa nghe đến Hạ Vân, lập tức tắt nụ cười rồi ra khỏi phòng. Hạ Nam ho nhẹ một tiếng, cười cười
“Không cần quan tâm. Nhị ca của con đúng là con hồ li giảo hoạt, làm sao bị lừa đi được.” Nụ cười của ông có phần cứng nhắc. “Chắc tí nữa nó sẽ về.”
“Dạ.” Hạ Vũ thấy không khí thất thường, cũng không hỏi nữa.
“Được rồi, về phòng tắm rửa rồi ăn cơm. Đi cả ngày mệt rồi.”
Hạ Vũ cùng Vũ Dực về Vũ viên. Vũ viên vẫn sạch sẽ như thế. Hạ Vũ nhớ có một nữ nô trong nhà, chuyên phục vụ cho mình, tên gì quên rồi. Chắc nàng ta được lệnh quét dọn sạch sẽ. Quả thực không tồi.
“Ngươi về phòng đi. Tí rồi ăn cơm.” Hạ Vũ dặn dò Vũ Dực rồi về phòng
Vừa đi vừa nghĩ. Năm năm qua rốt cục có chuyện gì. Không thấy Tiêu Ngũ tỉ ở quán cũng như ở nhà. Chuyện đại ca và tam công chúa không ai nhắc đến. Nhị ca và tam ca rốt cục có khúc mắc gì. Tốt nhất là nên hỏi rõ chuyện xem sao.
Hạ Vũ và Vũ Dực đi về chậm hơn là khi đi. Trên chuyến tàu về, tên áo đỏ lòe loẹt có hào hứng một hồi. Hắn kiêu ngạo nói hắn sắp trở thành cầm sư chân chính. Ý nói còn mang tính khiêu khích và khiêu chiến. Hạ Vũ buồn cười. Một thiếu niên đã sắp 20 đòi so đấu cầm kĩ với một con nhóc mới sắp 12. Hắn không ngại nhưng nàng ngại nha.
Trên đường về, nàng cũng thả chậm cước bộ tìm kiếm thảo dược. Trừ tuyết liên, trúc điệp thảo, hồng miên thì tất cả đều là dược thảo bình thường. Tuyết liên trên đường về, nàng liên lạc với tứ ca nhờ tìm giúp. Trúc điệp thảo có lẽ phải đi Thiên Nhã một chuyến. Còn hồng miên khó kiếm nhất. Có ba cây, một cây ở hoàng thất Thiên Nhai, một cây của Thần tộc, một cây ở đáy vực Nghiệt Ngã. Trừ đồ thần tộc, 2 nơi kia muốn tiến đến tìm thì phải tốn chút thời gian.
“Dực, sắp về đến nhà rồi.” Hạ Vũ hào hứng “Ta rất nhớ mọi người”
Nàng cười ngọt ngào. Nụ cười có phần ngốc nghếch. Ánh mắt mang theo nhiều điểm nhu hòa. Vũ Dực đỏ mặt quay đi. Hắn hiện giờ rất bối rối khi nhìn vào Hạ Vũ. Nàng nói sắp về nhà. Nhà sao? Là nhà của nàng. Hắn cười chua sót. Cái từ nhà này thật là xa lạ. Bất chợt, một bàn tay nhỏ nắm lấy tay hắn.
“Đừng buồn, đó cũng là nhà ngươi mà.”
Hắn ngẩn ngơ. Bàn tay Hạ Vũ nhỏ bé, đặt trong tay hắn có phần mềm mại, có chút ngứa ngứa. Đôi bàn tay trắng noãn đặt trong tay màu bánh mật của hắn có chút đối lập. Nàng nói đó cũng là nhà hắn. Nhà? Bất cứ nơi đâu có nàng, nơi đó chính là nhà rồi. Hắn mỉm cười.
***
Ngày 13 tháng 8, hai người về đến kinh thành.
Hạ Vũ liếc nhìn Vũ Dực. Ừ, béo ra rồi đấy. Được nàng nuôi tốt ra so với lúc trước khi bị thương. Như vậy thật không tồi.
Đã năm năm kể từ lúc ra đi, bây giờ nhìn kinh thành thêm mấy phần phồn hoa náo nhiệt. Đi qua cổng, bỗng dưng cảm thấy xa lạ. Nàng đến đây mới mấy tháng thì đã đi lịch lãm. Ấn tượng của nàng về kinh thành không nhiều, chỉ giới hạn trong khu đông nam. Bây giờ lại trở về, bỗng thấy… Nàng lạc đường.
“Chúng ta tiến về phía trước xem.” Hạ Vũ nói
Hai người cùng vào một tửu lâu nhỏ sạch sẽ. Hạ Vũ ngồi ngó nghiên xung quanh nghe ngóng tin tức. Bất chợt thấy bàn bên bàn luận
"Này, ngươi biết gần đây xảy ra chuyện gì không?" Một gã mắt híp lên tiếng “mấy ngày trước bỗng tăng cường binh lính.”
"Ai da, ngươi hỏi đúng người rồi đó!" Tên này đắc ý. "Ngươi không biết đâu, nghe nói hoàng thất tam công chúa cường thế bắt người Vô Ưu lâu đấy."
"Kết quả ra sao? Vô Ưu lâu làm ăn đường đường chính chính. Dính vào hoàng thất đúng là tai bay vạ gió."
"Không có. Ngươi không biết sao, Vô Ưu lâu có người bảo hộ.” Gã kia đắc ý. “Nghe nói là cao thủ lánh đời. Tam lão gia kia hình như là người lánh đời gia tộc. Hoàng thất đã đưa người đi dò xét, ngươi biết chuyện gì không?”
“Chuyện gì?” Gã kia gấp gáp
“Tam lão gia kia chính là người Hạ gia. Hạ thừa tướng chính mình xác nhận. Năm đó tam lão gia bị đuổi đi, nghe nói là bị gạch tên khỏi phả hệ. Bây giờ thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn cho chi thứ ba này về nhận tổ qui tông. Hoàng thất cũng muốn đưa người vào hoàng thất đấy.”
“Thật sao?” Gã kia hứng thú “Đưa người vào hoàng thất?”
“Ngươi không biết rồi. Con trai lớn nhà họ phi phàm tuấn lãng, đã được xếp thứ năm trong bảng xếp hạng mĩ nam kinh thành, hiệu là Phong công tử đó. Chả thế mà tam công chúa muốn bắt người về làm rể. Ngươi nói xem, như vậy có hay không?”
“Chẹp chẹp, thật đáng tiếc cho mĩ nam tử.” gã kia tiếc hận “Tam công chúa nổi xú danh khắp nơi. Nghe nói nàng chuyên cưỡng ép mĩ nam làm kĩ. Phủ nàng ta có đến chục nam nhân rồi đó.”
“Hừ, chẳng qua là một ma pháp sư cao cấp, kiêu ngạo cái gì? Còn không phải bị ném thẳng ra khỏi Vô Ưu lâu đến mảnh vải cũng bị bay sao? Chọc phải ai chứ nghe nói nương tử tương lai của Phong công tử rất dữ dằn đó.”
“Đáng đời ả đàn bà chua ngoa…”
Hạ Vũ nghe nói mà rớt một tầng da gà, tay run run muốn đổ cốc nước. Vũ Dực thấy thế vội cầm lấy tay nàng, đỡ cốc nước xuống. Hắn nhìn Hạ Vũ với ý hỏi, nàng chỉ lắc đầu.
Xem ra thời hạn mình về vừa đúng lúc có chuyện. Hạ Vũ âm thầm đau đầu.
Sớm biết có ngày này sao lúc đầu còn quyết định chọn kinh thành? Hạ Vũ đã từng nói chuyện riêng với tất cả mọi người trong nhà. Riêng với cha nàng, nàng biết ông còn khúc mắc chuyện xưa. Máu mủ tình thân là cái gì đó không thể chối bỏ hay thay đổi. Ông vẫn cho rằng ngày xưa vì Thượng Quan phu nhân là công chúa, còn đại ca ông là con đẻ của đại phu nhân nên tất cả những việc họ làm, cha ông có kiêng kị. Ông vẫn nuôi hi vọng ảo tưởng về cha mình, đó là ngu hiếu. Hạ Vũ muốn ông cắt đứt nốt ý niệm này, nên trở lại kinh thành.
Còn đối với đại ca, hắn cũng có ý niệm này. Lúc đó đại ca nói Hạ Vũ còn nhỏ không hiểu được ân oán gia tộc nên không nói kĩ. Nhưng sâu trong lòng hắn có lẽ cũng đồng ý quan điểm của nàng. Nếu thực sự ông ta kiêng kị thế lực công chúa, thì đến giờ vẫn thế mà thôi. Nếu ông ta thực sự nhớ thương Hạ Nam và coi ông là con trai thứ ba thì đã không bỏ mặc ông lâu như vậy. Có khi, họ đã quên mất Hạ Nam còn trên đời.
“Chúng ta trở về thôi.” Hạ Vũ đứng dậy
Hai người trả bạc rồi hỏi đường về Vô Ưu lâu. Từ xa, Hạ Vũ đã cảm nhận được kết giới của mình. Thì ra vẫn còn hiệu lực. Hạ Vũ vui vẻ, kéo tay Vũ Dực chạy về phía trước.
Gần đến nơi, nàng đi chậm lại. Cảm giác lúc này thật vi diệu. Vừa hồi hộp, chờ mong, lại có chút sợ hãi. Không biết mọi người đã về hết chưa. Mấy năm, nàng gần như là mất liên lạc với mọi người, không biết cha có khỏe không. Đại ca đã sắp cưới vợ rồi sao? Tam ca không biết còn trẻ con như thế nữa không, có bị nhị ca bắt nạt không. Còn ngũ ca luôn ngốc nghếch hiện thế nào?
“Đệ mặc kệ. Vũ nhi còn chưa có bình an trở về, như thế nào huynh có thể bình thản như vậy?”
“Đệ đứng lại cho ta”
Hạ Vũ ngẩn ra. Kia… chẳng phải là….
“Tam ca…”
“Huynh thật quá đáng. Cả ban ngày ta cũng nghe thấy Vũ nhi gọi tam ca. Ta… Cái gì…”
“Tam ca…”
Hạ Vũ gọi thật to rồi nhào vào ôm lấy Hạ Tinh đang ngẩn người. Sau đó, hắn cười thật to, nhấc bổng Hạ Vũ lên.
“Thật là Vũ nhi. Ca, mọi người, Vũ nhi về rồi…”
Mọi người ở xung quanh đó nhìn hắn như một kẻ điên xoay vòng vòng Hạ Vũ rồi cười như kẻ ngốc. Sau đó, Hạ Nam xuất hiện. Hạ Nam cũng cười, cười như mếu, luôn miệng nói thật tốt. Bất đắc dĩ, Hạ Phong phải kéo tất cả vào cửa hàng, lên tầng riêng.
Hạ Vũ cũng sắp tròn 12. Lúc này về vừa kịp làm sinh nhật cho nàng. Hạ Nam thật cao hứng, luôn miệng hỏi thăm nàng có tốt không, có bị mệt không. Tam ca Hạ Tinh nhất quyết bế nàng không cho xuống, làm nàng cảm thấy có phần… quỉ dị. Hắn tốt xấu cũng đã 22 tuổi đầu, nàng tuổi sinh lí tuy 12, nhưng tuổi tâm lí cũng phải hơn 30 rồi, thật sự rất… không quen. Đại ca Hạ Phong xuống nhà dặn dò hoạt động của chưởng quĩ rồi gọi xe để cả nhà về phủ. Nhị ca không thấy. Tứ ca và ngũ ca đều đã ở nhà. Hạ Vũ biết sơ sơ. Thì ra cả nhà đã về hết, còn mình nàng nên tam ca lo lắng.
“Đây là tên đi theo muội năm đó?” Hạ Tinh đánh giá Vũ Dực “Hừ, vẫn là con ma ốm bệnh.”
“Tam ca…” Hạ Vũ dài giọng “Huynh muốn khi dễ người của muội sao?”
“Hắn như vậy có thể đảm bảo an toàn cho muội sao?” Hạ Tinh cau mày “tiểu yêu tinh, muội nói muội đã đạt cấp mấy rồi?”
“Hì hì, bí mật. Chúng ta về nhà trước.”
Lúc này, trong đại sảnh, Hạ Thiên và Hạ Nguyệt đã chờ sẵn, đều tươi cười gọi Vũ nhi. Hạ Vũ hốc mắt cay cay. Đây chính là gia đình nàng. Dù có đi đâu, làm gì, họ vẫn luôn quan tâm, ủng hộ nàng.
“Đừng khóc. Hôm nay vui như vậy, phải cười lên chứ…” Hạ Nam gạt nước mắt cho nữ nhi. Chỉ một giọt thôi, cũng khiến ông đau lòng. Bảo bối nữ nhi chính là món quà cuối cùng Yên nhi dành tặng ông. Kẻ làm cha như ông không cưng chiều con gái, lại để nàng chăm lo nghĩ ngợi cho gia đình thật nhiều.
“Đúng vậy, không nên khóc.” Hạ Vũ cười. “Chúng ta phải thật vui vẻ mới đúng. Cha, nhị ca đâu?”
Nhắc đến nhị ca, không khí trong nhà có phần lúng túng. Tam ca vừa nghe đến Hạ Vân, lập tức tắt nụ cười rồi ra khỏi phòng. Hạ Nam ho nhẹ một tiếng, cười cười
“Không cần quan tâm. Nhị ca của con đúng là con hồ li giảo hoạt, làm sao bị lừa đi được.” Nụ cười của ông có phần cứng nhắc. “Chắc tí nữa nó sẽ về.”
“Dạ.” Hạ Vũ thấy không khí thất thường, cũng không hỏi nữa.
“Được rồi, về phòng tắm rửa rồi ăn cơm. Đi cả ngày mệt rồi.”
Hạ Vũ cùng Vũ Dực về Vũ viên. Vũ viên vẫn sạch sẽ như thế. Hạ Vũ nhớ có một nữ nô trong nhà, chuyên phục vụ cho mình, tên gì quên rồi. Chắc nàng ta được lệnh quét dọn sạch sẽ. Quả thực không tồi.
“Ngươi về phòng đi. Tí rồi ăn cơm.” Hạ Vũ dặn dò Vũ Dực rồi về phòng
Vừa đi vừa nghĩ. Năm năm qua rốt cục có chuyện gì. Không thấy Tiêu Ngũ tỉ ở quán cũng như ở nhà. Chuyện đại ca và tam công chúa không ai nhắc đến. Nhị ca và tam ca rốt cục có khúc mắc gì. Tốt nhất là nên hỏi rõ chuyện xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.