Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 127: Chương 104.3
Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất
23/03/2016
Từ Luân Đôn đến Bắc
Kinh, mười giờ liền An Noãn thấy giống như dài cả thế kỷ. Có lẻ cả đời
cô không bao giờ về lại Luân Đôn nữa, nơi này có qua nhiều kỷ niệm đẹp,
có lẽ chỉ có thể vĩnh viễn chôn sâu tận đáy lòng.
Cô thực may mắn, cô và Lâm Dịch Xuyên chia tay nhau trong bình tĩnh như vậy, anh cũng không phát điên như trong tưởng tượng của cô. Không biết khi Sớm tỉnh dậy, không thấy cô sẽ khóc đến thế nào? Nghĩ đến về sau không còn được gặp được Sớm, tim cô như bị kim châm đau đớn.
Tới Bắc Kinh, ra khỏi sân bay, trong đám đông nhưng cô chỉ cần liếc mắt đã thấy thân hình cao lớn của Mạc Trọng Huy, có thể dễ dàng nhận ra anh, bất luận anh mặc đơn giản cỡ nào. Thấy cô, Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng thở ra, đi về phía cô.
“Chờ tôi lâu chưa?”
Anh thản nhiên trả lời: “Đã lâu.”
Anh lấy hành lý trong tay cô, tay kia thực tự nhiên ôm lấy vai cô. An Noãn cũng không phản kháng.
Lên xe, An Noãn mới cúi đầu nói: “Phiền anh đưa tôi đến khách sạn.”
“Ngoại công em muốn anh đón em về nhà, đêm nay nhị cữu em cũng sẽ về.”
“Đưa tôi đến khách sạn trước, buổi tối sẽ về.”
Mạc Trọng Huy đem xe chạy đến khách sạn. An Noãn không lập tức xuống xe.
“Mạc Trọng Huy, chúng ta nói chuyện đi.”
Anh có loại dự cảm bất hảo, cúi đầu nói: “Xuống xe trước đi, về khách sạn nói sau.”
“Không, nói ở đây.” An Noãn không chịu xuống xe.
“Tôi và Lâm Dịch Xuyên đã chia tay.”
Mạc Trọng Huy không khống chế được sự vui mừng trong tim: “Thật sự?”
Anh không nghĩ An Noãn lại quyết đoán như thế.
“Nhưng tôi và anh ấy chia tay không phải vì anh.”
Sắc mặt Mạc Trọng Huy nhất thời trầm xuống.
“Tôi cũng không phải vì muốn trở lại bên cạnh anh mới chia tay với anh ấy. Tôi chỉ không qua được bản thân mình, tôi đã không còn xứng đáng với anh ấy.”
Ngón tay đang nắm tay lái của Mạc Trọng Huy trở nên trắng bệch.
“Mạc Trọng Huy, hạnh phúc cuối cùng của tôi cũng bị anh phá hỏng, cả đời tôi cũng không còn cơ hội gả đi, anh vừa lòng đẹp ý chưa.”
Mạc Trọng Huy khẩn trương xoay mặt cô lại nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng tiếng trịnh trọng nói: “Anh sẽ cưới em, bất cứ lúc nào em muốn.”
Cô dời tay anh ra, thản nhiên nói,“Chúng ta đi đến bước đường này, tôi đã thật sự mệt mỏi, nếu còn tiếp tục dây dưa, ngoại trừ tổn thương cũng chỉ là tổn thương, coi như cho nhau một con đường sống đi.”
“Mạc Trọng Huy, cuối cùng tôi còn muốn nhờ anh một chuyện. Tặng lại cho tôi căn biệt thự của tôi và cha tôi từng sống hoặc bán lại cho tôi cũng được.”
“Em muốn cái gì anh cũng có thể cho em, nhưng em không thể rời khỏi anh. anh đã mất em một lần, rất khó khăn mới tìm được em, anh sẽ không để mất em lần nữa.”
Mạc Trọng Huy nói xong kéo cô vào ngực, liều lĩnh hôn lên môi cô.
Ban đầu An Noãn còn phản kháng, giống như phát điên đánh vào người anh đầu anh. Nhưng anh vẫn không ngừng lai, cô thôi không giãy dụa nữa. Lạnh lùng nói: “Mạc Trọng Huy, nếu anh muốn ép chết tôi thì cứ tiếp tục.”
Nháy mắt anh ngừng lại hành động của mình.
“Mạc Trọng Huy, chúng ta đến đây chấm dứt đi, không nên tiếp tục dây dưa.”
--
An Noãn về đến khách sạn, liền đánh thư từ chức. Lúc giao thư cho Hứa Vĩ Thần, anh rất khiếp sợ, nhìn hồi lâu cũng không dám tin vào hai mắt mình.
“Noãn, hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Cô đang đùa với tôi sao?”
“Anh là của lãnh đạo trực tiếp của tôi, bởi vậy thư từ chức này tôi giao cho anh.”
Hứa Vĩ Thần vội vàng nhét lại vào tay cô: “Đừng, đừng, trăm ngàn lần đừng, tôi cũng không dám nhận, tôi sợ Rừng già của cô sẽ lột da ttôi.”
An Noãn bất đắc dĩ cười cười: “Yên tâm đi, sẽ không , tôi đã nói với anh ấy.”
“Rừng già đồng ý cho cô từ chức?” Hứa Vĩ Thần mở to hai mắt nhìn: “À, tôi biết rồi, nhất định là cô chuẩn bị ở nhà làm phu nhân. Chậc chậc, đáng tiếc tài năng của cô, ngành thiết kế mất đi một nhân tài.”
An Noãn không giải thích nhiều, chỉ kêu anh nhận thư từ chức.
Hứa Vĩ Thần nghĩ nghĩ vẫn trả lại cho cô: “Noãn, cô vẫn tự mình giao cho Rừng già của cô đi, tôi không muốn tham gia vào chuyện này.”
“Cho dù anh nhận hay không, tôi cũng sẽ không lại tới công ty nữa.”
Hứa Vĩ Thần cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, liền gọi điện thoại cho Lâm Dịch Xuyên, gọi đi vài lần bên kia cũng không ai nghe máy, anh cảm thấy chuyện này thật sự không đơn giản.
--
Tối hôm đó, lão gia tử gọi điện thoại kêu cô về nhà ăn cơm. An Noãn đang muốn về nhà một chuyến, có một số việc nên nói cho rõ ràng, trốn tránh không giải quyết được vấn đề. Vừa ra khỏi khách sạn, cô đã nhìn thấy xe của Thẩm Diệc Minh ở bên ngoài.
Mày theo bản năng nhíu lại, lái xe đã xuống xe đi tới: “An tiểu thư, thủ trưởng chờ cô đã lâu, vừa xuống máy bay đã tới đây.”
An Noãn lên xe, thấy Thẩm Diệc Minh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn rất mệt mõi.
Lái xe lên tiếng gọi: “Thủ trưởng, An tiểu thư đã tới.”
Thẩm Diệc Minh mở mắt, theo thói quen nắm tay An Noãn, ôn nhu nói: “Vừa mới ngủ một lát, gần đây quá mệt mõi.”
An Noãn rút về tay về thản nhiên nói: “Cữu giữ gìn sức khỏe.”
Thấy cô xa cách, Thẩm Diệc Minh nhíu mày thật chặt, bất đắc dĩ nói: “Nha đầu, vẫn còn giận cữu?”
“Cháu không dám giận cữu.”
Thẩm Diệc Minh buồn bực, xoa xoa đầu cô dụ dỗ: “Được rồi, cữu biết trong lòng con không thoải mái vì chuyện kia, tất cả đều nghe theo con? Ngoan, không tức giận, được không?”
An Noãn vẫn lạnh lùng: “Cháu đã nói cháu không dám giận dỗi với cữu.”
Từ khách sạn đến Thẩm gia, vẫn là thái độ xa cách, Thẩm Diệc Minh cố gắng kiếm đề tài nói chuyện với cô, nhưng An Noãn luôn trả lời qua loa, làm ông cảm thấy đau đầu.
Đến Thẩm gia, An Noãn cũng dùng thái độ lạnh lùng thản nhiên với tất cả mọi người. Người một nhà ăn cơm, mọi người đều về, ba người cữu, ba người anh họ, không vắng mặt ai.
Lão gia tử gắp rất nhiều đồ ăn cho An Noãn, miệng oán giận: “Đứa nhỏ này, không nói một tiếng chạy tới Anh quốc, còn tưởng rằng cháu sẽ không trở lại, đang chuẩn bị kêu người đến Anh quốc bắt người. Lần sau muốn đi đâu, có thể nói trước một tiếng để ta yên.”
An Noãn buông đũa, nhìn lão gia tử bình tĩnh nói: “Ngoại công, cháu muốn nói chuyện với ông.”
Lão gia tử lại gắp đồ ăn cho cô, cười nói: “Chuyện gì nghiêm túc vậy, ăn xong rồi nói, còn rất nhiều thời gian. Lần này trở về không cho phép cháu đi nữa, mỗi ngày phải ở nhà cho ta.”
“Ngoại công, cháu đã quyết định, cháu muốn về Giang thành.”
An Noãn vừa nói ra, tất cả mọi người giật mình, đều buông đũa xuống.
Lão gia tử thét lớn một tiếng, tức giận nói: “Nha đầu, nói bừa cái gì, ta làm sao có thể để cháu về Giang thành, thật vất vả mới tìm được cháu.”
“Cháu sẽ thường xuyên về thăm ông.”
“An Noãn!” Lão gia tử tức giận kêu tên cô.
“Cháu muốn về Giang thành, bởi vì cha cháu ở đó. Trước kia có mẹ cháu, cháu không sợ ông cô đơn. Nhưng hiện tại mẹ cháu không còn, cháu không thể để ông một mình, cháu nhất định phải ở bên cạnh cha.”
Lão gia tử đập mạnh tay lên bàn, rống giận: “An Hồng Minh đã cướp con gái của ta, hiện tại ngay cả cháu cũng vì hắn mà phản lại ta? Hắn đã hại chết con gái của ta, ta làm sao có thể để hắn vào mộ viên của Thẩm gia?”
An Noãn không chút sợ hãi nhìn lão gia tử, gằn từng tiếng: “Ông cũng từng làm cha, ngày trước khi mẹ cháu rời khỏi ông, ông đã đau lòng như thế nào. Cháu nghĩ cha cháu cũng sẽ có cảm giác như ông, cha cháu bởi vì cháu nên mới mất đi, nếu cháu và mẹ đều rời khỏi ông, để ông chết rồi còn cô đơn một mình cháu làm không được.”
“An Hồng Minh chết không liên quan đến cháu, hắn làm chuyện phạm pháp, có thể trách ai?”
“Không, cha cháu bị oan, ông là người thanh liêm chính trực.”
Lão gia tử bị tức hỏng rồi, tay vẫn đặt tại ngực.
Thẩm Diệc Minh nhíu nhíu mày, cúi đầu nói: “Nếu là một người thanh chính liêm, sao lại có nhược điểm ở trong tay người khác? Tự cháu nghĩ lại, ngắn ngủn mười năm, hắn có thể thăng tiến nhanh như vậy, bằng vào năng lực của hắn sao? An Noãn, con rất ngay thơ, quan trường có rất nhiều chuyện mà con không biết.”
An Noãn rống giận: “Cha cháu đã chết, cữu còn muốn ông chịu tiếng oan? Cháu mặc kệ ông có là một thị trưởng tốt hay không, ít nhất ông là một người cha tốt. Ông thương cháu yêu cháu, đối với cháu mà nói đã đủ rồi. Tóm lại, bất luận như thế nào, cháu không thể để ông một mình ở Giang thành.”
Thẩm Diệc Minh đè mi tâm, giận dữ nói: “Nói đến cùng con vẫn muốn đưa hắn vào mộ viên của Thẩm gia.”
“Không, cháu không có suy nghĩ này, cháu chỉ là không muốn cha mẹ không được ở cạnh nhau. Nếu phải chia cách họ, như vậy cháu sẽ ở Giang thành làm bạn với ông. Giang thành tuy là một địa phương nhỏ, nhưng địa linh nhân kiệt, nơi đó cháu có rất nhiều kỷ niệm đẹp, trở lại nơi đó, cháu nghĩ cháu sẽ càng vui vẻ.”
“Nha đầu hư hỏng này, làm ta tức chết mới chịu sao?”
Lão gia tử tức giận đến tái mắt.
“Cháu tình nguyện ở bên cạnh một người chết, cũng không muốn bồi bên cạnh một người sống như ta sao. Ta còn có thể sống được bao nhiêu năm, cháu không thể chìu ta một chút sao? Có phải chờ tới ngày ta chết, cháu mới hối hận trước mộ của ta?”
An Noãn cắn cắn môi, cúi đầu nói: “Ngoại công, cháu sẽ thường xuyên về thăm ông.”
“Thực xin lỗi, cháu ăn no, các người từ từ.”
An Noãn rời khỏi bàn, chạy tới phòng khách ngồi. Bị cô làm một màn như vậy, ai nấy đều không muốn ăn tiếp.
Thẩm Thần Phong đến ngồi bên cạnh An Noãn, thật lòng hỏi: “Em nói thật? Thật sự muốn một mình đến Giang thành?”
An Noãn đơn giản 'Ừ' một tiếng.
“Nha đầu, em cũng đừng làm bậy, Giang thành có cái gì tốt, có thể hơn được Bắc Kinh, nơi này có nhiều người chăm sóc em, đến Giang thành, bị người khác khi dễ chỉ có thể trốn trong chăn khóc thầm. Em quên khi còn ở Giang thành, đã sống qua ngày như thế nào sao. Vừa ngồi tù, vừa sanh non, những cái này được gọi là kỷ niệm đẹp sao? Cái nơi kia thương tâm cũng không cần về lại, ở Bắc Kinh, mọi người bảo vệ em.”
An Noãn bĩu môi, lười quan tâm anh.
”Ừ, đừng đến Giang thành được không? Chúng ta đều luyến tiếc em. Vả lại em cũng nên đứng vào vị trí của lão gia tử mà suy nghĩ thử, tuổi cũng đã lớn, còn phải lo lắng cho em.”
An Noãn hít sâu một hơi, thản nhiên nói: ”Thẩm Thần Phong, anh không phải là em, anh không hiểu được cảm giác của em, anh cũng không thể hiểu tình cảm của cha mẹ em. Khi em còn nhỏ, mỗi tối cha đều kể về mẹ cho em nghe, qua đó em biết mẹ là một người thông minh lại xinh đẹp. Sau đó lớn hơn một chút, cha kể cho em về chuyện tình của hai người, rất cảm động. Bọn họ thật vất vả mới có thể ở bên nhau, hiện tại chia cách, anh có biết trong lòng em khó chịu đến cỡ nào không."
Cô thực may mắn, cô và Lâm Dịch Xuyên chia tay nhau trong bình tĩnh như vậy, anh cũng không phát điên như trong tưởng tượng của cô. Không biết khi Sớm tỉnh dậy, không thấy cô sẽ khóc đến thế nào? Nghĩ đến về sau không còn được gặp được Sớm, tim cô như bị kim châm đau đớn.
Tới Bắc Kinh, ra khỏi sân bay, trong đám đông nhưng cô chỉ cần liếc mắt đã thấy thân hình cao lớn của Mạc Trọng Huy, có thể dễ dàng nhận ra anh, bất luận anh mặc đơn giản cỡ nào. Thấy cô, Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng thở ra, đi về phía cô.
“Chờ tôi lâu chưa?”
Anh thản nhiên trả lời: “Đã lâu.”
Anh lấy hành lý trong tay cô, tay kia thực tự nhiên ôm lấy vai cô. An Noãn cũng không phản kháng.
Lên xe, An Noãn mới cúi đầu nói: “Phiền anh đưa tôi đến khách sạn.”
“Ngoại công em muốn anh đón em về nhà, đêm nay nhị cữu em cũng sẽ về.”
“Đưa tôi đến khách sạn trước, buổi tối sẽ về.”
Mạc Trọng Huy đem xe chạy đến khách sạn. An Noãn không lập tức xuống xe.
“Mạc Trọng Huy, chúng ta nói chuyện đi.”
Anh có loại dự cảm bất hảo, cúi đầu nói: “Xuống xe trước đi, về khách sạn nói sau.”
“Không, nói ở đây.” An Noãn không chịu xuống xe.
“Tôi và Lâm Dịch Xuyên đã chia tay.”
Mạc Trọng Huy không khống chế được sự vui mừng trong tim: “Thật sự?”
Anh không nghĩ An Noãn lại quyết đoán như thế.
“Nhưng tôi và anh ấy chia tay không phải vì anh.”
Sắc mặt Mạc Trọng Huy nhất thời trầm xuống.
“Tôi cũng không phải vì muốn trở lại bên cạnh anh mới chia tay với anh ấy. Tôi chỉ không qua được bản thân mình, tôi đã không còn xứng đáng với anh ấy.”
Ngón tay đang nắm tay lái của Mạc Trọng Huy trở nên trắng bệch.
“Mạc Trọng Huy, hạnh phúc cuối cùng của tôi cũng bị anh phá hỏng, cả đời tôi cũng không còn cơ hội gả đi, anh vừa lòng đẹp ý chưa.”
Mạc Trọng Huy khẩn trương xoay mặt cô lại nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng tiếng trịnh trọng nói: “Anh sẽ cưới em, bất cứ lúc nào em muốn.”
Cô dời tay anh ra, thản nhiên nói,“Chúng ta đi đến bước đường này, tôi đã thật sự mệt mỏi, nếu còn tiếp tục dây dưa, ngoại trừ tổn thương cũng chỉ là tổn thương, coi như cho nhau một con đường sống đi.”
“Mạc Trọng Huy, cuối cùng tôi còn muốn nhờ anh một chuyện. Tặng lại cho tôi căn biệt thự của tôi và cha tôi từng sống hoặc bán lại cho tôi cũng được.”
“Em muốn cái gì anh cũng có thể cho em, nhưng em không thể rời khỏi anh. anh đã mất em một lần, rất khó khăn mới tìm được em, anh sẽ không để mất em lần nữa.”
Mạc Trọng Huy nói xong kéo cô vào ngực, liều lĩnh hôn lên môi cô.
Ban đầu An Noãn còn phản kháng, giống như phát điên đánh vào người anh đầu anh. Nhưng anh vẫn không ngừng lai, cô thôi không giãy dụa nữa. Lạnh lùng nói: “Mạc Trọng Huy, nếu anh muốn ép chết tôi thì cứ tiếp tục.”
Nháy mắt anh ngừng lại hành động của mình.
“Mạc Trọng Huy, chúng ta đến đây chấm dứt đi, không nên tiếp tục dây dưa.”
--
An Noãn về đến khách sạn, liền đánh thư từ chức. Lúc giao thư cho Hứa Vĩ Thần, anh rất khiếp sợ, nhìn hồi lâu cũng không dám tin vào hai mắt mình.
“Noãn, hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Cô đang đùa với tôi sao?”
“Anh là của lãnh đạo trực tiếp của tôi, bởi vậy thư từ chức này tôi giao cho anh.”
Hứa Vĩ Thần vội vàng nhét lại vào tay cô: “Đừng, đừng, trăm ngàn lần đừng, tôi cũng không dám nhận, tôi sợ Rừng già của cô sẽ lột da ttôi.”
An Noãn bất đắc dĩ cười cười: “Yên tâm đi, sẽ không , tôi đã nói với anh ấy.”
“Rừng già đồng ý cho cô từ chức?” Hứa Vĩ Thần mở to hai mắt nhìn: “À, tôi biết rồi, nhất định là cô chuẩn bị ở nhà làm phu nhân. Chậc chậc, đáng tiếc tài năng của cô, ngành thiết kế mất đi một nhân tài.”
An Noãn không giải thích nhiều, chỉ kêu anh nhận thư từ chức.
Hứa Vĩ Thần nghĩ nghĩ vẫn trả lại cho cô: “Noãn, cô vẫn tự mình giao cho Rừng già của cô đi, tôi không muốn tham gia vào chuyện này.”
“Cho dù anh nhận hay không, tôi cũng sẽ không lại tới công ty nữa.”
Hứa Vĩ Thần cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, liền gọi điện thoại cho Lâm Dịch Xuyên, gọi đi vài lần bên kia cũng không ai nghe máy, anh cảm thấy chuyện này thật sự không đơn giản.
--
Tối hôm đó, lão gia tử gọi điện thoại kêu cô về nhà ăn cơm. An Noãn đang muốn về nhà một chuyến, có một số việc nên nói cho rõ ràng, trốn tránh không giải quyết được vấn đề. Vừa ra khỏi khách sạn, cô đã nhìn thấy xe của Thẩm Diệc Minh ở bên ngoài.
Mày theo bản năng nhíu lại, lái xe đã xuống xe đi tới: “An tiểu thư, thủ trưởng chờ cô đã lâu, vừa xuống máy bay đã tới đây.”
An Noãn lên xe, thấy Thẩm Diệc Minh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn rất mệt mõi.
Lái xe lên tiếng gọi: “Thủ trưởng, An tiểu thư đã tới.”
Thẩm Diệc Minh mở mắt, theo thói quen nắm tay An Noãn, ôn nhu nói: “Vừa mới ngủ một lát, gần đây quá mệt mõi.”
An Noãn rút về tay về thản nhiên nói: “Cữu giữ gìn sức khỏe.”
Thấy cô xa cách, Thẩm Diệc Minh nhíu mày thật chặt, bất đắc dĩ nói: “Nha đầu, vẫn còn giận cữu?”
“Cháu không dám giận cữu.”
Thẩm Diệc Minh buồn bực, xoa xoa đầu cô dụ dỗ: “Được rồi, cữu biết trong lòng con không thoải mái vì chuyện kia, tất cả đều nghe theo con? Ngoan, không tức giận, được không?”
An Noãn vẫn lạnh lùng: “Cháu đã nói cháu không dám giận dỗi với cữu.”
Từ khách sạn đến Thẩm gia, vẫn là thái độ xa cách, Thẩm Diệc Minh cố gắng kiếm đề tài nói chuyện với cô, nhưng An Noãn luôn trả lời qua loa, làm ông cảm thấy đau đầu.
Đến Thẩm gia, An Noãn cũng dùng thái độ lạnh lùng thản nhiên với tất cả mọi người. Người một nhà ăn cơm, mọi người đều về, ba người cữu, ba người anh họ, không vắng mặt ai.
Lão gia tử gắp rất nhiều đồ ăn cho An Noãn, miệng oán giận: “Đứa nhỏ này, không nói một tiếng chạy tới Anh quốc, còn tưởng rằng cháu sẽ không trở lại, đang chuẩn bị kêu người đến Anh quốc bắt người. Lần sau muốn đi đâu, có thể nói trước một tiếng để ta yên.”
An Noãn buông đũa, nhìn lão gia tử bình tĩnh nói: “Ngoại công, cháu muốn nói chuyện với ông.”
Lão gia tử lại gắp đồ ăn cho cô, cười nói: “Chuyện gì nghiêm túc vậy, ăn xong rồi nói, còn rất nhiều thời gian. Lần này trở về không cho phép cháu đi nữa, mỗi ngày phải ở nhà cho ta.”
“Ngoại công, cháu đã quyết định, cháu muốn về Giang thành.”
An Noãn vừa nói ra, tất cả mọi người giật mình, đều buông đũa xuống.
Lão gia tử thét lớn một tiếng, tức giận nói: “Nha đầu, nói bừa cái gì, ta làm sao có thể để cháu về Giang thành, thật vất vả mới tìm được cháu.”
“Cháu sẽ thường xuyên về thăm ông.”
“An Noãn!” Lão gia tử tức giận kêu tên cô.
“Cháu muốn về Giang thành, bởi vì cha cháu ở đó. Trước kia có mẹ cháu, cháu không sợ ông cô đơn. Nhưng hiện tại mẹ cháu không còn, cháu không thể để ông một mình, cháu nhất định phải ở bên cạnh cha.”
Lão gia tử đập mạnh tay lên bàn, rống giận: “An Hồng Minh đã cướp con gái của ta, hiện tại ngay cả cháu cũng vì hắn mà phản lại ta? Hắn đã hại chết con gái của ta, ta làm sao có thể để hắn vào mộ viên của Thẩm gia?”
An Noãn không chút sợ hãi nhìn lão gia tử, gằn từng tiếng: “Ông cũng từng làm cha, ngày trước khi mẹ cháu rời khỏi ông, ông đã đau lòng như thế nào. Cháu nghĩ cha cháu cũng sẽ có cảm giác như ông, cha cháu bởi vì cháu nên mới mất đi, nếu cháu và mẹ đều rời khỏi ông, để ông chết rồi còn cô đơn một mình cháu làm không được.”
“An Hồng Minh chết không liên quan đến cháu, hắn làm chuyện phạm pháp, có thể trách ai?”
“Không, cha cháu bị oan, ông là người thanh liêm chính trực.”
Lão gia tử bị tức hỏng rồi, tay vẫn đặt tại ngực.
Thẩm Diệc Minh nhíu nhíu mày, cúi đầu nói: “Nếu là một người thanh chính liêm, sao lại có nhược điểm ở trong tay người khác? Tự cháu nghĩ lại, ngắn ngủn mười năm, hắn có thể thăng tiến nhanh như vậy, bằng vào năng lực của hắn sao? An Noãn, con rất ngay thơ, quan trường có rất nhiều chuyện mà con không biết.”
An Noãn rống giận: “Cha cháu đã chết, cữu còn muốn ông chịu tiếng oan? Cháu mặc kệ ông có là một thị trưởng tốt hay không, ít nhất ông là một người cha tốt. Ông thương cháu yêu cháu, đối với cháu mà nói đã đủ rồi. Tóm lại, bất luận như thế nào, cháu không thể để ông một mình ở Giang thành.”
Thẩm Diệc Minh đè mi tâm, giận dữ nói: “Nói đến cùng con vẫn muốn đưa hắn vào mộ viên của Thẩm gia.”
“Không, cháu không có suy nghĩ này, cháu chỉ là không muốn cha mẹ không được ở cạnh nhau. Nếu phải chia cách họ, như vậy cháu sẽ ở Giang thành làm bạn với ông. Giang thành tuy là một địa phương nhỏ, nhưng địa linh nhân kiệt, nơi đó cháu có rất nhiều kỷ niệm đẹp, trở lại nơi đó, cháu nghĩ cháu sẽ càng vui vẻ.”
“Nha đầu hư hỏng này, làm ta tức chết mới chịu sao?”
Lão gia tử tức giận đến tái mắt.
“Cháu tình nguyện ở bên cạnh một người chết, cũng không muốn bồi bên cạnh một người sống như ta sao. Ta còn có thể sống được bao nhiêu năm, cháu không thể chìu ta một chút sao? Có phải chờ tới ngày ta chết, cháu mới hối hận trước mộ của ta?”
An Noãn cắn cắn môi, cúi đầu nói: “Ngoại công, cháu sẽ thường xuyên về thăm ông.”
“Thực xin lỗi, cháu ăn no, các người từ từ.”
An Noãn rời khỏi bàn, chạy tới phòng khách ngồi. Bị cô làm một màn như vậy, ai nấy đều không muốn ăn tiếp.
Thẩm Thần Phong đến ngồi bên cạnh An Noãn, thật lòng hỏi: “Em nói thật? Thật sự muốn một mình đến Giang thành?”
An Noãn đơn giản 'Ừ' một tiếng.
“Nha đầu, em cũng đừng làm bậy, Giang thành có cái gì tốt, có thể hơn được Bắc Kinh, nơi này có nhiều người chăm sóc em, đến Giang thành, bị người khác khi dễ chỉ có thể trốn trong chăn khóc thầm. Em quên khi còn ở Giang thành, đã sống qua ngày như thế nào sao. Vừa ngồi tù, vừa sanh non, những cái này được gọi là kỷ niệm đẹp sao? Cái nơi kia thương tâm cũng không cần về lại, ở Bắc Kinh, mọi người bảo vệ em.”
An Noãn bĩu môi, lười quan tâm anh.
”Ừ, đừng đến Giang thành được không? Chúng ta đều luyến tiếc em. Vả lại em cũng nên đứng vào vị trí của lão gia tử mà suy nghĩ thử, tuổi cũng đã lớn, còn phải lo lắng cho em.”
An Noãn hít sâu một hơi, thản nhiên nói: ”Thẩm Thần Phong, anh không phải là em, anh không hiểu được cảm giác của em, anh cũng không thể hiểu tình cảm của cha mẹ em. Khi em còn nhỏ, mỗi tối cha đều kể về mẹ cho em nghe, qua đó em biết mẹ là một người thông minh lại xinh đẹp. Sau đó lớn hơn một chút, cha kể cho em về chuyện tình của hai người, rất cảm động. Bọn họ thật vất vả mới có thể ở bên nhau, hiện tại chia cách, anh có biết trong lòng em khó chịu đến cỡ nào không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.