Cuồng Vũ Khuynh Nhân

Quyển 2 - Chương 21: Nhân ngư tộc

Lưu Thiên Thiên

25/04/2015

Hạ Vũ bị buồn mà tỉnh.

Nàng giơ tay đập con muỗi cứ vo ve trước mặt, lại không ngờ con muỗi kinh khủng đấy máu me be bét ướt nhẹp cả tay.

Không đúng, tại sao ướt ướt dính dính mà lại ấm thế này?

Hạ Vũ mở mắt ra, thấy tiểu Cầu đang ra sức liếm mặt nàng. Nó còn rất vui vẻ mà liếm nữa chứ. Hạ Vũ buồn bực nhấc nó ra rồi ngồi dậy đánh giá xung quanh. Đây là đâu? Không phải là nàng nhảy vào truyền tống trận sao? Tại sao vẫn ở trên bờ?

“Tỉnh rồi?”

Hạ Vũ giật mình quay lại. Một giọng nam trầm thấp. Lão nhân bước vào có mái tóc trắng đen lẫn lộn và bộ râu dài che mất miệng. Nhìn lão như cả năm chưa thèm tắm vậy. Quần áo vá như của cái bang. Đáng lẽ giọng nói của lão khiến người ta liên tưởng đến cao nhân lánh đời cao thâm, nhưng bộ dạng này, khó mà ưa nổi. Hạ Vũ mở to mắt, không có chán ghét mà cất giọng cảm tạ.

“Tiền bối, cảm ơn đã cứu giúp.”

Lão hơi ngạc nhiên nhìn Hạ Vũ rồi hơi mỉm cười. Nhưng do bộ râu che mất nên Hạ Vũ chẳng nhìn thấy. Lão đánh giá Hạ Vũ, nàng cũng đánh giá lại lão, rất to gan. Nàng ta mới bao nhiêu a? Còn chưa được 10 tuổi đi. Nhưng mà mái tóc này, đôi mắt này, cái miệng này, phong thái này… Tương lai chính là mĩ nhân bại hoại a. Loại sức mạnh này, cũng chỉ có người nơi đó mới có được.

“Tiền bối, xin hỏi đây là đâu?”

“A? Đây sao? Vậy ngươi muốn đi đâu?”

“Tiểu bối đi đảo Mĩ Nhân Ngư vốn muốn luyện tập tầm bảo. Nhưng vật nhỏ này lại nhanh chân lấy mất Xích quả của nhân ngư tộc. Có một lão nhân cầm quyền trượng đánh tiểu bối, bí quá nên tiểu bối đã nhảy vào truyền tống trận. Bằng hữu của tiểu bối cũng bị lạc vào truyền tống trận khác, hiện không biết ra sao.”

Hạ Vũ đơn giản kể lại. Nhìn người này thực lực rất mạnh, nếu muốn nói dối, tự dưng không thể. Chỉ là kể lại đơn giản, nhưng quả thực không có sai. Lão tin hay không tùy lão. Chỉ là Hạ Vũ không để ý, khi nàng nhắc đến nam nhân của tộc nhân ngư, lão giả có vẻ hơi nhíu mày.

“Ngươi nói nam nhân ngư cầm quyền trượng đuổi giết ngươi?” Lão trầm giọng

“Dạ, đúng vậy.” Hạ Vũ gật đầu.

“Vậy Xích quả đâu?”

Hạ Vũ quay lại nhìn tiểu Cầu. Tay nó nhanh chóng giấu ra đằng sau, nhìn lão già cảnh giác. Chủ nhân, đây là thứ tốt. Ta không cho.

Lão cũng nhìn lại vật nhỏ kia. Đây là dạng ma thú gì? Lão chưa thấy bao giờ nha. Lại nhìn nó đề phòng, lão híp mắt lại cười đến quái gở.

“Tiền bối, đây là đâu?” Hạ Vũ hỏi lại

“Đây sao? Đây là nhà ta. Ta vớt ngươi từ dưới nước lên. Ngươi phải báo đáp ta.”

@@/ giúp người ta còn bắt báo đáp? Người ta chỉ nghe nguyện ý báo đáp chứ chưa thấy cưỡng bức báo đáp bao giờ. Mà ai dám chắc lão vớt nàng lên chứ.

“Ta thích vật nhỏ này, cho ta đi.”

=”= ngang nhiên chiếm thứ yêu thích của người ta, ngài thật vô sỉ.

“Chiếp chiếp chiếp” chủ nhân, không cần. Không cần bỏ lại ta. Tiểu Cầu sẽ ngoan ngoãn, sẽ giảm béo, sẽ đáng yêu mà.

“Tiền bối, Hạ Vũ cảm tạ người cứu giúp. Ơn này sẽ báo đáp. Nhưng là, quân tử không đoạt đồ của người khác. Vũ nói sẽ báo đáp, nhưng trong khả năng của Vũ. Vật nhỏ này không thể cho tiền bối được.”

“Chiếp chiếp chiếp” chủ nhân, ta yêu ngươi chết mất. Chủ nhân thật xinh đẹp – Tiểu Cầu ánh mắt lấp lánh nhìn nàng.



“Ngươi chính là không muốn cho ta đi. Nhìn xem, nó vừa béo vừa ngu ngốc, cho ta ngươi càng rảnh nợ chứ sao?”

“chiếp chiếp chiếp” ngươi mới béo, cả nhà ngươi mới béo. Xem ta đây…

Hạ Vũ chưa kịp phản ứng thì tiểu Cầu lao lên, móng vuốt hóa dài, hướng thẳng về phía lão mà tấn công. Lão cũng ngạc nhiên về tốc độ vật nhỏ này. Nhưng là chỉ thản nhiên lách người đã tránh thoát ma trảo kia.

Thật quá nhanh!

Hạ Vũ há miệng ngạc nhiên quan sát. So với tốc độ lần trước đánh Vũ Dực, tiểu Cầu càng nhanh gấp bội. Nhưng lão giả kia còn nhanh hơn. Một người một thú đấu với nhau chỉ có thể bắt gặp tàn ảnh. Hạ Vũ hoảng sợ khi nhìn lão vung tay một cái, Cầu Cầu bị đánh bay ra. Hạ Vũ chạy nhanh qua, đỡ được thân thể tròn tròn đang dương ánh mắt ủy khuất nhìn nàng.

Hạ Vũ bật cười.

“Thật là một tiểu mèo hoang đanh đá.” Lão đánh giá “bất quá ta muốn xem ngươi mất từng cái vuốt hơn.” Lão cười cười.

“Chiếp chiếp chiếp” Không cần, chủ nhân, người phải cứu ta…

“Tiền bối…” Hạ Vũ mỉm cười “Mặc dù vật nhỏ này có hơi ngu ngốc, suốt ngày ăn rồi ngủ, không có năng lực đặc biệt, lại còn béo ú, tham ăn. Nhưng Hạ Vũ vẫn không thể cho ngài được. Nó không chỉ là sủng vật, nó còn là bằng hữu của ta nữa. Vì vậy, thứ lỗi cho tiểu bối không thể nghe theo.”

Lão nhíu mắt đánh giá lời nói của Hạ Vũ, còn tiểu Cầu ánh mắt rưng rưng nhìn chủ nhân. Thế rồi, lão bật cười. Cười rất sảng khoái. Hạ Vũ khó hiểu nhìn lão. Đến lúc hết cười, lão mới lạnh nhạt quay đi.

“Vậy ngươi ở lại làm kẻ giúp việc cho ta đi.”

Hạ Vũ không thể tin nổi nhìn bóng lưng kia. Giúp việc? Nàng thành osin rồi sao?

“Tiền bối, ta còn phải đi tìm bằng hữu.”

Lão hơi dừng lại, khẽ xoay người nhìn Hạ Vũ chăm chú. Khi bị nhìn đến mức làm nàng thấy khó chịu, lão mới hỏi

“Bằng hữu của ngươi là nam?”

“Phải”

“Hắn trong khoảng từ 15 đến 20 tuổi?”

“Đúng vậy.”

“Vậy ngươi cứ an tâm đi. Bằng hữu này không chết được. Có chết cũng là chết trong nhuyễn ngọc ôn hương.” Lão cười đầy ý nhị. “Ta còn sợ hắn không chịu về với ngươi đâu.”

Lão nói xong thì bỏ đi. Hạ Vũ kì quái nhìn theo. Như vậy là sao? Nhưng có vẻ là Vũ Dực không có bị nguy hiểm đến tính mạng đâu.

Hạ Vũ nghĩ đúng. Hiện nay Vũ Dực không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sự trong trắng của hắn thì không đảm bảo nha.

Dưới thủy cung, phòng ốc xa hoa không kém gì thành trì trên mặt đất. Trong căn phòng tràn ngập màu sáng ngà ngà của ngọc trai, nam tử tay chân bị trói chặt trên giường thành hình chữ đại. Hắn nhắm nghiền mắt, lắng nghe âm thanh xung quanh.

Đã gần 1 tuần rồi, Vũ hiện tại thế nào? Nàng không bị bắt chứ? Nhớ lại hôm đó, hắn càng hận bản thân vô dụng làm liên lụy đến nàng. Hắn bị đánh bật ra, bị bất tỉnh. Khi tỉnh lại đã thấy mình ở đây rồi. Ở dưới nước nhưng tất cả sinh hoạt lại như trong môi trường trên cạn. Hắn bị mớm cho thứ nước thở được dưới nước. Sau đó mơ mơ hồ hồ bị vứt lên giường. Đến khi tỉnh lại, hắn hoảng hốt khi thấy thân thể trần trụi đang cuốn quanh hắn, gắng sức cởi quần áo trên người hắn. Hắn muốn đánh bay thân thể đó ra, lại cảm nhận mình bị trói lại. Phẫn nộ, xấu hổ. Người con gái kia đứng dậy hắn mới nhìn rõ nàng ta. Nàng ta có mái tóc dài chấm gót màu xanh, bồng bềnh như ngọn sóng vậy. Đôi mắt xanh biếc mở to như tố cáo hắn khi dễ nàng. Oan uổng, là hắn bị trói được không? Là nàng ta leo lên người hắn được không? Đừng làm như nàng ta là thiếu nữ trong trắng bị hắn làm nhục như thế. Hắn không dám nhìn nữa, vì bên dưới nàng hoàn toàn trần trụi. Nàng ta có hai chân, đây là điều hắn không hiểu nổi. Hắn nhắm mắt vào, đuổi nàng ta ra ngoài. Nàng ta nhìn hắn một lúc, mới không đành mà bước ra. Hắn thở phào. Hắn phát hiện mình đang ở dưới nước. Hắn thở được. Và hắn không hiểu chuyện gì cả.

Vũ Dực cảm thấy mình sắp điên rồi. Ngày nào cũng bị nữ nhân vào khiêu khích, có là thánh nhân cũng chịu không nổi. Nhưng mỗi lần nàng ta định cưỡi lên người hắn, nói thế nào hắn cũng không chịu. Hắn nhớ tới Vũ, lại càng cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ. Nàng sẽ nghĩ sao về hắn? Như vậy nói sao hắn có thể đối mặt với nàng?

“Rốt cục ngươi muốn gì?” Giọng hắn khàn khàn đầy gợi cảm, nhưng cũng lạnh lẽo thấu xương.

“Xin chàng, hãy nghe xong câu chuyện của ta được không?” Nữ nhân xấu hổ, ngượng ngùng rơi lệ, nhưng tay vẫn không dừng lại khiêu khích hắn.



***

“Cái gì cơ? Nói như vậy…”

“Đúng như ngươi nghĩ.” Lão hờ hững nói “Hắn sẽ có vinh quang vô hạn, là vua của biển cả.”

Mặt Hạ Vũ tái xanh vì giận dữ. Rối loạn, thực sự rất rối loạn.

“Đừng quên nấu cơm chiều.”

Thấy Hạ Vũ lảo đảo đi ra, lão không quên nhắc nhở.

Cũng đã 1 tuần rồi, nói thế nào hắn cũng là nam nhân, làm sao có thể chịu được sự khiêu khích của nhân ngư. Mà tộc nhân ngư mĩ mạo thuộc bậc nhất, có thể so sánh cũng chỉ có tộc tinh linh mà thôi. Vũ Dực mặc dù 15, nhưng ở tuổi này lại chính là tuổi tò mò giới tính. Theo như cổ đại xưa, tuổi này cũng đã lấy vợ được rồi, mà ở hiện đại, tuổi này có quan hệ cũng là bình thường. Hơn nữa, sức hấp dẫn lại quá lớn. Là vương vị của tộc nhân ngư đó. Con người có dã tâm, quả thực có thể làm ra nhiều việc. Chẳng trách lão nói có chết cũng chết trong nhuyễn ngọc ôn hương, có khi hắn còn không muốn trở về.

Haizzzz, đều nói, quả thật tâm trạng của nàng lúc này giống như nhà có con trai sắp lớn. Nếu quả thật như vậy, Hạ Vũ cũng mong hắn tìm được hạnh phúc. Chỉ là với điều kiện hắn tình nguyện. Còn nếu không, đánh xuống thủy cung nàng cũng phải đi đòi người.

Hạ Vũ lại đi nấu cơm.

Nói thực, ở đây cũng không tồi. Lão già kia tên Đông Tuyền. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cạo râu (do Hạ Vũ dùng thức ăn ngon uy hiếp) cũng sáng sủa đẹp đẽ. Hạ Vũ biết không thể đánh giá con người ở đây bằng tuổi bình thường. Lão trông khoảng 70, nhưng ai biết có phải lão 700 hay không. Đây là 1 hòn đảo nhỏ, đi một ngày là hết vòng. Trên đảo đầy rẫy những sinh vật lạ của biển, và những loài hoa không tên không tuổi. Ở đây, năng lượng của nàng không dùng được. Kể cả không gian cũng không vào được. Cứ như tất cả bị vô hiệu hóa vậy. Thế là, Hạ Vũ bắt đầu kiếp kẻ ở trên đảo này.

Nhưng Đông Tuyền lão nhân cũng không bạc đãi người ở. Chỉ là thức ăn chuẩn bị phải rất nhiều. Mỗi ngày, lũ ma thú của lão ngoan ngoãn mang đồ ăn của chúng thích đến cho nàng chế biến. Lão có tổng cộng ba ma thú. Một con điểu lớn, Phong điểu bước vào thánh thú. Một con chuột đất nhỉnh hơn tiểu Cầu một chút, cũng đã bước sang đế thú. Một con Hỏa lang (sói lửa) to gấp đôi Hạ Vũ, bước vào giai đoạn thần thú, một chút nữa có thể tiến hóa thành người.

Ma thú cũng có cách tu luyện riêng, về cơ bản giống con người: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, qua 12 cấp đó đến quân chủ, đế thú, thánh thú, thần thú. Khi đạt đến cuối thần thú, nó có thể tiến hóa thành người. Ma thú biến thành người có thể tiếp tục tu luyện như con người nhưng mạnh gấp trăm người thường. Đến giai đoạn thần thú, ma thú có thể nói chuyện với con người.

Ma thú nhận chủ, chỉ trung với chủ. Nó ít khi qua lại với nhân loại khác, chính là không để người ta vào mắt. Nhất là ma thú cấp bậc càng cao, càng có linh tính nên đặc biệt kiêu ngạo. Nhưng là, mấy con ma thú này lại đặc biệt thích Hạ Vũ. Điển hình của kiểu có sữa chính là mẹ.

Chuyện ngày hôm nay nghe được là do Hạ Vũ ép buộc dụ dỗ mãi lão mới nói cho nàng. Tình hình nhân ngư tộc mấy năm gần đây có chính biến. Nhân ngư tộc truyền ngôi chỉ cho nữ chủ nhân. Nữ vương trước có tổng cộng bảy phu quân, nhưng lại chỉ sinh được một công chúa yếu ớt, tính cách có phần hướng nội và ngại ngùng. Tộc nhân ngư chỉ truyền ngôi cho nữ nhân, điều kiện tiên quyết phải là nữ nhân ấy đã có con, đã có người tiếp theo nối vị. Chính vì vậy, nữ vương trước có con gái mới nối vị, lại tìm thêm phu quân nhưng vẫn không sinh được, cuối cùng bị ám toán, nằm liệt trên giường, bị phu quân khống chế.

Bảy vị phu quân này nắm giữ quyền trượng trong tay, giam lỏng công chúa với lí do nàng còn quá nhỏ, chưa có con nối dõi nên không thể nắm quyền. Nhưng do sơ sót, công chúa được người ta cứu đi. Hiện giờ, có lẽ nàng ta đang cần tìm nam nhân để có con.

Nhưng ngại một nỗi, nam nhân ngư ở dưới cực kì ít. Tộc nhân ngư và tinh linh tới thời kì trưởng thành đều được chọn giới tính cho mình. Hai tộc này là mẫu hệ nên cực ít người chọn làm nam nhân. Vả lại bây giờ, tất cả nam nhân ngư đều bị bắt nhốt ở cung điện mùa xuân – trung tâm của biển cả. Muốn tìm nam nhân để giao phối quả thực khó hơn lên trời. Mà bạn nhỏ Vũ Dực của chúng ta thật không may, một là được công chúa cứu, hai chính là bị đưa vào cung điện mùa xuân.

Hạ Vũ âm thầm thở dài. Một nửa nhân ngư tộc ủng hộ công chúa, một số ít nam nhân theo chân bảy vị vương hậu kia. Nhân ngư tộc đang trong tình trạng sôi bỏng. Bây giờ cô công chúa kia có khi chẳng quan tâm giống nòi đâu, chỉ cần là nam nhân là tốt rồi. Mặc dù đứa nhỏ với tộc khác sẽ có năng lực kém đi, nhưng Vũ Dực có năng lực rất mạnh, biết đâu lại là một cách tốt cho hắn?

“Còn nghĩ đến hắn sao?”

Bất chợt tiếng nói làm Hạ Vũ giật mình. Thật sự bị hù chết. Hỏa Lang thân hình to lớn, từng bước tới gần chỗ thức ăn nàng đang làm.

“thơm quá… Thật đói bụng”

“Chít chít chít” đây là lời của chuột đất

“Quác quác quác” Đây là lời phong điểu

“Chúng nó nói chúng nó cũng đói rồi.” Hỏa lang bình tĩnh phiên dịch rồi cắn thử miếng thịt “hơi cháy rồi đấy. Để ý vào nhân loại.”

Hạ Vũ đầu đầy hắc tuyến. Ma thú kiêu ngạo. Hỏa lang hơi thở nguy hiểm, quả đúng là tính phúc hắc. Phong điểu ngây thơ hồn nhiên, rất thích được nàng chải lông cho. Còn chuột đất lại thân thiện bất ngờ với tiểu Cầu. Hai chúng nó thường lăn qua lăn lại dưới đất khiến tiểu Cầu cả ngày bẩn lem.

Thôi thôi, thật không muốn nghĩ nữa. Muốn gặp Vũ Dực, cũng phải chờ ngày truyền tống trận mở ra, tức là nửa tháng nữa. Cầu mong hắn chống trọi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Vũ Khuynh Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook