Quyển 2 - Chương 27: Khảo thí nhập học
Lưu Thiên Thiên
25/04/2015
Hạ Nam nhìn con gái ngủ mê man, trong lòng lại thập phần hối hận.
Liệu người kia có làm gì quá đáng không nhỉ?
Ngày đó, ông phát hiện được mật thất trong nhà, đã tiến vào thử dò xét. Kết quả cái gì cũng không thấy. Đi mãi, lại phát hiện tiến vào một rừng đào bạt ngàn. Khung cảnh huyễn hoặc tâm trí con người khiến ông quên cả cảnh giác. Kết quả, ông nhìn thấy Yên nhi.
Nàng vẫn xinh đẹp dịu dàng như vậy. Nàng ngồi bên một khung cửa, ánh mắt xa xăm như không có tiêu cự. Năm tháng lại không để lại chút dấu vết trên khuôn mặt nàng. Hạ Nam cứ tiến đến ảo cảnh đó, lại phát hiện chẳng có gì cả. Sau đó một nam nhân xuất hiện.
“Ồ, lại là người mới à?” Hồng y nam tử ánh mắt trong suốt, giọng nói lành lạnh nói. “Người cũ đã chuyển đi sao?”
Hạ Nam yên lặng không động. Đứng dưới mái hiên người ta, không nên vọng động. Vả lại trực giác nói cho ông biết nam tử trước mắt này không phải người thường. Uy áp trên người hắn khiến người ta không dám khinh nhờn.
“Ngồi xuống đi. Đã lâu chẳng ai đến đây rồi.”
Hắn rót một li trà. Sau đó, Hạ Nam không hiểu chuyện gì, bị một lực kéo đến. Khi mở mắt, ông đã ngồi trong lương đình, đối diện với nam nhân kia.
“Muốn gặp lại nàng sao?” Hắn lành lạnh cắt đứt suy nghĩ của ông.
“Có thể sao…?” Giọng ông run run
“Đương nhiên.” Hắn rót trà “Uống đi”
“Làm sao có thể…” ông lẩm bẩm “làm sao có thể? Nàng chết rồi… đã hơn 10 năm rồi… Làm sao có thể….”
“Có phải chết khi sinh thật, làm sao ngươi biết liệu lúc đó có bị động tay động chân hay không.”
“Chính tay ta đã chôn cất cho nàng…” Ông thì thào
“Ảo cảnh ngươi tiến vào chính là tình cảnh hiện tại người ngươi muốn thấy nhất. Có tin hay không tùy ngươi.”
Hạ Nam thực không tin. Ông lại nghĩ đến con trai lớn của mình. Sau đó, cảnh vườn đào biến mất. Ông nhìn thấy con trai lớn Hạ Phong đang chỉ huy người đuổi một cô gái ngang ngược trong cửa hàng. Ông tiến đến, cảnh biến mất.
Vừa rồi là sao?
“Tin hay không cũng chỉ là một ý niệm. Còn muốn gặp nàng, còn phải xem ngươi có làm vừa lòng ta không đã. Đi đi.”
Sau đó, Hạ Nam thấy trước mắt tối sầm. Tỉnh lại, thấy Hạ Phong đang lo lắng nhìn mình.
“Cha, người không sao rồi.” Hạ Phong thở dài “Cha bị ngất ở thư phòng.”
Hạ Nam ngơ ngác. Ông nhìn Hạ Phong. Câu hỏi ra đến miệng lại như nghẹn lại.
“Thật là… Tam công chúa lại đến gây rối. Con đã đuổi nàng ta đi rồi. Hôm nay nàng ta còn đến làm loạn Vô Ưu lâu nữa.” Hạ Phong lảm nhảm “Nữ nhân không biết xấu hổ.”
Ánh mắt Hạ Nam hơi co rút lại. Trong cảnh, hắn cũng nhìn thấy Hạ Phong. Nói như vậy, Yên nhi….
“Yên nhi còn sống…” Hạ Nam thì thào, nước mắt tuôn rơi
“Cha, người sao vậy?” Hạ Phong không nghe rõ lời nói, giật mình lo lắng.
“Không sao.” ông cười “là ta quá vui sướng. Phong nhi, có thể nương con còn sống.”
“Cái gì?” Hạ Phong không thể tin nổi “Cha, nương mất 10 năm rồi. Chính tay con và cha chôn nương đấy.”
Ông không nói gì. Căn bản ông cũng tin là như vậy. Nhưng mà…
Ông muốn đi tìm nam nhân ấy lần nữa.
***
Ngày hôm sau, Hạ Nam quay lại thư phòng. Nhưng kiểu gì cũng không thể đến được nơi đó. Ông cực kì rầu rĩ. Ngày nào cũng tới. Liên tục một tháng liền, cũng không thể trở lại. Hạ Nam cảm thấy có lẽ mình nằm mơ rồi. Nhưng vẫn kiên trì đến.
Ngày 2 tháng 9, ông lần nữa đi vào đây.
Lần thứ 2 tiến vào là năm thứ 3 sau khi Hạ Vũ đi. Ông hơi khẩn trương nhìn xung quanh, phát hiện mình lại thấy căn nhà gỗ kia, Yên nhi của ông vẫn ngồi đó. Hình như nàng gầy đi. Ông xúc động, rất muốn tiến lên ôm lấy nàng, nhưng khi ông di chuyển, ảo ảnh lại biến mất.
“Lại đến rồi sao?” Giọng nam lành lạnh vẫn như năm trước. “Nghĩ kĩ?”
“Làm sao có thể cứu nàng?” Giọng Hạ Nam khàn khàn, đôi mắt đỏ ngầu
“Uống đi.” Nam nhân chỉ lạnh nhạt đưa ra ly trà.
Hạ Nam kiềm nén xúc động ngồi xuống, nhận lấy li trà. Ông nhìn vào li trà, chợt giật mình.
“Vũ nhi…”
Trong ly trà là hình ảnh Hạ Vũ đang ở trên đảo bị đại vương hậu đánh. Đúng là hình ảnh trong núi lửa năm đó. Hạ Nam luống cuống. Muốn đặt li trà xuống không được. Muốn tiến lên lại không biết làm thế nào.
Con gái ông… Không lâu sau khi nó đi liền không thể liên lạc. Hạ Nam lo lắng con gái nhỏ gặp chuyện. Dù gì thì nó cũng chỉ là đứa trẻ chưa đến 10 tuổi, sao ông có thể không lo lắng? Nhưng ông tin con gái ông. Nhất định con bé sẽ không để mình bị thương.
“Là Vũ nhi sao?” Giọng nói ấy cắt ngang lời ông. “Có muốn cứu nữ nhân của ngươi không? Cả con gái nhỏ của ngươi nữa.”
“Làm thế nào?” Hạ Nam luống cuống hỏi
“Kí khế ước đi.”
Y phất tay, lập tức hiện lên 1 bản khế ước lớn khiến Hạ Nam choáng váng. Ông đọc lướt qua, trợn tròn mắt.
Như thế này… Không phải nói ông bán con gái sao?
“Cũng không khác là bao.” Như đọc được suy nghĩ của ông, hắn nói.
“Như vậy không được.” Ông gắt “Ta làm sao có thể làm việc bán con như thế. Yên nhi biết cũng sẽ không tha thứ cho ta.”
“Ngươi cứ suy nghĩ tiếp đi.” Hắn nhàn nhạt “Vẫn còn sớm…”
Sau đó, Hạ Nam lại bị đẩy ra ngoài.
Cứ thế, mùng hai tháng chín mấy năm tiếp theo, ông đều tiến vào để có thể thấy Yên nhi, dù chỉ một chút.
Cho đến năm nay Hạ Vũ trở về. Thấy con gái, ông cũng thật cao hứng. Ông dấu cả nhà chuyện kia. Mấy năm tiếp theo nam nhân kia cũng không có nói chuyện với ông nhiều, chỉ là ngồi đó. Hết giờ sẽ đánh bay ông ra.
Cho đến mùng 2 tháng 9 năm nay, thấy con gái càng điên cuồng khổ sở luyện tập, ông mới động dung.
“Ngài…. Bản khế ước kia, sẽ không ảnh hưởng tới Vũ nhi chứ?”
“Ta chỉ cần một người có khả năng ngũ tu.” Hắn nói “Nói nhận Vũ nhi làm đồ đệ cũng không sai.”
“Nhưng mà…” Ông có chút suy ngẫm “Điều kiện này có quá hà khắc không? Nữ nhi của ta… sẽ không sao chứ?”
“Tin hay không tùy ông thôi.” Ánh mắt hắn vẫn trong suốt vô hồn
“Vậy, ta sẽ đưa nó đến. Xin ngài, đừng làm tổn thương Vũ nhi.”
***
Sau khi nghe cha kể lại vắn tắt, Hạ Vũ trầm ngâm.
Ngũ tu, ai có thể nghĩ đơn giản như vậy có thể tu luyện? Nhưng mà người kia lại cho nàng cơ hội, thật không hiểu nổi hắn nghĩ gì nữa.
Nghĩ lại, hôm nay đã mùng 9. Ngày mai học viện ma pháp chính thức mở cửa nhận đăng kí. Nhận đơn khảo thí trong 5 ngày. Hạ Vũ suy nghĩ, đến lúc đó chuẩn bị đi thôi.
Cả đêm đó nàng không ngủ yên. Cứ lật người mãi. Hạ Vũ xỏ dép, đi ra ngoài.
“Không ngủ được sao?” Vũ Dực đi tới “Trời lạnh rồi, nên mặc nhiều chút.” Hắn khoác áo lên người nàng
“Ngươi cũng không ngủ” Hạ Vũ cười “Mấy ngày nữa đến đăng kí học viện ma pháp thôi. Ngươi cũng quá tuổi vài năm rồi.”
“Không sao.” Ánh mắt hắn trở nên nhu hòa. “Nếu không có nàng thì hiện giờ cũng không có Dực.”
“Cũng là ngươi cố gắng.” Hạ Vũ lắc đầu “Ngươi ngủ đi, ta còn muốn luyện tập thêm”
“Ta xem nàng”
Hạ Vũ cũng không có ý đuổi hắn nữa. Nàng đứng ra giữa sân trong viện, cánh tay khẽ nâng lên.
Trong đêm tối, bóng dáng mảnh mai khẽ di chuyển. Vũ Dực lấy cây sáo ra, thổi một khúc nhạc. Hạ Vũ giơ tay nhấc chân đều khiến người ta không thể dời mắt.
Nhìn động tác biến chuyển, Vũ Dực như muốn ngừng thở. Hạ Vũ bây giờ đã 12, thân thể đã bắt đầu phát dục rồi. Làn da trắng nõn, chiếc váy tím lung linh huyền ảo dưới ánh trăng. Mái tóc như suối lửa tuôn đỏ rực khiến người ta cảm thấy giống như một yêu tinh mị hoặc. Chỉ thấy động tác của nàng như nồng nhiệt, như bình thản, như gió cuốn mây trôi. Vũ Dực nghĩ, những động tác múa như vậy, sao có thể có lực sát thương?
Nhưng sự thực, chỉ có người luyện vũ kĩ mới hiểu rõ nét tinh diệu trong đó. Hạ Vũ thấy cả người khoan khoái khác thường. Thân thể nàng nhẹ bẫng, cảm giác rõ từng mạch máu di chuyển. Động tác càng thêm nhanh nhẹn. Hạ Vũ bay lên, hét một tiếng “Phong nhuận” Dường như, Vũ Dực cảm nhận thấy sát khí qua trận gió sượt qua. Da thịt có chút nhức nhối. Hắn ngừng thổi sáo, sử dụng thủy năng bảo vệ mình.
Lực sát thương thật lớn.
“Vũ nhi, dừng lại.”
Như thấy không ổn, Vũ Dực hét lên. Nhưng bóng dáng kia càng nhảy múa, gió càng lớn. Nàng lại như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục bước nhảy. Gió lớn khiến thực vật trong viện nghiêng ngả. Vũ Dực bất chấp tất cả, lao lên muốn tóm lấy nàng. Nhưng Hạ Vũ lại như cơn gió, thoắt ẩn thoắt hiện. Vũ Dực cắn răng, tiếng tới, động tác mau lẹ nắm lấy tay nàng.
Hạ Vũ giật mình như tỉnh lại. Khu vườn dần lặng gió. Nhìn chiến tích mình để lại, Hạ Vũ muốn khóc.
Quả nhiên vẫn chưa khống chế tốt phong.
“Thật xin lỗi, làm ngươi bị thương rồi.” Hạ Vũ áy náy
“Không sao” Hắn lắc đầu “Đừng nên luyện tập như vậy, rất dễ bị thao túng. Nàng nên tìm vũ khí. Ta thấy uy lực như vậy nhưng xa chiến có chút khó khăn. Có vũ khí thuận tiện hơn.”
“Được. Ta giúp ngươi băng bó. Trở về thôi.”
Mùng 10 tháng 9, ngày đại cát đại lợi, thuận tiện xuất hành, động thổ, khai trương.
Sáng ra, Hạ Vũ đã ngồi nhấm nháp bánh chẻo. Hạ Nguyệt ngồi cạnh có chút sốt ruột. Hắn cứ nhìn về phía đại sảnh.
“Ca, người sao vậy?” Hạ Vũ kì quái
“Ta chờ một bằng hữu.” Hắn ngượng ngùng cười “Người này ta quen trên đường. Hắn cùng muội muội cũng muốn tiến vào trường học ma pháp. Ta đã hẹn hắn cùng đi.”
“Ồ, vậy sao? Vậy tí nữa cùng đi. Dực, xong cả chưa?”
“Rồi.” Vũ Dực gật đầu
Bình thường có người ngoài, Vũ Dực khá là lạnh lùng. Chỉ khi ở riêng với nàng, hắn mới giãn ra bình thường.
“Ngũ công tử, có người nói là bằng hữu của công tử, tên Đổng Nhất cầu kiến.”
“Đến rồi đến rồi.” Hạ Nguyệt gấp gáp “Ta đón họ, muội cứ ngồi đây chờ.”
Hạ Vũ cười gật đầu, rồi phồng má tiếp tục ăn. Vũ Dực nhìn thấy, không khỏi mỉm cười, đưa khăn tay ra lau khóe miệng cho nàng.
“Quỉ tham ăn.”
“Ngươi cũng ăn đi.” Hạ Vũ gắp cho hắn “Một chút nữa tiến hành như đã bàn. KHông cần quá nổi bật, sẽ bị để ý.”
“Được”
Lúc sau, Hạ Nguyệt trở lại, dẫn theo hai người. Nam khoảng 17, 18 tuổi, ăn mặc mộc mạc giản dị, lại có nụ cười hiền lành. Nữ khoảng 12, 13. Mắt cong cong cười như vầng trăng, nụ cười có cái răng thỏ đến là yêu. Hai người này ăn mặc bình thường, ngũ quan cũng gọi là nhã nhặn, là dạng phổ thông trong dân gian.
Sở dĩ nói là phổ thông, bởi con người bình thường ở đây là tóc đen mắt nâu. Chỉ có ở các đại gia tộc hoặc ngoại tộc mới có màu tóc và mắt biến dị. Như cha nàng có một mái tóc vàng kim kế thừa của họ Hạ, đôi mắt xám tro, có chút đen là do mẫu thân ông chỉ là chi thứ, gen không thuần khiết. Hạ Phong lại giống cha nên lúc đầu hắn cũng bị khinh bỉ. Ngược lại, mẹ mĩ nhân lại là dòng chính, vinh quang vô hạn nên có thể nói gen cực thuần. Hạ Vũ, Hạ Nguyệt và Hạ Thiên chính là sản phẩm kết tinh chuẩn nhất trong nhà.
“Đây là tiểu muội ta, tên Hạ Vũ. Bên cạnh là người của nàng tên Vũ Dực.” Hạ Nguyệt cười giới thiệu “Vũ nhi, đây là bằng hữu của ta tên Đổng Nhất. Đây là tam muội của hắn tên Đổng Tam, muội ấy bằng tuổi muội đó.”
“Xin chào mọi người.” Hạ Vũ mỉm cười gật đầu
“Xin chào, ta là Đổng Tam.” Nàng ta cười toe “Rất vui làm quen với ngươi. Ta gọi ngươi là Vũ nhi nhé.”
“Tốt. Vậy ta cũng gọi ngươi làm Tam nhi.” Hạ Vũ cười. Nàng thích cô bé này
Hai cô gái ríu rít trò chuyện. Thực chất là phần lớn Đổng Tam nói, Hạ Vũ nghe. Bên kia Hạ Nguyệt và Đổng Nhất cũng trò chuyện gì đó.
“Chúng ta đi sớm thôi.” Hạ Nguyệt nói
“Dạ.” Hạ Vũ gật đầu, phân phó việc cho Vũ Dực
“Nam nhân đó là ai?” Đổng Tam hí hứng nhỏ giọng hỏi Hạ Vũ “Trông hắn thật suất nha.”
“Ừ…” Hạ Vũ cười “Đó là người của ta”
“Nhìn không ra ngươi có sở thích thu thập mĩ nam nha.” Đổng Tam cười khanh khách “Nhà ngươi toàn mĩ nam thôi. Ngũ ca ngươi cũng rất tuấn tú” nói rồi hai má có chút đỏ.
Hạ Vũ liếc mắt nhìn một chút, cười. Cô bé này thật khả ái.
Đoàn người ngồi xe ngựa đi mất nửa canh giờ thì tới nơi. Nhìn mọi người xếp hàng dài ở quảng trường, Hạ Vũ thấy rất vui. Ở kiếp trước, 12 tuổi vốn sớm đi học rồi. Mà ở đây trước năm 12 tuổi chỉ có thể học chữ và tự luyện tập. Hạ Vũ sớm phải nghỉ học, nay lại được cảm nhận niềm vui được đi học, thực tốt.
“Số thứ tự của muội là mấy?” Hạ Nguyệt hỏi
“1086, huynh thì sao?”
“Của ta là 1060” Hạ Nguyệt nói “Vậy ta trước vào”
“Được. Huynh năng lực ra sao?”
“Cũng được.” Hạ Nguyệt cười “Mấy năm ở dong binh đoàn, cũng có luyện tập ma pháp, chỉ là không cao.”
“Được rồi. Đã hơn 1050 rồi, huynh vào đi.”
Rất đông người tham gia, nhưng sơ tuyển cũng rất nhanh. Có 50 người kiểm tra cơ bản, phân chia khu vực nam nữ. Chỉ cần là ma pháp sư vượt qua cấp 3 đều được tiến vào vòng thực chiến. Bên cạnh mỗi người kiểm tra đều có ghi chép riêng về năng lực và hệ ma pháp. Sau đó tiếp tục phân ra, cùng cấp độ sẽ chuyển dời đến nơi khảo thí khác nhau. Vậy nên, vào được trường học ma pháp quả nhiên khó khăn.
“Ngươi số bao nhiêu?” Hạ Vũ hỏi Vũ Dực
“1105”
“Vậy chuẩn bị đi, hẹn gặp lại.”
Hạ Vũ cùng Đổng Tam hai số liền nhau. Hai người cung nhau đứng đợi gọi tên. Rất nhanh liền đến lượt. Hạ Vũ ngồi trước mặt một lão giả, thấy lão nhàm chán liếc nhìn bảng số của mình, rồi quay sang tên ghi chép ngáp một cái cũng mặc kệ. Lão nhàm chán lặp lại câu nói của mình.
“Tập trung tinh thần lực, đặt tay lên đi.”
Hạ Vũ tập trung tinh thần, đặt tay lên. Trong quả cầu hiện lên màu xanh nước biển rất thuần. Là thủy nguyên tố ngũ cấp. Lão giả có chút ngạc nhiên, gật đầu. Đang định quay sang nói thì tên ghi chép há hốc mồm chỉ vào quả cầu. Lão nhíu mày, quay lại, giật mình đứng bật dậy.
Nàng ta cư nhiên song tu?
Hạ Vũ nhíu mày cười khổ. Lực lượng phong nàng nắm bắt quả nhiên chưa tốt, lại bị mất khống chế rồi. Trong quả cầu, lực lượng phong nguyên tố màu xanh lá cây hiện lên cuồng bạo hơn, tuy chỉ cấp ba nhưng cực kì kích động bay tới bay lui.
“Số 1086 song tu. Thủy nguyên tố ngũ cấp, phong nguyên tố tam cấp.”
Bấy giờ ông mới nhìn kĩ nữ hài này. Hạ Vũ không dùng dược để dịch dung, vậy nên ông ta nghĩ chắc chắn tiểu nữ này của danh tộc nào rồi. Đôi mắt sáng xanh biếc, phảng phất như dòng nước vậy. Mái tóc đỏ rực lại mang đến vẻ mạnh mẽ. Nữ hài khoảng 12 tuổi, lại có gia tộc lớn chống lưng, còn có thể song tu, quả nhiên được trời xanh ưu ái. Phải biết, ông ngồi từ sáng đến giờ, người cao nhất mới là tứ cấp thôi đâu. Nữ hài này không những đã bước đến trung cấp, còn có khả năng song tu. Hiện tại người tài năng như vậy quả nhiên thiếu. Không biết của gia tộc nào.
Hạ Vũ đứng lên rời đi. Đổng Tam cũng kiểm tra xong. Là thủy nguyên tố tam cấp. Đổng Tam ngưỡng mộ nhìn Hạ Vũ. Trời ơi, là song tu nha.
Hạ Vũ bất đắc dĩ nhìn cô bé ánh mắt sùng bái nhìn mình, có chút không quen. Cùng là 12 tuổi, nhưng tuổi tâm lí của Hạ Vũ quả thực già rồi. Mà trước đến nay, nàng không có bạn chơi cùng nên ở cùng một chỗ với Đổng Tam có chút lúng túng. Đang không biết làm thế nào bỗng nghe tiếng hừ lạnh.
“Hừ, chỉ là ngũ cấp mà cũng kiêu ngạo.”
Đó là một cô bé nhỉnh hơn họ một chút. Đằng sau nàng còn vài người nữa cũng xấp xỉ 12, 13. Vì học viện ma pháp mấy năm mới tổ chức nên các nàng chắc lần này mới có điều kiện.
Hạ Vũ muốn ngất. Con mắt nào của nàng ta thấy mình kiêu ngạo nhỉ? Đúng là tâm tính trẻ con.
“Đúng vậy, Tiểu Mãn tỉ, tỉ mới đáng để kiêu ngạo chứ. Nghe cha ta nói tỉ cũng bước vào trung kì năm ngoái rồi.” Một cô bé khoảng 12 tuổi cười nịnh nọt
“Đúng vậy.” cô bé kia cười tự đắc
Sau đó, mọi người nhìn cô bé đó đặt tay lên quả cầu. Màu đỏ rực rỡ hiện lên. Hỏa nguyên tố ngũ cấp. Ánh mắt cô bé có tia không tin nổi.
“Không thể nào. Rõ ràng ta đã lên ngũ cấp trung kì, sao có thể là ngũ cấp sơ kì? Quả cầu này chắc chắn hỏng rồi.”
“Số 1093, hỏa nguyên tố ngũ cấp sơ kì.” Lão giả kia nhạt nhẽo nói “cô nương, quả cầu này là đồ hoàng gia. Cô muốn chất vấn có thể đến hỏi hoàng thượng.”
Gương mặt cô bé đỏ lên rồi tái nhợt. Căm tức nhìn Hạ Vũ rồi quay sang cô bé bên cạnh. Đổng Tam còn tức giận chuyện vừa nãy, không khách khí cười.
“Ai da, cũng chỉ là ngũ cấp sơ kì, vậy mà cũng kiêu ngạo cái nỗi gì. Người ta còn là ngũ cấp trung kì song tú nhá.”
“Ngươi nói ai?” Cô bé kia tức giận “Hừ, chỉ là một dân đen cũng muốn khiêu khích người Hạ gia sao?”
Cuộc thi không phải ngẫu nhiên mà dùng số đánh dấu. Đây là tránh một số đại gia tộc đi cửa sau mà không thông qua khảo thí. Đám con cháu quần là áo lượt lười biếng đấy sao có thể vào được đây.
Cô bé này là người Hạ gia? Nhận thức đầu tiên của mọi người là tiểu cô nương này không dễ chọc. Do đó, mọi người cũng tản ra. Đổng Tam rất không vui. Hạ gia thì sao? Cũng không phải to nhất. Bên người mình cũng có người họ Hạ đây.
“Ngươi nghĩ mình ngươi họ Hạ? Nếu đúng cũng chỉ là một chi thứ nhỏ nhoi được nhặt về ở các thôn trang, làm sao có thể cao quí mà kiêu ngạo?”
Bị chọc đến đúng nỗi đau, Hạ Tiểu Mãn tức giận. Đúng, nàng chính là được nhặt từ một thôn trang của họ Hạ. Nhưng là nàng không cố gắng sao? Từ lúc tiến vào Hạ phủ, nàng thu liễm hơn nhiều. Bởi vì về đây không chỉ mình nàng mà còn nhiều đứa trẻ khác. Hạ gia dùng nhiều phương thức khác nhau huấn luyện họ. Mà nàng, không đủ xinh đẹp nên không được tuyển chọn dạy dỗ làm cung nhân. Cuộc sống mấy năm này của nàng rất khổ sở. Cũng may, nàng có thiên phú tốt, được các sư gia phát hiện nên bồi dưỡng. Sức mạnh hôm nay của nàng, cũng là một phần lớn nhờ dược vật hỗ trợ. Hạ gia cũng rất biết cách đầu tư đấy.
Còn người kia, toàn thân hiện ra vẻ cao quí, lại có chút quen thuộc. Nàng ta chỉ yên lặng đứng, cũng khiến toàn thân Hạ Tiểu Mãn không thoải mái. Người nàng khó chịu rất nhiều, nhưng mà….
“Ngươi là Hạ Vũ?” Hạ Tiểu Mãn không thể tin nổi “Hạ Vũ ở Hạ gia thôn. Không thể nào. Ngươi chẳng phải không có khả năng luyện tập ma pháp năm ba tuổi sao?”
Mọi người bị một màn này làm ngạc nhiên. A, đây chính là con gái Hạ tam gia, chủ Vô Ưu lâu. Chuyện trà dư tửu lậu, ai mà không ham. Lập tức, tiếng xì xào nổi lên bốn phía.
“Vậy đây là tiểu nữ nhi Hạ tam gia sao? Thật xinh đẹp.”
“Trời ạ, nàng ta chính là người có khả năng song tu đấy. Vừa nãy chính mắt ta thấy nàng có thủy ma pháp và phong ma pháp.”
“Ngươi nói xem, lão thừa tướng Hạ gia có phải tiếc đứt ruột không? Con đẻ mình cũng vứt bỏ. Nay cháu gái người ta nhỏ tuổi đã là thiên tài song hệ.”
“Đúng rồi, vừa lúc nãy tiểu cô nương kia nói nàng không có năng lực năm ba tuổi. Cái kia… như vậy….”
“Quá trâu bò rồi….”
Hạ Vũ nhíu mày, cũng không muốn trở thành tâm điểm chú ý nên gật đầu chào Hạ Tiểu Mãn rồi kéo Đổng Tam đi. Đổng Tam còn chưa tỉnh lại sau sự việc vừa rồi, cũng biết mình lắm chuyện liền ngoan ngoãn đi theo.
“Đứng lại! Hỏa chi lao, tiến.”
Không ai ngờ Hạ Tiểu Mãn có thể ra tay, rất bất ngờ nhìn cây hỏa lao tiến tới Hạ Vũ. Hạ Vũ nhíu mày, kéo Đổng Tam ra sau, tập trung lực lượng làm thành cái lưới nước lớn, chắn cho mọi người xung quanh khỏi ngộ thương.
“Thủy khiên, khai”
Ngọn lao bị màn nước cuốn lấy không thấy tăm tích. Mọi người sực tỉnh. Bấy giờ, có người cất giọng ồm ồm.
“Ai dám đánh nhau trong buổi sơ khảo của học viện ma pháp?”
Tiếp đó, mọi người tự động tránh ra. Một đoàn người khoảng chục người đi tới. Đi đầu là một lão nhân uy nghi. Mái tóc bạch kim phiêu dật cùng đôi mắt trong suốt khiến người ta cảm thấy áp lực.
“Trưởng lão.” Mấy vị trông coi đều đứng dậy. Gấp gáp nhất chính là lão nhân vừa kiểm tra cho Hạ Vũ. Ông lo lắng nàng trực tiếp bị đuổi học. “Chỉ là chút hiểu lầm thôi, không có gì…”
“Ai vừa tấn công trước?” Lão không để ý mà nói
Mọi người đồng loạt tránh ra, không một tiếng động. Mặt Hạ Tiểu Mãn trắng bệch. Nàng vừa rồi, quá là lỗ mãng.
“Còn không mau đứng ra?” Giọng nói đầy uy áp khiến người thường khó chống đỡ. Ngay đến người có ma pháp sơ cấp cũng có chút khó chịu
Hạ Tiểu Mãn run rẩy bước ra. Nàng thấy gia chủ rồi. Không sao, có thể cầu xin gia chủ giúp đỡ. Nghĩ vậy nàng yên tâm hơn.
“Tiểu nữ Hạ Tiểu Mãn bái kiến trưởng lão.”
Trưởng lão không dấu vết liếc nhìn lão thừa tướng Hạ gia. Hừ, người Hạ gia ngày càng không ra gì. Ông nhìn đứa trẻ này. Khoảng 12, 13. Quá non nớt, mới là ngũ cấp sơ kì. Sau đó, ông hỏi.
“Ngươi tấn công ai?”
“Là tiểu nữ.” Hạ Vũ lạnh nhạt tiến lên
Ông lại liếc nhìn Hạ Vũ. Ừm, nhỏ hơn một chút. Dáng vẻ xinh đẹp. Không kiêu ngạo không siểm nịnh. Biết rõ nguyên tắc không xưng họ tên. Còn nhỏ tuổi đã có phong thái chững chạc như thế, thật đáng quí. Sau đó, ông ngạc nhiên phát hiện, mình không thể nhìn rõ cấp của nàng ta.
“Ngươi cấp mấy?”
Mọi người ngạc nhiên. Tại sao trưởng lão lại hỏi vậy? Lão giả vừa rồi kiểm tra Hạ Vũ tiến lên nói.
“Trưởng lão, nàng là song tu. Ngũ cấp trung kì thủy ma pháp. Tam cấp sơ kì phong ma pháp”
Ánh mắt lão có sáng lên một tia bất định, rồi thực điềm tĩnh nhìn. Ánh mắt lão nhìn thẳng Hạ Vũ. Nàng cũng nhìn thẳng lại không chút e dè. Uy áp của ánh mắt lão không phải vừa, vậy mà nữ hài này không hề sợ hãi. Có chút bản lĩnh.
“Ta không cần biết ai gây rối trước. Đánh nhau trong đây, bất kể ngươi có tài giỏi như nào nhưng nhân cách không được chính là bị loại. Hai ngươi có ý kiến?”
“Không thể. Ta là người Hạ gia, sao có thể loại ta?” Hạ Tiểu Mãn không suy nghĩ hét lên
Điều này làm nhiều người cảm thấy bất mãn. Hạ gia thì giỏi lắm sao? Người của đại gia tộc thì ngon ăn sao? Cùng là ngũ cấp, chẳng lẽ nàng ta có người chống lưng thì ngang ngược được ở lại sao? Tiếng bàn luận bắt đầu nổi lên. Trưởng lão nhìn Hạ tướng gia bên cạnh, đạm đạm hỏi.
“Người của Hạ gia bị tước quyền đi học, Hạ thừa tướng có gì dị nghị không?”
“Tùy trưởng lão xử lí. Chỉ là một tiểu nữ nho nhỏ, Hạ gia còn rất nhiều.”
Mặt Hạ Tiểu Mãn trắng bệch. Nàng biết nàng gây họa lớn rồi. Giờ trở về cũng chỉ có đường chết. Hạ gia hôm nay không có chút mặt mũi nào như vậy…
“Gia chủ, xin người tha mạng…” Nàng liều mạng khóc lóc “Tiểu nữ không cố ý. Là tiểu nữ sai lầm, xin người khai ân… Trưởng lão, xin người khai ân…”
Mọi người không có tâm tình thương tiếc nàng, chỉ đáng tiếc cho Hạ Vũ. Nữ hài xinh đẹp như vậy lại bị kéo theo.
“Tiểu nữ không phục.” Hạ Vũ bình tĩnh nói “Tiểu nữ đến học viện ma pháp trước đó cũng có đọc qua luật. Đúng là có điều ai gây rối trong buổi khảo thí sẽ bị đuổi. Cũng không nói đuổi tất cả. Học viện ma pháp từ khi nào trở nên vô lí như vậy? Không phân xử đúng sai, chỉ nhìn phiến diện một sự việc mà đánh giá. Nếu như ngài nói trước khi đến học phải có nhân cách, ngược lại ta thấy vào trường rồi chính là chút nhân cách đó cũng không còn. Vì vậy, ta cũng không muốn vào trường nữa.”
Mọi người hít một hơi lạnh. Dám đứng trước mặt hội trưởng lão mắng chửi trường học ma pháp không đủ tư cách dậy, nàng là người đầu tiên.
Bạch trưởng lão cười lạnh. Hạ gia chủ Hạ lão gia cũng nhìn nàng nhiều thêm mấy lần. Có chút quen thuộc, nhưng lại chẳng thể nhớ được nàng là ai.
“Hừ, nữ oa, ngươi cũng quá ngông cuồng rồi.” Bạch trưởng lão cười “dám đứng trước mặt hội trưởng lão mắng trường học ma pháp, ngươi là người đầu tiên đấy.”
“Tiểu nữ không dám.” Hạ Vũ cúi mặt
“Ngươi tên gì?” Bạch trưởng lão bỗng dưng hỏi
“Tiểu nữ họ Hạ, tên một chữ Vũ. Vũ trong mưa ạ.”
“Thì ra là người Hạ gia.” Bạch trưởng lão sâu kín nhìn Hạ lão gia.
“Trưởng lão đừng nhầm lẫn. Họ Hạ không nhất thiết phải liên quan đến Hạ thừa tướng. Huống chi, Hạ gia ta bị gạch tên khỏi phả hệ, từ lâu đã không có bất kì liên quan đến Hạ gia rồi.” Hạ Vũ mỉm cười nói
“Có chuyện gì náo nhiệt thế này? Ha ha ha, năm nay có chuyện vui sao?”
Mọi người sửng sốt nhìn lên bầu trời. Một con chim tước chở một lão nhân, giọng nói sang sảng, tư thế bất phàm, tùy hứng cực điểm. Tiếng xì xào nổi lên.
“Kìa, là hỏa tước. Đó chính là ma thú của Chiến đại sư.”
“Đúng vậy, chính là hỏa tước. Lần trước ta đã có dịp thấy.”
“Nói như vậy kia chính là Chiến lão sư?”
Mọi người xôn xao bàn luận. Chiến Huyền Thiên chính là truyền kì của người dân ở đây. Ông chính là người có tu vi cao nhất Thiên Nhai đế quốc, là sư phụ kì tài ma pháp sư Đông Phương Cẩn Du.
“Chiến Huyền Thiên, ngươi đừng có lớn đầu còn làm trò trẻ con, xuống đây.” Bạch trưởng lão trầm giọng quát
“thật không vui chút nào.” Lão bĩu môi rồi nhảy xuống
Chiến Huyền Thiên vẫn phong độ như cũ. Hạ Vũ buồn cười, nheo mắt lại. Chiến lão sư đáp xuống, đi tới gần bên đoàn người.
“Bạch trưởng lão, lâu không gặp.” Ông cười toe
“Hừ, Chiến lão sư thật nhàn tản. Xem ra thời gian qua thu thập được không ít.”
“Ha ha ha, đúng vậy.” Chiến Huyền Thiên cười “Xem kìa, có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”
Ông nhìn quanh một vòng, thấy Hạ Tiểu Mãn nước mắt như mưa thì ghét bỏ quay đi. Sau đó nhìn đến chỗ Hạ Vũ. Chỉ thấy tiểu cô nương giương môi cười yếu ớt có chút quen mắt. Ông muốn nhìn xem cấp độ của nàng, lại cái gì cũng không thấy. Nheo mắt lại, suy nghĩ đăm chiêu một hồi. Ai cũng không biết ông nghĩ gì. Sau đó, ông thở dài, gọi Đông Phương Cẩn Du đang đứng lẫn trong đám người.
“Tiểu Cẩn, con xem cô bé đó có quen mắt không? Ta tại sao cái gì cũng không nghĩ ra.”
“Sư phụ, đó chính là tiểu cô nương ở Bắc thành năm đó.” Đông Phương Cẩn Du bất đắc dĩ. “Người xem đầu óc lẫn rồi.”
“A, ta nhớ rồi!” Ông bỗng reo lên “Là tiểu Vũ nhi. Lại đây, tiểu đồ đệ xinh đẹp của ta. Nói cho ta biết con có nhớ vi sư không?”
Mọi người ngạc nhiên. Ai cũng không thể lí giải được chuyện gì. Chỉ thấy Hạ Vũ mỉm cười yếu ớt gật đầu chào. Tiếng nói khiến mọi người lại được dịp đoán mò.
“Chiến lão nhân, ngài cũng không thay đổi nha.”
“Phải gọi sư phụ.” Lão không đồng ý
“Ta còn chưa bái sư mà. Hơn nữa, ngài được dậy thêm sao?”
“Dạy thêm?” Lão kì quái
“Chính là dạy học sinh không phải ở trong trường đó. Lão nhân gia ngài không bết ta vừa bị tước quyền thi sao?”
“Chuyện này là sao?” lão nhíu chặt mày “tiểu Cẩn, có chuyện này sao?”
Bất đắc dĩ, Đông Phương Cẩn Du kể lại chuyện vừa rồi. Càng nghe, lão càng nhíu chặt mày tức giận. Đến đoạn Hạ Vũ đối đáp, lão hài lòng gật đầu. Được, đứa trẻ này thật gan dạ.
“Nói vậy Bạch trưởng lão muốn đuổi ái đồ của ta sao?” ông cười không phúc hậu “Người Hạ gia thì ngon ăn sao? Hừ, đồ tiện nhân như vậy dám sánh với ái đồ ta sao? Còn không tự soi gương.”
“Sư phụ, nàng cũng họ Hạ.” Đông Phương Cẩn Du đầu đầy hắc tuyến
“Không phải nói không liên quan sao?” Ông ngạc nhiên “Ta nói Hạ gia chính là Hạ gia, mà Hạ gia chính là Hạ gia…”
“Được rồi, con đã hiểu.” Cẩn Du ngăn ông lại. “Bạch trưởng lão, chuyện này…”
“Được rồi, khảo thí cứ tiếp tục. Chuyện của nàng, mấy ngày sau sẽ có kết quả, lúc đấy khắc biết.”
Đoàn người đến nhanh mà đi cũng nhanh. Hạ Vũ nhìn sân đã không còn ai trong hội trưởng lão. Mà mọi người cũng đã tản ra tiếp tục mọi việc. Nàng kéo theo Đổng Tam vẫn đang mơ màng đi.
“Trời ơi, tiểu Vũ, ngươi thật lợi hại.” nàng kích động “Ta nhìn thấy Chiến đại nhân trong truyền thuyết đó. Còn có Đông Phương đại nhân nữa. Ngươi thật lợi hại.
Mọi người tập trung lại, Vũ Dực thấy nàng liền lo lắng chạy đến. Chuyện của nàng bên kia sớm đã bay đi khắp nơi, hắn có chút lo lắng. Hạ Nguyệt cũng lo lắng cho tiểu muội, chạy đến hỏi thăm.
“Ta nhớ rồi, là lão nhân năm đó sinh nhật 3 tuổi đã tặng muội sách.” Hạ Nguyệt giật mình. “thì ra là thế”
“Được rồi, trở về chờ kết quả thôi.” Hạ Vũ cười “Không sao rồi…”
Có lẽ, kiếp này, nàng cũng vô duyên với trường học. Hạ Vũ buồn bã nghĩ.
Năm ngày sau.
Hôm nay là ngày cuối cùng khảo thí, cũng là ngày tuyên bố kết quả và địa điểm thi tiếp theo. Mọi người sớm tập trung ở nhà Hạ Vũ. Theo nàng biết, Đổng Nhất là Thổ nguyên tố tứ cấp trung kì. Hạ Nguyệt cũng là tứ cấp hỏa nguyên tố. Vũ Dực vốn dĩ là thất cấp thủy nguyên tố, nhưng do Hạ Vũ dạy hắn cách khống chế lực lượng, nên hắn là ngũ cấp trung kì.
“Muội có muốn đi xem kết quả không?” Hạ Nguyệt hỏi
“Đi chứ sao không.” Hạ Vũ cười “Dù gì cũng đi cùng xem mọi người thế nào”
“Nếu nàng không đi, ta cũng ở lại.” Vũ Dực kiên định
Hạ Vũ lắc đầu. Nếu có cơ hội, ai nguyện ý ở nhà đâu. Chẳng qua là, lên lớp có danh sư chỉ dạy sẽ tốt hơn thôi.
“Đi nào…”
Danh sách kết quả được dán công khai số báo danh. Hạ Vũ và Đổng Tam dời đến khu danh sách nữ nhìn xem.
Đăng kết quả cũng chia làm vài khu vực. Năm nay có hơn 10.000 thí sinh tham gia, trong đó chỉ có khoảng hơn 4000 là nữ. Nữ lại phân 4 tổ, theo thứ tự 1, 2, 3, 4, mỗi tổ hơn ngàn người. Hạ Vũ và Đổng Tam ở tổ 2. Trong một tổ sẽ lại phân ra năng lực vừa đủ để lọt vòng 2, năng lực cấp trung và học sinh đặc biệt bồi dưỡng. Xét theo năng lực Hạ Vũ chính là đặc biệt có thể bồi dưỡng rồi.
1025…. 1038… 1068… 1080… 1085….
Bảng đầu tiên có số của Đổng Tam rồi. Vậy là nàng ta vừa đủ điều kiện vượt qua. Bảng đầu tiên có khoảng 500 cái tên. Hạ Vũ lướt nhìn bảng thứ hai, khoảng 50 cái, nhưng cũng không có số của nàng. Bảng thứ ba, vừa vặn có 3 số, 1086, 1093, 1997. Hạ Vũ vui vẻ. Vậy là nàng vượt qua.
“Ý, 1093 không phải số Hạ gì gì đó sao?” Đổng Tam ngạc nhiên. “Nàng ta cư nhiên vượt qua? Thật biết thiên vị Hạ gia mà.”
Đổng Tam hơi tức giận, nhưng lại nhớ người đi cạnh mình cũng họ Hạ liền bịt miệng lại, xấu hổ không thôi.
“Vũ nhi, ta không nói ngươi nha.”
Hạ Vũ lắc đầu, cười đi qua. Hạ gia đầu tư nhân lực, đâu dễ từ bỏ như vậy. Nhưng mà phỏng chừng, nàng ta ăn cũng không ít đau khổ đâu.
“Vũ nhi, muội thế nào?” Hạ Nguyệt hỏi
“Tốt. Muội ở đầu bảng 2, có ba người.”
“Ừ, ta và Đổng Nhất ở giữa bảng 2, có hơn 50 người. Vũ Dực hắn cũng nằm trong đầu bảng 2, được 6 người.”
“Có muội là kém thôi à…” Đổng Tam xịu mặt. Vậy là vòng hai không thể đi cùng mọi người rồi…”
Vòng hai theo cấp bậc sẽ phân theo khu vực thi tiếp. Mỗi năm đề mục khác nhau. Địa điểm thực chiến lần này, những người đạt cấp vừa đủ sẽ đến Tây Á thành, địa phương gần dược cốc. Cấp vừa sẽ đế Nam Á thành, địa phương gần các dong binh đoàn tụ họp. Còn cao hơn sẽ đến Bắc Á thành, rừng Tạp Liên, trực tiếp đối đầu ma thú.
Đây cũng coi như lần kiểm tra thực chiến đầu tiên, sẽ được ghi vào sổ. Địa phương dược cốc ma thú thấp, chủ yếu thử khả năng để giúp đỡ các dược sư là chính. Gần các dong binh đoàn thì có được trợ giúp hơn. Lần này thì Hạ Nguyệt may rồi, trực tiếp trở về chốn cũ. Còn Hạ Vũ lại được về Bắc Á thành, gần Hạ gia thôn. Rừng Tạp Liên nàng đi gần mòn gót rồi, sâu xa nàng cũng đã vào. Thật lâu cũng chưa trở về rồi.
“Danh sách đã được công bố. Ba ngày sau tất cả những ai ở cấp 3 sẽ tập trung phía bắc quảng trường, cấp 4 tập trung phía nam. Những người được đánh giá cao tập trung giữa quảng trường. Tất cả chú ý…”
“Chúng ta về thôi.” Hạ Vũ cao hứng “muội rất mong đến ba ngày sau.”
“Ta cũng vậy.” Hạ Nguyệt cười
“Vậy chúng ta đi ăn mừng thôi.” Đổng Tam hào hứng
***
Ba ngày sau
“Dực, ngươi xem còn thiếu gì không?”
“Đủ rồi.” Vũ Dực thở dài “Nàng hỏi ba lần rồi”
“Vũ nhi, lần này về Bắc Á thành, nếu còn gặp lại người quen nhớ hỏi thăm nhé.” Hạ Nam nhắc nhở “Con đó, kìa, còn quà nữa…”
“Cha…” Hạ Phong bất lực. “Tiểu muội đi thi, không phải đi thăm họ hàng.”
“Được rồi được rồi. Chuẩn bị xong, mấy đứa đi thôi…”
Lần này tập trung đầy đủ, nhân thủ cực kì đông. Tuy nói năm nào cũng thi nhưng không dễ vào trường ngay được. Mỗi lần, thí sinh bị loại ở vòng hai phải quá nửa. Đương nhiên có tên trong hai bảng trên chắc chắn vào rồi. Chỉ là số lượng tam cấp vào được bị loại rất nhiều vì không đáp ứng được yêu cầu của trường học. Cấp cao hơn sẽ được phân chia tiếp và bồi dưỡng tốt hơn, đãi ngộ cũng khác.
Hạ Vũ nhìn quanh. Số người đạt cấp từ 5 trở lên cũng rất ít. Nữ có 4 bảng tổng có 12 người. Nam có 7 bảng, loại được 20 người. Tổng lại chỉ có 32 người đạt ngũ cấp trở lên, tương lai sáng sủa, phần lớn con nhà thế gia bởi ngoại hình đều có con ngươi hoặc tóc khác màu.
Một vị lão giả tu vi cấp bậc thống lĩnh tiến lên, hắng giọng khiến tất cả yên lặng lại. Lão vừa lòng, gật đầu rồi mới cất tiếng nói.
“Các ngươi 32 học sinh ưu tú nhất trong đợt kiểm tra lần này, trường học rất trông mong biểu hiện của các ngươi. Sắp tới là bài kiểm tra thực chiến. Tất cả mọi người sẽ được truyền tống đến Bắc Á thành, rừng Tạp Liên. Ở đó sẽ có người thông báo thể lệ cho các ngươi.”
Sau đó, 32 người đạt ngũ cấp trở lên được truyền tống đến bìa rừng Tạp Liên. Hạ Vũ trở về chốn cũ mà vui vẻ không thôi. Bỗng tay nải của nàng cựa quậy.
“Ngoan, tiểu Cầu. Lát sẽ cho em ra.” Hạ Vũ đè lại cái bao, thấp giọng nói
Trong bao của nàng chính là tiểu Cầu béo ú cùng với quả trứng mà nữ vương nhân ngư giao cho. Để trứng ở nhà nàng có chút lo lắng, tốt nhất cứ cầm đi. Mà Cầu Cầu thì dứt khoát bám nàng rồi.
“Thể lệ cuộc thi như sau: Ở đây có 32 người, chia làm 8 tổ. Các ngươi sẽ bốc thăm lựa chọn tổ viên của mình, đương nhiên mỗi tổ phải có đủ nam và nữ. Trường học sẽ kiểm tra đồ các ngươi mang đến, sau đó đưa từng tổ vào một. Trong Tạp Liên này, các ngươi phải thu thập đủ mỗi người một ma hạch ngũ cấp của hệ mình có, bằng cách gì nhà trường không quản nhưng không được đánh nhau đến chết. Nhà trường sẽ cử người theo dõi nhất cử nhất động, nếu ai gian dối sẽ bị giáng cấp xuống học cùng với tứ cấp. Hạn chót là bảy ngày sau. Bây giờ lựa chọn người đi.”
“Vũ, đề thi này có phải quá dễ không?” Vũ Dực khó hiểu
“Ngốc. Đây là rèn luyện thực chiến và đoàn kết. Thứ nhất, không được quyền chọn đội viên tránh gây chia bè kết phái. Thứ hai, không được để bị thương hoặc chết là để mọi người hợp lực. Tất cả cái này đánh vào một thứ, ngươi biết không? Là ngạo khí. 32 người ở đây phần lớn là thế gia danh môn, trẻ nhất 12, mà lớn nhất cũng đã 20. Mọi người ai cũng ngũ cấp trở lên, sẽ có chút ngạo khí. Trong trường hợp tìm được thủ lĩnh đứng đầu không sao, nhưng nếu cãi nhau, không ai chịu ai sẽ có chút rắc rối. Ma hạch ngũ cấp không phải dễ kiếm. Bình thường, một người đánh với ma thú bằng cấp sẽ có chút khó khăn. Hơn nữa, nếu hợp lực lại, đánh được, nếu khác hệ không sao, nhưng cùng hệ sẽ chia cho ai chính là vấn đề. Cái này tưởng chừng dễ nhưng lại rất dễ gây mâu thuẫn. Hơn nữa, thời gian là bảy ngày, lại bị tịch thu hết đồ. Đây chính là luyện cách sinh tồn nơi hoang dã.”
Vũ Dực suy nghĩ kĩ chút, gật đầu. Hắn mong mình cùng tổ với Hạ Vũ.
“Kìa, bốc thăm đi.”
Mọi người bốc thăm xong, tìm tổ đã tự làm quen. Hạ Vũ tiến lên xếp hàng, thấy Hạ Tiểu Mãn ánh mắt sâu xa nhìn mình. Hai ánh mắt gặp nhau, nàng ta hừ lạnh quay mặt đi. Hạ Vũ có chút buồn cười. Rõ trẻ con. Mong không cùng tổ nàng ta.
“Số 1086 phải không? Bốc đi.”
Hạ Vũ thò tay bốc đại một phiếu, dở ra. Số 4. Tứ. Là tử sao? Hạ Vũ sờ mũi. Thật không may mà.
“Hừ”
Không phải chứ? Đừng nói nàng ta cũng số 4. Hạ Vũ thấy số mình đúng là con rệp. Hạ Tiểu Mãn đúng là số 4. Lại nói, nữ có 12, chia ra mỗi tổ đều có nữ đã là 8, còn dư bốn người vào những tổ còn lại. Nàng như vậy mà cùng tổ với nàng ta.
Tổ 4 còn 2 nam. Vũ Dực may mắn cũng tổ 4. Cùng với một nam nhân nữa, thực sự không phải người lạ, mà là người quen ở Hạ gia thôn, Hạ Tiểu Quang – Hạ tiểu mập ngày nào. Thật đúng là ông trời trêu ngươi.
Vậy là tổ hợp quái dị của Hạ Vũ lên đường.
Đương nhiên Hạ Vũ không rảnh đi dây dưa với hai người kia. Nhưng Hạ Tiểu Quang lại muốn dây dưa. Hắn hỏi nàng chính là kẻ khiến Hạ Tiểu Mãn chịu phạt phải không. Giọng nói quang minh chính đại đến mức nàng cũng nghi ngờ chính mình làm sai. Sau đó Hạ Tiểu Mãn đi lên, đá hắn một cái bắt hắn câm miệng. Hắn lại rất oan ức kêu lên tiểu Mãn. Sau đó…. Thôi đừng nói là hơn.
Hai bạn trẻ này, JQ từ nhỏ nhé! Hạ Vũ cười thầm.
Thực ra tính tình Hạ Tiểu Mãn cũng không xấu. Chỉ là quá muốn khẳng định mình. Hạ Tiểu Quang cũng là đứa trẻ thật thà. Trước đây, hắn ngốc ngốc đi sau Hạ Tiểu Mãn. Bây giờ vẫn vậy. Hai người này một đôi không có sai đâu.
Sau khi bị bắt nộp hết nhẫn không gian, đồ dự trữ, bị đưa vào rừng đã là giữa trưa. Hạ Vũ đề nghị ăn trước rồi tính. Cầu Cầu khi bị bỏ lại, đã tận dụng cơ hội ôm trứng chạy mất rồi. Hạ Vũ rất không hiểu, suốt ngày nó ôm trứng như ấp làm gì. Thực sự muốn ấp trứng nhân ngư sao? Nghe nói ít nhất 50 năm trứng mới nở. Mà ra đời, nó mới chỉ là con cá con. Tu luyện trăm năm mới thành người.
“Chúng ta trước tìm nguồn nước. Đi thôi. Ta biết chỗ.”
Hạ Tiểu Mãn rất không phục. Nhưng xét thấy gia chủ dạy dỗ lần này, nàng lại thấy rùng mình. Gia chủ quả nhiên không nương tay với bất kì kẻ nào. Lại nhớ nhiệm vụ lần này của mình, đành nhẫn nhịn. Hạ Tiểu Quang nghe nói đến ăn, sớm đã hào hứng không thôi. Đây chính là sở trường của hắn nha.
“Sao ngươi biết rõ như vậy?” Hạ Tiểu Quang khó hiểu
“Ta đi 2 năm trong này, cũng có chút quen thuộc.” Hạ Vũ cười
Từ năm 5 tuổi đến bảy tuổi, ngày nào nàng cũng vào rừng Tạp Liên. Có hôm đi liền vài ngày làm mọi người lo lắng. Nhưng như vậy, nàng lại càng đi sâu, càng có chút quen thuộc. Nay trở về, cảm giác vẫn vẹn nguyên như vậy.
“Phía trước có một suối nước. Ta và Vũ Dực đều là thủy nguyên tố. Hạ Tiểu Mãn là hỏa nguyên tố, Hạ Tiểu Quang là thổ. Lát ta sẽ dẫn hai người đi đến một chỗ, rất nhanh sẽ tìm được ma hạch. Hỏa nguyên tố khá dễ kiếm. Sâu trong kia có một ngọn núi lửa, có ma thú Hỏa lang cấp 4 trở lên. Còn thổ, hơi lâu chút nhưng loài nhím đất này rất hiền. Chúng sẽ tự động giao ma hạch cơ.”
“Được, nghe ngươi.” Hạ Tiểu Quang gật đầu.
Bốn người xuôi dọc một đường, đến gần hồ nước. Hạ Vũ phân công Hạ Tiểu Quang nhặt củi, Hạ Tiểu Mãn nhóm lửa. Vũ Dực tự động xuống suối bắt cá, còn nàng đương nhiên thảnh thơi rồi.
“Tại sao ngươi không làm gì?” Hạ Tiểu Mãn bất mãn
“Ta đâu có thổ nguyên tố có thể dễ dàng lấy củi, cũng không có hỏa nguyên tố đốt lửa. Vũ Dực bắt cá, hắn cũng làm phần đồ ăn của ta, tại sao ta phải làm nữa?” Hạ Vũ vô tội hỏi
“Ngươi… Thật quá đáng!” Hạ Tiểu Mãn tức đến dậm chân
“Tiểu Mãn, ta làm cá cho ngươi” Hạ Tiểu Quang khuyên nhủ. “Ngươi chỉ cần ăn thôi, làm cứ để ta lo.”
“Ngươi biết nướng cá?” Nàng ta nghi ngờ
“Không biết, ấy, nhưng ta có thể học, ngươi yên tâm.”
Hạ Vũ cười cười. Vũ Dực nhanh chóng làm sạch cá, tẩm ướp đầy đủ rồi nướng. Trong khi đó Hạ Tiểu Quang chật vật mổ bụng cá đến khổ. Khi cá của Vũ Dực dậy mùi thơm phức, thì con cá của Hạ Tiểu Quang lại tỏa ra mùi kì lạ. Hạ Tiểu Mãn bất mãn nhìn chằm chằm con cá của Vũ Dực. Hắn còn cẩn thận rút xương ra, rồi mới đưa Hạ Vũ ăn. Hạ Vũ híp mắt cười, hít một hơi dài.
“Vẫn là Dực làm đồ ăn ngon. Mời mọi người tự nhiên, ta ăn trước.”
Hạ Vũ không khách khí ăn làm Hạ Tiểu Mãn có chút khó khăn nuốt nước bọt. Song, nhìn con cá mà Hạ Tiểu Quang làm, thực không ra gì, nàng đành bất lực tự mình xử trí. Vừa lúc nãy tên kia làm thế nào nhỉ? Mổ bụng cá? Thật kinh khủng. Hạ Tiểu Mãn nén kinh tởm trong lòng, tự mình động thủ.
Miễn cưỡng qua bữa ăn, Hạ Vũ đứng dậy đi đến bên bờ suối. Nàng nhìn mặt hồ một lúc, rồi suy tính.
“Ta và Dực đi một lúc, hai người cứ ngồi đây, đừng chạy loạn.”
Nói rồi, hai người nhảy xuống nước. Hạ Tiểu Mãn há miệng, không kịp ngăn cản. Nàng ta cực kì buồn bực. Lúc nãy ăn thực sự nuốt không trôi. Lại nhìn Hạ Tiểu Quang đang cố gắng thực hành làm cá, lại thấy có chút buồn cười. Nhìn quanh, nàng quyết định đi xung quanh nhặt thêm chút củi.
Khi quay trở về, Hạ Tiểu Mãn có chút không vui nhíu mày. Tại sao bên kia lại có chút ồn ào? Nơi đó không phải Hạ Tiểu Quang đang ngồi sao? Bỗng dưng nàng cảm thấy tim đập nhanh một chút. Dường như có chuyện chẳng lành.
“Hừ, giao ma hạch ra đây, không đừng trách chúng ta không nể tình.”
Một nam nhân mắt xếch, mặt mụn, khoảng 18 tuổi đang dữ tợn đe dọa. Hắn ta mặc một thân đồ xanh, nhìn không khác gì một cái cây khô nhiều lá. Bên cạnh có thêm hai nam một nữ. Nữ tử mặt mày xấu xí, khoảng 13, thân mặc xiêm y hồng khiến người ta ghê tởm. Hai người này đều là thế gia, tóc xanh lá mắt vàng. Còn hai nam nhân còn lại, một kẻ thờ ơ, mặc bạch y. Y chừng 18 tuổi, nhắm mắt, mái tóc đỏ rượu khẽ bay, dường như mọi chuyện chẳng liên quan đến y. Một nam tử còn lại cũng mỉm cười xem trò vui. Y khoảng 17, 18, mái tóc nâu và đôi mắt tím rất hút hồn. Tim Hạ Tiểu Mãn đập mạnh.
“Đây là của ta. Ma thú là ta đánh được. Là các ngươi đừng hòng cướp.”
“Hừ, đừng tưởng con nhím nhỏ đó chạy đến đây là ngươi có thể bắt. Chúng ta đuổi theo nó cả buổi rồi. Nó là của ta.”
Hai bên giằng co. Hạ Tiểu Quang lúc nãy đang bắt cá, mổ bụng chăm chỉ. Hắn không để ý Hạ Tiểu Mãn đã đi đâu. Đến khi đứng lên, không thấy người đâu, muốn đi tìm thì gặp con nhím đất mà Hạ Vũ miêu tả. Con thú này quả thực không thích đánh người, tự nguyện giao ma hạch của nó cho hắn. Nhưng mà đám người này đến, lại nhất định bắt hắn giao ra. Đừng tưởng hắn còn một mình mà dễ bắt nạt. Hai kẻ này đều là tay mơ mà thôi, chỉ có hai vị công tử kia, xem chừng không muốn động thủ mà chỉ xem diễn, hắn đành liều mình.
“Tiểu Quang…” Hạ Tiểu Mãn chạy lại “Các ngươi đây là sao? Ma hạch chính là bọn ta nhặt được đó.”
Trong đoàn người này, hai người này là người Bạch gia, vốn trường kì thù địch với Hạ gia. Hơn nữa, hai huynh đệ Bạch Vân và Bạch Tuyết này đều là hệ thổ, năng lực không cao, vừa qua tứ cấp. Nhưng hai người đều có đi cửa sau, được sửa chữa mà thành. Nghĩ bụng đến khi ghép tổ, lại quăng chút tiền cho hai kẻ kia kiếm nhưng không ngờ gặp phải cường nhân. Hai người sao có thể đả bại ma thú ngũ cấp cơ chứ. Nhưng vừa may, nhìn thấy cảnh ma thú trao ma hạch cho người kia, kẻ kia lại có một mình nên tiến tới cướp. Trường học chỉ nói bằng bất cứ giá nào chứ không nói không được cướp mà.
Nhưng mà lại xuất hiện một Trình Giảo Kim. Bạch Vân nhìn Hạ Tiểu Mãn có chút thất thần. Thật là mĩ nhân xinh đẹp. Máu xấu lại nổi lên, muốn đem mĩ nhân này về đại chiến mấy trăm hiệp còn gì bằng. Bạch Tuyết thấy nữ nhân xinh đẹp hơn mình, tức giận không thôi. Tiện nhân, hồ li tinh.
Hạ Tiểu Mãn quay lại trừng tên ngốc kia. Thật là không hết chuyện. Nàng mới đi một lúc mà.
“Tiểu mĩ nhân, bản công tử là người Bạch gia. Nếu nàng theo ta, sau này cơm no áo ấm không lo, vinh hoa phú quý có đầy.”
Bạch Vân nhìn hai ngươi. Tuy xinh đẹp nhưng lại chỉ là thường nhân, không có dấu hiệu gia tộc, không có con ngươi và tóc dị sắc. Như vậy còn lo lắng không về tay mình sao. Không để hắn cười xong, Hạ Tiểu Mãn tức giận ném thẳng quả cầu lửa vào người hắn. Bạch Vân giật mình, vội đẩy tiểu muội lên trước khiến Bạch Tuyết giật mình.
“Á… tóc của ta… tiện nhân…”
Hai người này tuy là cấp thấp hơn, nhưng thổ nguyên tố vốn phòng thủ, Hạ Tiểu Mãn cũng không đánh được trúng nữa. Hai kẻ như con rùa rụt cổ khiến nàng tức điên lên, liên tiếp ném hỏa nguyên tố đến.
“Ta trả tiền, ta trả tiền. Hai ngươi cứu ta.” Bạch Vân thực sự không chống đỡ được, rống lên.
“Mỗi người một ngàn hai vàng.” Nam tử tóc vàng lạnh nhạt. “Giao tiền trước, thanh toán người sau.”
“Mẹ kiếp, cũng phải để con mụ điên kia ngừng lại đã.”
Hạ Tiểu Mãn không ngờ nam nhân kia tóc vàng kia gật đầu, nam nhân tóc nâu dùng thủy nguyên tố nhanh chóng khống chế nàng. Kẻ này mạnh hơn nàng. Hạ Tiểu Mãn vừa tức vừa vội, lại không rảnh ra tay. Nàng và Hạ Tiểu Quang thực sự chỉ ngang tay gã, mà Bạch Tuyết còn xen vào góp vui.
“Kí giấy nợ. Còn một ngàn bốn. Đưa ngọc bội làm tin.” Nam nhân kia rất không lưu tình mà nói
“Được.” Bạch Vân tức giận “Cầm lấy. Nam sống không bằng chết, nữ bắt sống, khống chế đem đi.”
“Tốt.”
Hạ Tiểu Mãn chưa bao giờ thấy bất lực như vậy. Bởi vì đòn tấn công của nam nhân kia càng thêm dồn dập. Nàng hiểu, nàng gặp phải ngụy học sinh rồi. Đây rõ ràng là kẻ săn tiền mà. Đây chính là người Tiền gia.
Lại nói, người Tiền gia chính là những kẻ hợp tác với nhà trường. Một số kẻ đi cửa sau, đương nhiên không dễ dàng vào như vậy. Bởi vì Tiền gia đúng là hút máu người mà. Những kẻ này thường được ghép đôi với Tiền gia. Người Tiền gia chỉ cần tiền, mà số lượng không nhỏ, để giúp những kẻ vô học này hoàn thành. Trường học nhắm mắt cho qua. Còn yêu cầu của kẻ kia, Tiền gia chỉ cần Tiền, không quản cái khác.
“Khốn kiếp. Ta chính là người Hạ gia, ngươi đây là muốn chết?”
“Hạ gia? Ha ha ha… Tiện nhân ngươi là người Hạ gia? Ca, cho nàng biết người Bạch gia không dễ chọc.”
“Được. Vậy nam phế nữ cưỡng.” Ánh mắt Bạch Vân dâm tà quét qua người Hạ Tiểu Mãn. “Ngươi nghe rõ chưa?”
“Chúng ta chỉ đả bại người. Muốn thêm thì tăng giá. Mười ngàn vàng một người.”
“Được” Bạch Vân cắn răng “Cho Hạ gia biết thế nào là lễ độ.”
Hạ Tiểu Mãn gần như tuyệt vọng. Bởi nam nhân kia ra tay ngày càng nhanh khiến nàng không chống đỡ được. Tinh thần lực của nàng có hạn, làm sao đối được với nam nhân kia. Người kia, ít nhất phải lục cấp.
“Tiểu Mãn, cẩn thận.”
Một mũi tên nước bén nhọn bay đến. Hạ Tiểu Quang hấp tấp đẩy Hạ Tiểu Mãn ra. Mũi tên xoẹt qua đùi hắn, một mảng máu chảy dầm dề, ướt đẫm. Hắn chỉ cảm thấy chân đau nhói. Cắn răng hét
“Chạy đi.”
“Không…” Hạ Tiểu Mãn run rẩy “Ngươi là tên ngốc.”
Hạ Tiểu Mãn tập trung chút ít tinh thần lực cuối cùng, dùng hỏa nguyên tố nghĩ hóa biến ra một con mèo lửa, hét một tiếng tấn công. Nghĩ hóa chính là chiêu thức Hạ gia có lực sát thương lớn nhưng tiêu tốn rất nhiều tinh thần lực. Nàng đánh cược, chính là muốn xem số mình thế nào.
“thực là nghĩ hóa…” Nam nhân kia vui vẻ “Lên. Ta sẽ cho ngươi thấy thủy triều là thế nào.”
Một màn nước lớn như thủy triều ập lên. Nước lửa tương khắc, vốn dĩ Hạ Tiểu Mãn không bằng người, lại bị khắc chế, thật sự là vô cùng thê thảm. Nàng ôm chặt lấy Hạ Tiểu Quang, nhìn con mèo lửa bị nước nuốt chửng. Mà màn nước kia có xu thế ập lên nàng khiến nàng tuyệt vọng. Thì ra cảm giác sắp chết là như vậy.
Bỗng nàng thấy mình bị nhấc bổng. Cả người nhẹ bẫng được ôm vào một người khác. Hạ Tiểu Mãn mở mắt. Ngạc nhiên nhìn Hạ Vũ. Nước mắt không khống chế được trào ra. Nàng như vậy mà được nàng ta cứu.
“Xin lỗi, chúng ta quay về muộn.” Hạ Vũ lúng túng để nàng ta xuống
“Ngươi… Ngươi là đồ khốn kiếp. Tiểu Quang, Tiểu Quang sao rồi?” Hạ Tiểu Mãn gấp gáp
“Không sao. Dực đã cho hắn dùng thuốc. Chuyện gì vậy? Chúng ta đi có chút.”
“Hắn muốn cướp ma hạch của tiểu Quang.” Hạ Tiểu Mãn chỉ Bạch Vân “Hắn thuê hai kẻ này muốn bắt chúng ta. Nam hủy nữ cưỡng. Hai kẻ này là người Tiền gia, hai người kia Bạch gia.”
Nam nhân kia bấy giờ dừng tay, quan sát người phá hủy được thủy triều đen của hắn. Hắn là người Tiền gia, tên Tiền Phương, năm nay 18 tuổi đã đạt đến cấp sáu kì cuối. Người ngăn cản được chiêu thức hắn rất ít, ắt hẳn tu vi cao hơn hắn. Nhưng không ngờ là một oa nhi. Nàng ta mạnh hơn hắn? Không thể. Tất cả tư liệu hắn đã xem rõ. Lần này cao nhất chỉ là lục cấp sơ kì, là một nam nhân đã 20 tuổi. Lại nhớ lại, lần này quả không ít nhân tài, nhưng nữ cao nhất cũng chỉ ngũ cấp trung kì mà thôi.
“Ngươi là Hạ Vũ, kẻ có khả năng song tu, ái đồ của Chiến lão sư?” rất nhanh hắn đã nghĩ ra một người
“Ta chính là Hạ Vũ” Nàng gật đầu “ Nhưng ta chưa bái sư”
“Quả nhiên, người Chiến Huyền Thiên chọn đâu phải kẻ vừa” Có khi nàng còn che dấu thực lực. “Vụ này nhận không?”
“Không nhận. Làm một nửa. Đã đả thương người. Giá ngàn hai trăm. Đừng thiếu. Chúng ta đi.” Tên kia rất không khách khí xách hai kẻ kia đi.
“Ách, thế là xong?” Hạ Vũ có chút không hiểu
“Oa nhi, ca tên Tiền Phương, hẹn gặp lại.”
Bốn người rất nhanh biến mất. Hạ Vũ quay lại, nhìn vết thương của Hạ Tiểu Quang nhíu mày.
“Không sao, chỉ bị ngoài da thôi. Hai ngày nữa là lành.” Hạ Vũ cười
“Hai người các ngươi đi đâu vậy?” Hạ Tiểu Mãn bất mãn
“Chúng ta đi kiếm ma hạch. Hoàn thành rồi. Còn hai người thôi.” Hạ Vũ cười
Hạ Tiểu Mãn rất không vui, lại có chút mệt mỏi. Vậy là mấy người trực tiếp nghỉ chân tại đây luôn.
Mấy ngày sau, chân Hạ Tiểu Quang lành. Hạ Vũ dẫn hai người đi kiếm ma hạch. Rất nhanh chóng. Bốn người là nhóm đầu tiên hoàn thành. Thời gian còn lại, Hạ Vũ cùng với cả nhóm trở về Hạ gia thôn một chuyến.
Liệu người kia có làm gì quá đáng không nhỉ?
Ngày đó, ông phát hiện được mật thất trong nhà, đã tiến vào thử dò xét. Kết quả cái gì cũng không thấy. Đi mãi, lại phát hiện tiến vào một rừng đào bạt ngàn. Khung cảnh huyễn hoặc tâm trí con người khiến ông quên cả cảnh giác. Kết quả, ông nhìn thấy Yên nhi.
Nàng vẫn xinh đẹp dịu dàng như vậy. Nàng ngồi bên một khung cửa, ánh mắt xa xăm như không có tiêu cự. Năm tháng lại không để lại chút dấu vết trên khuôn mặt nàng. Hạ Nam cứ tiến đến ảo cảnh đó, lại phát hiện chẳng có gì cả. Sau đó một nam nhân xuất hiện.
“Ồ, lại là người mới à?” Hồng y nam tử ánh mắt trong suốt, giọng nói lành lạnh nói. “Người cũ đã chuyển đi sao?”
Hạ Nam yên lặng không động. Đứng dưới mái hiên người ta, không nên vọng động. Vả lại trực giác nói cho ông biết nam tử trước mắt này không phải người thường. Uy áp trên người hắn khiến người ta không dám khinh nhờn.
“Ngồi xuống đi. Đã lâu chẳng ai đến đây rồi.”
Hắn rót một li trà. Sau đó, Hạ Nam không hiểu chuyện gì, bị một lực kéo đến. Khi mở mắt, ông đã ngồi trong lương đình, đối diện với nam nhân kia.
“Muốn gặp lại nàng sao?” Hắn lành lạnh cắt đứt suy nghĩ của ông.
“Có thể sao…?” Giọng ông run run
“Đương nhiên.” Hắn rót trà “Uống đi”
“Làm sao có thể…” ông lẩm bẩm “làm sao có thể? Nàng chết rồi… đã hơn 10 năm rồi… Làm sao có thể….”
“Có phải chết khi sinh thật, làm sao ngươi biết liệu lúc đó có bị động tay động chân hay không.”
“Chính tay ta đã chôn cất cho nàng…” Ông thì thào
“Ảo cảnh ngươi tiến vào chính là tình cảnh hiện tại người ngươi muốn thấy nhất. Có tin hay không tùy ngươi.”
Hạ Nam thực không tin. Ông lại nghĩ đến con trai lớn của mình. Sau đó, cảnh vườn đào biến mất. Ông nhìn thấy con trai lớn Hạ Phong đang chỉ huy người đuổi một cô gái ngang ngược trong cửa hàng. Ông tiến đến, cảnh biến mất.
Vừa rồi là sao?
“Tin hay không cũng chỉ là một ý niệm. Còn muốn gặp nàng, còn phải xem ngươi có làm vừa lòng ta không đã. Đi đi.”
Sau đó, Hạ Nam thấy trước mắt tối sầm. Tỉnh lại, thấy Hạ Phong đang lo lắng nhìn mình.
“Cha, người không sao rồi.” Hạ Phong thở dài “Cha bị ngất ở thư phòng.”
Hạ Nam ngơ ngác. Ông nhìn Hạ Phong. Câu hỏi ra đến miệng lại như nghẹn lại.
“Thật là… Tam công chúa lại đến gây rối. Con đã đuổi nàng ta đi rồi. Hôm nay nàng ta còn đến làm loạn Vô Ưu lâu nữa.” Hạ Phong lảm nhảm “Nữ nhân không biết xấu hổ.”
Ánh mắt Hạ Nam hơi co rút lại. Trong cảnh, hắn cũng nhìn thấy Hạ Phong. Nói như vậy, Yên nhi….
“Yên nhi còn sống…” Hạ Nam thì thào, nước mắt tuôn rơi
“Cha, người sao vậy?” Hạ Phong không nghe rõ lời nói, giật mình lo lắng.
“Không sao.” ông cười “là ta quá vui sướng. Phong nhi, có thể nương con còn sống.”
“Cái gì?” Hạ Phong không thể tin nổi “Cha, nương mất 10 năm rồi. Chính tay con và cha chôn nương đấy.”
Ông không nói gì. Căn bản ông cũng tin là như vậy. Nhưng mà…
Ông muốn đi tìm nam nhân ấy lần nữa.
***
Ngày hôm sau, Hạ Nam quay lại thư phòng. Nhưng kiểu gì cũng không thể đến được nơi đó. Ông cực kì rầu rĩ. Ngày nào cũng tới. Liên tục một tháng liền, cũng không thể trở lại. Hạ Nam cảm thấy có lẽ mình nằm mơ rồi. Nhưng vẫn kiên trì đến.
Ngày 2 tháng 9, ông lần nữa đi vào đây.
Lần thứ 2 tiến vào là năm thứ 3 sau khi Hạ Vũ đi. Ông hơi khẩn trương nhìn xung quanh, phát hiện mình lại thấy căn nhà gỗ kia, Yên nhi của ông vẫn ngồi đó. Hình như nàng gầy đi. Ông xúc động, rất muốn tiến lên ôm lấy nàng, nhưng khi ông di chuyển, ảo ảnh lại biến mất.
“Lại đến rồi sao?” Giọng nam lành lạnh vẫn như năm trước. “Nghĩ kĩ?”
“Làm sao có thể cứu nàng?” Giọng Hạ Nam khàn khàn, đôi mắt đỏ ngầu
“Uống đi.” Nam nhân chỉ lạnh nhạt đưa ra ly trà.
Hạ Nam kiềm nén xúc động ngồi xuống, nhận lấy li trà. Ông nhìn vào li trà, chợt giật mình.
“Vũ nhi…”
Trong ly trà là hình ảnh Hạ Vũ đang ở trên đảo bị đại vương hậu đánh. Đúng là hình ảnh trong núi lửa năm đó. Hạ Nam luống cuống. Muốn đặt li trà xuống không được. Muốn tiến lên lại không biết làm thế nào.
Con gái ông… Không lâu sau khi nó đi liền không thể liên lạc. Hạ Nam lo lắng con gái nhỏ gặp chuyện. Dù gì thì nó cũng chỉ là đứa trẻ chưa đến 10 tuổi, sao ông có thể không lo lắng? Nhưng ông tin con gái ông. Nhất định con bé sẽ không để mình bị thương.
“Là Vũ nhi sao?” Giọng nói ấy cắt ngang lời ông. “Có muốn cứu nữ nhân của ngươi không? Cả con gái nhỏ của ngươi nữa.”
“Làm thế nào?” Hạ Nam luống cuống hỏi
“Kí khế ước đi.”
Y phất tay, lập tức hiện lên 1 bản khế ước lớn khiến Hạ Nam choáng váng. Ông đọc lướt qua, trợn tròn mắt.
Như thế này… Không phải nói ông bán con gái sao?
“Cũng không khác là bao.” Như đọc được suy nghĩ của ông, hắn nói.
“Như vậy không được.” Ông gắt “Ta làm sao có thể làm việc bán con như thế. Yên nhi biết cũng sẽ không tha thứ cho ta.”
“Ngươi cứ suy nghĩ tiếp đi.” Hắn nhàn nhạt “Vẫn còn sớm…”
Sau đó, Hạ Nam lại bị đẩy ra ngoài.
Cứ thế, mùng hai tháng chín mấy năm tiếp theo, ông đều tiến vào để có thể thấy Yên nhi, dù chỉ một chút.
Cho đến năm nay Hạ Vũ trở về. Thấy con gái, ông cũng thật cao hứng. Ông dấu cả nhà chuyện kia. Mấy năm tiếp theo nam nhân kia cũng không có nói chuyện với ông nhiều, chỉ là ngồi đó. Hết giờ sẽ đánh bay ông ra.
Cho đến mùng 2 tháng 9 năm nay, thấy con gái càng điên cuồng khổ sở luyện tập, ông mới động dung.
“Ngài…. Bản khế ước kia, sẽ không ảnh hưởng tới Vũ nhi chứ?”
“Ta chỉ cần một người có khả năng ngũ tu.” Hắn nói “Nói nhận Vũ nhi làm đồ đệ cũng không sai.”
“Nhưng mà…” Ông có chút suy ngẫm “Điều kiện này có quá hà khắc không? Nữ nhi của ta… sẽ không sao chứ?”
“Tin hay không tùy ông thôi.” Ánh mắt hắn vẫn trong suốt vô hồn
“Vậy, ta sẽ đưa nó đến. Xin ngài, đừng làm tổn thương Vũ nhi.”
***
Sau khi nghe cha kể lại vắn tắt, Hạ Vũ trầm ngâm.
Ngũ tu, ai có thể nghĩ đơn giản như vậy có thể tu luyện? Nhưng mà người kia lại cho nàng cơ hội, thật không hiểu nổi hắn nghĩ gì nữa.
Nghĩ lại, hôm nay đã mùng 9. Ngày mai học viện ma pháp chính thức mở cửa nhận đăng kí. Nhận đơn khảo thí trong 5 ngày. Hạ Vũ suy nghĩ, đến lúc đó chuẩn bị đi thôi.
Cả đêm đó nàng không ngủ yên. Cứ lật người mãi. Hạ Vũ xỏ dép, đi ra ngoài.
“Không ngủ được sao?” Vũ Dực đi tới “Trời lạnh rồi, nên mặc nhiều chút.” Hắn khoác áo lên người nàng
“Ngươi cũng không ngủ” Hạ Vũ cười “Mấy ngày nữa đến đăng kí học viện ma pháp thôi. Ngươi cũng quá tuổi vài năm rồi.”
“Không sao.” Ánh mắt hắn trở nên nhu hòa. “Nếu không có nàng thì hiện giờ cũng không có Dực.”
“Cũng là ngươi cố gắng.” Hạ Vũ lắc đầu “Ngươi ngủ đi, ta còn muốn luyện tập thêm”
“Ta xem nàng”
Hạ Vũ cũng không có ý đuổi hắn nữa. Nàng đứng ra giữa sân trong viện, cánh tay khẽ nâng lên.
Trong đêm tối, bóng dáng mảnh mai khẽ di chuyển. Vũ Dực lấy cây sáo ra, thổi một khúc nhạc. Hạ Vũ giơ tay nhấc chân đều khiến người ta không thể dời mắt.
Nhìn động tác biến chuyển, Vũ Dực như muốn ngừng thở. Hạ Vũ bây giờ đã 12, thân thể đã bắt đầu phát dục rồi. Làn da trắng nõn, chiếc váy tím lung linh huyền ảo dưới ánh trăng. Mái tóc như suối lửa tuôn đỏ rực khiến người ta cảm thấy giống như một yêu tinh mị hoặc. Chỉ thấy động tác của nàng như nồng nhiệt, như bình thản, như gió cuốn mây trôi. Vũ Dực nghĩ, những động tác múa như vậy, sao có thể có lực sát thương?
Nhưng sự thực, chỉ có người luyện vũ kĩ mới hiểu rõ nét tinh diệu trong đó. Hạ Vũ thấy cả người khoan khoái khác thường. Thân thể nàng nhẹ bẫng, cảm giác rõ từng mạch máu di chuyển. Động tác càng thêm nhanh nhẹn. Hạ Vũ bay lên, hét một tiếng “Phong nhuận” Dường như, Vũ Dực cảm nhận thấy sát khí qua trận gió sượt qua. Da thịt có chút nhức nhối. Hắn ngừng thổi sáo, sử dụng thủy năng bảo vệ mình.
Lực sát thương thật lớn.
“Vũ nhi, dừng lại.”
Như thấy không ổn, Vũ Dực hét lên. Nhưng bóng dáng kia càng nhảy múa, gió càng lớn. Nàng lại như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục bước nhảy. Gió lớn khiến thực vật trong viện nghiêng ngả. Vũ Dực bất chấp tất cả, lao lên muốn tóm lấy nàng. Nhưng Hạ Vũ lại như cơn gió, thoắt ẩn thoắt hiện. Vũ Dực cắn răng, tiếng tới, động tác mau lẹ nắm lấy tay nàng.
Hạ Vũ giật mình như tỉnh lại. Khu vườn dần lặng gió. Nhìn chiến tích mình để lại, Hạ Vũ muốn khóc.
Quả nhiên vẫn chưa khống chế tốt phong.
“Thật xin lỗi, làm ngươi bị thương rồi.” Hạ Vũ áy náy
“Không sao” Hắn lắc đầu “Đừng nên luyện tập như vậy, rất dễ bị thao túng. Nàng nên tìm vũ khí. Ta thấy uy lực như vậy nhưng xa chiến có chút khó khăn. Có vũ khí thuận tiện hơn.”
“Được. Ta giúp ngươi băng bó. Trở về thôi.”
Mùng 10 tháng 9, ngày đại cát đại lợi, thuận tiện xuất hành, động thổ, khai trương.
Sáng ra, Hạ Vũ đã ngồi nhấm nháp bánh chẻo. Hạ Nguyệt ngồi cạnh có chút sốt ruột. Hắn cứ nhìn về phía đại sảnh.
“Ca, người sao vậy?” Hạ Vũ kì quái
“Ta chờ một bằng hữu.” Hắn ngượng ngùng cười “Người này ta quen trên đường. Hắn cùng muội muội cũng muốn tiến vào trường học ma pháp. Ta đã hẹn hắn cùng đi.”
“Ồ, vậy sao? Vậy tí nữa cùng đi. Dực, xong cả chưa?”
“Rồi.” Vũ Dực gật đầu
Bình thường có người ngoài, Vũ Dực khá là lạnh lùng. Chỉ khi ở riêng với nàng, hắn mới giãn ra bình thường.
“Ngũ công tử, có người nói là bằng hữu của công tử, tên Đổng Nhất cầu kiến.”
“Đến rồi đến rồi.” Hạ Nguyệt gấp gáp “Ta đón họ, muội cứ ngồi đây chờ.”
Hạ Vũ cười gật đầu, rồi phồng má tiếp tục ăn. Vũ Dực nhìn thấy, không khỏi mỉm cười, đưa khăn tay ra lau khóe miệng cho nàng.
“Quỉ tham ăn.”
“Ngươi cũng ăn đi.” Hạ Vũ gắp cho hắn “Một chút nữa tiến hành như đã bàn. KHông cần quá nổi bật, sẽ bị để ý.”
“Được”
Lúc sau, Hạ Nguyệt trở lại, dẫn theo hai người. Nam khoảng 17, 18 tuổi, ăn mặc mộc mạc giản dị, lại có nụ cười hiền lành. Nữ khoảng 12, 13. Mắt cong cong cười như vầng trăng, nụ cười có cái răng thỏ đến là yêu. Hai người này ăn mặc bình thường, ngũ quan cũng gọi là nhã nhặn, là dạng phổ thông trong dân gian.
Sở dĩ nói là phổ thông, bởi con người bình thường ở đây là tóc đen mắt nâu. Chỉ có ở các đại gia tộc hoặc ngoại tộc mới có màu tóc và mắt biến dị. Như cha nàng có một mái tóc vàng kim kế thừa của họ Hạ, đôi mắt xám tro, có chút đen là do mẫu thân ông chỉ là chi thứ, gen không thuần khiết. Hạ Phong lại giống cha nên lúc đầu hắn cũng bị khinh bỉ. Ngược lại, mẹ mĩ nhân lại là dòng chính, vinh quang vô hạn nên có thể nói gen cực thuần. Hạ Vũ, Hạ Nguyệt và Hạ Thiên chính là sản phẩm kết tinh chuẩn nhất trong nhà.
“Đây là tiểu muội ta, tên Hạ Vũ. Bên cạnh là người của nàng tên Vũ Dực.” Hạ Nguyệt cười giới thiệu “Vũ nhi, đây là bằng hữu của ta tên Đổng Nhất. Đây là tam muội của hắn tên Đổng Tam, muội ấy bằng tuổi muội đó.”
“Xin chào mọi người.” Hạ Vũ mỉm cười gật đầu
“Xin chào, ta là Đổng Tam.” Nàng ta cười toe “Rất vui làm quen với ngươi. Ta gọi ngươi là Vũ nhi nhé.”
“Tốt. Vậy ta cũng gọi ngươi làm Tam nhi.” Hạ Vũ cười. Nàng thích cô bé này
Hai cô gái ríu rít trò chuyện. Thực chất là phần lớn Đổng Tam nói, Hạ Vũ nghe. Bên kia Hạ Nguyệt và Đổng Nhất cũng trò chuyện gì đó.
“Chúng ta đi sớm thôi.” Hạ Nguyệt nói
“Dạ.” Hạ Vũ gật đầu, phân phó việc cho Vũ Dực
“Nam nhân đó là ai?” Đổng Tam hí hứng nhỏ giọng hỏi Hạ Vũ “Trông hắn thật suất nha.”
“Ừ…” Hạ Vũ cười “Đó là người của ta”
“Nhìn không ra ngươi có sở thích thu thập mĩ nam nha.” Đổng Tam cười khanh khách “Nhà ngươi toàn mĩ nam thôi. Ngũ ca ngươi cũng rất tuấn tú” nói rồi hai má có chút đỏ.
Hạ Vũ liếc mắt nhìn một chút, cười. Cô bé này thật khả ái.
Đoàn người ngồi xe ngựa đi mất nửa canh giờ thì tới nơi. Nhìn mọi người xếp hàng dài ở quảng trường, Hạ Vũ thấy rất vui. Ở kiếp trước, 12 tuổi vốn sớm đi học rồi. Mà ở đây trước năm 12 tuổi chỉ có thể học chữ và tự luyện tập. Hạ Vũ sớm phải nghỉ học, nay lại được cảm nhận niềm vui được đi học, thực tốt.
“Số thứ tự của muội là mấy?” Hạ Nguyệt hỏi
“1086, huynh thì sao?”
“Của ta là 1060” Hạ Nguyệt nói “Vậy ta trước vào”
“Được. Huynh năng lực ra sao?”
“Cũng được.” Hạ Nguyệt cười “Mấy năm ở dong binh đoàn, cũng có luyện tập ma pháp, chỉ là không cao.”
“Được rồi. Đã hơn 1050 rồi, huynh vào đi.”
Rất đông người tham gia, nhưng sơ tuyển cũng rất nhanh. Có 50 người kiểm tra cơ bản, phân chia khu vực nam nữ. Chỉ cần là ma pháp sư vượt qua cấp 3 đều được tiến vào vòng thực chiến. Bên cạnh mỗi người kiểm tra đều có ghi chép riêng về năng lực và hệ ma pháp. Sau đó tiếp tục phân ra, cùng cấp độ sẽ chuyển dời đến nơi khảo thí khác nhau. Vậy nên, vào được trường học ma pháp quả nhiên khó khăn.
“Ngươi số bao nhiêu?” Hạ Vũ hỏi Vũ Dực
“1105”
“Vậy chuẩn bị đi, hẹn gặp lại.”
Hạ Vũ cùng Đổng Tam hai số liền nhau. Hai người cung nhau đứng đợi gọi tên. Rất nhanh liền đến lượt. Hạ Vũ ngồi trước mặt một lão giả, thấy lão nhàm chán liếc nhìn bảng số của mình, rồi quay sang tên ghi chép ngáp một cái cũng mặc kệ. Lão nhàm chán lặp lại câu nói của mình.
“Tập trung tinh thần lực, đặt tay lên đi.”
Hạ Vũ tập trung tinh thần, đặt tay lên. Trong quả cầu hiện lên màu xanh nước biển rất thuần. Là thủy nguyên tố ngũ cấp. Lão giả có chút ngạc nhiên, gật đầu. Đang định quay sang nói thì tên ghi chép há hốc mồm chỉ vào quả cầu. Lão nhíu mày, quay lại, giật mình đứng bật dậy.
Nàng ta cư nhiên song tu?
Hạ Vũ nhíu mày cười khổ. Lực lượng phong nàng nắm bắt quả nhiên chưa tốt, lại bị mất khống chế rồi. Trong quả cầu, lực lượng phong nguyên tố màu xanh lá cây hiện lên cuồng bạo hơn, tuy chỉ cấp ba nhưng cực kì kích động bay tới bay lui.
“Số 1086 song tu. Thủy nguyên tố ngũ cấp, phong nguyên tố tam cấp.”
Bấy giờ ông mới nhìn kĩ nữ hài này. Hạ Vũ không dùng dược để dịch dung, vậy nên ông ta nghĩ chắc chắn tiểu nữ này của danh tộc nào rồi. Đôi mắt sáng xanh biếc, phảng phất như dòng nước vậy. Mái tóc đỏ rực lại mang đến vẻ mạnh mẽ. Nữ hài khoảng 12 tuổi, lại có gia tộc lớn chống lưng, còn có thể song tu, quả nhiên được trời xanh ưu ái. Phải biết, ông ngồi từ sáng đến giờ, người cao nhất mới là tứ cấp thôi đâu. Nữ hài này không những đã bước đến trung cấp, còn có khả năng song tu. Hiện tại người tài năng như vậy quả nhiên thiếu. Không biết của gia tộc nào.
Hạ Vũ đứng lên rời đi. Đổng Tam cũng kiểm tra xong. Là thủy nguyên tố tam cấp. Đổng Tam ngưỡng mộ nhìn Hạ Vũ. Trời ơi, là song tu nha.
Hạ Vũ bất đắc dĩ nhìn cô bé ánh mắt sùng bái nhìn mình, có chút không quen. Cùng là 12 tuổi, nhưng tuổi tâm lí của Hạ Vũ quả thực già rồi. Mà trước đến nay, nàng không có bạn chơi cùng nên ở cùng một chỗ với Đổng Tam có chút lúng túng. Đang không biết làm thế nào bỗng nghe tiếng hừ lạnh.
“Hừ, chỉ là ngũ cấp mà cũng kiêu ngạo.”
Đó là một cô bé nhỉnh hơn họ một chút. Đằng sau nàng còn vài người nữa cũng xấp xỉ 12, 13. Vì học viện ma pháp mấy năm mới tổ chức nên các nàng chắc lần này mới có điều kiện.
Hạ Vũ muốn ngất. Con mắt nào của nàng ta thấy mình kiêu ngạo nhỉ? Đúng là tâm tính trẻ con.
“Đúng vậy, Tiểu Mãn tỉ, tỉ mới đáng để kiêu ngạo chứ. Nghe cha ta nói tỉ cũng bước vào trung kì năm ngoái rồi.” Một cô bé khoảng 12 tuổi cười nịnh nọt
“Đúng vậy.” cô bé kia cười tự đắc
Sau đó, mọi người nhìn cô bé đó đặt tay lên quả cầu. Màu đỏ rực rỡ hiện lên. Hỏa nguyên tố ngũ cấp. Ánh mắt cô bé có tia không tin nổi.
“Không thể nào. Rõ ràng ta đã lên ngũ cấp trung kì, sao có thể là ngũ cấp sơ kì? Quả cầu này chắc chắn hỏng rồi.”
“Số 1093, hỏa nguyên tố ngũ cấp sơ kì.” Lão giả kia nhạt nhẽo nói “cô nương, quả cầu này là đồ hoàng gia. Cô muốn chất vấn có thể đến hỏi hoàng thượng.”
Gương mặt cô bé đỏ lên rồi tái nhợt. Căm tức nhìn Hạ Vũ rồi quay sang cô bé bên cạnh. Đổng Tam còn tức giận chuyện vừa nãy, không khách khí cười.
“Ai da, cũng chỉ là ngũ cấp sơ kì, vậy mà cũng kiêu ngạo cái nỗi gì. Người ta còn là ngũ cấp trung kì song tú nhá.”
“Ngươi nói ai?” Cô bé kia tức giận “Hừ, chỉ là một dân đen cũng muốn khiêu khích người Hạ gia sao?”
Cuộc thi không phải ngẫu nhiên mà dùng số đánh dấu. Đây là tránh một số đại gia tộc đi cửa sau mà không thông qua khảo thí. Đám con cháu quần là áo lượt lười biếng đấy sao có thể vào được đây.
Cô bé này là người Hạ gia? Nhận thức đầu tiên của mọi người là tiểu cô nương này không dễ chọc. Do đó, mọi người cũng tản ra. Đổng Tam rất không vui. Hạ gia thì sao? Cũng không phải to nhất. Bên người mình cũng có người họ Hạ đây.
“Ngươi nghĩ mình ngươi họ Hạ? Nếu đúng cũng chỉ là một chi thứ nhỏ nhoi được nhặt về ở các thôn trang, làm sao có thể cao quí mà kiêu ngạo?”
Bị chọc đến đúng nỗi đau, Hạ Tiểu Mãn tức giận. Đúng, nàng chính là được nhặt từ một thôn trang của họ Hạ. Nhưng là nàng không cố gắng sao? Từ lúc tiến vào Hạ phủ, nàng thu liễm hơn nhiều. Bởi vì về đây không chỉ mình nàng mà còn nhiều đứa trẻ khác. Hạ gia dùng nhiều phương thức khác nhau huấn luyện họ. Mà nàng, không đủ xinh đẹp nên không được tuyển chọn dạy dỗ làm cung nhân. Cuộc sống mấy năm này của nàng rất khổ sở. Cũng may, nàng có thiên phú tốt, được các sư gia phát hiện nên bồi dưỡng. Sức mạnh hôm nay của nàng, cũng là một phần lớn nhờ dược vật hỗ trợ. Hạ gia cũng rất biết cách đầu tư đấy.
Còn người kia, toàn thân hiện ra vẻ cao quí, lại có chút quen thuộc. Nàng ta chỉ yên lặng đứng, cũng khiến toàn thân Hạ Tiểu Mãn không thoải mái. Người nàng khó chịu rất nhiều, nhưng mà….
“Ngươi là Hạ Vũ?” Hạ Tiểu Mãn không thể tin nổi “Hạ Vũ ở Hạ gia thôn. Không thể nào. Ngươi chẳng phải không có khả năng luyện tập ma pháp năm ba tuổi sao?”
Mọi người bị một màn này làm ngạc nhiên. A, đây chính là con gái Hạ tam gia, chủ Vô Ưu lâu. Chuyện trà dư tửu lậu, ai mà không ham. Lập tức, tiếng xì xào nổi lên bốn phía.
“Vậy đây là tiểu nữ nhi Hạ tam gia sao? Thật xinh đẹp.”
“Trời ạ, nàng ta chính là người có khả năng song tu đấy. Vừa nãy chính mắt ta thấy nàng có thủy ma pháp và phong ma pháp.”
“Ngươi nói xem, lão thừa tướng Hạ gia có phải tiếc đứt ruột không? Con đẻ mình cũng vứt bỏ. Nay cháu gái người ta nhỏ tuổi đã là thiên tài song hệ.”
“Đúng rồi, vừa lúc nãy tiểu cô nương kia nói nàng không có năng lực năm ba tuổi. Cái kia… như vậy….”
“Quá trâu bò rồi….”
Hạ Vũ nhíu mày, cũng không muốn trở thành tâm điểm chú ý nên gật đầu chào Hạ Tiểu Mãn rồi kéo Đổng Tam đi. Đổng Tam còn chưa tỉnh lại sau sự việc vừa rồi, cũng biết mình lắm chuyện liền ngoan ngoãn đi theo.
“Đứng lại! Hỏa chi lao, tiến.”
Không ai ngờ Hạ Tiểu Mãn có thể ra tay, rất bất ngờ nhìn cây hỏa lao tiến tới Hạ Vũ. Hạ Vũ nhíu mày, kéo Đổng Tam ra sau, tập trung lực lượng làm thành cái lưới nước lớn, chắn cho mọi người xung quanh khỏi ngộ thương.
“Thủy khiên, khai”
Ngọn lao bị màn nước cuốn lấy không thấy tăm tích. Mọi người sực tỉnh. Bấy giờ, có người cất giọng ồm ồm.
“Ai dám đánh nhau trong buổi sơ khảo của học viện ma pháp?”
Tiếp đó, mọi người tự động tránh ra. Một đoàn người khoảng chục người đi tới. Đi đầu là một lão nhân uy nghi. Mái tóc bạch kim phiêu dật cùng đôi mắt trong suốt khiến người ta cảm thấy áp lực.
“Trưởng lão.” Mấy vị trông coi đều đứng dậy. Gấp gáp nhất chính là lão nhân vừa kiểm tra cho Hạ Vũ. Ông lo lắng nàng trực tiếp bị đuổi học. “Chỉ là chút hiểu lầm thôi, không có gì…”
“Ai vừa tấn công trước?” Lão không để ý mà nói
Mọi người đồng loạt tránh ra, không một tiếng động. Mặt Hạ Tiểu Mãn trắng bệch. Nàng vừa rồi, quá là lỗ mãng.
“Còn không mau đứng ra?” Giọng nói đầy uy áp khiến người thường khó chống đỡ. Ngay đến người có ma pháp sơ cấp cũng có chút khó chịu
Hạ Tiểu Mãn run rẩy bước ra. Nàng thấy gia chủ rồi. Không sao, có thể cầu xin gia chủ giúp đỡ. Nghĩ vậy nàng yên tâm hơn.
“Tiểu nữ Hạ Tiểu Mãn bái kiến trưởng lão.”
Trưởng lão không dấu vết liếc nhìn lão thừa tướng Hạ gia. Hừ, người Hạ gia ngày càng không ra gì. Ông nhìn đứa trẻ này. Khoảng 12, 13. Quá non nớt, mới là ngũ cấp sơ kì. Sau đó, ông hỏi.
“Ngươi tấn công ai?”
“Là tiểu nữ.” Hạ Vũ lạnh nhạt tiến lên
Ông lại liếc nhìn Hạ Vũ. Ừm, nhỏ hơn một chút. Dáng vẻ xinh đẹp. Không kiêu ngạo không siểm nịnh. Biết rõ nguyên tắc không xưng họ tên. Còn nhỏ tuổi đã có phong thái chững chạc như thế, thật đáng quí. Sau đó, ông ngạc nhiên phát hiện, mình không thể nhìn rõ cấp của nàng ta.
“Ngươi cấp mấy?”
Mọi người ngạc nhiên. Tại sao trưởng lão lại hỏi vậy? Lão giả vừa rồi kiểm tra Hạ Vũ tiến lên nói.
“Trưởng lão, nàng là song tu. Ngũ cấp trung kì thủy ma pháp. Tam cấp sơ kì phong ma pháp”
Ánh mắt lão có sáng lên một tia bất định, rồi thực điềm tĩnh nhìn. Ánh mắt lão nhìn thẳng Hạ Vũ. Nàng cũng nhìn thẳng lại không chút e dè. Uy áp của ánh mắt lão không phải vừa, vậy mà nữ hài này không hề sợ hãi. Có chút bản lĩnh.
“Ta không cần biết ai gây rối trước. Đánh nhau trong đây, bất kể ngươi có tài giỏi như nào nhưng nhân cách không được chính là bị loại. Hai ngươi có ý kiến?”
“Không thể. Ta là người Hạ gia, sao có thể loại ta?” Hạ Tiểu Mãn không suy nghĩ hét lên
Điều này làm nhiều người cảm thấy bất mãn. Hạ gia thì giỏi lắm sao? Người của đại gia tộc thì ngon ăn sao? Cùng là ngũ cấp, chẳng lẽ nàng ta có người chống lưng thì ngang ngược được ở lại sao? Tiếng bàn luận bắt đầu nổi lên. Trưởng lão nhìn Hạ tướng gia bên cạnh, đạm đạm hỏi.
“Người của Hạ gia bị tước quyền đi học, Hạ thừa tướng có gì dị nghị không?”
“Tùy trưởng lão xử lí. Chỉ là một tiểu nữ nho nhỏ, Hạ gia còn rất nhiều.”
Mặt Hạ Tiểu Mãn trắng bệch. Nàng biết nàng gây họa lớn rồi. Giờ trở về cũng chỉ có đường chết. Hạ gia hôm nay không có chút mặt mũi nào như vậy…
“Gia chủ, xin người tha mạng…” Nàng liều mạng khóc lóc “Tiểu nữ không cố ý. Là tiểu nữ sai lầm, xin người khai ân… Trưởng lão, xin người khai ân…”
Mọi người không có tâm tình thương tiếc nàng, chỉ đáng tiếc cho Hạ Vũ. Nữ hài xinh đẹp như vậy lại bị kéo theo.
“Tiểu nữ không phục.” Hạ Vũ bình tĩnh nói “Tiểu nữ đến học viện ma pháp trước đó cũng có đọc qua luật. Đúng là có điều ai gây rối trong buổi khảo thí sẽ bị đuổi. Cũng không nói đuổi tất cả. Học viện ma pháp từ khi nào trở nên vô lí như vậy? Không phân xử đúng sai, chỉ nhìn phiến diện một sự việc mà đánh giá. Nếu như ngài nói trước khi đến học phải có nhân cách, ngược lại ta thấy vào trường rồi chính là chút nhân cách đó cũng không còn. Vì vậy, ta cũng không muốn vào trường nữa.”
Mọi người hít một hơi lạnh. Dám đứng trước mặt hội trưởng lão mắng chửi trường học ma pháp không đủ tư cách dậy, nàng là người đầu tiên.
Bạch trưởng lão cười lạnh. Hạ gia chủ Hạ lão gia cũng nhìn nàng nhiều thêm mấy lần. Có chút quen thuộc, nhưng lại chẳng thể nhớ được nàng là ai.
“Hừ, nữ oa, ngươi cũng quá ngông cuồng rồi.” Bạch trưởng lão cười “dám đứng trước mặt hội trưởng lão mắng trường học ma pháp, ngươi là người đầu tiên đấy.”
“Tiểu nữ không dám.” Hạ Vũ cúi mặt
“Ngươi tên gì?” Bạch trưởng lão bỗng dưng hỏi
“Tiểu nữ họ Hạ, tên một chữ Vũ. Vũ trong mưa ạ.”
“Thì ra là người Hạ gia.” Bạch trưởng lão sâu kín nhìn Hạ lão gia.
“Trưởng lão đừng nhầm lẫn. Họ Hạ không nhất thiết phải liên quan đến Hạ thừa tướng. Huống chi, Hạ gia ta bị gạch tên khỏi phả hệ, từ lâu đã không có bất kì liên quan đến Hạ gia rồi.” Hạ Vũ mỉm cười nói
“Có chuyện gì náo nhiệt thế này? Ha ha ha, năm nay có chuyện vui sao?”
Mọi người sửng sốt nhìn lên bầu trời. Một con chim tước chở một lão nhân, giọng nói sang sảng, tư thế bất phàm, tùy hứng cực điểm. Tiếng xì xào nổi lên.
“Kìa, là hỏa tước. Đó chính là ma thú của Chiến đại sư.”
“Đúng vậy, chính là hỏa tước. Lần trước ta đã có dịp thấy.”
“Nói như vậy kia chính là Chiến lão sư?”
Mọi người xôn xao bàn luận. Chiến Huyền Thiên chính là truyền kì của người dân ở đây. Ông chính là người có tu vi cao nhất Thiên Nhai đế quốc, là sư phụ kì tài ma pháp sư Đông Phương Cẩn Du.
“Chiến Huyền Thiên, ngươi đừng có lớn đầu còn làm trò trẻ con, xuống đây.” Bạch trưởng lão trầm giọng quát
“thật không vui chút nào.” Lão bĩu môi rồi nhảy xuống
Chiến Huyền Thiên vẫn phong độ như cũ. Hạ Vũ buồn cười, nheo mắt lại. Chiến lão sư đáp xuống, đi tới gần bên đoàn người.
“Bạch trưởng lão, lâu không gặp.” Ông cười toe
“Hừ, Chiến lão sư thật nhàn tản. Xem ra thời gian qua thu thập được không ít.”
“Ha ha ha, đúng vậy.” Chiến Huyền Thiên cười “Xem kìa, có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”
Ông nhìn quanh một vòng, thấy Hạ Tiểu Mãn nước mắt như mưa thì ghét bỏ quay đi. Sau đó nhìn đến chỗ Hạ Vũ. Chỉ thấy tiểu cô nương giương môi cười yếu ớt có chút quen mắt. Ông muốn nhìn xem cấp độ của nàng, lại cái gì cũng không thấy. Nheo mắt lại, suy nghĩ đăm chiêu một hồi. Ai cũng không biết ông nghĩ gì. Sau đó, ông thở dài, gọi Đông Phương Cẩn Du đang đứng lẫn trong đám người.
“Tiểu Cẩn, con xem cô bé đó có quen mắt không? Ta tại sao cái gì cũng không nghĩ ra.”
“Sư phụ, đó chính là tiểu cô nương ở Bắc thành năm đó.” Đông Phương Cẩn Du bất đắc dĩ. “Người xem đầu óc lẫn rồi.”
“A, ta nhớ rồi!” Ông bỗng reo lên “Là tiểu Vũ nhi. Lại đây, tiểu đồ đệ xinh đẹp của ta. Nói cho ta biết con có nhớ vi sư không?”
Mọi người ngạc nhiên. Ai cũng không thể lí giải được chuyện gì. Chỉ thấy Hạ Vũ mỉm cười yếu ớt gật đầu chào. Tiếng nói khiến mọi người lại được dịp đoán mò.
“Chiến lão nhân, ngài cũng không thay đổi nha.”
“Phải gọi sư phụ.” Lão không đồng ý
“Ta còn chưa bái sư mà. Hơn nữa, ngài được dậy thêm sao?”
“Dạy thêm?” Lão kì quái
“Chính là dạy học sinh không phải ở trong trường đó. Lão nhân gia ngài không bết ta vừa bị tước quyền thi sao?”
“Chuyện này là sao?” lão nhíu chặt mày “tiểu Cẩn, có chuyện này sao?”
Bất đắc dĩ, Đông Phương Cẩn Du kể lại chuyện vừa rồi. Càng nghe, lão càng nhíu chặt mày tức giận. Đến đoạn Hạ Vũ đối đáp, lão hài lòng gật đầu. Được, đứa trẻ này thật gan dạ.
“Nói vậy Bạch trưởng lão muốn đuổi ái đồ của ta sao?” ông cười không phúc hậu “Người Hạ gia thì ngon ăn sao? Hừ, đồ tiện nhân như vậy dám sánh với ái đồ ta sao? Còn không tự soi gương.”
“Sư phụ, nàng cũng họ Hạ.” Đông Phương Cẩn Du đầu đầy hắc tuyến
“Không phải nói không liên quan sao?” Ông ngạc nhiên “Ta nói Hạ gia chính là Hạ gia, mà Hạ gia chính là Hạ gia…”
“Được rồi, con đã hiểu.” Cẩn Du ngăn ông lại. “Bạch trưởng lão, chuyện này…”
“Được rồi, khảo thí cứ tiếp tục. Chuyện của nàng, mấy ngày sau sẽ có kết quả, lúc đấy khắc biết.”
Đoàn người đến nhanh mà đi cũng nhanh. Hạ Vũ nhìn sân đã không còn ai trong hội trưởng lão. Mà mọi người cũng đã tản ra tiếp tục mọi việc. Nàng kéo theo Đổng Tam vẫn đang mơ màng đi.
“Trời ơi, tiểu Vũ, ngươi thật lợi hại.” nàng kích động “Ta nhìn thấy Chiến đại nhân trong truyền thuyết đó. Còn có Đông Phương đại nhân nữa. Ngươi thật lợi hại.
Mọi người tập trung lại, Vũ Dực thấy nàng liền lo lắng chạy đến. Chuyện của nàng bên kia sớm đã bay đi khắp nơi, hắn có chút lo lắng. Hạ Nguyệt cũng lo lắng cho tiểu muội, chạy đến hỏi thăm.
“Ta nhớ rồi, là lão nhân năm đó sinh nhật 3 tuổi đã tặng muội sách.” Hạ Nguyệt giật mình. “thì ra là thế”
“Được rồi, trở về chờ kết quả thôi.” Hạ Vũ cười “Không sao rồi…”
Có lẽ, kiếp này, nàng cũng vô duyên với trường học. Hạ Vũ buồn bã nghĩ.
Năm ngày sau.
Hôm nay là ngày cuối cùng khảo thí, cũng là ngày tuyên bố kết quả và địa điểm thi tiếp theo. Mọi người sớm tập trung ở nhà Hạ Vũ. Theo nàng biết, Đổng Nhất là Thổ nguyên tố tứ cấp trung kì. Hạ Nguyệt cũng là tứ cấp hỏa nguyên tố. Vũ Dực vốn dĩ là thất cấp thủy nguyên tố, nhưng do Hạ Vũ dạy hắn cách khống chế lực lượng, nên hắn là ngũ cấp trung kì.
“Muội có muốn đi xem kết quả không?” Hạ Nguyệt hỏi
“Đi chứ sao không.” Hạ Vũ cười “Dù gì cũng đi cùng xem mọi người thế nào”
“Nếu nàng không đi, ta cũng ở lại.” Vũ Dực kiên định
Hạ Vũ lắc đầu. Nếu có cơ hội, ai nguyện ý ở nhà đâu. Chẳng qua là, lên lớp có danh sư chỉ dạy sẽ tốt hơn thôi.
“Đi nào…”
Danh sách kết quả được dán công khai số báo danh. Hạ Vũ và Đổng Tam dời đến khu danh sách nữ nhìn xem.
Đăng kết quả cũng chia làm vài khu vực. Năm nay có hơn 10.000 thí sinh tham gia, trong đó chỉ có khoảng hơn 4000 là nữ. Nữ lại phân 4 tổ, theo thứ tự 1, 2, 3, 4, mỗi tổ hơn ngàn người. Hạ Vũ và Đổng Tam ở tổ 2. Trong một tổ sẽ lại phân ra năng lực vừa đủ để lọt vòng 2, năng lực cấp trung và học sinh đặc biệt bồi dưỡng. Xét theo năng lực Hạ Vũ chính là đặc biệt có thể bồi dưỡng rồi.
1025…. 1038… 1068… 1080… 1085….
Bảng đầu tiên có số của Đổng Tam rồi. Vậy là nàng ta vừa đủ điều kiện vượt qua. Bảng đầu tiên có khoảng 500 cái tên. Hạ Vũ lướt nhìn bảng thứ hai, khoảng 50 cái, nhưng cũng không có số của nàng. Bảng thứ ba, vừa vặn có 3 số, 1086, 1093, 1997. Hạ Vũ vui vẻ. Vậy là nàng vượt qua.
“Ý, 1093 không phải số Hạ gì gì đó sao?” Đổng Tam ngạc nhiên. “Nàng ta cư nhiên vượt qua? Thật biết thiên vị Hạ gia mà.”
Đổng Tam hơi tức giận, nhưng lại nhớ người đi cạnh mình cũng họ Hạ liền bịt miệng lại, xấu hổ không thôi.
“Vũ nhi, ta không nói ngươi nha.”
Hạ Vũ lắc đầu, cười đi qua. Hạ gia đầu tư nhân lực, đâu dễ từ bỏ như vậy. Nhưng mà phỏng chừng, nàng ta ăn cũng không ít đau khổ đâu.
“Vũ nhi, muội thế nào?” Hạ Nguyệt hỏi
“Tốt. Muội ở đầu bảng 2, có ba người.”
“Ừ, ta và Đổng Nhất ở giữa bảng 2, có hơn 50 người. Vũ Dực hắn cũng nằm trong đầu bảng 2, được 6 người.”
“Có muội là kém thôi à…” Đổng Tam xịu mặt. Vậy là vòng hai không thể đi cùng mọi người rồi…”
Vòng hai theo cấp bậc sẽ phân theo khu vực thi tiếp. Mỗi năm đề mục khác nhau. Địa điểm thực chiến lần này, những người đạt cấp vừa đủ sẽ đến Tây Á thành, địa phương gần dược cốc. Cấp vừa sẽ đế Nam Á thành, địa phương gần các dong binh đoàn tụ họp. Còn cao hơn sẽ đến Bắc Á thành, rừng Tạp Liên, trực tiếp đối đầu ma thú.
Đây cũng coi như lần kiểm tra thực chiến đầu tiên, sẽ được ghi vào sổ. Địa phương dược cốc ma thú thấp, chủ yếu thử khả năng để giúp đỡ các dược sư là chính. Gần các dong binh đoàn thì có được trợ giúp hơn. Lần này thì Hạ Nguyệt may rồi, trực tiếp trở về chốn cũ. Còn Hạ Vũ lại được về Bắc Á thành, gần Hạ gia thôn. Rừng Tạp Liên nàng đi gần mòn gót rồi, sâu xa nàng cũng đã vào. Thật lâu cũng chưa trở về rồi.
“Danh sách đã được công bố. Ba ngày sau tất cả những ai ở cấp 3 sẽ tập trung phía bắc quảng trường, cấp 4 tập trung phía nam. Những người được đánh giá cao tập trung giữa quảng trường. Tất cả chú ý…”
“Chúng ta về thôi.” Hạ Vũ cao hứng “muội rất mong đến ba ngày sau.”
“Ta cũng vậy.” Hạ Nguyệt cười
“Vậy chúng ta đi ăn mừng thôi.” Đổng Tam hào hứng
***
Ba ngày sau
“Dực, ngươi xem còn thiếu gì không?”
“Đủ rồi.” Vũ Dực thở dài “Nàng hỏi ba lần rồi”
“Vũ nhi, lần này về Bắc Á thành, nếu còn gặp lại người quen nhớ hỏi thăm nhé.” Hạ Nam nhắc nhở “Con đó, kìa, còn quà nữa…”
“Cha…” Hạ Phong bất lực. “Tiểu muội đi thi, không phải đi thăm họ hàng.”
“Được rồi được rồi. Chuẩn bị xong, mấy đứa đi thôi…”
Lần này tập trung đầy đủ, nhân thủ cực kì đông. Tuy nói năm nào cũng thi nhưng không dễ vào trường ngay được. Mỗi lần, thí sinh bị loại ở vòng hai phải quá nửa. Đương nhiên có tên trong hai bảng trên chắc chắn vào rồi. Chỉ là số lượng tam cấp vào được bị loại rất nhiều vì không đáp ứng được yêu cầu của trường học. Cấp cao hơn sẽ được phân chia tiếp và bồi dưỡng tốt hơn, đãi ngộ cũng khác.
Hạ Vũ nhìn quanh. Số người đạt cấp từ 5 trở lên cũng rất ít. Nữ có 4 bảng tổng có 12 người. Nam có 7 bảng, loại được 20 người. Tổng lại chỉ có 32 người đạt ngũ cấp trở lên, tương lai sáng sủa, phần lớn con nhà thế gia bởi ngoại hình đều có con ngươi hoặc tóc khác màu.
Một vị lão giả tu vi cấp bậc thống lĩnh tiến lên, hắng giọng khiến tất cả yên lặng lại. Lão vừa lòng, gật đầu rồi mới cất tiếng nói.
“Các ngươi 32 học sinh ưu tú nhất trong đợt kiểm tra lần này, trường học rất trông mong biểu hiện của các ngươi. Sắp tới là bài kiểm tra thực chiến. Tất cả mọi người sẽ được truyền tống đến Bắc Á thành, rừng Tạp Liên. Ở đó sẽ có người thông báo thể lệ cho các ngươi.”
Sau đó, 32 người đạt ngũ cấp trở lên được truyền tống đến bìa rừng Tạp Liên. Hạ Vũ trở về chốn cũ mà vui vẻ không thôi. Bỗng tay nải của nàng cựa quậy.
“Ngoan, tiểu Cầu. Lát sẽ cho em ra.” Hạ Vũ đè lại cái bao, thấp giọng nói
Trong bao của nàng chính là tiểu Cầu béo ú cùng với quả trứng mà nữ vương nhân ngư giao cho. Để trứng ở nhà nàng có chút lo lắng, tốt nhất cứ cầm đi. Mà Cầu Cầu thì dứt khoát bám nàng rồi.
“Thể lệ cuộc thi như sau: Ở đây có 32 người, chia làm 8 tổ. Các ngươi sẽ bốc thăm lựa chọn tổ viên của mình, đương nhiên mỗi tổ phải có đủ nam và nữ. Trường học sẽ kiểm tra đồ các ngươi mang đến, sau đó đưa từng tổ vào một. Trong Tạp Liên này, các ngươi phải thu thập đủ mỗi người một ma hạch ngũ cấp của hệ mình có, bằng cách gì nhà trường không quản nhưng không được đánh nhau đến chết. Nhà trường sẽ cử người theo dõi nhất cử nhất động, nếu ai gian dối sẽ bị giáng cấp xuống học cùng với tứ cấp. Hạn chót là bảy ngày sau. Bây giờ lựa chọn người đi.”
“Vũ, đề thi này có phải quá dễ không?” Vũ Dực khó hiểu
“Ngốc. Đây là rèn luyện thực chiến và đoàn kết. Thứ nhất, không được quyền chọn đội viên tránh gây chia bè kết phái. Thứ hai, không được để bị thương hoặc chết là để mọi người hợp lực. Tất cả cái này đánh vào một thứ, ngươi biết không? Là ngạo khí. 32 người ở đây phần lớn là thế gia danh môn, trẻ nhất 12, mà lớn nhất cũng đã 20. Mọi người ai cũng ngũ cấp trở lên, sẽ có chút ngạo khí. Trong trường hợp tìm được thủ lĩnh đứng đầu không sao, nhưng nếu cãi nhau, không ai chịu ai sẽ có chút rắc rối. Ma hạch ngũ cấp không phải dễ kiếm. Bình thường, một người đánh với ma thú bằng cấp sẽ có chút khó khăn. Hơn nữa, nếu hợp lực lại, đánh được, nếu khác hệ không sao, nhưng cùng hệ sẽ chia cho ai chính là vấn đề. Cái này tưởng chừng dễ nhưng lại rất dễ gây mâu thuẫn. Hơn nữa, thời gian là bảy ngày, lại bị tịch thu hết đồ. Đây chính là luyện cách sinh tồn nơi hoang dã.”
Vũ Dực suy nghĩ kĩ chút, gật đầu. Hắn mong mình cùng tổ với Hạ Vũ.
“Kìa, bốc thăm đi.”
Mọi người bốc thăm xong, tìm tổ đã tự làm quen. Hạ Vũ tiến lên xếp hàng, thấy Hạ Tiểu Mãn ánh mắt sâu xa nhìn mình. Hai ánh mắt gặp nhau, nàng ta hừ lạnh quay mặt đi. Hạ Vũ có chút buồn cười. Rõ trẻ con. Mong không cùng tổ nàng ta.
“Số 1086 phải không? Bốc đi.”
Hạ Vũ thò tay bốc đại một phiếu, dở ra. Số 4. Tứ. Là tử sao? Hạ Vũ sờ mũi. Thật không may mà.
“Hừ”
Không phải chứ? Đừng nói nàng ta cũng số 4. Hạ Vũ thấy số mình đúng là con rệp. Hạ Tiểu Mãn đúng là số 4. Lại nói, nữ có 12, chia ra mỗi tổ đều có nữ đã là 8, còn dư bốn người vào những tổ còn lại. Nàng như vậy mà cùng tổ với nàng ta.
Tổ 4 còn 2 nam. Vũ Dực may mắn cũng tổ 4. Cùng với một nam nhân nữa, thực sự không phải người lạ, mà là người quen ở Hạ gia thôn, Hạ Tiểu Quang – Hạ tiểu mập ngày nào. Thật đúng là ông trời trêu ngươi.
Vậy là tổ hợp quái dị của Hạ Vũ lên đường.
Đương nhiên Hạ Vũ không rảnh đi dây dưa với hai người kia. Nhưng Hạ Tiểu Quang lại muốn dây dưa. Hắn hỏi nàng chính là kẻ khiến Hạ Tiểu Mãn chịu phạt phải không. Giọng nói quang minh chính đại đến mức nàng cũng nghi ngờ chính mình làm sai. Sau đó Hạ Tiểu Mãn đi lên, đá hắn một cái bắt hắn câm miệng. Hắn lại rất oan ức kêu lên tiểu Mãn. Sau đó…. Thôi đừng nói là hơn.
Hai bạn trẻ này, JQ từ nhỏ nhé! Hạ Vũ cười thầm.
Thực ra tính tình Hạ Tiểu Mãn cũng không xấu. Chỉ là quá muốn khẳng định mình. Hạ Tiểu Quang cũng là đứa trẻ thật thà. Trước đây, hắn ngốc ngốc đi sau Hạ Tiểu Mãn. Bây giờ vẫn vậy. Hai người này một đôi không có sai đâu.
Sau khi bị bắt nộp hết nhẫn không gian, đồ dự trữ, bị đưa vào rừng đã là giữa trưa. Hạ Vũ đề nghị ăn trước rồi tính. Cầu Cầu khi bị bỏ lại, đã tận dụng cơ hội ôm trứng chạy mất rồi. Hạ Vũ rất không hiểu, suốt ngày nó ôm trứng như ấp làm gì. Thực sự muốn ấp trứng nhân ngư sao? Nghe nói ít nhất 50 năm trứng mới nở. Mà ra đời, nó mới chỉ là con cá con. Tu luyện trăm năm mới thành người.
“Chúng ta trước tìm nguồn nước. Đi thôi. Ta biết chỗ.”
Hạ Tiểu Mãn rất không phục. Nhưng xét thấy gia chủ dạy dỗ lần này, nàng lại thấy rùng mình. Gia chủ quả nhiên không nương tay với bất kì kẻ nào. Lại nhớ nhiệm vụ lần này của mình, đành nhẫn nhịn. Hạ Tiểu Quang nghe nói đến ăn, sớm đã hào hứng không thôi. Đây chính là sở trường của hắn nha.
“Sao ngươi biết rõ như vậy?” Hạ Tiểu Quang khó hiểu
“Ta đi 2 năm trong này, cũng có chút quen thuộc.” Hạ Vũ cười
Từ năm 5 tuổi đến bảy tuổi, ngày nào nàng cũng vào rừng Tạp Liên. Có hôm đi liền vài ngày làm mọi người lo lắng. Nhưng như vậy, nàng lại càng đi sâu, càng có chút quen thuộc. Nay trở về, cảm giác vẫn vẹn nguyên như vậy.
“Phía trước có một suối nước. Ta và Vũ Dực đều là thủy nguyên tố. Hạ Tiểu Mãn là hỏa nguyên tố, Hạ Tiểu Quang là thổ. Lát ta sẽ dẫn hai người đi đến một chỗ, rất nhanh sẽ tìm được ma hạch. Hỏa nguyên tố khá dễ kiếm. Sâu trong kia có một ngọn núi lửa, có ma thú Hỏa lang cấp 4 trở lên. Còn thổ, hơi lâu chút nhưng loài nhím đất này rất hiền. Chúng sẽ tự động giao ma hạch cơ.”
“Được, nghe ngươi.” Hạ Tiểu Quang gật đầu.
Bốn người xuôi dọc một đường, đến gần hồ nước. Hạ Vũ phân công Hạ Tiểu Quang nhặt củi, Hạ Tiểu Mãn nhóm lửa. Vũ Dực tự động xuống suối bắt cá, còn nàng đương nhiên thảnh thơi rồi.
“Tại sao ngươi không làm gì?” Hạ Tiểu Mãn bất mãn
“Ta đâu có thổ nguyên tố có thể dễ dàng lấy củi, cũng không có hỏa nguyên tố đốt lửa. Vũ Dực bắt cá, hắn cũng làm phần đồ ăn của ta, tại sao ta phải làm nữa?” Hạ Vũ vô tội hỏi
“Ngươi… Thật quá đáng!” Hạ Tiểu Mãn tức đến dậm chân
“Tiểu Mãn, ta làm cá cho ngươi” Hạ Tiểu Quang khuyên nhủ. “Ngươi chỉ cần ăn thôi, làm cứ để ta lo.”
“Ngươi biết nướng cá?” Nàng ta nghi ngờ
“Không biết, ấy, nhưng ta có thể học, ngươi yên tâm.”
Hạ Vũ cười cười. Vũ Dực nhanh chóng làm sạch cá, tẩm ướp đầy đủ rồi nướng. Trong khi đó Hạ Tiểu Quang chật vật mổ bụng cá đến khổ. Khi cá của Vũ Dực dậy mùi thơm phức, thì con cá của Hạ Tiểu Quang lại tỏa ra mùi kì lạ. Hạ Tiểu Mãn bất mãn nhìn chằm chằm con cá của Vũ Dực. Hắn còn cẩn thận rút xương ra, rồi mới đưa Hạ Vũ ăn. Hạ Vũ híp mắt cười, hít một hơi dài.
“Vẫn là Dực làm đồ ăn ngon. Mời mọi người tự nhiên, ta ăn trước.”
Hạ Vũ không khách khí ăn làm Hạ Tiểu Mãn có chút khó khăn nuốt nước bọt. Song, nhìn con cá mà Hạ Tiểu Quang làm, thực không ra gì, nàng đành bất lực tự mình xử trí. Vừa lúc nãy tên kia làm thế nào nhỉ? Mổ bụng cá? Thật kinh khủng. Hạ Tiểu Mãn nén kinh tởm trong lòng, tự mình động thủ.
Miễn cưỡng qua bữa ăn, Hạ Vũ đứng dậy đi đến bên bờ suối. Nàng nhìn mặt hồ một lúc, rồi suy tính.
“Ta và Dực đi một lúc, hai người cứ ngồi đây, đừng chạy loạn.”
Nói rồi, hai người nhảy xuống nước. Hạ Tiểu Mãn há miệng, không kịp ngăn cản. Nàng ta cực kì buồn bực. Lúc nãy ăn thực sự nuốt không trôi. Lại nhìn Hạ Tiểu Quang đang cố gắng thực hành làm cá, lại thấy có chút buồn cười. Nhìn quanh, nàng quyết định đi xung quanh nhặt thêm chút củi.
Khi quay trở về, Hạ Tiểu Mãn có chút không vui nhíu mày. Tại sao bên kia lại có chút ồn ào? Nơi đó không phải Hạ Tiểu Quang đang ngồi sao? Bỗng dưng nàng cảm thấy tim đập nhanh một chút. Dường như có chuyện chẳng lành.
“Hừ, giao ma hạch ra đây, không đừng trách chúng ta không nể tình.”
Một nam nhân mắt xếch, mặt mụn, khoảng 18 tuổi đang dữ tợn đe dọa. Hắn ta mặc một thân đồ xanh, nhìn không khác gì một cái cây khô nhiều lá. Bên cạnh có thêm hai nam một nữ. Nữ tử mặt mày xấu xí, khoảng 13, thân mặc xiêm y hồng khiến người ta ghê tởm. Hai người này đều là thế gia, tóc xanh lá mắt vàng. Còn hai nam nhân còn lại, một kẻ thờ ơ, mặc bạch y. Y chừng 18 tuổi, nhắm mắt, mái tóc đỏ rượu khẽ bay, dường như mọi chuyện chẳng liên quan đến y. Một nam tử còn lại cũng mỉm cười xem trò vui. Y khoảng 17, 18, mái tóc nâu và đôi mắt tím rất hút hồn. Tim Hạ Tiểu Mãn đập mạnh.
“Đây là của ta. Ma thú là ta đánh được. Là các ngươi đừng hòng cướp.”
“Hừ, đừng tưởng con nhím nhỏ đó chạy đến đây là ngươi có thể bắt. Chúng ta đuổi theo nó cả buổi rồi. Nó là của ta.”
Hai bên giằng co. Hạ Tiểu Quang lúc nãy đang bắt cá, mổ bụng chăm chỉ. Hắn không để ý Hạ Tiểu Mãn đã đi đâu. Đến khi đứng lên, không thấy người đâu, muốn đi tìm thì gặp con nhím đất mà Hạ Vũ miêu tả. Con thú này quả thực không thích đánh người, tự nguyện giao ma hạch của nó cho hắn. Nhưng mà đám người này đến, lại nhất định bắt hắn giao ra. Đừng tưởng hắn còn một mình mà dễ bắt nạt. Hai kẻ này đều là tay mơ mà thôi, chỉ có hai vị công tử kia, xem chừng không muốn động thủ mà chỉ xem diễn, hắn đành liều mình.
“Tiểu Quang…” Hạ Tiểu Mãn chạy lại “Các ngươi đây là sao? Ma hạch chính là bọn ta nhặt được đó.”
Trong đoàn người này, hai người này là người Bạch gia, vốn trường kì thù địch với Hạ gia. Hơn nữa, hai huynh đệ Bạch Vân và Bạch Tuyết này đều là hệ thổ, năng lực không cao, vừa qua tứ cấp. Nhưng hai người đều có đi cửa sau, được sửa chữa mà thành. Nghĩ bụng đến khi ghép tổ, lại quăng chút tiền cho hai kẻ kia kiếm nhưng không ngờ gặp phải cường nhân. Hai người sao có thể đả bại ma thú ngũ cấp cơ chứ. Nhưng vừa may, nhìn thấy cảnh ma thú trao ma hạch cho người kia, kẻ kia lại có một mình nên tiến tới cướp. Trường học chỉ nói bằng bất cứ giá nào chứ không nói không được cướp mà.
Nhưng mà lại xuất hiện một Trình Giảo Kim. Bạch Vân nhìn Hạ Tiểu Mãn có chút thất thần. Thật là mĩ nhân xinh đẹp. Máu xấu lại nổi lên, muốn đem mĩ nhân này về đại chiến mấy trăm hiệp còn gì bằng. Bạch Tuyết thấy nữ nhân xinh đẹp hơn mình, tức giận không thôi. Tiện nhân, hồ li tinh.
Hạ Tiểu Mãn quay lại trừng tên ngốc kia. Thật là không hết chuyện. Nàng mới đi một lúc mà.
“Tiểu mĩ nhân, bản công tử là người Bạch gia. Nếu nàng theo ta, sau này cơm no áo ấm không lo, vinh hoa phú quý có đầy.”
Bạch Vân nhìn hai ngươi. Tuy xinh đẹp nhưng lại chỉ là thường nhân, không có dấu hiệu gia tộc, không có con ngươi và tóc dị sắc. Như vậy còn lo lắng không về tay mình sao. Không để hắn cười xong, Hạ Tiểu Mãn tức giận ném thẳng quả cầu lửa vào người hắn. Bạch Vân giật mình, vội đẩy tiểu muội lên trước khiến Bạch Tuyết giật mình.
“Á… tóc của ta… tiện nhân…”
Hai người này tuy là cấp thấp hơn, nhưng thổ nguyên tố vốn phòng thủ, Hạ Tiểu Mãn cũng không đánh được trúng nữa. Hai kẻ như con rùa rụt cổ khiến nàng tức điên lên, liên tiếp ném hỏa nguyên tố đến.
“Ta trả tiền, ta trả tiền. Hai ngươi cứu ta.” Bạch Vân thực sự không chống đỡ được, rống lên.
“Mỗi người một ngàn hai vàng.” Nam tử tóc vàng lạnh nhạt. “Giao tiền trước, thanh toán người sau.”
“Mẹ kiếp, cũng phải để con mụ điên kia ngừng lại đã.”
Hạ Tiểu Mãn không ngờ nam nhân kia tóc vàng kia gật đầu, nam nhân tóc nâu dùng thủy nguyên tố nhanh chóng khống chế nàng. Kẻ này mạnh hơn nàng. Hạ Tiểu Mãn vừa tức vừa vội, lại không rảnh ra tay. Nàng và Hạ Tiểu Quang thực sự chỉ ngang tay gã, mà Bạch Tuyết còn xen vào góp vui.
“Kí giấy nợ. Còn một ngàn bốn. Đưa ngọc bội làm tin.” Nam nhân kia rất không lưu tình mà nói
“Được.” Bạch Vân tức giận “Cầm lấy. Nam sống không bằng chết, nữ bắt sống, khống chế đem đi.”
“Tốt.”
Hạ Tiểu Mãn chưa bao giờ thấy bất lực như vậy. Bởi vì đòn tấn công của nam nhân kia càng thêm dồn dập. Nàng hiểu, nàng gặp phải ngụy học sinh rồi. Đây rõ ràng là kẻ săn tiền mà. Đây chính là người Tiền gia.
Lại nói, người Tiền gia chính là những kẻ hợp tác với nhà trường. Một số kẻ đi cửa sau, đương nhiên không dễ dàng vào như vậy. Bởi vì Tiền gia đúng là hút máu người mà. Những kẻ này thường được ghép đôi với Tiền gia. Người Tiền gia chỉ cần tiền, mà số lượng không nhỏ, để giúp những kẻ vô học này hoàn thành. Trường học nhắm mắt cho qua. Còn yêu cầu của kẻ kia, Tiền gia chỉ cần Tiền, không quản cái khác.
“Khốn kiếp. Ta chính là người Hạ gia, ngươi đây là muốn chết?”
“Hạ gia? Ha ha ha… Tiện nhân ngươi là người Hạ gia? Ca, cho nàng biết người Bạch gia không dễ chọc.”
“Được. Vậy nam phế nữ cưỡng.” Ánh mắt Bạch Vân dâm tà quét qua người Hạ Tiểu Mãn. “Ngươi nghe rõ chưa?”
“Chúng ta chỉ đả bại người. Muốn thêm thì tăng giá. Mười ngàn vàng một người.”
“Được” Bạch Vân cắn răng “Cho Hạ gia biết thế nào là lễ độ.”
Hạ Tiểu Mãn gần như tuyệt vọng. Bởi nam nhân kia ra tay ngày càng nhanh khiến nàng không chống đỡ được. Tinh thần lực của nàng có hạn, làm sao đối được với nam nhân kia. Người kia, ít nhất phải lục cấp.
“Tiểu Mãn, cẩn thận.”
Một mũi tên nước bén nhọn bay đến. Hạ Tiểu Quang hấp tấp đẩy Hạ Tiểu Mãn ra. Mũi tên xoẹt qua đùi hắn, một mảng máu chảy dầm dề, ướt đẫm. Hắn chỉ cảm thấy chân đau nhói. Cắn răng hét
“Chạy đi.”
“Không…” Hạ Tiểu Mãn run rẩy “Ngươi là tên ngốc.”
Hạ Tiểu Mãn tập trung chút ít tinh thần lực cuối cùng, dùng hỏa nguyên tố nghĩ hóa biến ra một con mèo lửa, hét một tiếng tấn công. Nghĩ hóa chính là chiêu thức Hạ gia có lực sát thương lớn nhưng tiêu tốn rất nhiều tinh thần lực. Nàng đánh cược, chính là muốn xem số mình thế nào.
“thực là nghĩ hóa…” Nam nhân kia vui vẻ “Lên. Ta sẽ cho ngươi thấy thủy triều là thế nào.”
Một màn nước lớn như thủy triều ập lên. Nước lửa tương khắc, vốn dĩ Hạ Tiểu Mãn không bằng người, lại bị khắc chế, thật sự là vô cùng thê thảm. Nàng ôm chặt lấy Hạ Tiểu Quang, nhìn con mèo lửa bị nước nuốt chửng. Mà màn nước kia có xu thế ập lên nàng khiến nàng tuyệt vọng. Thì ra cảm giác sắp chết là như vậy.
Bỗng nàng thấy mình bị nhấc bổng. Cả người nhẹ bẫng được ôm vào một người khác. Hạ Tiểu Mãn mở mắt. Ngạc nhiên nhìn Hạ Vũ. Nước mắt không khống chế được trào ra. Nàng như vậy mà được nàng ta cứu.
“Xin lỗi, chúng ta quay về muộn.” Hạ Vũ lúng túng để nàng ta xuống
“Ngươi… Ngươi là đồ khốn kiếp. Tiểu Quang, Tiểu Quang sao rồi?” Hạ Tiểu Mãn gấp gáp
“Không sao. Dực đã cho hắn dùng thuốc. Chuyện gì vậy? Chúng ta đi có chút.”
“Hắn muốn cướp ma hạch của tiểu Quang.” Hạ Tiểu Mãn chỉ Bạch Vân “Hắn thuê hai kẻ này muốn bắt chúng ta. Nam hủy nữ cưỡng. Hai kẻ này là người Tiền gia, hai người kia Bạch gia.”
Nam nhân kia bấy giờ dừng tay, quan sát người phá hủy được thủy triều đen của hắn. Hắn là người Tiền gia, tên Tiền Phương, năm nay 18 tuổi đã đạt đến cấp sáu kì cuối. Người ngăn cản được chiêu thức hắn rất ít, ắt hẳn tu vi cao hơn hắn. Nhưng không ngờ là một oa nhi. Nàng ta mạnh hơn hắn? Không thể. Tất cả tư liệu hắn đã xem rõ. Lần này cao nhất chỉ là lục cấp sơ kì, là một nam nhân đã 20 tuổi. Lại nhớ lại, lần này quả không ít nhân tài, nhưng nữ cao nhất cũng chỉ ngũ cấp trung kì mà thôi.
“Ngươi là Hạ Vũ, kẻ có khả năng song tu, ái đồ của Chiến lão sư?” rất nhanh hắn đã nghĩ ra một người
“Ta chính là Hạ Vũ” Nàng gật đầu “ Nhưng ta chưa bái sư”
“Quả nhiên, người Chiến Huyền Thiên chọn đâu phải kẻ vừa” Có khi nàng còn che dấu thực lực. “Vụ này nhận không?”
“Không nhận. Làm một nửa. Đã đả thương người. Giá ngàn hai trăm. Đừng thiếu. Chúng ta đi.” Tên kia rất không khách khí xách hai kẻ kia đi.
“Ách, thế là xong?” Hạ Vũ có chút không hiểu
“Oa nhi, ca tên Tiền Phương, hẹn gặp lại.”
Bốn người rất nhanh biến mất. Hạ Vũ quay lại, nhìn vết thương của Hạ Tiểu Quang nhíu mày.
“Không sao, chỉ bị ngoài da thôi. Hai ngày nữa là lành.” Hạ Vũ cười
“Hai người các ngươi đi đâu vậy?” Hạ Tiểu Mãn bất mãn
“Chúng ta đi kiếm ma hạch. Hoàn thành rồi. Còn hai người thôi.” Hạ Vũ cười
Hạ Tiểu Mãn rất không vui, lại có chút mệt mỏi. Vậy là mấy người trực tiếp nghỉ chân tại đây luôn.
Mấy ngày sau, chân Hạ Tiểu Quang lành. Hạ Vũ dẫn hai người đi kiếm ma hạch. Rất nhanh chóng. Bốn người là nhóm đầu tiên hoàn thành. Thời gian còn lại, Hạ Vũ cùng với cả nhóm trở về Hạ gia thôn một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.