Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 139: Chương 107.3
Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất
26/04/2016
Lúc này, từ quán cà phê đi ra, trời mưa lớn. Lão gia tử gọi điện thoại cho
cô, hỏi cô đang ở đâu, còn hỏi muốn người tới đón không. Cô cự tuyệt,
chỉ muốn một mình yên lặng. Cô phát hiện, bản thân mình thật hạnh phúc,
cô còn có người nhà, ngoại công nhị cữu yêu thương cô. So với Tô Nhiên,
quả thực cô được thượng đế ưu ái nhiều hơn.
Từ thương xá đi đến nhà ga, cả người An Noãn ướt đẫm, tóc cũng ướt đẫm, trên người chỉ có chiếc váy mỏng dính sát cơ thể, lạnh lẽo, chật vật. Xe Mạc Trọng Huy đột nhiên dừng lại trước mặt cô, Bắc Kinh rộng như thế, bọn họ lại có duyên gặp nhau. Anh mở cửa xuống xe, cánh tay dài dùng sức ôm lấy vai cô nhét vào trong xe.
An Noãn không giãy dụa, váy ngắn, lộ ra nội y màu đen bên trong, vừa rồi ở nhà ga, anh thấy mấy kẻ sống lang thang giống như hổ đói nhìn chằm chằm cô.
”Trương trợ lý, đến khách sạn gần nhất.“
Mạc Trọng Huy nặng nề phân phó, cầm khăn choàng qua vai An Noãn, rồi dùng một cái khăn khác lau tóc cho cô. An Noãn khó được ngoan ngoan, không có chút phản kháng. Đến khách sạn, Mạc Trọng Huy ôm cô xuống, dưới cái nhìn của mọi người mang cô vào thang máy. Những khách sạn của Mạc thị đều giữ lại một phòng riêng cho Mạc Trọng Huy.
Anh đưa An Noãn vào phòng, ôn nhu nói: ”Đi vào tắm rửa, toàn thân em đều ướt đẫm, thời tiết này rất dễ bị cảm lạnh, anh kêu người đưa quần áo đến cho em.“
An Noãn cũng không nói câu nào, vào phòng tắm, cởi hết quần áo đứng dưới vòi sen ấm áp. Khi cô chật vật, bên cạnh còn có người giúp cô. Nhưng lúc người phụ nữ kia chật vật, bên cạnh lại không có một người nào. An Noãn bỗng nhiên nghĩ, nếu mấy năm nay cô không xuất hiện trong cuộc sống của Lâm Dịch Xuyên, anh cùng Tô Nhiên có thể đến với nhau hay không. Đáp án không thể biết được.
Đang lúc cô trầm tư suy nghĩ, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, cô đã quên khóa lại. Cứ nghĩ là phục vụ đưa quần áo đến, lại không nghĩ rằng Mạc Trọng Huy đem vào.
An Noãn ‘A --’ hét lên một tiếng, dùng khăn che bội phận trọng yếu trên người. Nhìn động tác của cô, Mạc Trọng Huy cười lắc lắc đầu, luôn đáng yêu như vậy, cứ nghĩ làm vậy anh sẽ không thấy gì.
Anh không muốn bức cô, nếu thật muốn bức cô, một lần một lần, cô có thể thoát được sao.
”Quần áo cho em anh đặt ở đây.“
Anh thản nhiên nói, ánh mắt vô tình liếc cô liếc một cái, quanh thân cô là hơi nước nóng mờ ảo, làm cho làn da tuyết trắng của cô thêm nổi bật, hoảng sợ nhìn anh, trong mắt tràn đầy phòng bị.
”Mạc Trọng Huy, đi ra ngoài!“ Cô gầm nhẹ một tiếng.
Anh cố gắng ngăn chặn dục hỏa đang từ từ thiêu đốt, khẽ thở dài, xoay người ra khỏi phòng tắm. Mới vừa đi ra phòng tắm, nghe được phía sau ‘Cùm cụp’ tiếng khóa cửa.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trực tiếp ra khỏi phòng ngủ, gọi điện thoại kêu người đưa thức ăn lên.
--
An Noãn tắm rửa thay quần áo xong, từ phòng ngủ đi ra, Mạc Trọng Huy đã ngồi trên bàn ăn gọi cô: ”Đến ăn chút gì đi.“
Thật là có chút đói bụng, An Noãn cũng không khách khí, đi qua ngồi xuống ăn cơm. Món ăn đặc khẩu vị của Giang thành, trong thời gian ngắn, người đàn ông này không biết đã là làm như thế nào được.
”Mạc Trọng Huy, anh tuyệt đối là một nhân tài.“
Cái miệng của anh giác ngoéo một cái, thản nhiên nói: ”Sống ở Giang thành nhiều năm, anh cũng đã quen với khẩu vị đó, mời rất nhiều đầu bếp của Giang thành đến Bắc Kinh, an bài ở mỗi khách sạn, khi muốn ăn thức ăn của Giang thành, lúc nào cũng có thể.“
”Kẻ có tiền thật là xa xỉ, nuôi nhiều đầu bếp, chỉ vì ngẫu nhiên muốn ăn thức ăn của Giang thành. Mạc Trọng Huy, anh thật lãng phí.“
Mạc Trọng Huy cười cười nói: ”Cái này gọi là hưởng thụ.“
Anh gắp rất nhiều đồ ăn vào chén cô, tất cả đều là thức ăn mà trước kia An Noãn thích nhất. Khẩu vị của bọn họ cũng giống nhau, món An Noãn thích ăn Mạc Trọng Huy cũng thích, tuy mắc bệnh sạch sẽ nhưng Mạc Trọng Huy lại thích ăn đồ ăn thừa của An Noãn, thói quen này Mạc Trọng Huy chưa từng thay đổi.
”Hôm nay phát sinh chuyện gì, lại dầm mưa một mình ở bên ngoài?“
”Không có gì, cùng một người bạn uống cà phê, lúc đi trời không mưa, khi về trời lại mưa lớn như vậy.“
”Bạn?“Mạc Trọng Huy nhíu mày, giọng điệu hoài nghi.
An Noãn hừ hừ: ”Như thế nào, tôi không thể có bạn sao?“
Mạc Trọng Huy xoa đầu cô, có chút bất đắc dĩ nói: ”Em ngu ngốc như vậy, sợ em lại bị bạn bè lừa, nên lo lắng.“
An Noãn nhịn không được cãi lại: ”Mạc Trọng Huy, anh là gì của tôi, ai cần anh lo lắng? Trong những người mà tôi biết, anh là người xấu nhất!“
Mạc Trọng Huy không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn cô có thể nhìn ra anh đang tức giận. Đồ ăn rất hợp khẩu vị của An Noãn, cô ăn rất nhiều, ăn đến bụng không còn chỗ chứa, cô mới buông đũa.
”Nếu em thích lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh, anh mang đến cho em.“
An Noãn liếc mắt nhìn anh, đột nhiên hắt xì hai cái.
Mạc Trọng Huy lập tức khẩn trương, nhăn mặt, thấp giọng trách mắng: ”Chắc là cảm lạnh rồi? Đã lớn như vậy, cũng không biết chăm sóc bản thân, trời mưa sao không ở trong thương xá chờ, tùy tiện gọi điện thoại kêu người đến đón, hoặc là gọi xe cũng được.“
An Noãn lại hắt xì, không phục hừ nói: ”Anh quản tôi!“
Anh không muốn tranh cãi cùng cô, vỗ nhẹ lưng cô, ôn nhu nói: ”Lên giường năm nghỉ một lát, anh đi nấu cho em ly trà gừng.“
An Noãn lắc lắc đầu, đứng lên: ”Đưa tôi về nhà đi, trở về kêu dì nấu cho tôi.“
Cô đang muốn đi ra ngoài, Mạc Trọng Huy lại đột nhiên ôm chặt lấy eo cô, đem thân mình nho nhỏ của cô toàn bộ nhét vào trong lòng, cằm cọ cọ lên tóc cô, giọng trầm thấp ám ách vang lên bên tai cô: ”Đêm nay đừng về, ở lại đi.“
Lúc anh nói chuyện hơi thở ấm áp thổi vào tai cô, làm cô run rẩy, nhưng lý trí vẫn còn, kêu rên: ”Mạc Trọng Huy, anh xem tôi cái gì?“
Bờ môi của anh dán trên tai cô, âm thanh khêu gợi nói: ”Là người phụ nữ mà anh yêu nhất, chúng ta đã như vậy, đừng trốn tránh nữa được không? Quên tất cả những chuyện xảy ra trước kia, chúng ta kết hôn, vui vẻ bên nhau, sinh con, được không?“
”Mạc Trọng Huy, buông tay!“
Hơi thở An Noãn dồn dập, bờ môi ấm áp của anh lại đặt trên cổ cô.
”Mạc Trọng Huy, tôi kêu anh buông tay, đừng ép tôi động thủ với anh.“
”An Noãn, anh thật sự nhịn đủ, anh là một người đàn ông bình thương, anh cũng có nhu cầu, anh sắp nhịn không nổi nữa, em đừng tra tấn anh nữa được không? Năm đó mặc kệ anh đã làm gì, mấy năm nay anh trả giá lớn như vậy còn chưa đủ sao? Chúng ta cũng không còn nhỏ, đã không còn nhiều thời gian để phung phí. Anh biết em thích con nít, chúng ta sinh một đứa được không?“
Nói đến đứa nhỏ, Mạc Trọng Huy đã chạm đến nhược điểm của cô, nhiều năm trước kia, hình ảnh máu và nước mắt của ngày hôm đó đã ăn sâu vào ký ức của cô.
Dùng sức mở tay anh ra, hung hăng đẩy ra.
”Mạc Trọng Huy, đừng nói với tôi về đứa nhỏ, hai đứa con của anh đều chết trong tay anh, cả đời này anh cũng không xứng làm cha.“
Đôi mắt đen như mực của Mạc Trọng Huy híp lại, tản ra hơi thở nguy hiểm.
”Đưa tôi về nhà? Nếu không tôi tự mình đi?“
Mạc Trọng Huy thở dài thật sâu, anh phát hiện khi đối mặt với cô, anh quả thực hoàn toàn không thể làm được gì.
Từ thương xá đi đến nhà ga, cả người An Noãn ướt đẫm, tóc cũng ướt đẫm, trên người chỉ có chiếc váy mỏng dính sát cơ thể, lạnh lẽo, chật vật. Xe Mạc Trọng Huy đột nhiên dừng lại trước mặt cô, Bắc Kinh rộng như thế, bọn họ lại có duyên gặp nhau. Anh mở cửa xuống xe, cánh tay dài dùng sức ôm lấy vai cô nhét vào trong xe.
An Noãn không giãy dụa, váy ngắn, lộ ra nội y màu đen bên trong, vừa rồi ở nhà ga, anh thấy mấy kẻ sống lang thang giống như hổ đói nhìn chằm chằm cô.
”Trương trợ lý, đến khách sạn gần nhất.“
Mạc Trọng Huy nặng nề phân phó, cầm khăn choàng qua vai An Noãn, rồi dùng một cái khăn khác lau tóc cho cô. An Noãn khó được ngoan ngoan, không có chút phản kháng. Đến khách sạn, Mạc Trọng Huy ôm cô xuống, dưới cái nhìn của mọi người mang cô vào thang máy. Những khách sạn của Mạc thị đều giữ lại một phòng riêng cho Mạc Trọng Huy.
Anh đưa An Noãn vào phòng, ôn nhu nói: ”Đi vào tắm rửa, toàn thân em đều ướt đẫm, thời tiết này rất dễ bị cảm lạnh, anh kêu người đưa quần áo đến cho em.“
An Noãn cũng không nói câu nào, vào phòng tắm, cởi hết quần áo đứng dưới vòi sen ấm áp. Khi cô chật vật, bên cạnh còn có người giúp cô. Nhưng lúc người phụ nữ kia chật vật, bên cạnh lại không có một người nào. An Noãn bỗng nhiên nghĩ, nếu mấy năm nay cô không xuất hiện trong cuộc sống của Lâm Dịch Xuyên, anh cùng Tô Nhiên có thể đến với nhau hay không. Đáp án không thể biết được.
Đang lúc cô trầm tư suy nghĩ, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, cô đã quên khóa lại. Cứ nghĩ là phục vụ đưa quần áo đến, lại không nghĩ rằng Mạc Trọng Huy đem vào.
An Noãn ‘A --’ hét lên một tiếng, dùng khăn che bội phận trọng yếu trên người. Nhìn động tác của cô, Mạc Trọng Huy cười lắc lắc đầu, luôn đáng yêu như vậy, cứ nghĩ làm vậy anh sẽ không thấy gì.
Anh không muốn bức cô, nếu thật muốn bức cô, một lần một lần, cô có thể thoát được sao.
”Quần áo cho em anh đặt ở đây.“
Anh thản nhiên nói, ánh mắt vô tình liếc cô liếc một cái, quanh thân cô là hơi nước nóng mờ ảo, làm cho làn da tuyết trắng của cô thêm nổi bật, hoảng sợ nhìn anh, trong mắt tràn đầy phòng bị.
”Mạc Trọng Huy, đi ra ngoài!“ Cô gầm nhẹ một tiếng.
Anh cố gắng ngăn chặn dục hỏa đang từ từ thiêu đốt, khẽ thở dài, xoay người ra khỏi phòng tắm. Mới vừa đi ra phòng tắm, nghe được phía sau ‘Cùm cụp’ tiếng khóa cửa.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trực tiếp ra khỏi phòng ngủ, gọi điện thoại kêu người đưa thức ăn lên.
--
An Noãn tắm rửa thay quần áo xong, từ phòng ngủ đi ra, Mạc Trọng Huy đã ngồi trên bàn ăn gọi cô: ”Đến ăn chút gì đi.“
Thật là có chút đói bụng, An Noãn cũng không khách khí, đi qua ngồi xuống ăn cơm. Món ăn đặc khẩu vị của Giang thành, trong thời gian ngắn, người đàn ông này không biết đã là làm như thế nào được.
”Mạc Trọng Huy, anh tuyệt đối là một nhân tài.“
Cái miệng của anh giác ngoéo một cái, thản nhiên nói: ”Sống ở Giang thành nhiều năm, anh cũng đã quen với khẩu vị đó, mời rất nhiều đầu bếp của Giang thành đến Bắc Kinh, an bài ở mỗi khách sạn, khi muốn ăn thức ăn của Giang thành, lúc nào cũng có thể.“
”Kẻ có tiền thật là xa xỉ, nuôi nhiều đầu bếp, chỉ vì ngẫu nhiên muốn ăn thức ăn của Giang thành. Mạc Trọng Huy, anh thật lãng phí.“
Mạc Trọng Huy cười cười nói: ”Cái này gọi là hưởng thụ.“
Anh gắp rất nhiều đồ ăn vào chén cô, tất cả đều là thức ăn mà trước kia An Noãn thích nhất. Khẩu vị của bọn họ cũng giống nhau, món An Noãn thích ăn Mạc Trọng Huy cũng thích, tuy mắc bệnh sạch sẽ nhưng Mạc Trọng Huy lại thích ăn đồ ăn thừa của An Noãn, thói quen này Mạc Trọng Huy chưa từng thay đổi.
”Hôm nay phát sinh chuyện gì, lại dầm mưa một mình ở bên ngoài?“
”Không có gì, cùng một người bạn uống cà phê, lúc đi trời không mưa, khi về trời lại mưa lớn như vậy.“
”Bạn?“Mạc Trọng Huy nhíu mày, giọng điệu hoài nghi.
An Noãn hừ hừ: ”Như thế nào, tôi không thể có bạn sao?“
Mạc Trọng Huy xoa đầu cô, có chút bất đắc dĩ nói: ”Em ngu ngốc như vậy, sợ em lại bị bạn bè lừa, nên lo lắng.“
An Noãn nhịn không được cãi lại: ”Mạc Trọng Huy, anh là gì của tôi, ai cần anh lo lắng? Trong những người mà tôi biết, anh là người xấu nhất!“
Mạc Trọng Huy không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn cô có thể nhìn ra anh đang tức giận. Đồ ăn rất hợp khẩu vị của An Noãn, cô ăn rất nhiều, ăn đến bụng không còn chỗ chứa, cô mới buông đũa.
”Nếu em thích lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh, anh mang đến cho em.“
An Noãn liếc mắt nhìn anh, đột nhiên hắt xì hai cái.
Mạc Trọng Huy lập tức khẩn trương, nhăn mặt, thấp giọng trách mắng: ”Chắc là cảm lạnh rồi? Đã lớn như vậy, cũng không biết chăm sóc bản thân, trời mưa sao không ở trong thương xá chờ, tùy tiện gọi điện thoại kêu người đến đón, hoặc là gọi xe cũng được.“
An Noãn lại hắt xì, không phục hừ nói: ”Anh quản tôi!“
Anh không muốn tranh cãi cùng cô, vỗ nhẹ lưng cô, ôn nhu nói: ”Lên giường năm nghỉ một lát, anh đi nấu cho em ly trà gừng.“
An Noãn lắc lắc đầu, đứng lên: ”Đưa tôi về nhà đi, trở về kêu dì nấu cho tôi.“
Cô đang muốn đi ra ngoài, Mạc Trọng Huy lại đột nhiên ôm chặt lấy eo cô, đem thân mình nho nhỏ của cô toàn bộ nhét vào trong lòng, cằm cọ cọ lên tóc cô, giọng trầm thấp ám ách vang lên bên tai cô: ”Đêm nay đừng về, ở lại đi.“
Lúc anh nói chuyện hơi thở ấm áp thổi vào tai cô, làm cô run rẩy, nhưng lý trí vẫn còn, kêu rên: ”Mạc Trọng Huy, anh xem tôi cái gì?“
Bờ môi của anh dán trên tai cô, âm thanh khêu gợi nói: ”Là người phụ nữ mà anh yêu nhất, chúng ta đã như vậy, đừng trốn tránh nữa được không? Quên tất cả những chuyện xảy ra trước kia, chúng ta kết hôn, vui vẻ bên nhau, sinh con, được không?“
”Mạc Trọng Huy, buông tay!“
Hơi thở An Noãn dồn dập, bờ môi ấm áp của anh lại đặt trên cổ cô.
”Mạc Trọng Huy, tôi kêu anh buông tay, đừng ép tôi động thủ với anh.“
”An Noãn, anh thật sự nhịn đủ, anh là một người đàn ông bình thương, anh cũng có nhu cầu, anh sắp nhịn không nổi nữa, em đừng tra tấn anh nữa được không? Năm đó mặc kệ anh đã làm gì, mấy năm nay anh trả giá lớn như vậy còn chưa đủ sao? Chúng ta cũng không còn nhỏ, đã không còn nhiều thời gian để phung phí. Anh biết em thích con nít, chúng ta sinh một đứa được không?“
Nói đến đứa nhỏ, Mạc Trọng Huy đã chạm đến nhược điểm của cô, nhiều năm trước kia, hình ảnh máu và nước mắt của ngày hôm đó đã ăn sâu vào ký ức của cô.
Dùng sức mở tay anh ra, hung hăng đẩy ra.
”Mạc Trọng Huy, đừng nói với tôi về đứa nhỏ, hai đứa con của anh đều chết trong tay anh, cả đời này anh cũng không xứng làm cha.“
Đôi mắt đen như mực của Mạc Trọng Huy híp lại, tản ra hơi thở nguy hiểm.
”Đưa tôi về nhà? Nếu không tôi tự mình đi?“
Mạc Trọng Huy thở dài thật sâu, anh phát hiện khi đối mặt với cô, anh quả thực hoàn toàn không thể làm được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.