Quyển 1 - Chương 8: Khách đến nhà
Lưu Thiên Thiên
25/04/2015
Hạ Vũ không ngờ vừa về đến gần nhà đã cảm nhận 1 hơi thở cường đại. Nàng hơi ngập ngừng, dứt khoát giả bộ chạy về. Ở cửa, tam ca Hạ Tinh đang nhớn nhác tìm kiếm gì đó vẻ vội vàng.
“Trời ơi, tiểu yêu nhà muội. Đi đâu giờ này mới về??? Nhanh nhanh nhanh…”
“Chuyện gì vậy tam ca?” Hạ Vũ khó hiểu.
“Muội này cả ngày rong chơi. Hôm nay các đại trưởng lão đến đó. Nhanh….”
Nhắc mới nhớ, Hạ gia ở Hạ gia thôn quả là 1 nhánh “cực kì nhỏ” trong đại gia tộc họ Hạ.
Tại Thiên Nhai đế quốc này, có 4 đại thế gia có công với hoàng thất. Từ xưa kia, thế cân bằng vốn là phía Nam Đông Phương gia, phía Đông Chu gia, phía Bắc Hạ gia, phía Tây Tiêu gia. Hoàng thất Thiên Nhai mang họ Thượng Quan, vốn cũng là từ 1 đại thế gia mà lên nắm quyền. Nhà Thượng Quan và họ Hạ giao tình cũng mấy trăm năm. Hơn nữa, nhiều đời hoàng hậu cũng xuất phát từ họ Hạ. Họ Hạ công cao nhưng không lấn áp chủ nên trở thành đệ nhất thế gia. Con cháu Hạ gia cũng cực kì đông đúc, vốn sống ở kinh thành Cực Thiên. Thế nhưng, cứ vài năm, các vì trưởng lão cũng nổi hứng mà rời kinh thành, đến các thôn xóm và đất đai của Hạ gia tìm nhân tài bồi dưỡng. Nam thì bồi dưỡng trung thành với hoàng thất. Nữ thì tống vào cung làm phi tần. Hiện tại, hoàng hậu của Thiên Nhai cũng mang họ Hạ. Đủ để thấy Hạ gia có thể kiêu ngạo bậc nào.
Bước vào nhà, Hạ Vũ mới nhận ra không khí có phần căng thẳng. Chuyện mấy lão quái vật này đi tìm nhân tài nàng cũng nghe qua. Chỉ là 5 năm 1 lần, lần nàng sinh ra 5 năm trước, cũng vừa đúng qua đợt tuyển chọn.
“Hạ Nam, ngươi cũng đừng có ngăn cản tiền đồ của Phong nhi nữa. Nó năm nay cũng đã 17 rồi. Đây chính là cơ hội cuối cùng. Quá 20 tuổi, nó muốn cũng chẳng được đâu.” Một giọng nói già nua, lành lạnh vang lên.
“Lão gia, người hẳn vẫn biết ta tuy mang họ Hạ, sống trong Hạ gia thôn cũng không khác gì ngoại tộc. Phong nhi ta không có ý làm chậm trễ tiền đồ của nó. Thế nhưng mà…”
“Cảm ơn lão gia nâng đỡ. Phong nhi tự biết tài hèn sức mọn không đáng để Hạ gia bên kia phải chú ý.”
“Hừ, ngươi còn biết ngươi mang họ Hạ?”
A, chuyện gì thế này? Có chuyện gì nàng chưa biết nữa sao?
“Cha, con về rồi!”
Hạ Vũ mặc kệ, xông vào, giương ánh mắt ngây thơ cong môi cười. Hạ Nam dẫu có bực mình cũng không nhịn được sủng nịnh cười. Đứa nhỏ này thật là…
“A, nhà ta có khách a? Lão nhân gia, tiểu bối có lễ.” nàng ngoan ngoãn đứng lên hành lễ.
Hạ Mục đang tức giận, nhưng nhìn oa nhi này, linh quang lóe lên. Đứa nhỏ này, quả không hổ danh là do nữ nhân kia sinh ra. Có thể lợi dụng đưa vào cung, đáng tiếc, lại là phế vật không thể tu luyện.
Hạ Nam nhìn thấy ánh mắt lóe lên của lão, không khỏi rét lạnh tức giận.
“Lão gia, người vẫn là về đi thôi.”
“Hạ Nam, nếu Phong nhi không đi, vậy ta dắt theo đứa bé này. Nhìn thấy, tương lai cũng là tiểu mĩ nhân. Mặc dù thân phận không phải đích nữ tôn quí, nhưng đảm bảo một đám tốt cũng không khó gì. Ngươi bị cấm chế ở cái thôn này ngây ngốc gần 20 năm trời rồi, cũng nên biết suy nghĩ chứ…”
A, tại sao càng nói càng không hiểu? Hạ Vũ thoáng chau mày, nhưng vì nàng cúi đầu nên không ai để ý.
Hạ Nam thân hình hơi run lên. Hắn cố gắng kiềm nén cơn giận. Hắn biết, với vị ma pháp sư cấp bậc thống lĩnh này chẳng là cái đinh gỉ gì. Nhưng bảo hắn đưa nữ nhi qua chỉ để không bị quản thúc, hắn còn mặt mũi nào đối với Yên nhi? Đây chính là bảo bối của hắn, bảo bối mà Yên nhi dành cả tính mạng để lại cho hắn. Hắn dù liều cái mạng già này cũng quyết không đồng ý.
“Lão nhân gia, ngươi nói cái gì vậy?” Hạ Vũ nghiêng đầu thắc mắc.
“Ngươi là tiểu Vũ phải không? Nghe nói ngươi không thể tu luyện ma pháp, lão nhân gia ta mang ngươi đi tu luyện nhé! Đảm bảo tương lai ngươi sẽ thật mạnh.” Hạ Mục cười cười, bắt đầu dụ dỗ.
“Di, sao lão nhân gia ngài nói giống hệt lão bất tử? Nhưng mà lão bất tử còn tặng tiểu Vũ quà nha!” Nàng hua hua quyển sách dậy ma pháp cơ bản. “Ngài xem, ngài ngay cả thành ý cũng không có.”
Hạ Mục cứng đờ nhìn quyển sách kia. Đây, rõ ràng là bản tâm pháp dành cho đệ tử không có năng lực từ nhỏ luyện tập. Đào khắp cả Thiên Nhai, người có quyển sách này chỉ có tiền bối Chiến Huyền Thiên nổi tiếng tính cách quái đản. Lão bất tử, lời này là sao?
“Ngươi vì sao có cuốn sách này?” Hạ Mục nhanh nhẹn tính kế trong đầu. Nếu mình lấy được nó thì tốt rồi. Hạ gia sau này càng phải nói không có phế nhân.
“Chính là lão bất tử cho tiểu Vũ nha. Lão tên gì nhỉ?” Hạ Vũ ra vẻ nhăn nhó. “Là Chiến cái gì Thuyền ý.”
“Chiến Huyền Thiên.” Hạ Mục đen mặt
“A, đúng vậy!” Hạ Vũ mừng rỡ. “Ngài biết lão sao?”
“Đúng vậy!” Hạ Mục cười ôn hòa. “Nhớ năm đó chúng ta gặp mặt, vị đó vẫn còn là cấp bậc đế vương. Nay đã là thánh cấp kì cuối nhưng chưa có cơ hội đột phá thần cấp, thật đáng tiếc…”
“Là như vậy sao?” Hạ Vũ ngạc nhiên
“Tiểu Vũ này, có thể cho ta xem quyển sách này không?”
“Để làm gì?” Hạ Vũ giấu ra sau lưng đề phòng “Lão đừng hòng ăn cướp”
“Cướp ư?” Lão bật cười. “Nếu muốn ta trực tiếp đem ngươi đi, sau đó cướp dễ như trở bàn tay. Dù sao cha ngươi cũng bị hạ cấm chế không thể cách quá xa cái thôn này. Ngươi đứa nhỏ này, cuốn sách đó chắc chắn sẽ là của ta”
Hạ Vũ giật mình. Cấm chú? Xem ra chuyện xưa mình còn chưa có biết. Nàng âm thầm cân nhắc, vẻ mặt khó xử nhìn lão.
“Vũ nhi không muốn xa cả nhà. Vũ nhi càng không muốn cha bị cấm túc. Ông là người xấu”
Vẻ mặt trẻ con thật dễ dàng lừa người. Nàng nhéo mạnh chính mình, cứ thế nước mắt rơi.
“Vũ nhi, Vũ nhi, đừng làm cha sợ. Ngoan, không cần ủy khuất…”
“Vũ nhi ngoan, tam ca dẫn muội đi chơi.”
“Vũ nhi, đừng khóc.” Hạ Thiên đau lòng bế nàng lên.
“Oa oa oa, ông ấy là kẻ xấu!” Nàng càng được thể khóc lớn lên.
“Hừ, tiểu oa nhi.” Hạ Mục cười gằn. “Đưa quyển sách đó đây.”
“Ta mách lão bất tử cho lão đến đánh chết ngươi. Lão già xấu xa…” Hạ Vũ vừa mếu vừa gào
Hạ Mục hơi lưỡng lự. Tiểu nữ nhân này là do Chiến lão sư nhìn trúng. Cuốn sách kia phải lấy, nhưng là phải bắt oa nhi kia cam tâm tình nguyện giao ra. Nếu không sau này, Chiến lão sư đến thì 10 cái mạng như hắn cũng bù không được, lại còn liên lụy Hạ gia.
“Thế này đi, tiểu Vũ ngươi theo ta, đảm bảo có đầy món ngon, nhiều quần áo đẹp cho ngươi.”
“Hừ, cha ta còn không cho ta ăn ngon mặc đẹp sao?” Nàng bĩu môi
“Vậy ta sẽ dạy ma pháp cho ngươi.”
“Lão bất tử cũng dạy ta.”
“Như vậy… Hay là ta giúp cha ngươi giải trừ cấm chú?”
“Cấm chú?” Nàng có vẻ nghiền ngẫm “Vẫn là thôi đi. Ai biết ông có thêm cái cấm chú nào nữa không”
“Ta Hạ Mục xin thề, giải trừ cấm chú cho Hạ Nam mà không hạ thêm bất cứ cấm chú nào cho hắn nữa.”
“Vậy còn đại ca? Hắn vẫn phải đi theo ngươi.” Nàng lắc đầu
“Hừ, 1 tên ma pháp sư chưa đột phá hết cao cấp Hạ gia còn nhiều.”
“Nhưng là ta không muốn đi theo lão a”
“Phế vật như ngươi cho ta cũng không cần. Không thể tu luyện, giữ nó làm chi? Ta xem xung quanh ngươi cũng không có ma pháp giao động. Chỉ cần ngươi đưa nó ra, ta sẽ giúp ngươi giải cấm chú cho cha ngươi, đồng thời hứa không đến ép buộc người nhà ngươi đi nữa. Bản thảo này rất có ích cho gia tộc họ Hạ chúng ta. Ngươi như vậy chính là lập công lớn rồi. Ta cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”
Hạ Vũ ra điều suy nghĩ, còn trong nhà ai cũng khẩn trương. Hạ Nam tim đập mạnh. Nãy giờ hắn muốn nói, nhưng không thốt nên lời. Cấm chú, chính là cái gai trong lòng hắn bấy lâu nay. Hắn muốn thoát ra. Nhưng là đổi lại nữ nhi bảo bối không thể tu luyện, hắn càng không muốn. Vất vả lắm nàng mới có cơ may như thế, hắn không thể để nàng lại chịu khổ.
“Vũ nhi, không cần như vậy, ta đi là được.” Hạ Phong cau mày nói
“Vũ nhi, vất vả lắm mới có được, há lại cho đi như thế?” Tam ca Hạ Tinh nóng tính nói
“Vũ nhi, ta cũng không đồng ý. Nó là của muội mà.” Ngũ ca Hạ Nguyệt cũng lên tiếng.
“Vũ nhi” Hạ Nam đau lòng “con cứ giữ lại mà luyện. Cha già rồi, cũng còn đi đâu được nữa.”
Mọi người ai cũng khuyên nhủ làm Hạ Vũ cảm động không thôi. Hạ Mục nóng nảy nhảy ra giành lấy cuốn sách, lại bị đánh bật ra.
Đây là gì?
“Di, quên không nói, cuốn sách này trừ phi ta cho động, không nếu tự tiện động sẽ bị phản hệ.” Hạ Vũ cười. “có điều những điều ông nói ta có thể suy nghĩ. Vẫn là giải cấm chú cho cha ta trước thì hơn.”
“Được!” Hạ Mục dứt khoát đồng ý.
Đùa à? Nếu hắn còn nghi ngờ đây là giả, thì việc bị phản hệ kia càng làm hắn tin là thật. Bí pháp này, quả nhiên chỉ có Chiến Huyền Thiên làm được.
Hắn thi triển phép, mất hơn canh giờ hoàn thành, còn bị đứa nhỏ kia hoài nghi. Thật đáng giận. Nhưng là nó vẫn ngoan ngoãn giao ra. Việc thành, hắn cũng không nấn ná lại mà đi luôn. Chuyến này đi có thu hoạch lớn.
Còn về phần gia đình Hạ Vũ, mọi người ngây ngốc nhìn nàng dứt khoát đưa ra, còn vẫy tay hì hì tiễn lão Hạ Mục thì không khỏi càng ngốc lăng. Đến khi vào nhà rồi vẫn yên lặng không nói lời nào.
“Cha, người không có chuyện để kể sao? Nữ nhi tò mò nha!” Nàng làm nũng
“Haizzz, được rồi, lại đây ta sẽ kể chuyện cho các con.”
“Trời ơi, tiểu yêu nhà muội. Đi đâu giờ này mới về??? Nhanh nhanh nhanh…”
“Chuyện gì vậy tam ca?” Hạ Vũ khó hiểu.
“Muội này cả ngày rong chơi. Hôm nay các đại trưởng lão đến đó. Nhanh….”
Nhắc mới nhớ, Hạ gia ở Hạ gia thôn quả là 1 nhánh “cực kì nhỏ” trong đại gia tộc họ Hạ.
Tại Thiên Nhai đế quốc này, có 4 đại thế gia có công với hoàng thất. Từ xưa kia, thế cân bằng vốn là phía Nam Đông Phương gia, phía Đông Chu gia, phía Bắc Hạ gia, phía Tây Tiêu gia. Hoàng thất Thiên Nhai mang họ Thượng Quan, vốn cũng là từ 1 đại thế gia mà lên nắm quyền. Nhà Thượng Quan và họ Hạ giao tình cũng mấy trăm năm. Hơn nữa, nhiều đời hoàng hậu cũng xuất phát từ họ Hạ. Họ Hạ công cao nhưng không lấn áp chủ nên trở thành đệ nhất thế gia. Con cháu Hạ gia cũng cực kì đông đúc, vốn sống ở kinh thành Cực Thiên. Thế nhưng, cứ vài năm, các vì trưởng lão cũng nổi hứng mà rời kinh thành, đến các thôn xóm và đất đai của Hạ gia tìm nhân tài bồi dưỡng. Nam thì bồi dưỡng trung thành với hoàng thất. Nữ thì tống vào cung làm phi tần. Hiện tại, hoàng hậu của Thiên Nhai cũng mang họ Hạ. Đủ để thấy Hạ gia có thể kiêu ngạo bậc nào.
Bước vào nhà, Hạ Vũ mới nhận ra không khí có phần căng thẳng. Chuyện mấy lão quái vật này đi tìm nhân tài nàng cũng nghe qua. Chỉ là 5 năm 1 lần, lần nàng sinh ra 5 năm trước, cũng vừa đúng qua đợt tuyển chọn.
“Hạ Nam, ngươi cũng đừng có ngăn cản tiền đồ của Phong nhi nữa. Nó năm nay cũng đã 17 rồi. Đây chính là cơ hội cuối cùng. Quá 20 tuổi, nó muốn cũng chẳng được đâu.” Một giọng nói già nua, lành lạnh vang lên.
“Lão gia, người hẳn vẫn biết ta tuy mang họ Hạ, sống trong Hạ gia thôn cũng không khác gì ngoại tộc. Phong nhi ta không có ý làm chậm trễ tiền đồ của nó. Thế nhưng mà…”
“Cảm ơn lão gia nâng đỡ. Phong nhi tự biết tài hèn sức mọn không đáng để Hạ gia bên kia phải chú ý.”
“Hừ, ngươi còn biết ngươi mang họ Hạ?”
A, chuyện gì thế này? Có chuyện gì nàng chưa biết nữa sao?
“Cha, con về rồi!”
Hạ Vũ mặc kệ, xông vào, giương ánh mắt ngây thơ cong môi cười. Hạ Nam dẫu có bực mình cũng không nhịn được sủng nịnh cười. Đứa nhỏ này thật là…
“A, nhà ta có khách a? Lão nhân gia, tiểu bối có lễ.” nàng ngoan ngoãn đứng lên hành lễ.
Hạ Mục đang tức giận, nhưng nhìn oa nhi này, linh quang lóe lên. Đứa nhỏ này, quả không hổ danh là do nữ nhân kia sinh ra. Có thể lợi dụng đưa vào cung, đáng tiếc, lại là phế vật không thể tu luyện.
Hạ Nam nhìn thấy ánh mắt lóe lên của lão, không khỏi rét lạnh tức giận.
“Lão gia, người vẫn là về đi thôi.”
“Hạ Nam, nếu Phong nhi không đi, vậy ta dắt theo đứa bé này. Nhìn thấy, tương lai cũng là tiểu mĩ nhân. Mặc dù thân phận không phải đích nữ tôn quí, nhưng đảm bảo một đám tốt cũng không khó gì. Ngươi bị cấm chế ở cái thôn này ngây ngốc gần 20 năm trời rồi, cũng nên biết suy nghĩ chứ…”
A, tại sao càng nói càng không hiểu? Hạ Vũ thoáng chau mày, nhưng vì nàng cúi đầu nên không ai để ý.
Hạ Nam thân hình hơi run lên. Hắn cố gắng kiềm nén cơn giận. Hắn biết, với vị ma pháp sư cấp bậc thống lĩnh này chẳng là cái đinh gỉ gì. Nhưng bảo hắn đưa nữ nhi qua chỉ để không bị quản thúc, hắn còn mặt mũi nào đối với Yên nhi? Đây chính là bảo bối của hắn, bảo bối mà Yên nhi dành cả tính mạng để lại cho hắn. Hắn dù liều cái mạng già này cũng quyết không đồng ý.
“Lão nhân gia, ngươi nói cái gì vậy?” Hạ Vũ nghiêng đầu thắc mắc.
“Ngươi là tiểu Vũ phải không? Nghe nói ngươi không thể tu luyện ma pháp, lão nhân gia ta mang ngươi đi tu luyện nhé! Đảm bảo tương lai ngươi sẽ thật mạnh.” Hạ Mục cười cười, bắt đầu dụ dỗ.
“Di, sao lão nhân gia ngài nói giống hệt lão bất tử? Nhưng mà lão bất tử còn tặng tiểu Vũ quà nha!” Nàng hua hua quyển sách dậy ma pháp cơ bản. “Ngài xem, ngài ngay cả thành ý cũng không có.”
Hạ Mục cứng đờ nhìn quyển sách kia. Đây, rõ ràng là bản tâm pháp dành cho đệ tử không có năng lực từ nhỏ luyện tập. Đào khắp cả Thiên Nhai, người có quyển sách này chỉ có tiền bối Chiến Huyền Thiên nổi tiếng tính cách quái đản. Lão bất tử, lời này là sao?
“Ngươi vì sao có cuốn sách này?” Hạ Mục nhanh nhẹn tính kế trong đầu. Nếu mình lấy được nó thì tốt rồi. Hạ gia sau này càng phải nói không có phế nhân.
“Chính là lão bất tử cho tiểu Vũ nha. Lão tên gì nhỉ?” Hạ Vũ ra vẻ nhăn nhó. “Là Chiến cái gì Thuyền ý.”
“Chiến Huyền Thiên.” Hạ Mục đen mặt
“A, đúng vậy!” Hạ Vũ mừng rỡ. “Ngài biết lão sao?”
“Đúng vậy!” Hạ Mục cười ôn hòa. “Nhớ năm đó chúng ta gặp mặt, vị đó vẫn còn là cấp bậc đế vương. Nay đã là thánh cấp kì cuối nhưng chưa có cơ hội đột phá thần cấp, thật đáng tiếc…”
“Là như vậy sao?” Hạ Vũ ngạc nhiên
“Tiểu Vũ này, có thể cho ta xem quyển sách này không?”
“Để làm gì?” Hạ Vũ giấu ra sau lưng đề phòng “Lão đừng hòng ăn cướp”
“Cướp ư?” Lão bật cười. “Nếu muốn ta trực tiếp đem ngươi đi, sau đó cướp dễ như trở bàn tay. Dù sao cha ngươi cũng bị hạ cấm chế không thể cách quá xa cái thôn này. Ngươi đứa nhỏ này, cuốn sách đó chắc chắn sẽ là của ta”
Hạ Vũ giật mình. Cấm chú? Xem ra chuyện xưa mình còn chưa có biết. Nàng âm thầm cân nhắc, vẻ mặt khó xử nhìn lão.
“Vũ nhi không muốn xa cả nhà. Vũ nhi càng không muốn cha bị cấm túc. Ông là người xấu”
Vẻ mặt trẻ con thật dễ dàng lừa người. Nàng nhéo mạnh chính mình, cứ thế nước mắt rơi.
“Vũ nhi, Vũ nhi, đừng làm cha sợ. Ngoan, không cần ủy khuất…”
“Vũ nhi ngoan, tam ca dẫn muội đi chơi.”
“Vũ nhi, đừng khóc.” Hạ Thiên đau lòng bế nàng lên.
“Oa oa oa, ông ấy là kẻ xấu!” Nàng càng được thể khóc lớn lên.
“Hừ, tiểu oa nhi.” Hạ Mục cười gằn. “Đưa quyển sách đó đây.”
“Ta mách lão bất tử cho lão đến đánh chết ngươi. Lão già xấu xa…” Hạ Vũ vừa mếu vừa gào
Hạ Mục hơi lưỡng lự. Tiểu nữ nhân này là do Chiến lão sư nhìn trúng. Cuốn sách kia phải lấy, nhưng là phải bắt oa nhi kia cam tâm tình nguyện giao ra. Nếu không sau này, Chiến lão sư đến thì 10 cái mạng như hắn cũng bù không được, lại còn liên lụy Hạ gia.
“Thế này đi, tiểu Vũ ngươi theo ta, đảm bảo có đầy món ngon, nhiều quần áo đẹp cho ngươi.”
“Hừ, cha ta còn không cho ta ăn ngon mặc đẹp sao?” Nàng bĩu môi
“Vậy ta sẽ dạy ma pháp cho ngươi.”
“Lão bất tử cũng dạy ta.”
“Như vậy… Hay là ta giúp cha ngươi giải trừ cấm chú?”
“Cấm chú?” Nàng có vẻ nghiền ngẫm “Vẫn là thôi đi. Ai biết ông có thêm cái cấm chú nào nữa không”
“Ta Hạ Mục xin thề, giải trừ cấm chú cho Hạ Nam mà không hạ thêm bất cứ cấm chú nào cho hắn nữa.”
“Vậy còn đại ca? Hắn vẫn phải đi theo ngươi.” Nàng lắc đầu
“Hừ, 1 tên ma pháp sư chưa đột phá hết cao cấp Hạ gia còn nhiều.”
“Nhưng là ta không muốn đi theo lão a”
“Phế vật như ngươi cho ta cũng không cần. Không thể tu luyện, giữ nó làm chi? Ta xem xung quanh ngươi cũng không có ma pháp giao động. Chỉ cần ngươi đưa nó ra, ta sẽ giúp ngươi giải cấm chú cho cha ngươi, đồng thời hứa không đến ép buộc người nhà ngươi đi nữa. Bản thảo này rất có ích cho gia tộc họ Hạ chúng ta. Ngươi như vậy chính là lập công lớn rồi. Ta cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”
Hạ Vũ ra điều suy nghĩ, còn trong nhà ai cũng khẩn trương. Hạ Nam tim đập mạnh. Nãy giờ hắn muốn nói, nhưng không thốt nên lời. Cấm chú, chính là cái gai trong lòng hắn bấy lâu nay. Hắn muốn thoát ra. Nhưng là đổi lại nữ nhi bảo bối không thể tu luyện, hắn càng không muốn. Vất vả lắm nàng mới có cơ may như thế, hắn không thể để nàng lại chịu khổ.
“Vũ nhi, không cần như vậy, ta đi là được.” Hạ Phong cau mày nói
“Vũ nhi, vất vả lắm mới có được, há lại cho đi như thế?” Tam ca Hạ Tinh nóng tính nói
“Vũ nhi, ta cũng không đồng ý. Nó là của muội mà.” Ngũ ca Hạ Nguyệt cũng lên tiếng.
“Vũ nhi” Hạ Nam đau lòng “con cứ giữ lại mà luyện. Cha già rồi, cũng còn đi đâu được nữa.”
Mọi người ai cũng khuyên nhủ làm Hạ Vũ cảm động không thôi. Hạ Mục nóng nảy nhảy ra giành lấy cuốn sách, lại bị đánh bật ra.
Đây là gì?
“Di, quên không nói, cuốn sách này trừ phi ta cho động, không nếu tự tiện động sẽ bị phản hệ.” Hạ Vũ cười. “có điều những điều ông nói ta có thể suy nghĩ. Vẫn là giải cấm chú cho cha ta trước thì hơn.”
“Được!” Hạ Mục dứt khoát đồng ý.
Đùa à? Nếu hắn còn nghi ngờ đây là giả, thì việc bị phản hệ kia càng làm hắn tin là thật. Bí pháp này, quả nhiên chỉ có Chiến Huyền Thiên làm được.
Hắn thi triển phép, mất hơn canh giờ hoàn thành, còn bị đứa nhỏ kia hoài nghi. Thật đáng giận. Nhưng là nó vẫn ngoan ngoãn giao ra. Việc thành, hắn cũng không nấn ná lại mà đi luôn. Chuyến này đi có thu hoạch lớn.
Còn về phần gia đình Hạ Vũ, mọi người ngây ngốc nhìn nàng dứt khoát đưa ra, còn vẫy tay hì hì tiễn lão Hạ Mục thì không khỏi càng ngốc lăng. Đến khi vào nhà rồi vẫn yên lặng không nói lời nào.
“Cha, người không có chuyện để kể sao? Nữ nhi tò mò nha!” Nàng làm nũng
“Haizzz, được rồi, lại đây ta sẽ kể chuyện cho các con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.